Tiểu Thuyết Tâm Lý Xã Hội: Mầm Xanh

Chương 31



31.

Cuối ngày, Hà trở về nhà lúc sáu giờ tối. Khác với những gì đã dự đoán, Tâm không có ở bệnh viện nên rốt cục chẳng có chuyện gì xảy ra. Cả cô Nhung cũng bận bịu đi công tác tuốt tỉnh Phú Yên Nên chắc phải ngày mai, con bé mới bị la rầy. Tuy nhiên, nói cho cùng, Hà không còn bận tâm nữa. Muốn trách phạt gì thì cứ trách phạt, nó quá lì lợm để sợ hãi chút khiển trách. Khá kiêu ngạo vì Hà biết cô Nhung sẽ lại bao dung cho nó. Dù con bé có làm gì đi nữa, thì với tình cảm của mình, cô sẽ thấu hiểu và bảo vệ đứa trẻ bất cứ chuyện gì xảy ra. Vả lại, nó là thiên tài của cả nước, là sinh viên danh dự của trường. Hà tự mãn với tất cả những thành công mình đạt được. Là đứa trẻ mới mười chín tuổi đã được phép học tập trở thành tiến sĩ Y Khoa. Chính vì thế, Hà không sợ gì cả. Nó biết cả xã hội này sẽ tin tưởng và dung túng cho mình. Đó chính là lý do tại sao năm đó, cho dù con bé đã phạm phải tội lỗi che giấu dối trá thì vẫn thoát. Vẫn là kẻ trong sạch, không phải chịu chút hình phạt nào cho sự độc ác tàn nhẫn. Hà là kẻ dối trá không nao núng. Một con quái vật máu lạnh ẩn nấp bên dưới vẻ ngoài lợt lạt, nhạt nhòa và trầm tĩnh. Dùng sự thông minh để lừa lọc, Hà thao túng mọi kẻ theo ý mình. Ngày thường, đứa trẻ vẫn treo bộ mặt hời hợt. Rồi, cho đến khi thời khắc đến, đột ngột thay mình đổi xác. Trở về với bản chất xảo quyệt, độc địa, Hà là kẻ đã hủy hoại cuộc đời Vân và cả gia đình cô ta.

Tại sao tôi lại nói về Vân nhiều thế? Vì là lẽ Vân đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời Hà. Là bước ngoặt khiến nó bộc lộ thứ đã vốn ngủ kín. Thứ không bao giờ nên bị khai mở. Là chiếc hộp Pandora khóa chặt chứa phần thiên tai của kẻ thiên tài. Bởi lẽ đó, Hà sẽ dành hết phần đời còn lại để bị nguyền rủa bởi sự vấn vương của Vân. Con bé sẽ không thể thoát, và cả những đứa trẻ kia. Chúng sẽ phải trả giá lại quả báo cho cái chết mình đã cùng gây tội.

Cứ như vậy, nghiệp chướng sẽ ngấu nghiến sinh mệnh của bọn chúng.

Với cái chết víu chân, Hà lẳng lặng trở về ngôi nhà tối hù giữa phố thị. Khi bước vào, con bé dùng tay bật đèn sáng lên. Nhưng, chả có gì ngoài khoảng không chờ đợi nó. Chẳng Lu lẫn thằng nhóc ở nơi đây. À ha, đây đâu phải ngôi nhà mới cóng mình vừa dọn đến chỗ đắt đỏ. Đây là ngôi nhà cũ, với sàn nhà gỗ kêu ọp ẹp tại quận 4. Tôi và Hà đã quay trở lại căn nhà của ông bà Ba. Dù sao thì, cho dù có đi đâu xa đến cách mấy, đây vẫn là nhà của con bé. Thực chất, Hà không bao giờ muốn rời đi... Khi đôi bàn chân trần bước trên sàn nhà cũ, nó như bị lún chặt xuống. Tựa thể có bàn tay bám lấy, con bé chẳng thể nhấc mình khỏi. Và Hà cứ để nó ghì bản thân xuống, không chút vẫy vùng. Bước lên trên những bậc thang dẫn lối đến căn phòng riêng, con bé bấy giờ đi trong bóng tối. Nó chỉ mở đèn ở dưới nhà, còn lại luôn luôn nhìn qua mực đen. Đứa trẻ nhỏ trở lại căn gác nhỏ mà ấu thơ mình đã dành trọn. Và thứ đầu tiên Hà chú ý đến là cánh cửa sổ mở toang có gió lộng thổi rèm tung bay.

