Tiểu Thuyết Gia Linh Dị Hàng Đầu

Chương 3: Không thể chạy thoát (3)



Trì Dực Âm ban đầu còn kinh ngạc vì quản gia đều gọi mọi người là đại tiểu thư, nhưng khi hắn thấy quản gia tới đón bọn họ bằng một chiếc xe ngựa không nhỏ, liền đoán thân phận của tất cả bọn họ đúng thật đều là 'Chị gái'.

Hắn, nữ sinh, Đồng Dao, cả người chơi nam thay váy ở đoàn tàu.

Bọn họ đều là "Chị gái".

Trì Dực Âm cũng không biết thân phận thật sự của Đồng Dao, hắn chỉ thấy phong thư mà cô bé học sinh mở ra lúc hoảng loạn, nhưng thân phận của cả hai giống hệt nhau nên cũng đủ để hắn loại bỏ đi một trong hai suy đoán của mình.

Mà việc hắn đưa áo khoác cho Đồng Dao, không những vì tính cách của cô tiện cho việc thu thập tin tức, mà còn là vì hắn muốn thử người phụ nữ này.

Đồng Dao cũng không phủ định suy đoán của hắn, ngược lại siết chặt áo khoác.

Điều này xác minh suy đoán của Trì Dực Âm, ngoài ra cũng khiến hắn có được thu hoạch mới.

Có lẽ phong thư của những người còn lại đều có nội dung giống hắn.

Ít nhất, hắn cũng không phải là người duy nhất rơi vào tình thế bất lợi trong việc thu thập thông tin. Xem ra có thể lợi dụng điểm này, đi lôi kéo những người khác có cùng hoàn cảnh.

Những người nhìn như nhỏ bé vô hại, ngược lại có thể có công dụng lớn, mượn sức đánh người.

Trì Dực Âm trong lòng trầm tư, nhưng bên môi vẫn treo nụ cười khéo léo nhàn nhạt, như thể đã đem chính mình nhập vai vào nhân vật "Đại tiểu thư" này.

Tay hắn thả lỏng xuống, trong lúc tự hỏi làm ra động tác xoay bút theo thói quen.

Trong số tất cả mọi người ở đây, quản gia là người biết rõ ràng nhất.

Bất kể có bao nhiêu người xuống tàu đi nữa thì đối với lão mà nói, tất cả đều là 'Đại tiểu thư".

Kể cả người bị gãy chân.

Mặc dù quản gia thoạt nhìn có vẻ ngoài thâm sâu cổ quái, nhưng vẫn làm tròn bổn phận của một người quản gia trước mặt tiểu thư, một mực cung kính mời tất cả mọi người lên xe ngựa.

Mặc dù ở nhà ga tàu lửa kiểu cũ có khá nhiều hành khách mặc trang phục giống nhau, nhưng trong mắt người chơi, bọn họ đều không có gương mặt, âm thanh phát ra từ khuôn mặt không có ngũ quan của họ, với tầm nhìn lạnh lẽo rời rạc nhưng đầy ác ý nhìn trộm người chơi.

Động tác của đám người này hệt như tượng gỗ, thoạt nhìn cứng đờ không giống người sống.

Nữ sinh sợ đến phát run, theo bản năng muốn đến gần Trì Dực Âm, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ của hắn lúc thấy người chết ngay trước mắt mà còn cười được, lại do sự không dám tiến lên.

Cuối cùng, cô bé siết chặt chiếc váy đồng phục, dè dặt đến gần Đồng Dao.

Đồng Dao cũng không cự tuyệt việc nữ sinh đến tiếp cận, trái lại còn đồng tình nhìn người mới này một cái, kéo cô bé về cạnh mình, nhỏ giọng nói: "Em là người mới đúng không? Đừng sợ, chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Cô bé cảm kích nhìn Đồng Dao.

​Nhưng cách đó không xa, Trì Dực Âm cùng Râu ria xồm xoàm đồng thời liếc mắt nhìn về hướng nữ sinh một cái.

Trì Dực Âm nhíu mày, đối với cô bé này thì trong lòng hắn có ghi chú là "Không có kinh nghiệm, ngây thơ" nhưng phía sau lại đánh một dấu chấm hỏi đỏ tươi.

​Râu ria xồm xoàm vốn muốn nói gì đó, lại bị đồng bạn bên cạnh kéo lại: "Đến lượt chúng ta lên xe rồi."

Những người chơi lâu năm đã lên xe, biểu tình thờ ơ với những gì diễn ra phía dưới, một số còn mân mê thứ gì đó trên tay, vừa tán gẫu vừa cười ha hả, còn số khác đang tranh thủ thời gian để nhắm mắt an thần.

Người chơi ngã xuống đất đang ôm chân rên rỉ thấy thế, trong lúc hoảng sợ cũng biết là sẽ không có ai đến giúp mình, nên chỉ có thể liều mạng bò trên mặt đất, cố gắng đến gần xe ngựa.

