Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

Chương 29



Edit: Tiếu Tiếu

Bách Nhĩ đối mặt với vô số ánh mắt hiểu lầm của mọi người, đặc biệt là vẻ mặt thẹn thùng của Hồng Thảo các nàng làm hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Đệch.

Giải thích, phải giải thích ngay!

Nhưng mà hắn lại thấy bóng dáng thẳng tắp của Thương Viêm.

Vậy mà có thể bình tĩnh tuyệt tình đến thế, không hề xoay người một cái. Làm tới mức này rồi mà còn nhịn được hả?

Được thôi, đã lỡ rồi thì tới bến luôn. Đệch.

Bách Nhĩ hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Được nha".

Nói rồi cười tủm tỉm dựa vào vai Mạn Đạt, rúc vào cùng nhau: " Ôm chặt ta đi Mạn Đạt, ta lạnh quá à".

"A, được". Mạn Đạt khoác tay lên eo Bách Nhĩ. Quả nhiên là mọi người bị lạnh nên mới ôm eo rồi!

Bố Cát có chút thất vọng thở dài, đây không phải kết quả mà hắn muốn.

Bỗng nhiên một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu Bách Nhĩ, ngay sau đó tiếng kêu rên của Mạn Đạt vang lên: " Ca ca, đau quá! Tay của ta sắp gãy rồi áu áu áu áu!" Mạn Đạt ôm cánh tay triển lãm một màn quỷ khóc sói gào.

(Thấy mà tội)

Thương Viêm xanh mặt khom lưng bế Bách Nhĩ lên, không hề quay đầu đi ra ngoài sơn động, biến mất trong bóng đêm.

Các dũng sĩ hít hà một hơi.

Mạn Đạt kêu lên: "Ca ca, ngươi muốn mang Bách Nhĩ đi đâu vậy? Bên ngoài nguy hiểm lắm đó!"

Bố Cát nhẹ nhàng gõ đầu hắn một cái: "Ngậm miệng đi".

Trong bóng đêm, một thân ảnh cao lớn cường tráng ôm một người gầy yếu trong lòng, không chần chờ gì mà đi về phía trước.

Rừng rậm ở chỗ xa truyền đến từng đợt tiếng gào thê lương làm người ta sợ hãi, nhưng lại không thể làm hai người đang chìm trong bầu không khí kì quái chú ý tới.

Bất luận là âm thanh đáng sợ thế nào cũng không thể làm Thương Viêm dừng bước! Cho dù bây giờ rơi xuống một trận mưa lớn cũng không có cách nào dập tắt ngọn lửa trong nội tâm hắn!

Sâu trong tâm hồn nổi sóng gió mãnh liệt cuộn xoáy, trái tim như bị ngọn lửa cực nóng thiêu đốt hừng hực!

Thương Viêm biết, cảm giác này là hối hận.

Hắn hối hận!

Vì sao không đáp ứng kiến nghị của a phụ, vì sao lại không lập khế ước với Bách Nhĩ? Nếu hắn đáp ứng thì cho dù Mạn Đạt có thích Bách Nhĩ đến mấy, cũng không có cơ hội nào nữa.

Không sai, hắn thậm chí đê tiện đến mức muốn cướp đi bạn lữ mà đệ đệ của mình yêu thích.

Thương Viêm không hề khống chế ý nghĩ đáng sợ của mình, hắn chỉ hận mình không ra tay sớm hơn. À, đúng rồi, nếu Bách Nhĩ không chịu, hắn có thể dùng hung thú đe dọa, ép Bách Nhĩ lập khế ước với mình. Hắn đúng là đã điên rồi, điên đến mức nghĩ ra cách đê tiện như vậy!

Tóm lại, hắn chỉ muốn Bách Nhĩ, chỉ nghĩ đến chuyện chiếm lấy Bách Nhĩ làm của riêng!

Ngay tại thời điểm Bách Nhĩ đồng ý cùng Mạn Đạt lập khế ước, hắn cảm nhận rõ tim mình quặn thắt, vậy mới biết bản thân mình thích Bách Nhĩ bao nhiêu, muốn có Bách Nhĩ bao nhiêu!

Trong bóng đêm căn bản không thấy rõ phương hướng hay đường đi, trên trời không trăng cũng không sao, bốn phía chỉ có tiếng kêu chói tai của dã thú, ồn ào làm người ta phiền chán, hoảng hốt, bạo ngược. Thương Viêm ôm á nam trong ngực, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng ngừng lại ở một mảnh đất bằng phẳng ở triền núi, hô hấp hắn nặng nề, mồ hôi đầy đầu.

Còn đi tới nữa sẽ đến bờ sông.

Quá nguy hiểm.

Thương Viêm mím môi, cứng đờ đứng tại chỗ nghe tiếng nước chảy xôn xao, hơi thở nóng rực nặng nề tựa như một con thú bị vây bắt.

Hắn không dám cúi đầu nhìn Bách Nhĩ, sợ mình nhất thời xúc động sẽ xúc phạm tới người này. Càng sợ mình nhịn không được mà tuân theo ý nghĩ trong lòng, đè Bách Nhĩ trên đất mạnh mẽ xâm chiếm.

