Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 12



Tuần thứ hai sau khai giảng, Chu Hoành Viễn uyển chuyển từ chối lời đề nghị đưa nó đi học của Trình Dục, tự mình mang theo cái cặp bự chảng màu xám đi ra khỏi nhà.

Khoảnh khắc Chu Hoành Viễn đóng cửa rời đi, Trình Dục bỗng thấy buồn bã mất mát, anh nhìn cánh cửa lớn đóng chặt sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể cười cười từ bỏ.

Chu Hoành Viễn không chỉ không cảm thấy gì, nó còn thấy một mình thế này càng thêm tự tại, mỗi bước đi đều trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đến cổng trường, Chu Hoành Viễn thấy ngay Khổng Đức Tránh đang đi từ hướng khác tới, nó nhíu nhíu mày, vì không muốn nói chuyện với thằng nhóc đó nên sải bước đi nhanh về phía trước.

Vừa ngồi vào chỗ, Khổng Đức Tránh đã chạy đến từ phía sau, để cặp lên bàn mình, liếc mắt nhìn Chu Hoành Viễn một cái, cười nhạo, "Sao vậy, sao hôm nay không thấy người chú thư sinh nhã nhặn[1] đưa cậu đến trường?"

[1] Từ gốc: 小白脸 (Tiểu bạch kiểm), ý chỉ những người mặt mũi trắng trẻo nhìn như thư sinh yếu ớt trói gà không chặt

Người chú trẻ thường xuyên xuất hiện bên cạnh Chu Hoành Viễn là chủ đề của rất nhiều tin đồn nhảm nhí lan truyền về Chu Hoành Viễn. Mấy bà nội trợ nhiều chuyện với lại mấy đứa học sinh miệng lưỡi sắc bén ai cũng có công thêm mắm dặm muối vào câu chuyện này.

Chu Hoành Viễn mím chặt môi, không nói gì. Học cùng nhau hơn một tuần, Khổng Đức Tránh có tính tình ra sao Chu Hoành Viễn đã vô cùng rõ ràng. Khổng Đức Tránh sinh ra trong một gia đình bình thường và hạnh phúc, ba nhóc là công nhân ở nhà máy cạnh trường học, còn mẹ nhóc là một bà nội trợ dành hết thời gian để chăm lo cho con và chuyện học tập của con, đó có thể xem như là một gia đình bình thường khá giả. Với ngoại hình điển trai và học lực xuất sắc, từ nhỏ Khổng Đức Tránh đã được kỳ vọng rất lớn, bởi vậy nên cả người nó lúc nào cũng toát ra vẻ kiêu ngạo, không phục ai cũng chẳng sợ gì, rặt một vẻ trên trời dưới đất duy nhất mình ta. Nếu thằng nhóc đó đã không ưa ai thì sẽ làm phiền người ta mỗi ngày, càng phản ứng nó càng kích động, ý chí chiến đấu sẽ sục sôi, nó sẽ liên tục quấn lấy người đó làm phiền mãi thôi.

Khổng Đức Tránh không dừng lại trước sự im lặng của Chu Hoành Viễn, cứ đeo mãi không buông, "Chu Hoành Viễn, ba mẹ cậu đâu rồi? Đừng nói là cậu sinh ra từ cục đá đấy nhé? Hay cái chú thư sinh kia thiệt sự là ba của cậu?"

Cái khác còn có thể chịu đựng, nhưng mà cái ăn cái mặc cái nào nó cũng mắc nợ Trình Dục, làm sao nó có thể nghe được người ta dùng những lời thô lỗ đó để nói về Trình Dục được? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hoành Viễn tức giận đến đỏ bừng, nó nhíu chặt mày, lớn tiếng hỏi, "Rốt cuộc là cậu có thôi chưa?"

Khổng Đức Tránh trợn trắng mắt, quay đầu đi, miệng nói móc mỉa, "Có người sinh mà không có người dạy."

Chu Hoành Viễn nổi khùng, buông sách trong tay xuống, hỏi, "Cậu mới là đồ có người sinh không có người nuôi đó, cả ngày mở miệng câu nào là thúi rình câu đó, có còn mặt mũi không vậy? Bộ điên rồi hả?"

Khổng Đức Tránh là "con cưng của trời" mà, nào đã trải qua ấm ức thế này đâu, khuôn mặt xinh đẹp của nó đỏ bừng, đứng phắt dậy đẩy mạnh Chu Hoành Viễn: "Cậu mới là đồ điên đó."