Quản gia rũ mắt, đứng dưới xe ngựa không nhúc nhích, không có phản ứng gì với tiếng khóc thảm thiết bên tai và vết máu kéo dài trên mặt đất.

Đồng Dao không đành lòng nhìn người chơi bị gãy chân kia, đành nhường chỗ cho người ta: "Anh lên xe trước đi."

Người chơi còn chưa kịp cảm ơn Đồng Dao thì vị quản gia trước giờ trầm mặt bỗng tiến lên một bước và chắn trước mặt anh ta.

Quản gia vốn không cao, cả người xanh xao gầy guộc, khoác lên người bộ trường sam chẳng khác gì một bộ xương khô.

Nhưng đối với người chơi đang bò dưới đất mà nói, bóng người quản gia đổ xuống vô cùng to lớn, anh sợ hãi ngẩng đầu nhìn lão.

"Đại tiểu thư, cô làm sao mà trông chật vật như thế?"

Quản gia quan sát người chơi từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một khối thịt heo không rõ có tươi hay không ở chợ, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô như vậy, còn giống như người của Mã gia sao?"

Hành động bất ngờ của quản gia đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đồng Dao nhịn không được muốn tiến lên giúp người chơi kia một phen, nhưng trước khi hành động, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao, theo bản năng nhìn Trì Dực Âm bên cạnh.

Trì Dực Âm khép hờ mắt chăm chú nhìn quản gia, không có ý định tiến lên.

Trong nháy mắt, Đồng Dao đột nhiên nhớ tới những lời mà Trì Dực Âm đã nói khi khoác áo lên người cô.

Quản gia có yêu cầu khắc khe đối với trang phục, quần áo phải phù hợp với thân phận.

Cô cũng ý thức được, liền học theo Trì Dực Âm mà lùi về sau.

Mà người chơi bị đứt một chân nằm bò trên mặt đất đầy máu kia, rõ ràng không phù hợp với thiết lập hình tượng "Chị gái".

Quản gia từ trên cao nhìn xuống người chơi chật vật, hừ cười một tiếng, nói: "Đại tiểu thư, cô cũng biết mà, lão gia phu nhân coi trọng nhất chính là thanh danh và địa vị của Mã Gia. Cô đã đến tuổi lấy chồng rồi, làm thế nào lại có thể trở thành bộ dạng như thế này? Nếu lão gia tức giận... Chà!"

"Mã gia chúng ta, cả xe ngựa cũng được mạ vàng."

Quản gia nhìn lướt qua cỗ xe ngựa phía sau, cười như không cười nói: "Đại tiểu thư, xin đừng làm bẩn xe ngựa Mã gia, tôi thấy, chi bằng cô vẫn nên tìm cách khác về nhà đi."

Lời vừa dứt, lập tức có hai nhân viên thân hình cường tráng từ trạm xe đi ra.

Người quản gia thản nhiên chỉ vào người chơi bị gãy chân trên mặt đất, hai người kia trực tiếp tiến về phía người chơi, bước chân nặng nề đến nỗi cả mặt đất đều rung chuyển.

Họ không có mặt mũi, không có tiếng nói, lại càng tàn nhẫn, giống như công cụ không có suy nghĩ độc lập, hai người một trái một phải lập tức khom người xuống tóm lấy cánh tay của người chơi, nhấc bổng anh ta lên như bắt lấy một con gà con, sau đó kéo về phía bên ngoài của nhà ga.

Người chơi sợ tới mức răng run cầm cập, liều mạng quay đầu nhìn lại, thanh âm kêu cứu lúc này tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt cầu cứu nhìn mọi người giống như nai con biết mình sẽ chết.

"Đồng Dao! Cô là Đồng Dao đúng không! Xin cô, mau cứu tôi!"

"Cả vị tiên sinh đứng bên cạnh nữa, mau cứu tôi đi! Đừng để bọn họ mang tôi đi mà! Bên ngoài nhà ga có cái gì đâu, ai không biết những chỗ ngoài phó bản là hư không chứ, ra ngoài đó chỉ có đường chết thôi!"

"Mau cứu tôi, tôi không muốn chết đâu a a a!"

Nhưng trên người Đồng Dao cũng dính máu. Căn bản cũng không phù hợp với yêu cầu của quản gia, làm sao dám xuất hiện trước mặt lão.

Cô khó xử nghiêng đầu sang một bên, cố nén nước mắt nghe tiếng gào khóc của người chơi đó ngày một cách xa, bả vai không nhịn được run rẩy.

Dù cho người chơi kia có tìm đến sự giúp đỡ của Trì Dực Âm, nhưng hắn lại không có bất kì phản ứng nào, chỉ lãnh đạm nhìn anh ta chăm chú. Ở thời điểm này, hắn như cũ vẫn moi được tin tức từ miệng của đối phương trong lúc hoảng loạn kia.

Bên ngoài phó bản, chẳng có gì.