Ở bên bức tường đối diện, Thư đã đứng đó sẵn.

Y như trong ký ức hoài niệm cũ mèn, chúng nó có thể nhìn thấy nhau và giao tiếp quanh cánh cửa kia. Ngay lập tức, Hà bước đến khu kho để đồ. Lúc này, con bé liền nhấc ra ngay một chiếc thang gỗ. Và rồi, đứa trẻ đã làm bao nhiêu lần từ trước, Hà kê chiếc thang bắc ngang qua bên kia. Bấy giờ, có vẻ như Thư đã cởi cái ống khóa ra khỏi cánh cửa sắt. Chỉ còn chờ ông Thắng nhận ra rồi tra chìa để trở lại vào nhà. Từ ấy, hẳn ông ta tức giận lắm. Mắng mỏ, la hét... Thư chẳng hề muốn nghe. Tất nhiên, nó muốn thoát khỏi ngay căn nhà đã không còn an toàn để ở. Nên Hà sẽ đưa Thư sang đây. Lúc này, con bé mặc chiếc áo rồng phụng gan lì leo lên chiếc thang mà đứa bạn thân đã giữ chắc. Cứ như vậy, Thư trèo qua nhà Hà, nhảy phóc vào căn phòng ở cái gác tối tăm. Những đứa trẻ thân thiết luôn hiểu thấu tâm can lẫn nhau. Chúng cứ thế trốn thoát và sinh tồn trước sự tàn độc của đám người bình thường. Sau khi Thư hạ chân xuống thì đứa trẻ của tôi lại cất chiếc thang về lại chỗ cũ. Bấy giờ, con bé kia đóng cánh cửa sổ lại, khóa chặt từ bên trong. Thư ngả người xuống cái nệm to tại căn phòng tối. Miệng ngáp ngắn ngáp dài, và khi thôi thì nó cất giọng hỏi cô bạn thân:

"Không có ai ở trước cửa nhà hả?"

Lúc này, Hà với hai tay trong túi áo khoác ngồi xuống cái nệm, bên cạnh Thư.

Rồi liền trả lời chậm rãi: "Đi cả rồi."

"Chắc là mợ Lan đi kiếm ba tao."

Thư gật gù. Tay chân duỗi thẳng để vươn người. Nhìn Thư thoải mái một lúc thì Hà cũng ngả người lên nệm. Lúc này, con bé nằm nghiêng và cặp mắt cứ nhìn vào mặt cô bạn thân. Phút chốc, Thư xoay sang để hai khuôn mặt đối diện. Chúng nằm co chân, lại thì thầm to nhỏ mọi điều như thuở ấu thơ.

"Này. Con Yến nó bảo lão Vũ lại có bồ nhí. Xong còn hỏi sao mợ không chịu đựng được như bà vợ bây giờ."

"Đúng là con đĩ đòi hỏi." Hà bình luận chèn vô.

Lúc này đây, con bé đã trở lại bản chất của một đứa trẻ sinh ra từ khu ổ chuột. Y như Thư, nó cũng nói tục chửi thề và làm những điều bạo gan. Những đứa trẻ vô học ngông cuồng lớn lên cùng nhau, trở thành bạn thân kề vai sát cánh.

"Nên tao đuổi nó với mợ ra khỏi nhà luôn... *** con mẹ, à mà mày đi cái đéo gì sang đây đấy?"

"Grap." Vừa trả lời cụt lủn, nó vừa dùng tay gối đầu. Kính cũng đã được gỡ ra.

Ngay lập tức, Thư tiếp lời, "Ờ nhở. Đi xe thì lát ba tao biết là mày đến giúp tao trốn ra."

Đáp lại Thư, Hà gật gật đầu. Hiện tại, hai mắt nó nhắm nghiền. Nhưng con bé kia biết là Hà vẫn đang lắng nghe. Và rồi, chúng nó nắm lấy tay nhau.

"Nè. Thế sáng nay về nhà thằng nhóc có nói gì không đấy?"