Chu Hoành Viễn hơi lảo đảo, sự ngang bướng trong xương bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. Nó tuy nhỏ gầy, nhưng bàn về sức lực thì nó bỏ xa loại đoá hoa trong nhà kính như Khổng Đức Tránh, nó dùng nửa sức để đẩy lại Khổng Đức Tránh, gầm nhẹ, "Bà mẹ nó sau này đừng có giỡn mặt với tôi, nghe rõ chưa?"

Khổng Đức Tránh ngã xuống ghế "ầm" một tiếng, đối mắt to tròn trừng trừng, không tin nổi Chu Hoành Viễn lại dám động tay động chân với mình, hai mắt nó lập tức đỏ lên, mờ hơi nước, cứ như thể giây tiếp theo là nó sẽ khóc oà lên vậy.

Lúc này Chu Hoành Viễn không còn nhẫn nhịn như ngày thường nữa, trong lòng đang vô cùng tức giận, nó nhàn nhạt liếc Khổng Đức Tránh một cái, cười lạnh nhìn phản ứng của Khổng Đức Tránh, sau đó ngồi xuống bàn lấy sách giáo khoa ra xem bài trước.

Khổng Đức Tránh sao có thể bỏ cuộc, nó dùng hết sức lực, cầm ghế của mình lên mạnh mẽ quăng về phía Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn nghe được tiếng vang, theo bản năng hơi nghiêng nghiên mặt, ngay sau đó, chân ghế bén nhọn vô tình đâm vào nhãn cầu của Chu Hoành Viễn.

Khoảnh khắc bị đâm trúng mắt, Chu Hoành Viễn nghe được tiếng thét chói tai, xen kẽ với tiếng động chói tai ấy là tiếng máu chảy tung toé. Cơn đau dữ dội và choáng váng khiến nó ngã xuống đất, giấy tiếp theo, toàn bộ âm thanh và hinh ảnh xung quanh trở nên hư ảo, cả người giống như lơ lửng trên đám mây, bay lên chín tầng trời.

Ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, dường như nó nghe thấy Khổng Đức Tranh kinh hoảng la to, rồi là tiếng nói chuyện ồn ào của các bạn học khác, cuối cùng, nó nghe thấy một vài giáo viên dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm gọi tên nó.

Chu Hoành Viễn muốn trả lời, nhưng dĩ nhiên là nó không nói ra được chữ nào, nước mắt chảy dài trên má xen lẫn với mùi máu tươi nồng nặc, còn có sự tuyệt vọng ào ào tuôn không ngừng.

Cuối cùng, Chu Hoành Viễn hoàn toàn ngất xỉu.

Khi sắp tỉnh lại, mùi rượu nồng nặc xộc vào khoang mũi Chu Hoành Viễn như đao như súng, theo sau là cơn đau kịch liệt không thể làm ngơ từ bên mắt trái lên đến đỉnh đầu. Cảm giác này thật sự là quá sức chịu đựng của con người, cuối cùng, nguyên cả đầu nó đau đến chết lặng.

Đương lúc đang hỗn loạn, Chu Hoành Viễn nghe thấy giọng nói của Trình Dục, phảng phất như đang ở rất xa, sau đó dần dần đến gần, rồi lại gần hơn nữa. Lúc đầu chỉ là một chuỗi âm thanh lộn xộn, không nghe rõ, Chu Hoành Viễn nhíu chặt mày, cố gắng hết sức để bắt lấy thanh âm của Trình Dục, sau đó mới nhận ra đó là chú của nó đang hết lần này đến lần khác lo lắng gọi tên nó.

Trong lòng Chu Hoành Viễn sợ hãi vô cùng, nó sợ mình sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa, từ nay về sau sẽ trở thành người mù, nhưng mà sợ nhất là việc Trình Dục sẽ ghét bỏ và bỏ rơi nó.

Hai nỗi sợ này đan xen trong lòng, trong một khoảnh khắc Chu Hoành Viễn không xác định được, nó đây là sợ bị mù, hay là sợ bị bỏ rơi, hoặc là ở sâu trong lòng nó, hai chuyện này đều tồi tệ như nhau.

Chu Hoành Viễn cố gắng mở mắt ra, thế nhưng lại chỉ thấy một mảng xám, ngay sau đó, nó nhận ra thứ đang che mắt nó là một miếng băng gạc. Nó ra sức muốn nâng tay lên, nhưng ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi.