Trì Dực Âm xoay người, nhìn về hướng đi ban đầu của đoàn tàu.

Cho nên lúc ở trong tàu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc đều là một khối màu giống mosaic là vì nguyên nhân này?

Bởi vì vốn dĩ không có thứ gì phía ngoài đoàn tàu cả.

Mà Đồng Dao đứng ở phía sau Trì Dực Âm, hoảng sợ đến mức không dám nhìn ai, còn tưởng rằng Trì Dực Âm đang nhìn về phía cô tốt bụng nhắc nhở.

Vì thế cô lập tức siết chặt chiếc áo khoác trên người, cuống cuồng che đi vết máu, cũng không dám bước về phía trước vì sợ quản gia phát hiện ra điểm bất thường của mình.

Đến lúc này, Đồng Dao mới nhận ra rằng, Trì Dực Âm đưa cho cô chiếc áo khoác này, rõ ràng là đã cứu cô một mạng!

Đồng Dao nhìn Trì Dực Âm bằng ánh mắt cảm kích, nỗi sợ về cái tính cách điên cuồng của hắn cũng được áp xuống, chỉ biết rằng Trì Dực Âm là ân nhân cứu mạng của mình, không thể lấy oán trả ơn.

Tầm mắt quản gia quay về trên người Đồng Dao, đánh giá từng li từng tí trên người cô, mang lại cảm giác vô cùng áp bức.

Lão quản gia im lặng, híp mắt nhìn dấu chân máu lưu lại bên cạnh Đồng Dao, sau đó hừ một tiếng rồi nhường đường, làm ra tư thế "mời" với một nụ cười nửa miệng: "Làm cho đại tiểu thư sợ rồi, mời cô mau lên xe."

Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu một cái, kéo nữ sinh cùng nhau lên xe ngựa.

Chỉ có Trì Dực Âm vẫn luôn chú ý đến quản gia, phát hiện lão rõ ràng nhìn ra trên người Đồng Dao có sơ hở, nhưng lại vờ như không thấy.

Hắn hơi nheo mắt lại, trầm ngâm nhìn lão quản gia.

"Tôi còn chưa hỏi qua, tên của cậu là gì?"

Đồng Dao cố ý thả nhẹ bước chân, giữ nguyên tốc độ giống Trì Dực Âm, thì thầm: "Cảm ơn vì đã cứu tôi lần này, nếu có cần tôi giúp đỡ, cậu cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Trì Dực Âm tùy ý gật đầu, sau khi tận mắt nhìn thấy qua hai người chết, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như cũ: "Trì Dực Âm."

Nhưng sự bình tĩnh này rơi vào mắt Đồng Dao và những người khác, tất cả đều cho rằng hắn ngoài mặt trầm tĩnh nhưng thật chất lại là người thâm sâu khó lường, đánh giá Trì Dực Âm trong lòng bọn họ một lần nữa...

Tăng lên.

"Đúng rồi, Trì Dực Âm cậu đã mở livestream lúc ở lên tàu chưa, hay cậu định về đến nhà rồi mới mở?"

Đồng Dao lo lắng thuyết phục: "Đây là lần xuất hiện cuối cùng của phó bản 【 Gia trang hạnh phúc 】 trước khi nó bị phá hủy hoàn toàn. Sự chú ý rất cao, tích phân và khen thưởng mà nó mang lại rất đáng kể. Nếu cậu chọn chế độ livestream riêng tư thì tổn thất sẽ rất lớn."

Đồng Dao hoàn toàn không nghĩ tới, những gì mà cô nói nãy giờ Trì Dực Âm nghe căn bản cũng không hiểu rõ.

Nhưng hắn không để lộ ra ngoài, chỉ chọn một câu trả lời lấp lửng để che giấu thân phận: "Xem tâm trạng đã."

Trì Dực Âm lại nghĩ đến sự xuất hiện của hệ thống trước đó, nó đã đề cập đến phòng phát sóng trực tiếp dành cho người mới, và mô tả ngắn gọn tình hình trong phòng livestream.

Sẽ được kết nối trực tiếp đến quảng trường livestream.

Hắn đăm chiêu nhìn những người chơi đang nói chuyện với không khí trên xe ngựa, liền biết bọn họ hiện tại đang livestream, mục đích hẳn là phần thưởng mà Đồng Dao vừa nói.

Trì Dực Âm hứng thú nhíu mày, trong đầu hỏi: 【 Hệ thống, làm sao để mở livestream? 】

Hệ thống ngay lập tức trả lời hắn: 【 Người chơi sống sót Z1001, tôi rất vui khi ngài đã kích hoạt thành công phòng phát sóng trực tiếp cho người mới, xin chúc mừng. 】

Tuy hệ thống máy móc nói lời chúc mừng, nhưng nghe qua không có bất kỳ niềm vui nào, ngược lại có vẻ âm dương quái khí.

Tuy nhiên với chuyện khen thưởng, hệ thống cũng không hề che giấu.