Thương Viêm cười khổ, chung quy lại hắn vẫn không nỡ tổn thương Bách Nhĩ.

"Đứng ở đây làm gì?" Bách Nhĩ ngáp một cái, lười biếng nói.

Haiz, nam nhân này cuối cùng cũng dừng lại, hắn còn tưởng Thương Viêm nổi điên muốn đi vào trong rừng rậm đấy.

Bách Nhĩ vỗ vỗ cánh tay Thương Viêm: "Thả ta xuống đi".

Thương Viêm cứng đờ đặt Bách Nhĩ xuống, trên cánh tay còn lưu lại xúc cảm từ đầu ngón tay xẹt qua.

"Hít....." Vừa rời khỏi vòng tay của Thương Viêm, Bách Nhĩ liền hít hà một hơi, chà chà cánh tay.

Vừa rồi có nhiệt độ cơ thể Thương Viêm bao bọc cho nên hắn chẳng thấy lạnh. Nhưng hiện tại tự mình đứng liền cảm thấy lạnh căm căm.

Muốn trở lại trong lồng ngực Thương Viêm quá đi!

Biết thế đã không kêu hắn thả mình xuống rồi!

Thể lực của Thương Viêm tốt như vậy, bế ta không hề có chút áp lực nào, không hề vất vả nha.

Hơn nữa nam nhân này cần phải được dạy dỗ lại, hừ, rõ ràng là thích ta mà cứ không chịu nói, thật quá đáng, nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng mới được.

Thương Viêm siết nắm tay, thanh âm mang theo chút chua xót: "Bách Nhĩ, ngươi thật sự thích Mạn Đạt sao?"

"Thích thì sao?" Bách Nhĩ chậm chạp nói, cảm giác được tần suất hô hấp của Thương Viêm thay đổi mới tiếp tục bật ra một câu: "Không thích thì sao?"

Bách Nhĩ hừ một chút: "Á nam gầy yếu giống như ta chắc chắn phải tìm một người nam nhân bảo vệ mình rồi. Ngươi xem, bây giờ ta đã thấy lạnh, mùa đông lại càng thêm khó khăn, ta lại không thể đi săn cho nên phải tìm một nam nhân mới có được da thú. Cho dù không phải Mạn Đạt, thì sớm muộn cũng phải tìm một người. Hơn nữa ta cảm thấy Mạn Đạt khá được, hắn đối với ta tốt như vậy, còn gọi ta tới ăn thịt thực thảo thú nữa ".

Trong bóng đêm, Bách Nhĩ câu khóe môi.

Tức chết ngươi, ai bảo ngươi cứ câm như hến!

"Thực thảo thú là do ta săn". Đầu óc Thương Viêm còn chưa phản ứng kịp, miệng đã thốt ra câu này.

Câu đầu tiên đã nói, Thương Viêm cũng không quan tâm nữa, nói hết toàn bộ lời trong lòng: "Mạn Đạt còn không nuôi nổi bản thân, da thú của hắn phải dựa vào người khác đi săn, thịt hắn ăn cũng phải chờ người khác mang về. Ngay cả thu thập cũng làm không tốt. À, hắn còn thích Đại Hà".

Thương Viêm lạnh mặt, không hề lưu tình nói ra mấy lời hãm hại đệ đệ, giống như Mạn Đạt không phải đệ đệ của mình vậy.

Nếu Mạn Đạt có ở đây, phỏng chừng là khóc đến ngất xỉu luôn.

"Cái gì? Hắn thích Đại Hà?!" Bách Nhĩ lúc đầu còn hứng thú bừng bừng cong khóe miệng, sau khi nghe được câu cuối cùng đã trực tiếp la hoảng lên.

Đại Hà chính là nhi tử của Hồng Thảo, nhất cấp chiến sĩ, còn khá trẻ tuổi.

Không phải chứ?

Bình thường hắn chưa từng thấy hai người bọn họ có gì ái muội mà?

Thương Viêm mặt không đổi sắc, kiên định gật đầu: "Đúng vậy, Mạn Đạt thích Đại Hà".

"Rất lâu rồi".

"Trước khi thân thiết với ngươi đã thích".

Bách Nhĩ đem tin nóng này để qua một bên, buồn cười chống cằm.

Vậy là, Thương Viêm bây giờ đang nói bậy sao? Chỉ vì Mạn Đạt là " tình địch " của hắn?

Phụt.

Thật đúng là.... Vừa trẻ con vừa đáng yêu mà!

"Khụ khụ". Bách Nhĩ thanh thanh giọng nói, làm ra bộ dáng "bị xúc phạm nhưng vẫn tha thứ", mất mát nói: "Mặc kệ trước kia Mạn Đạt thích ai, ta tin rằng chỉ cần hắn lập khế ước với ta thì sau này sẽ chỉ thích ta. Trừ Mạn Đạt ra, còn có ai tình nguyện lập khế ước với ta nữa? Xích Vĩ hắn......"

Á nam vô cùng đáng thương, vừa tuyệt vọng vừa cô đơn, thanh âm nhỏ đến mức làm tan nát con tim người đối diện.

