Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

Chương 32



Edit: Tiếu Tiếu

Trời ơi, như vậy còn chưa đủ mềm hả?

Mọi người đều nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề!

Hồng Thảo kích động đến mức mặt đỏ bừng: “Bách Nhĩ, làm sao để da thú càng mềm hơn đây?”

“Khụ khụ, đầu tiên các ngươi đi tìm mấy cục đá không có đỉnh nhọn đi. Ngoại trừ thực thảo thú, số còn lại đều phải cạo sạch lông cứng, thịt nát và mỡ, nhớ là đừng cạo rách đấy nhé. Lông của thực thảo thú cứ để lại, như vậy sẽ càng ấm áp hơn”. Bách Nhĩ đứng một bên cười tủm tỉm.

Hiện tại lời của Bách Nhĩ đối với mấy người Hồng Thảo là cần phải nghe theo!

Bởi vậy khi Bách Nhĩ vừa dứt lời, mấy người phụ nhân liền kích động gật đầu: “Được!”

Mấy người phụ nhân chia nhau đi tìm đá, ai nấy đều tràn đầy nhiệt tình ngồi ở gần cửa sơn động cạo da thú, hệt như không ngửi thấy mùi tanh tưởi đang bốc lên, mặt đầy tươi cười, ánh mắt hiền từ như nhìn con cái trong nhà.

Các dũng sĩ cười ha ha vỗ vai nhau, vô cùng tự giác nói: “Đi thôi, chúng ta cũng tới giúp một chút”.

Cứ như vậy, các nữ nhân cùng với Mạn Đạt, Sơn Thạch và Bố Cát phụ trách xử lý, các dũng sĩ phụ trách lấy nước giội sạch da thú.

Thịt trên bề mặt da thú trải qua ngâm ủ rất dễ cạo, chỉ chốc lát sau mấy tấm da thú hoàn hảo lại tương đối mềm đã xuất hiện trước mắt mọi người. Giội nước rửa sạch xong là hiện ra màu vàng nâu.

“Bôi não lên mặt không có lông của da thú đi, phải vừa thoa vừa vỗ nhé”. Bách Nhĩ đem ống trúc lớn đựng não quấy nhuyễn cho Hồng Thảo: “Làm vậy rồi lại để một thời gian thì da thú sẽ càng mềm mại”.

“Tốt quá”.

“Ha ha ha, không ngờ da của thú chân ngắn và tiêm giác thú cũng có thể mềm đến vậy. Ta lần đầu tiên thấy được đó, suýt thì dọa ta sợ luôn rồi!”

“Mau bôi não thôi, sẽ càng mềm hơn đó......”

Các nữ nhân vừa vui vẻ nói chuyện vừa bôi não lên da thú. Động tác cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng không làm cẩn thận thì da thú sẽ không mềm.

Các nàng thực sự rất mong chờ được thử mặc lên người nha. Nhất định sẽ cự kỳ tốt!

Não quấy nát màu hồng nhạt được bôi hết lớp này đến lớp khác, lúc này sờ thử cũng đã cảm thấy được da thú mềm hơn một chút.

Bách Nhĩ vừa lòng gật đầu: “Bây giờ chỉ cần gấp chúng nó lại để một thời gian là được”.

Mặt có bôi não phải gấp vào trong để các hợp chất trong đó tiếp tục phản ứng với nhau, như vậy da thú mới càng thêm mềm mại.

Hồng Thảo các nàng đem tám tấm da thú đã được gấp gọn xếp chồng trước cửa sơn động.

Đây là bảo bối đó, hắc hắc.

Xử lý da thú xong bọn họ mới bất tri bất giác nhận ra đã là buổi tối, bên ngoài trời tối đen không thấy ánh mặt trời, rừng rậm phía xa cũng u ám.

“Sao Thương Viêm vẫn chưa về nữa?” Bố Cát nhíu mày.

“Không biết ca ca đã bắt được ngũ sắc mao thú hay chưa?” Mạn Đạt nhón mũi chân nhìn về hướng rừng rậm.

Hai tay Bách Nhĩ siết chặt, trong lòng lo lắng nhưng vẫn cười an ủi Bố Cát: “Không sao đâu Bố Cát thúc thúc, Thương Viêm lợi hại như vậy mà, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Bố Cát hòa ái nhìn Bách Nhĩ: “Đứa nhỏ ngoan”.

Bỗng nhiên Ô Lâm khiếp sợ lẩm bẩm: “Trời ơi......”

Mọi người vội vàng nhìn theo, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm.

“Ta đã về rồi”.

Cửa sơn động, nam nhân cao lơn cường tráng chăm chú nhìn Bách Nhĩ, sống mũi cao thẳng, đôi con ngươi thâm thúy như chứa cả ngân hà.

Trên gương mặt tuấn mỹ và thân thể của hắn bị vết thương lớn nhỏ che kín. Đặc biệt là vùng ngực có ba vết móng vuốt sâu hoắm, miệng vết thương máu thịt bê bết, máu đen khô lại làm người nhìn thấy hãi hùng khiếp vía. Nhưng có lẽ những thứ này đối với nam nhân là không đáng nhắc tới, hắn đứng vững vàng ở đó, một con thú năm màu rực rỡ nằm ngay bên chân!