Trong giây tiếp theo, Trì Dực Âm cảm thấy trong túi quần của mình đột nhiên có một vật nặng.

Hắn bất động thanh sắc đưa tay cho vào túi, xúc cảm truyền đến sau khi sờ lên giống như đang chạm một cái đồng hồ quả quýt (*).

【 Sau khi người chơi sống sót nhận được phòng phát sóng trực tiếp của tân thủ thì nhất định phải kích hoạt phòng livestream trong phó bản, nếu không phòng phát sóng sẽ vĩnh viễn mất đi quyền hạn, đồng thời không thể nhận được tích phân, phần thưởng và lời nhắc nhở của khán giả thông qua livestream. 】

【 Những gì mà người chơi sống sót nhìn thấy là bộ điều khiển của phòng phát sóng trực tiếp. Căn cứ vào đặc điểm của từng người sống sót để tự động tạo ra hình dạng tương ứng. Thông qua đó, ngài có thể tự do thiết lập và khám phá phòng livestream — nhưng theo tỷ lệ tử vong của người mới, đề nghị ngài tạm thời lưu lại thiết lập ban đầu, tôi chân thành hy vọng ngài có thể sống sót. 】

Hệ thống thẳng thắn hỏi, tựa như đang tròn bổn phận để hướng dẫn người mới: 【 Lần đầu tiên mở phòng phát sóng trực tiếp có cần tôi giúp ngài mở ra không? 】

Trì Dực Âm suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ gật đầu: 【 Mở đi. 】

【 Đã nhận được. Chính thức mở livestream của phó bản【 Gia trang hạnh phúc 】, tự động kết nối với khu vực miễn phí... Tự động thiết lập số liệu ban đầu... Số lượng người xem hiện tại là 0, xin người chơi sống sót tiếp tục cố gắng. 】

Sau khi giọng nói trong đầu của hệ thống biến mất, Trì Dực Âm cầm chiếc đồng hồ quả quýt trong tay để làm quen với sự tồn tại của nó.

Bước chân của hắn chậm rãi từ tốn, tựa hồ không có chuyện gì đáng để bận tâm, cho dù trời đất có sụp đổ thì cũng không phá vỡ được sự bình tĩnh của hắn.

Đồng Dao vì tranh thủ thời gian nói chuyện vài câu cùng Trì Dực Âm trước khi lên xe nghe, cũng theo tiết tấu bước chân của hắn mà đi bên cạnh.

Nhưng ngay sau đó, một bóng người từ phía sau vọt đến lách mình chen ngang Đồng Dao.

Trì Dực Âm khóe mắt thoáng thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thân ảnh vạm vỡ trong bộ váy dài nữ tính.

"......"

Khóe mắt Trì Dực Âm giật một cái, yên lặng dời tầm mắt.

Hắn chưa từng nghĩ tới, cảnh tượng đàn ông giả gái lại cay mắt như vậy.

Người lao tới chen trước mặt họ để xe ngựa trước chính là người chơi nam đã cãi nhau với Đồng Dao trên đoàn tàu.

Người chơi nam xách váy lên, khi lướt qua đồng Dao, khinh thường thấp giọng nói: "Biết là cô thích tổ đội, nhưng cũng không đến nỗi lập nhóm cùng một kẻ không rõ thân phận như vậy chứ?"

Người chơi nam liếc nhìn Trì Dực Âm với ánh mắt xem thường: "Chẳng lẽ cô cảm thấy như vậy có thể thuận lợi thông quan phó bản sao? Xem ra cô vẫn ngây thơ như thường ngày, Đồng Dao. Rồi sau này cô sẽ nhận ra thôi, ở thế giới trò chơi không có đồng đội, mà chỉ có kẻ thù."

"Tôi cho cô một lời khuyên, tránh xa cái tên có gương mặt như phụ nữ này đi, nếu không thì chết như thế nào cô còn không biết đó, ha ha."

Người chơi nam cười nhạo đi về phía xe ngựa: "Muốn ôm đùi cũng không chọn cái đùi tốt, cô cho rằng tên kia là nhân vật lớn thật sao?"

Đồng Dao giận đến méo mặt, lập tức muốn xông lên.

Lại bị Trì Dực Âm chặn lại.

Hắn đứng ở nơi ngược chiều sáng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía bóng lưng của người chơi nam, nhưng hắn lại mỉm cười, nói với Đồng Dao: "Mặc váy mà còn có thể xấu xí đến mức này, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải đó - Cô có thấy giống như trên xe ngựa đột nhiên có một con gà tây béo ú bay vào không."

Trì Dực Âm cũng không cố ý hạ giọng, người chơi nam ở phía trước rõ ràng là nghe thấy, anh ta thiếu chút nữa chân trượt ngã xuống, muốn đỡ lấy cửa xe nhưng lại nắm lấy khoảng không, ngược lại "Rầm!" một tiếng kẹt ở cửa xe ngựa.

Đồng Dao trợn mắt há mồm.