Hà liền lắc đầu, "Chả có gì. Tao giả vờ ốm, rồi tự móc họng ói. Thế là nó bỏ qua ngay."

Chốc lát, Thư nở nụ cười vì sự lừa dối ấy. Hà là kẻ xảo trá giỏi nhất mà con bé kia được biết đến từ lúc nhỏ đến nay. Đứa trẻ của tôi luôn có cách để dối gạt những kẻ ngu ngốc, tầm thường, thấp hơn mình. Và Hà chả ngại ngùng dùng một chút nịnh nọt hoặc xoa dịu để mù quáng người kia.

"Nó rất quan tâm đến mày đấy. Tao không hiểu vì sao nhưng là sự thật. Nó muốn tìm hiểu hơn về mày."

Kệ, Hà chẳng để tâm đến chút nào lời nói này của Thư, "Kệ mẹ nó. Tao không muốn."

"Bị gì? Mày sợ nó sẽ hoảng hốt khi biết chị mình thực chất là kẻ thế nào à?"

Không.

Hà không sợ điều đó. Thư biết ngay khi nói xong. Rằng Hà chả hề nao núng nếu thằng nhóc không thể chấp nhận được sự thật không được phép phô bày. Con bé sẽ chẳng nấn ná nhấn ngón tay để phanh hết nội tạng ra.

"Nếu nó biết lý do thật sự tại sao mày bị ruồng bỏ, thì nó sẽ tội nghiệp mày hơn."

Hà lại biết điều đó.

Tuy nhiên chưa đến lúc. Bất cứ chuyện gì cũng phải được tính toán kỹ càng. Lúc này, đứa trẻ có thân phận bị ruồng rẫy trong bóng tối hé hờ đôi mắt. Những ngón tay thanh mảnh cũng theo đó mà co lại. Rồi chúng nhích gần đến sát nhau hơn.

"Mày cứ nghĩ rằng mình sẽ làm tổn thương người khác." Thư kéo Hà đến để ôm vào lòng.

Và cứ thế, tại nơi tối hù, hai đứa bé gái không gia đình nương tựa lẫn nhau. "Nhưng chính mày là kẻ bị tổn thương đầu tiên."

Đến nay, những người tốt đẹp luôn chỉ trích và dè bỉu sự độc ác, tàn nhẫn của Hà mỗi khi nó xuất hiện. Họ trách móc, căm ghét cùng muốn lóc da xẻ thịt con bé. Đay nghiến tâm hồn nó từng phút một. Những tội lỗi mà Hà đã gây ra là không thể tha thứ. Tuy vậy, trái khoáy thay, người đời bắt nó thấu hiểu và bao dung cho việc ông Tấn đã làm với Hà biết bao lần.

"Tao không có trái tim để bị tổn thương." Hà đáp lại lời Thư.

Và cứ như thế, nó quên bẵng đi cái ký ức mình đã bị vứt bỏ ngay từ lúc mới sinh. Khi ấy, lưỡi hái của thần chết đã kề ngay cạnh cổ Hà. Và chỉ suýt chút nữa nếu không nhờ vào lòng nhân từ của cô Nhung thì đứa trẻ đã không còn ở đây. Hà không phải là một kẻ ăn mày quá khứ. Nhất là khi dữ liệu về cảm xúc của nó đã bị tắc nghẹn. Giờ đây, con bé chẳng hề quan tâm điều gì nữa, ngoài lẳng lặng chui vào vòng tay của Thư. Hai đứa con gái ôm lấy, với tay đan tay.

Cùng nhau, Hà cùng Thư nhắm nghiền mắt, rơi vào giấc mộng. Trở về lại cái thời trẻ nhỏ tại bóng tối, chúng nó quấn quýt không rời. Không biết vì sao nhưng Thư lại ngửi thấy mùi mẹ Ngọc trên cơ thể cô bé hàng xóm. Và Hà thì cảm nhận được tình cảm le lói trong khu ổ chuột đói nghèo. Lũ trẻ tuy không có gì nhưng đồng thời khi ở với nhau chúng lại như có tất cả. Thật vậy, lúc những đôi tay đan tay. Trong bóng đêm thảm họa, chúng đồng nhất thành một thể. Siết chặt lấy đối phương.

Cứ thế, đi đâu cũng là của nhau.

