Tiểu Thuyết Hồi Hộp

Chương 12



13.

Vào một ngày mưa, nước sông dâng cao, một con rắn nhỏ quấn chặt quanh một khúc gỗ mục, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy đuôi của con rắn nhỏ đó đang móc vào một con rắn nhỏ khác đang hấp hối. Dòng nước chảy xiết vô cùng, khúc gỗ va vào một tảng đá bên bờ, con rắn nhỏ dường như giữ không nổi nữa, nó cố hết sức ngẩng đầu lên để nhìn con rắn nhỏ kia ở phía đuôi mình, nhưng con rắn kia vẫn nhắm nghiền mắt, nằm bất động. Con rắn nhỏ híp mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm, nó chậm rãi buông cái đuôi đang quấn lấy con rắn nhỏ kia ra, vào giây phút cuối cùng khi đã tách ra, con rắn nhỏ kia mới choàng mở đôi mắt, hoang mang lo sợ, bơ vơ không biết phải làm sao, còn chưa kịp phản ứng đã bị cuốn vào dòng nước, biến mất không chút dấu vết. Đôi mắt của con rắn ấy lại trở thành đôi mắt của bé gái.

Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ một lần nữa, tầm nhìn của tôi được bao phủ bởi một màu trắng, một chai nước muối đang truyền vào tay phải của tôi thông qua một đường ống nhỏ. Giường bên cạnh hình như có người đang nằm, là cảnh sát Tiểu Vương.

Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng dịu dàng chiếu vào từ cửa sổ, đêm nay thật yên bình, chỉ có nhịp tim đang đập điên cuồng của tôi trong đêm nay rõ ràng không thể êm dịu lại nổi.

Đã gần 20 năm rồi tôi không còn mơ thấy giấc mơ này nữa.

Tôi rút kim truyền dịch ra, hai tay ôm lấy đầu.

Đừng hành hạ anh nữa, những thứ anh nợ em, anh sẽ trả lại hết cho em mà, có được không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi em.

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, không đánh thức người trên giường bên cạnh, quay trở về nhà