Chiếc váy màu hồng rực rỡ bao lấy người chơi nam, thoạt nhìn trông như mào gà tây...

"Phụt hahahahahaha."

Đồng Dao không nhịn được, bị chọc cười đến đứng không vững.

Người chơi nam vốn mặc váy liền rất không được tự nhiên, bây giờ lại có bộ dáng hài hước như vậy, lời nói của Trì Dực Âm giống như một cái tát vào mặt, thêm trận cười của Đồng Dao mặt mũi anh ta nghẹn đến đỏ bừng.

Bộ dạng của anh ta thật sự quá hài hước, những người chơi khác cũng bị chọc cười, nhưng anh ta chỉ có thể giống như một tên hề đang diễn trò vì chiếc váy đang bị mắc kẹt trên cửa xe, tiến thoái lưỡng nan.

Cũng bởi vì chú hề này mà mọi người trong sảnh phát sóng trực tiếp bắt đầu tò mò bấm vào xem, sau đó là thích thú cười ha hả.

[ Hahahaha cái váy này quá quyến rũ rồi đi, trông chẳng khác gì con cá diêu hồng. ]

[ Ơ? Là một phòng livestream mới nè? Cấp bậc thấp ghê. ]

[ Nhìn streamer không giống người mới cho lắm, quá ổn định rồi, có phải đại lão nào đó cải trang không? ]

Tình hình trong phòng livestream cũng được truyền đến trong đầu của Trì Dực Âm.

【 Số người xem là 19, số người theo dõi là 2, xin người sống sót không ngừng cố gắng. 】

Còn có niềm vui ngoài ý muốn?

Trì Dực Âm nhíu mày, đôi chân dài cất bước, tiện tay kéo lấy váy của người chơi nam ra rồi ném anh ta xuống xe ngựa.

"Rầm!" Một tiếng, người chơi nam ngã xuống, đau đớn đến nhe răng trợn mắt, tựa như cơ thể bị phân thây thành tám mảnh (*).

Trì Dực Âm xoay người, từ trên cao nhìn xuống người chơi nam nói: "Tự biết bản thân không có thực lực, nên muốn dựa vào loại thủ đoạn nhỏ này? Nếu có người chết ở đây thì cũng chỉ có thể là anh —— anh hẳn là hiểu rõ sự nguy hiểm của phó bản này hơn bất kỳ ai mà?"

"Ồ đúng rồi, xin lỗi tôi quên mất."

Nụ cười lịch sự của hắn không chê vào đâu được: "Nếu điều kiện thông quan là vô dụng hơn người khắc thì anh nhất định phải xếp thứ nhất."

"Mày!"

Biểu cảm của người chơi nam thay đổi rõ rệt, anh ta chỉ vào Trì Dực Âm định tiếp tục mắng hắn.

Nhưng Trì Dực Âm lại thu lại tầm mắt, nụ cười trên khuôn mặt hắn biến mất ngay lập tức, thay vào đó là biểu tình lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.

Người chơi nam vô tình bắt gặp ánh mắt của Trì Dực Âm, lập tức run lên bần bật, theo bản năng sinh tồn thức thời ngậm miệng lại.

Anh cảm thấy rằng bản thân vào lúc đó giống như nhìn thấy được vô số bóng ma đang nhảy múa điên cuồng sau lưng Trì Dực Âm, và Trì Dực Âm đứng giữa nơi giao hòa của ánh sáng và bóng tối, nhìn anh, ánh măt ấy giống như đang nhìn một vật đã chết, lạnh lẽo không có nhiệt độ.

Là, là ảo giác sao?

Trong khi người chơi nam còn do dự, Trì Dực Âm đã bình tĩnh lên xe.

Giống như rác rưởi ven đường không đáng để hắn nhìn thêm một lần nữa, như thể việc phớt lờ nó là lẽ thường tình.

Đồng Dao đột nhiên cảm thấy khó chịu, trợn tròn mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thông tin nhảm nhí gì mà phải tốn nhiều tích phân như vậy, hóa ra lại đi mặc đồ nữ để theo sát thiết lập "chị gái' à? Hừ!"

Trì Dực Âm quét mắt nhín Đồng Dao, ngạc nhiên trước sự am hiểu của cô về thế giới trò chơi, đồng thời cũng rất hài lòng với nguồn cung cấp tin tức chạy bằng cơm này, thật không uổng công hắn đã thuận tay cứu cô.

Sau khi tất cả người chơi lên xe ngựa, quản gia lập tức đóng cửa lại, sau đó là tiếng kim loại vang lên.

Trì Dực Âm phát hiện, quản gia thế nhưng lấy ra cái ổ khóa sắt trông có vẻ nặng nề rồi khóa cửa xe từ bên ngoài, hơn nữa nhìn biểu tình của quản gia, lại cảm thấy đây là chuyện hết sức bình thường.

Quản gia nào lại đi đối xử với tiểu thư như vậy. sợ tiểu thư chạy trốn hay sao?