Trái ngược hẳn với lời hứa của mình, chị hai về trễ. Đến tận tầm tối muộn cỡ mười giờ thì tôi mới nhìn thấy có chiếc xe Grap đậu trước cửa nhà. Từ đó, chị bước vào cổng, với khuôn mặt trầm tĩnh, không hề có chút biểu hiện nào. Có lẽ, kể cả việc biết mình đã trễ nải thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, Hà thản nhiên mọi lúc. Chị bước vào căn nhà đã sáng sẵn đèn. Rồi hời hợt ngước mắt nhìn tôi. Lúc bấy giờ, mình đang đứng sau quầy bếp. Cũng vẫn như mọi khi, thức ăn bữa tối đang được hâm lại, và con Lu đang quấn quýt vẫy đuôi ở dưới chân.

"Chị về trễ."

Hà gật đầu khi tôi cất tiếng nói. Mặc kệ sự tức giận đang biểu hiện trên khuôn mặt đối phương thì cái con người trước mắt có lớp áo blouse trắng lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên quầy. Tiện tay, chị rót cốc nước trắng. Không vội vã giải thích hay biện bạch, Hà nghĩ rằng chuyện mình đi sớm về muộn, bất tuân lời hứa là điều hiển nhiên.

"Tao có việc đột xuất ở nhà Thư." Chị nói sau khi hớp một ngụm nước. "Mà cũng có nhắn tin báo rồi cơ mà."

"Nhưng chị đã hứa là sẽ quay trở về sớm." Tôi cãi lại. "Nên em đã chuẩn bị xong xuôi bữa tối, trước khi chị báo."

Đến đây thì chị không nói gì nữa. Những ngón tay bao quanh ly nước lạnh, còn tầm mắt thì lại chẳng nhìn thẳng vào tôi. Tuy nhiên, trong chốc lát, nó bèn thay đổi. Ngửa lên, nhìn chằm chằm ở phía đối diện mình. Tôi vô cùng ngạc nhiên.

"Mà tại sao chị lại đi xe Grap trở về? Không mang xe của mình theo sao?"

Ngay tức khắc, Hà đáp lại, "Không. Lần này đi Grap thấy tiện hơn."

Chị đã làm gì ở chỗ bà Thư? Đó là điều thắc mắc tôi muốn hỏi. Nhưng, đồng thời cũng biết, nếu mình cất lời thì Hà sẽ có chết cũng không nói thật. Như thường lệ, chị ta sẽ che giấu đến cùng. Thậm chí tạo dựng nên một câu chuyện giả dối để qua mắt tôi. Lúc này, xung quanh cơ thể Hà chính là từng sợi tơ gian trá bao bọc lấy. Và mỗi một sự bẩn thỉu đấy đã ăn vào tận trong xương tủy. Biến chị thành con người đầy cạm bẫy.

Tôi không cất lời thì chị cũng chẳng nói gì nữa.

Phút chốc lặng im được kết thúc bằng tiếng thở dài của chị. Tôi bất chợt giật mình vì liền sau đó Hà đột nhiên mở lời. Thoát khỏi âm thanh não nề, ủ dột là chất giọng thanh nhã, long lanh. Ngay lập tức khiến mình ngả nghiêng. Bấy giờ, chị để khuôn mặt vào lòng bàn tay đang chống lên bàn, rồi mở hờ hững đôi mắt đen láy.

"Xin lỗi nhé." Tôi cứ như vậy chìm sâu vào đó, với giọng nói rất nhẹ nhàng. "Tao lần sau sẽ cố gắng giữ lời hứa."

Đôi ngọc trai đen bí hiểm đó trực tiếp nhìn vào mình. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ lại về cái ôm bất ngờ lúc sáng của chị. Từ đó, nó bắt đầu một thứ chộn rộn ở đáy lòng. Đâm chồi nảy lộc, thành một mầm xanh tươi mới.

"Tao biết là mình còn rất nhiều mâu thuẫn." Cứ ngỡ như là mình say. "Cũng không hợp nhau về nếp sống... Và tao cũng không phải là người chị gái hoàn hảo."