Trình Dục nghe được hô hấp của Chu Hoành Viễn trở nên dồn dập, anh nghiêng người chạm vào tay Chu Hoành Viễn, "Hoành Viễn, con tỉnh rồi sao? Con có thể nói chuyện không?"

Chu Hoành Viễn cố sức hắng giọng nhưng mà chỉ phát ra thanh âm khàn khàn, nó gọi Trình Dục một tiếng, "Chú... Chú."

Trình Dục dựa sát hơn, tỏ ra nghiêm túc y như đang phải nghe bài nghe IELTS TOEFL vậy, "Hoành Viễn, con đừng sợ, có chú đây rồi, chú đến rồi."

Chu Hoành Viễn trong lòng ngơ ngác, nó muốn hỏi Trình Dục chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc nó còn có thể nhìn thấy ánh sáng hay không, nhưng dù thế nào nó cũng không mở miệng được. Nó sợ nghe được câu trả lời khủng khiếp từ Trình Dục, nó cũng sợ những lời nói dối thiện ý của Trình Dục sẽ dẫn nó đi lang thang trong sự mơ hồ, rồi sau đó sẽ mờ mịt vô tri ngã vào địa ngục.

Trình Dục lại không nghĩ nhiều như vậy, giọng nói của anh run rẩy, anh muốn cố gắng bình tĩnh lại nhưng lại không thể, "Hoành Viễn, con yên tâm đi, chú chắc chắn sẽ không để con xảy ra việc gì... Chú đã nói chuyện với bác sĩ rồi, tuần sau, tuần sau là có thể phẫu thuật..." Lời của bác sĩ, mỗi một chữ đều khắc sâu trong lòng Trình Dục. Mắt Chu Hoành Viễn không phải là không thể chữa được, thậm chí còn có hai con đường bày ra trước mắt Trình Dục, mấu chốt là anh quyết định chọn lối nào mà thôi.

Một là cắt bỏ nhãn cầu trái bị vỡ nát nghiêm trọng của Chu Hoành Viễn, chỉ tốn có vài nghìn tệ, nhưng cái giá phải trả là mắt trái mù lòa vĩnh viễn, không còn khả năng khôi phục thị lực, từ nay về sau phải chịu đựng sự soi mói của tất cả mọi người.

Mà con đường thứ hai chính là lập tức tiến hành phẫu thuật khâu vá vết thương bên trong mắt, sau đó hai tuần lại thực hiện một cuộc phẫu thuật khác để cắt thủy tinh thể, nếu thuận lợi thì không chỉ có thể giữ lại nhãn cầu, mà thậm chí còn có hy vọng khôi phục thị lực đến một mức nhất định. Tuy nhiên, cái giá phải trả lại là phí phẫu thuật cao.

Trình Dục trong lòng rối bời vô cùng, anh không thể chấp nhận được việc Hoành Viễn bé nhỏ bị mù loà, nhưng anh cũng không thể chi trả phí phẫu thuật cao đến vậy. Anh chỉ là một sinh viên nghèo, thứ duy nhất anh có là một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô và sự học của riêng mình mà thôi.

Căn nhà không bán được, đó là tâm huyết cả đời của Trình Mạn Hồng, cũng là nơi trú ẩn duy nhất của chú cháu Trình Dục và Chu Hoành Viễn ở thành phố này. Nếu đã như vậy, thì thứ đáng giá nhất đương nhiên chỉ còn lại bản thân Trình Dục.

Đương nhiên là Trình Dục sẽ không nói những điều này với Chu Hoành Viễn, anh lải nhải ngắt quãng, né tránh những vấn đề quan trọng, có điều Chu Hoành Viễn cũng nghe không rõ, nó chỉ bắt được hai chữ "phẫu thuật", sau đó lại chìm sâu vào mê mang.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Những ngày vừa qua, Chu Hoành Viễn đã cố hết sức để không trở thành gánh nặng của Trình Dục, nó cố gắng hiểu chuyện và tự lo cho mình, thế mà mọi chuyện lại như đổ sông đổ bể, kết cục lại trái ngược với những gì nó mong muốn.