Trì Dực Âm như có điều suy nghĩ.

Xe ngựa chạy chậm rãi, buồng xe bắt đầu lắc lư.

Người chơi nam vừa bị mất mặt trước tất cả mọi người, giờ đang co rút trong góc thành một viên thịt tươi sống, không dám đối mặt với bất kỳ ai, nhất là Trì Dực Âm.

Xem ra Trì Dực Âm sẽ trở thành bóng ma tâm lí trong lòng anh ta trong một khoảng thời gian.

Những người chơi khác tập trung vào việc phát sóng của riêng họ, trong khi nữ sinh là người mới giống như một con chim sợ cành cong, bám chặt vào Đồng Dao.

Một thanh niên khác rõ ràng là người mới, sau khi nhìn thấy cái chết của người khác, tình trạng tinh thần thậm chí còn tồi tệ hơn, bây giờ ngồi trong xe cũng với một cái nhìn hoảng loạn và cười khúc khích, nước bọt chảy xuống khóe miệng không biết.

Xem ra không lâu lắm liền hóa điên.

Không có người chơi quan tâm đến một người được định sẵn sẽ chết, nhiều nhất là than thở rằng phó bản này quả nhiên là nguy hiểm như lời đồn.

Đồng Dao sau khi cười xong, bắt đầu lo lắng về phó bản.

Cô ngồi bên cạnh Trì Dực Âm, nhân lúc không ai chú ý hạ thấp giọng nói muốn thêm thông tin liên lạc của hắn.

Trì Dực Âm nhìn ra sự bất an của cô, liền theo sự hướng dẫn giành cho người mới của hệ thống, lấy chiếc điện thoại được trang bị cho mỗi người chơi.

Đồng Dao đã coi Trì Dực Âm là người có thể tin tưởng được, cô đã nói rõ cho hắn nghe về thân phận của mình cùng chân tướng của thế giới trò chơi dưới sự dẫn dắt khéo léo của hắn.

Đồng Dao cũng coi như là người sống sót nhiều năm trong thế giới trò chơi, tuy rằng không thể so sánh với đại lão chân chính, nhưng dựa vào sự thận trọng, tổ đội để tăng khả năng sống sót.

Vì vậy, cô cũng trở nên quen thuộc với các quy tắc của trò chơi, cố gắng tìm cách sống sót từ các quy tắc, không chỉ có một danh hiệu "chuyên gia tình báo trung cấp" quý giá, mà còn là một hướng dẫn sống.

Sau khi cô không may bị chỉ định ngẫu nhiên đến 【 Gia trang hạnh phúc 】, cô ngay lập tức tra cứu tất cả thông tin liên quan đến bản sao này trong các phòng livestream.

Nhưng kết quả làm cô ngạc nhiên.

Đối với phó bản cấp E 【 Gia trang hạnh phúc 】 mà không ai thông quan trong mười hai năm, tất nhiên cô cũng nghe qua tiếng xấu của nó.

Phó bản trong thế giới trò chơi được chia từ cấp A đến cấp F với độ khó lần lượt giảm dần.

Cấp A có độ khó địa ngục, thường một đi không trở lại, toàn đội bị xóa sổ, chỉ những người sống sót nằm trong top 100 bảng xếp hạng của thế giới trò chơi mới có thể thông quan hoặc chọn khiêu chiến phó bản cấp A để nhận phần thưởng có giá trị lớn hơn.

Nhưng đáng tiếc, Sân Chơi Cuồng Hoan đã mười hai năm rồi mà vẫn chưa một ai thông quan.

Cấp A đã khủng bố như vậy, càng không muốn nói đến chuyện sẽ xuất hiện bốn phó bản cấp S 【 Thế giới phó bản 】sau khi từ cấp A tăng cấp.

Không ai biết bốn cái phó bản cấp S bí ẩn đó là gì, chúng đã được giấu trong bóng tối.

Thông tin duy nhất có sẵn là——

Muốn rời khỏi thế giới trò chơi và trở về thực tại?

Vậy thì phải thông quan phó bản cấp S trước đã.

Đến lúc đó, bất kể là thân thể khỏe mạnh, địa vị cao sang, vô số vinh hoa phú quý, đều sẽ dâng lên cho người chơi.

Phần thưởng mà người chiến thắng có được, là cả thế giới.

Tuy nhiên, trong quá trình thu thập thông tin tình báo thì Đồng Dao nhìn thấy mô tả về phó bản cấp S đó, sau khi kinh ngạc thì cô mỉm cười ném sang một bên. Cô cho rằng là do một người chơi nào đó ở lại quá lâu đã bị bức đến phát điên, sau đó sinh ra ý tưởng không thực tế này.

Cả thế giới sao, thật nực cười.

Và phó bản cấp F, thường được gọi là Cục Tân Nhân.

Từ thế giới hiện thực, những người mới bị kéo vào sân chơi thường là vì sắp chết, trạng thái thực vật, ám ảnh, bị nguyền rủa hoặc có quá nhiều tội lỗi, phần lớn sẽ được ghép vào phó bản tân thủ cấp F.