Có tiếng gọi từ quá khứ kêu tôi tỉnh giấc. Rằng chị cũng đã từng lừa dối chính tôi đây và biết bao nhiêu kẻ khác... Hà là con chim tu hú ác độc, giả tạo. Giả vờ là nạn nhân trong khi chính mình là kẻ thủ ác. Là kẻ xảo quyệt lừa lọc được cả công an. Là như lời Tuấn cảnh báo. Tôi tự gọi mình phải tỉnh táo. Không được sa ngã vào cạm bẫy dịu dàng của chị. Tuy nhiên, đôi mắt trong trẻo ngấn lệ trước mặt đã khiến tâm hồn mình len lén hốt hoảng. Nếu có thể hình dung ra được, tôi thấy phần hồn không xác thịt đang cắn chặt môi, ngăn không cho cảm xúc tuôn trào.

"Nhưng tao sẽ cố gắng hơn." Hà vẫn ở đó. Không biết là thật hay giả quyến rũ mình. "Sẽ tốt."

Với cảm xúc nghẹn ứ ở cổ họng, tôi ngậm ngùi gật đầu. Hà không thấy cả hai tay bên dưới bàn đang run rẩy lẩy bẩy. Quá sức chịu đựng của tôi. Thật khó khăn để vờ vịt hay điều khiển cảm xúc theo ý muốn tự do. Tôi không thể giả tạo. Muốn cười là cười, muốn khóc là khóc. Những gì động đậy bên trong trái tim đang thôi thúc đến mức tưởng chừng như phát bệnh. Khao khát được tuôn trào, tôi nhìn chị mắt không rời. Ở phía đối diện, Hà ngồi đó với cái cổ ngẩng cao. Tôi biết chị đang quan sát mình. Và cực kỳ cẩn thận vùng vẫy khỏi cái bẫy mà Hà đã giăng ra. Thức tỉnh khỏi sự mù quáng, tôi giờ đây dẫu không biết chị có dối lừa mình không... Thì, tôi vẫn không thể tiếp tục sai lầm. Đấy cho dù là điều hiển nhiên. Vì sẵn từ đầu, Hà là kẻ thao túng khốn nạn. Tôi có thể vịn vào đấy để thông cảm cho bản thân. Để làm cái cớ. Nhưng, tôi không. Tôi không phải như thế.

Tôi đứng dậy khỏi vũng lầy mình đã từng bị hút sâu.

"Lúc mày đi... trong phòng có để lại một con gấu bông."

Tự dưng, Hà lại nói những lời như thế. Và cũng cùng lúc, khi câu nói mềm mại nhưng sắc lạnh đó tấn công đến thì vũng lầy càng lún sâu hơn. Tuy muốn mạnh mẽ thoát khỏi nhưng, tôi biết mình phải làm thật chậm rãi. Không được phép bộc lộ những gì xốn xang. Bấy giờ, linh hồn tôi lại càng cong dáng hình, cúi gục xuống đất. Để kìm nén tất cả.

"Nó cũ rồi. Mày cũng không còn dùng nữa. Thì cho tao đi."

Tôi biết Hà đang nói đến con gấu bông cũ kỹ, có vài ba miếng vải chắp vá. Nó là món quà mà mẹ đã tặng cho chị vào bốn năm trước. Cùng với nhiều thứ hay ho nữa. Tuy nhiên, khi ấy, tôi đã vòi vĩnh để Hà đưa nó cho mình. Bởi lẽ, ước muốn được chị gái tặng một món quà từ lâu đã rất đói khát. Tôi giữ con gấu bông đó từ lúc ấy. Khi mà Hà đưa nó cho mình, khuôn mặt chị chẳng có cảm xúc gì cả.

Không nụ cười. Không nước mắt. Không cái cau mày.

Hoàn toàn là một tảng băng cứng đông.

"Tại sao chị lại muốn có nó?" Tôi cất tiếng hỏi. Hai ánh mắt trộn lẫn với nhau.

"Vì mày không cần nữa. Đừng vứt nó đi chỉ vì nó không còn tốt nữa."

Và rồi, Hà tiếp nói bằng câu nói đau lòng nhất. Vì ngay lập tức, nó khiến tôi kiệt quệ đến mức linh hồn không thể chịu nổi ngăn chặn xác thịt xúc động. Bên khóe mắt trái, cứ như vậy, khẽ khàng rơi giọt nước mắt.