Giờ khắc này Chu Hoành Viễn rất sợ, mà có vẻ như Trình Dục nhận thấy được nỗi sợ của Chu Hoành Viễn, anh không ngừng nói mấy lời an ủi bên tai nó. Kỳ lạ thay, ngày thường Chu Hoành Viễn rõ ràng rất khó chịu trước mấy lời lải nhải của Trình Dục, nhưng mà lúc này nó lại chỉ muốn anh trò chuyện với nó nhiều hơn. Dường như bởi vì thị lực thiếu thốn nên cảm giác an ủi mà thính giác mang lại làm nó trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Trình Dục chưa bao giờ rời khỏi giường bệnh của Chu Hoành Viễn, những bệnh nhân khác ai cũng có vài người thay phiên chăm sóc, mà Chu Hoành Viễn lại không có thân nhân nào khác, nó chỉ một mình Trình Dục mà thôi.

Bác sĩ lâm sàng là một người phụ nữ đứng tuổi làm phẫu thuật đục thủy tinh thể, loại phẫu thuật này rất đơn giản, nhưng lúc nào người thân đi cùng bệnh nhân cũng tận tâm vô cùng. Bà nhìn thấy Chu Hoành Viễn chỉ có Trình Dục đi cùng thì không khỏi tò mò, hỏi, "Cậu là gì của đứa nhỏ này? Sao không thấy ba mẹ thằng bé đến?"

Trong lòng Chu Hoành Viễn xót xa, sau đó lại là xẩu hổ tột độ, trong nháy mắt, đầu của nó càng tê dại hơn.

Trình Dục đang rối bời, nghe vậy chỉ gãi gãi đầu không để ý, anh cũng không có ý định nói thật, thuận miệng nói một câu, "Ba mẹ nó đi làm ăn xa, không tiện xin nghỉ. Mà vừa hay cháu cũng rảnh nên đến đây thay anh chị chăm sóc thằng bé thôi ạ."

Trình Dục lo rằng Chu Hoành Viễn sẽ sợ hãi, cho nên dù là đi vệ sinh thì anh cũng phải nói trước với Chu Hoành Viễn, lúc ăn cơm thì cũng chỉ có thể nhờ người nhà giường bên cạnh mang đồ ăn về giúp.

Thức ăn trong bệnh viện khó nuốt vô cùng, nhưng mà bọn họ cũng đâu còn cách nào khác. Trình Dục gắp một miếng bông cải xanh lên đưa vào miệng Chu Hoành Viễn, lúc này đầu của Chu Hoành Viễn đau đớn như muốn chẻ làm đôi, cảm giác buồn nôn dữ dội, không có chút khẩu vị nào, nó yếu ớt lắc đầu, nói mình ăn không nổi.

Trình Dục thở dài, anh biết là Chu Hoành Viễn khó chịu chứ, nhưng mà không ăn uống gì thì làm sao được, anh đành phải tốn hơn nửa buổi khuyên nhủ thằng bé, cuối cùng Chu Hoành Viễn mới ăn hai miếng thức ăn một cách miễn cưỡng.

Ban đêm, Trình Dục sợ Chu Hoành Viễn ngủ một mình sẽ hoảng nên mới ghép giường bệnh với giường của mình[2] lại một chỗ, mình thì ngủ ở giữa hai giường, thế thì Chu Hoành Viễn lúc nào cũng có thể với đến anh.

[2] Từ gốc: 陪护床 (Bồi hộ sàng), ý chỉ mấy cái giường xếp bên cạnh giường bệnh để người nhà có thể nghỉ ngơi ók

Hai người họ lại vai kề vai, tựa như lúc đang ở nhà vậy.

Suy nghĩ của Chu Hoành Viễn lại phiêu diêu về phương xa. Chú út của nó phần lớn thời gian là một người đàn ông cục mịch: tất mang xong phải chất thành một đống rồi mới giặt, đồ đạc tiện tay buông cái là quên béng, đồ dùng cá nhân lúc nào cũng lộn xộn, thậm chí có khi vài ngày cũng không chải đầu một lần... Nhưng mà, luôn có khoảnh khắc nó cảm thấy chú của nó là một người dịu dàng và tinh tế vô cùng, chú hiểu được nỗi sợ hãi của nó, cũng biết nó ỷ lại vào chú. Chú không nói gì cả, nhưng chú sẽ chu toàn mọi thứ.

Vài giây trước khi cơn buồn ngủ ập đến, Chu Hoành Viễn nghĩ, có lẽ lúc này mình đang thật sự được yêu thương.

antiquefe (wattpad)