Ở đó, họ có thể kích hoạt hệ thống một cách trơn tru, dần dần hiểu về thế giới trò chơi, vượt qua thời kỳ bảo vệ người mới, tăng xác suất sống sót.

Nhưng cũng có rất nhiều người mới vào thế giới trò chơi sẽ ngẫu nhiên rơi vào phó bản nào đó đã được bắt đầu.

Nếu không có hướng dẫn gì thì mấy người mới thậm chí không thể hiểu được những gì đang diễn ra. Không thể đoán được từ khóa để kích hoạt hệ thống, không thể nhận được mã thân phận và quyền hạn của thế giới trò chơi.

Trong trường hợp này, xác suất tử vong của người mới lên đến 99. 9%.

Những người chơi khác đùa với nhau rằng, không biết những người mới rốt cuộc là đã tạo nghiệp gì hay bị cả thế giới nguyền rủa mới rơi vào các phó bản với cấp độ cao hơn.

Và phần còn lại của 0.1% truyền thuyết, nhiều năm trước đây đã thuộc về một người chơi nữ, bây giờ cô cũng đã đạt đến vị trí số 1 trong trò chơi.

Có tin đồn rằng cô ấy đang chuẩn bị khiêu chiến phó bản cấp S, và được xem là người có khả năng phá đảo thế giới trò chơi nhất trong lịch sử.

Vì vậy, trong giới người chơi còn lưu truyền một câu nói đùa, "Người mới tay không tất sắc vào phó bản, không phải xui tận mạng thì chính là thần."

Nói đến đây, Trì Dực Âm nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, thoáng ngừng lại.

Cái vận may này của hắn, đúng là trước sau đều xui xẻo như vậy, chậc.

Để thể hiện sự thành ý của mình, Đồng Dao vẫn nói với hắn mọi thứ trong khả năng hiểu biết của cô mà không nhận ra rằng Trì Dực Âm, người mà cô xem như một đại lão giấu mặt lại là một người mới.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chàng trai trẻ bình tĩnh và vững vàng không có chút sơ hở, có vẻ thuần thục hơn những người chơi lâu năm lại không hề biết gì về Thế Giới Trò Chơi.

Tuy nhiên, nguyên nhân dẫn đến phó bản【 Gia trang hạnh phúc 】 hung ác như vậy, không chỉ vì nó cho đến nay không có người thông quan.

Mà là vì những người chơi đã vào phó này... không một ai sống sót.

Đây chỉ là một phó bản cấp độ E, với bối cảnh và câu chuyện rất đơn giản.

Vào thời đại đó một trăm năm trước, ở Cổ Thụ Trấn, nằm ở vùng ngoại ô của một đô thị phồn hoa, có một thương gia giàu có nổi tiếng họ Mã sinh sống.

Để bắt kịp xu hướng thời đại, Mã gia đã gửi con gái lớn của họ đến Thượng Hải để học và tiếp nhận một kiểu giáo dục mới. Đột nhiên một ngày nọ, vợ chồng Mã gia vội vã gọi con gái về nhà.

Nhưng cô con gái lớn về nước không thích nghi được với nề nếp cũ của gia đình nên đã xảy ra xích mích, mâu thuẫn với ba đứa em, mẹ thuyết phục mãi cũng không có kết quả nên suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt. Người cha cũng vậy, ông thở dài vì những trận cãi vã không dứt ở nhà, bèn đi công tác cả ngày để trốn tránh.

Điều này làm cho ngôi nhà trở nên u ám và không có ngày bình yên.

Mâu thuẫn giữa bốn đứa trẻ ngày càng trầm trọng, đến cuối cùng nội bộ bất hòa, giết hại lẫn nhau.

Khi người mẹ ốm yếu nghe thấy tiếng động và bước ra khỏi phòng, những gì bà nhìn thấy là bốn cái xác chết một cách tàn khốc nằm trên vũng máu, bà bị kích thích đến mức phát điên hoàn toàn, đi theo bốn đứa con của mình và treo cổ tự tử bên chiếc đèn chùm trong phòng lớn.

Rạng sáng, khi người cha doanh nhân trở về nhà, vừa mở cửa ra ông liền nhìn thấy đôi chân của vợ mình đang đung đưa trên không trung.

Và... những xác chết nằm rải rác trên mặt đất, đã lạnh ngắt.

Người chơi sẽ vào vai người chị vừa về Mã gia.

Thông qua những thông tin về phó bản được nhắc đến trong thẻ, người chơi tin rằng chìa khóa để thông quan phó bản này chính là người cha, người đứng đầu của Mã gia, còn được gọi là Boss phó bản.

Chỉ cần tâm nguyện của người cha được hoàn thành, gia đình ấm êm hạnh phúc thì phó bản này có thể được thông quan.