"Xin mày đấy. Nhé?"

Không thể nào không bất giác gật đầu.

Sự xúc động kéo theo những giọt nước rơi lã chã hai bên má. Vội vã, tôi vuốt mặt để quét sạch hết chúng đi. Tuy nhiên, cái vết dao chị vừa cứa vào thật quá thổn thức. Giờ đây, nó khiến tôi hoàn toàn gục ngã. Cố gắng đứng trụ lại, mặc dù đã lỡ nương theo một cách yếu mềm.Tôi vừa nói vừa giơ tay lên phía trước, ra hiệu chị hãy dừng lại một chút. Thở hơi hổn hển.

"À, không được. Em xin lỗi. Thật ra thì em vẫn còn thích nó lắm nên mới giữ đến tận bây giờ."

Đôi mắt Hà lúc này mở to hơn. Ngược lại, tôi nhắm hoàn toàn cặp cửa sổ của bản thân để không bị xao lãng bởi bất kỳ điều gì, "Lý do mà em không mang nó theo lần đó là vì..."

Lồng ngực nghẹn ngào cố gắng hít hơi sâu. Miệng mồm tôi mằn mặn với đắng nghét.

"Là vì nếu nhìn thấy nó em sẽ nghĩ về chị. Mà nếu nghĩ về chị thì em sẽ không còn có thể giận chị được nữa. Nên em đã không mang nó theo."

Thời khắc này, Hà nín lặng. Tôi không nghe thấy chị nói bất kỳ lời nào, cũng không có tiếng động nào vang lên. Khi mình nhắm mắt, cả không gian như chìm trong sự câm lặng. Và tất cả âm thanh bị cắt bỏ đó ghép lại thành một vũ trụ muôn hình vạn trạng. Nơi Hà trở thành kẻ yếu mềm, còn tôi mạnh mẽ thức tỉnh.

"Em thích nó nhất nên lúc nào đi ngủ cũng muốn ở bên cạnh. Vì đó là món quà đầu tiên chị tặng cho mình. Mặc dù... mặc dù là em đã phải xin xỏ để có được nó."

Cho dù như thế nào, Hà cũng chỉ là con người. Bất cứ ai cũng có chút cảm xúc dù chỉ là những mảnh nhỏ nhặt, vụn vỡ. Tôi bám theo suy nghĩ đó, vì giờ chị hoàn toàn lặng im. Rồi khi hé mắt ra, mình nhìn thấy bao quanh đôi đồng tử kia là những vệt đỏ ngầu, được kéo căng. Đôi quầng thâm xung quanh của chị cũng theo đó mà sưng tròn lên. Rồi hơi thở khó nhọc, có vài tiếng ho đi theo khi ngắt quãng. Hà bây giờ đột nhiên như bị lột vỏ mà sơ sểnh để lộ vẻ yếu đuối. Tuy nhiên, rất nhanh chóng, mọi thứ kết thúc. Chúng trở lại như cũ. Tôi chứng kiến mọi điều nói trên tan vào hư không, ngay khi chị uống hết ly nước trong tay.

"Tao hiểu rồi."

Trở về với sự trầm tĩnh thường ngày, Hà lại kẻ lạnh lùng. Mặc dù, chị cố gắng gỡ thêm một câu: "Nếu thế thì tốt. Là tao đã hiểu nhầm rồi." Thì tôi vẫn biết tất cả cảm xúc của chị đã bị thiêu thành tro gọn ghẽ. Không chút vấn vương cô đọng. Hà tiếp tục với cái bẫy mới.

Tôi không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào, nhưng giờ chưa phải là lúc kết thúc.

Bởi nhẽ, theo bản chất, Hà sẽ luôn tạo ra các vũng lầy để mình sụp đổ. Bị cuốn sâu vào và trở thành kẻ ngu dốt để chị điều khiển. Đó là mục đích của tất cả chuyện này.

"Mày còn giữ tấm hình hôm bữa chứ?"

Tôi đáp lại ngay tức thì, "Em còn. Sao vậy chị hai?"

"Có một điều mày biết rồi nhưng lại không biết rõ..." Tông giọng Hà trầm ổn. "Là Vân là bạn thân của tụi tao nhưng đó là sau khi tụi tao ngừng bắt nạt Vân."