“Ngũ sắc mao thú!” Mạn Đạt kinh hỉ mở to hai mắt, tiến lên vuốt bộ lông xinh đẹp của nó, yêu thích không muốn buông: “Đẹp quá đi!”

Bách Nhĩ đi đến trước mặt Thương Viêm, đưa tay sờ lên vết thương trên ngực hắn, đau lòng khôn xiết: “Sao lại bị thương rồi?”

Nói xong hắn lại thấy câu hỏi này rất dư thừa bởi vì ngũ sắc mao thú khó bắt được như vậy, chắc chắn Thương Viêm phải phí rất nhiều sức lực. Trong lúc vật lộn, ngũ sắc mao thú cũng sẽ phản kháng, miệng vết thương đó vừa nhìn là biết do vuốt chim cào trúng mà.

Nhìn sang ngũ sắc mao thú đang nằm thoi thóp trên mặt đất, quả nhiên có một đôi vuốt cứng như móc sắt, mỗi cái móng đều dài ít nhất năm centimet, màu đen nhọn hoắt.

Thương Viêm dang tay ôm Bách Nhĩ vào lòng, một mùi máu tươi hòa với mùi mồ hôi trên người nam nhân tiến vào mũi hắn. Thế nhưng Bách Nhĩ không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất an tâm.

Thực sự rất thích loại cảm giác an toàn này!

Hai người bọn họ đã sắp lập khế ước nên những người khác nhìn thấy cảnh tượng ôm ấp này cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhìn nhau cười trộm mà thôi.

Hơn nữa, sự chú ý của mọi người đều bị ngũ sắc mao thú hấp dẫn mất rồi!

“Trời ơi, đây là con ngũ sắc mao thú lớn nhất ta từng thấy đó!”

“Đúng vậy, ta còn nhớ rõ rất lâu trước kia tình cờ phát hiện một con nhưng cũng không lớn thế này. Nhìn móng vuốt của nó xem, vết thương của Thương Viêm chắc chắn là nó cào ra rồi”.

“Lông của ngũ sắc mao thú thật là lộng lẫy, cài lên đầu nhất định sẽ rất đẹp!”

Mọi người tán thưởng ngũ sắc mao thú, đồng thời cũng càng kính nể thực lực của Thương Viêm.

Nhất định phải để Thương Viêm làm tù trưởng của bọn họ!

Bố Cát cười thở dài một hơi, hồi tưởng một chút rồi vui mừng nói: “A phụ của Cự Ba lúc trước cũng săn được một con. Cái lông hắn mang trên đầu chính là nhổ từ trên người nó xuống. Nhưng mà con ngũ sắc mao thú đó cũng không lớn như con ngươi săn được, mà a phụ hắn bị trọng thương, không lâu sau đã chết. Thương Viêm, đứa nhỏ ngoan. Nếu a mẫu ngươi còn sống chắc chắn sẽ rất kiêu ngạo vì ngươi! Thời điểm a mẫu ngươi chết vẫn mang theo ý cười, nàng còn sờ đầu ngươi, bảo ta nuôi nấng ngươi thật tốt. Không cần để tâm lời người khác nói, ngươi không bị nguyền rủa, sau này muốn làm cái gì thì cứ làm đi!”

Nói xong Bố Cát mỉm cười nhìn về phía Bách Nhĩ.

Thương Viêm gật đầu, trong mắt có chút ánh nước, sau một lát liền rút đi, chỉ còn lại kiên định: “Vâng!”

Nguyền rủa?

Bách Nhĩ nghiêng đầu nhìn sườn mặt kiên nghị tuấn mỹ của Thương Viêm, giật mình hiểu ra.

Thì ra lúc trước là do Thương Viêm lo sợ “nguyền rủa” trên người mình hại đến hắn nên mới do dự không dám nói với hắn!

Cự Ba đáng chết!

Bách Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Đều tại lão già đáng chết kia, bắt đầu từ lúc Thương Viêm kiểm tra ra có thiên phú chiến sĩ liền nói mãi mấy lời không có ý tốt, dắt mũi một đám người nói Thương Viêm bị nguyền rủa nên mới hại chết a mẫu.

“Đệt, tốt nhất là ngươi đừng để ta gặp lại, nếu không.....” Bách Nhĩ nắm chặt tay, tràn ngập sát ý.

Chờ hắn đem sức chiến đấu của mọi người tăng lên thì hôm đó chính là ngày chết của cái bộ lạc kia, hắn sẽ không dễ dàng buông tha đâu! Lúc trước nhẹ nhàng lưu loát rời đi chỉ là vì hắn biết trứng không thể chọi đá mà thôi!

Chỉ cần hắn nỗ lực tăng cấp, tích lũy điểm kinh nghiệm, đổi thuốc tăng sức mạnh.....