"Ta sẽ vượt qua Xích Vĩ!" Trái tim Thương Viêm như bị ai bóp chặt, không đợi Bách Nhĩ nói hết liền đánh gãy. Ánh mắt mang theo dã tính đầy xâm lược, tròng mắt đen bóng trong đêm mơ hồ lóe sáng, bàn tay nóng ấm giữ chặt bả vai Bách Nhĩ, hận không thể sáp nhập hắn vào trong người mình.

Thương Viêm chỉ muốn bá chiếm á nam này! Để hắn chỉ thuộc về mình!

"Ta thích ngươi! Bách Nhĩ, ngươi đồng ý lập khế ước với ta không?" Rốt cuộc, Thương Viêm không màng tất cả nói ra những lời này!

Mặc kệ là nguyền rủa gì, cho dù chết, hắn cũng muốn làm Bách Nhĩ trở thành người của mình. Bách Nhĩ có chết cũng vẫn là bạn lữ của hắn!

Trên mặt Bách Nhĩ lộ ra một nụ cười yêu dã.

Cá cắn câu rồi!

Á nam giống như bị làm cho kinh sợ, bất an bắt lấy cánh tay thô tráng của nam nhân: "Nhưng mà, nhưng mà Mạn Đạt...."

"Ngày mai ta sẽ khiêu chiến với Mạn Đạt, chỉ cần ta thắng, ngươi sẽ trở thành bạn lữ của ta". Thương Viêm vuốt ve bả vai Bách Nhĩ, ánh mắt kiên quyết.

Thương Viêm cõng Bách Nhĩ chậm rãi trở về sơn động. Tuy rằng bốn phía tối đen nhưng trở thành tứ cấp chiến sĩ, lực lượng tăng lên rất nhiều, ngay cả thị lực và thính lực cũng tăng theo.

Sáng sớm hôm sau, trong sơn động truyền đến thanh âm ồn ào.

"Cái gì?!"

Mạn Đạt nhảy cao ba thước, trừng lớn đôi mắt không dám tin: "Ca ca, ngươi, ngươi muốn khiêu chiến ta? Vì sao chứ?"

Thời điểm nói ra, môi Mạn Đạt run rẩy, khóc không ra nước mắt.

Nắm tay ca ca lớn như vậy, đánh lên người hắn một cái chắc chắn hắn sẽ ngã xuống đất, tay chân quơ quàng trợn trắng mắt luôn đó!

"Ta không muốn, đáng sợ lắm!" Mạn Đạt tái mặt trốn sau lưng Bố Cát: "A phụ, a phụ, người giúp ta với, hu hu hu...."

Ta không muốn bị ca ca đánh đâu!

Bố Cát xoa đầu Mạn Đạt, vẻ mặt nghiêm túc: "Thương Viêm, sao lại muốn khiêu chiến Mạn Đạt? Vì lãnh địa sao?"

Hắn nhìn về phía Bách Nhĩ đang ngồi một bên chống cằm, sắc mặt hiền từ đôi chút: "Hay là vì bạn đời?"

Mọi người sôi nổi vây lại, các dũng sĩ đồng tình nhìn Mạn Đạt. Haiz, Mạn Đạt đáng thương, tay chân nhỏ xíu, không biết có chống đỡ nổi hay không?

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy Mạn Đạt đỡ không nổi một đòn của Thương Viêm, nhưng cũng không có ai ngăn cản. Bởi lẽ ở hoang dã thì nữ nhân, á nam, đồ ăn và lãnh địa đều phải dùng sức mạnh tranh đoạt. Ai mạnh nhất sẽ có được thứ tốt nhất, đây là chuyện bình thường.

Cho dù là người thân cũng sẽ thường phát sinh tranh đấu vì nữ nhân. Người thắng lợi có thể nhân cơ hội để nữ nhân đó sinh cho mình một hài tử, mùa đông qua đi sẽ tiếp tục khởi xướng khiêu chiến, ai thắng lợi có thể có được nữ nhân đó một đoạn thời gian, đến mùa ấm khiêu chiến một lần nữa, cứ thế mà xoay vòng.

Vì vậy khi Thương Viêm khiêu chiến Mạn Đạt, mọi người đương nhiên sẽ không trách hắn.

Hai dũng sĩ Tán Bố và Nhai Sa liếc nhau, có chút tiếc nuối.

Bách Nhĩ nhận thức nhiều đồ ăn, rất biết thu thập, có khả năng cũng biết xử lý da thú, còn có cách làm mồi lửa. Là một á nam vô cùng tốt.

Vốn dĩ họ còn muốn chờ mùa đông qua sẽ khiêu chiến Mạn Đạt. Nhưng mà bây giờ Thương Viêm đã khiêu chiến rồi, cũng chắc chắn sẽ thắng lợi. Về sau Bách Nhĩ chính là bạn lữ của Thương Viêm.

Lực lượng của Thương Viêm lại cường đại như vậy, bọn họ nào có dám khiêu chiến đâu!

Editor: Thương Mạn Đạt. Nhà có ông anh mà hết bịa chuyện lừa trai rồi đòi đánh mãi thôi.