Nhưng những người chơi sớm phát hiện ra rằng dù họ có làm gì thì gia đình này cũng không thể hòa thuận, cuối cùng người chị hoặc bị đàn em giết, hoặc là nhảy lầu tự sát.

Thậm chí một số người chơi còn kích phát ra cái kết bi thảm nhất, sau khi người cha điên cuồng giết cả nhà, lại giết một nửa thị trấn.

Mọi người đều không thể hiểu được ngôi nhà ồn ào suốt ngày ngày có vấn đề gì mà lại thành ra như vậy.

Phó bản này cũng được để cao trong mười hai năm, trở thành phó bản cấp E tử vong trong truyền thuyết.

Đối với nhiều người chơi có kinh nghiệm, ngay cả khi họ không có cách nào thông quan thì họ có thể sử dụng tích phân hoặc đạo cụ để cưỡng bức rời khỏi phó bản.

Mặc dù không nhận được phần thưởng của phó bản và tích phân, nhưng ít nhất vẫn còn sống.

Nhưng vấn đề là, cho dù những người chơi này được quay về thế giới trò chơi, trong vòng không đến mấy tháng đều chết vì quỷ hồn đòi mạng, chết tương đối thảm.

Lúc đầu xuất hiện người chơi vô duyên vô cớ mà chết, tất cả mọi người đều rất sợ hãi.

Sau đó người ta phát hiện ra rằng những người đã chết này đều có một điểm chung, đó là họ đều đã tham gia phó bản 【 Gia trang hạnh phúc 】.

Kể từ ngày đó, 【 Gia trang hạnh phúc 】trở nên khét tiếng và khi người chơi nghe đến tên của nó thì tất cả đều thay đổi thái độ, kết quả là không ai dám chọn phó bản này trong một thời gian dài.

Thế Giới Trò Chơi cũng vì thế mà đưa ra thông báo, phó bản【 Gia trang hạnh phúc 】 sẽ diễn ra lần cuối, từ đó sẽ đóng cửa hoàn toàn.

Nếu ai đó có thể thông quan phó bản 【 Gia trang hạnh phúc 】trong lần cuối này thì tất cả các đạo cụ, phần thưởng trong toàn bộ phó bản, ngay cả bản thân phó bản cũng được cấp cho người thông quan.

Chính vì thông báo này, hơn một nửa người trong Thế Giới Trò Chơi bắt đầu xao động.

Đối với người chơi có nắm chắc được thực lực của bản thân, đều thay đổi quyết định ban đầu, chủ động chọn phó bản lần này, vì phần thưởng quá lớn mà xoa tay, kể cả tính mạng cũng muốn đánh một phen.

Đồng Dao biết tin tức, nhưng cô căn bản không động tâm, chỉ muốn tiếp tục sống sót.

Nhưng không ngờ, cô vốn đã chọn phó bản khác, lại bị hệ thống ngẫu nhiên ném vào phó bản này.

Quả thật là sợ cái gì thì sẽ xảy ra cái đó.

Đồng Dao không khỏi cười khổ, cảm thấy mình cũng thật xui xẻo.

Cô bây giờ chỉ mong mình có thể bình an vô sự trở về.

Nếu là Trì Dực Âm... thì có lẽ, vẫn còn cơ hội?

Đồng Dao nhìn Trì Dực Âm không chút sợ hại, đôi mắt từ từ sáng lên.

Xe ngựa đi qua những con đường gập ghềnh, bên ngoài cửa sổ lắc lư là những khuôn mặt không có ngũ quan, tất cả mọi thứ trong Cổ Thụ Trấn giống như một khối mosaic mờ ảo, không thể phân biệt được ai.

Bọn người vô diện nhìn về phía xe ngựa, im lặng vẽ một nụ cười đến tận mang tai.

Nữ sinh kia chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, vội vàng lui đến bên cạnh Đồng Dao.

Và chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, và một âm thanh nhỏ phát ra từ bên ngoài.

Cửa xe mở ra, quản gia nhếch môi cười mời mọi người xuống xe: "Đại tiểu thư, cô đã về đến nhà rồi, mau xuống đi, tiểu thư và thiếu gia đang đợi cô rất lâu đó. Càng kéo dài, họ sẽ trở nên mất kiên nhẫn."

Mong đợi chị gái về nhà, nhưng em trai và em gái lại thiếu kiên nhẫn sao?

Trì Dực Âm khẽ cười ngước mắt, nhìn về phía bên ngoài xe ngựa.

Một ngôi nhà cổ kính trang trọng khí thế bất phàm, hai màu đen trắng sạch sẽ kết hợp với nhau, yên tĩnh như một bức tranh phong cảnh.

Nhưng khi nó ở trong sương mù tĩnh lặng, những người không có khuôn mặt lại đồng loạt nhìn về phía ngôi nhà cũ, khiến cho vẻ đẹp mà ngôi nhà có được....

Hết thảy đều biến thành quỷ dị.

Như thể họ không về nhà mà tự nguyện đi vào nấm mồ của cái chết.