Ôi mẹ nó chứ, thì ra đây mới là nhiệm vụ chính!

Bách Nhĩ tự vỗ trán, thông suốt hoàn toàn.

Không được, ngày mai phải vào trong rừng giám định đồ ăn, tích lũy điểm mới được!

“Rốt cuộc thì ngươi cũng biết nhiệm vụ chính là gì rồi nhỉ? Bản hệ thống còn tưởng ngươi chỉ biết thèm khát thân thể của nam nhân thôi chứ”. Âm thanh khinh bỉ của hệ thống xuất hiện trong đầu Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ đầu đầy hắc tuyến nhưng ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế: “Chẳng phải ngươi cũng suốt ngày thèm muốn thân hình của hệ thống sao? Tiểu Hắc đâu? Hắn không thỏa mãn ngươi à? Sao ngươi vẫn còn có sức mà nói chuyện thế? Bây giờ đã là buổi tối rồi đúng chứ?”

Hệ thống bị một tràng lời nói vừa lưu manh vừa đáng khinh làm cho tức đỏ mặt, nó dậm chân: “Bản thống vẫn còn là trẻ con đấy! Ký chủ thúi tha!”

Hệ thống sau khi oán giận một phen liền tức tốc chuồn đi.

Bách Nhĩ cong môi cười.

Thương Viêm buông tay Bách Nhĩ đi tới chỗ ngũ sắc mao thú.

Trong ánh mắt của nó hiện lên một tia sợ hãi.

Cái tên thú hai chân không lông này đáng sợ quá đi mà!

Cứu thú với!

Ngũ sắc mao thú bị bẻ gãy cánh đầy sợ hãi, móng vuốt cào ra đất một loạt vết trảo.

Mạn Đạt bị dọa sợ, cho là nó muốn công kích mình, tức khắc hãi hùng la lên một tiếng rồi trốn ra xa: “Ca ca, nó muốn bắt ta kìa!”

Ngũ sắc mao thú sửng sốt, phẫn nộ nhìn tên nhóc thú hai chân không lông đang kêu quác quác kia.

Quá vô sỉ!

Tuy rằng nó không hiểu tên nhóc kia nói gì nhưng lại biết một chuyện khác. Sau khi tên nhóc này la to cái tên bẻ gãy cánh của nó càng thêm hung hãn!

Đó đó, nhìn coi, đã muốn cầm cây quật bản thú rồi kìa!

Thương Viêm dùng một chân giẫm lên cổ nó đè lại, cong lưng.

Ngũ sắc mao thú liều mạng giãy giụa, chịu đựng đau đớn ở cánh điên cuồng lắc đầu, lông cánh va quẹt trên đất, bên trong cổ họng phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc nghẹn ngào.

Cứu mạng, có kẻ muốn giết thú rồi! Cứu mạng đi! Mẹ ơi cứu ta với!

Ngũ sắc mao thú khàn cả giọng, sống không còn gì luyến tiếc, sợ tới mức thét chói tai.

Tiếng kêu ban đầu của nó rất dễ nghe, vang dội đến thật xa, nhưng hiện tại lại rất khó nghe!

Đôi mắt nó chớp chớp, đôi mắt lớn như cái chuông đồng đã ươn ướt, nước mắt hối hận chảy dài.

Nó không nên cãi lời mẹ, không nên một hai phải đi ra khoe khoang cái thải mao* mới mọc với những con ngũ sắc mao thú cái ở vách núi làm gì mà.

Thải mao: lông vũ có nhiều màu.

Mỗi con ngũ sắc mao thú đực sau khi trưởng thành đều sẽ mọc ra một cái thải mao, chính là một cái lông vũ có năm loại màu sắc, đẹp vô cùng. Đây là đặc điểm chỉ con đực mới có. Mẹ có nói nếu nó có ngũ sắc mao thú cái mà mình thích thì đem cái thải mao đó tặng cho thú ta.

Ngũ sắc mao thú đực mà không có thải mao thì không phải thú hoàn chỉnh.

Mà một khi như vậy sẽ không có ngũ sắc mao thú cái thích.

Vậy cho nên nó mới phấn khích khi mình mọc thải mao đến như vậy.

Ta trưởng thành rồi!

Có thể tìm thú cái rồi!

Thời điểm nó ra ngoài là đang trong tâm trạng như thế, vô cùng vui mừng cất cao đôi cánh.

Chỉ là không ngờ tới, nó vậy mà bị một con thú hai chân nho nhỏ bắt được. Không quay về nổi nữa rồi! Mẹ ơi, ta rất xin lỗi người!

Editor: đã khá lâu rồi tui không đăng chương mới là vì tui bị sốc với văn hóa và cách học ở đại học. Dù là đã bắt đầu học được hai tuần nhưng mà tui vẫn còn lóng ngóng với mấy bài tập ở đây lắm. Tui còn nhớ nhà nữa, suốt ngày chỉ mong nhanh đến tết để về nhà thôi. Mà than thở nhiêu đó cũng được rồi, xin lỗi mọi người vì chậm trễ nhen.