Khá ngạc nhiên. Tôi có nên tin vào lời nói của chị?

"Nếu mày không tin, hãy xem lại ở đằng sau tấm hình có ghi thời gian chụp. Nó là ngày mười bốn tháng mười hai, sau tít nhập học ba tháng... Như vậy có nghĩa là, sau quãng thời gian hiểu nhầm nhau, mọi thứ đã ngừng lại."

Đúng là thế. Vậy là Hà đang nói những lời thật. Rõ ràng đã được ghi trên giấy. Việc quyết định ai là lớp trưởng thông thường sẽ diễn ra đầu năm, chứ không phải quá ba tháng. Vậy nên, lời chị nói vô cùng hợp lý. Nếu thế, thời điểm lúc đó, chuyện bắt nạt tồi tệ đã dừng lại. Thậm chí, bọn họ còn trở thành một nhóm bạn thân. Vậy cái cớ Vân chết vì bị ăn hiếp thì... đâu có đúng? Vì rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc. Đã ổn rồi. Không thể vin vào quá khứ mà cứ đổ tội lên Hà.

"Tại sao đến bây giờ, chị mới nói cho em về điều này?"

Cả hai chúng tôi đều chẳng hề mất thời gian để hiểu ý nhau. Còn lại chỉ có thắc mắc vì lẽ gì mà giờ Hà mới đưa ra lý luận chặt chẽ để gỡ oan bản thân.

"Ngay từ đầu. Nếu chị nói như vậy ngay từ đầu thì ta có thể hiểu được rằng chuyện bắt nạt không phải là nguyên nhân cái chết. Rằng mọi chuyện không phải lỗi của chị. Không liên quan gì đến chị cả."

Dẫu miệng nói nhưng tâm tôi lầm bầm thì khác. Vẫn nhớ như in lời của Tuấn, rằng hung khí được tìm thấy trong ở chỗ Hà. Đó là lý do tại sao chị trở thành nghi phạm. Là Hà chính là kẻ đã ra tay giết Vân, vì bất cứ động cơ gì. Tạm thời, chị đang sử dụng một phần sự thật đúng để bọc lấy sự dối trá ẩn giấu phía sau. Tôi giờ biết điều đấy. Cái thủ thuật khó chịu này của Hà sẽ thật hoàn hảo nếu như mình chưa bao giờ gặp Tuấn. Đối diện, Hà hơi cúi đầu. Cứ chầm chậm chuyển động, kể cả là ngẩng đầu lên. Những ngón tay thanh mảnh của chị co lại, bám vào ly nước. Tỏ ra như bị chới với, cần cái gì đó vững vàng để víu lấy. Chị diễn để tôi xem.

"Tao cũng không rõ nữa." Tay còn lại Hà vò trán. "Chỉ là tao cảm thấy... luôn luôn cảm thấy, đó là lỗi của mình." Nhưng tôi liền biết đây là giả dối. "Nhưng rồi muốn mày tin tao, nên bây giờ mới nói ra."

Đành vậy. Tôi nhịn. Bây giờ không phải là lúc đôi co với chị. Tốt nhất, tôi không nên nói gì vì bất cứ lời nào mình bật ra, Hà cũng sẽ ngay lập tức biến nó thành vũ khí của riêng bản thân. Đấu đá trực tiếp với một kẻ thiên tài về phản biện như thế là sai lầm. Nhất là khi không chuẩn bị kỹ càng. Tôi phải thủ sẵn mọi vũ khí lẫn phòng bị cho chiến tranh.

"Em hiểu rồi." Tôi vừa lắc đầu vừa lau dọn bàn ghế. "Dù sao thì đến bây giờ em cũng đã tin chị nên mọi thứ không còn gì để chất vấn nữa. Chị hai không cần phải giải thích."

Tôi phải khiến Hà tin rằng mình đang tin tưởng vào chị. Hoàn toàn. Một trăm phần trăm.

"Em sẽ luôn tin tưởng chị. Dù như thế nào đi nữa."

Vừa trực tiếp dùng ánh mắt va chạm với Hà, tôi hất cằm. "Chị hiểu chưa?"

Giờ thì, chẳng còn gì để biện bạch. Người thông minh như chị tất nhiên là hiểu nói nhiều nói dai sẽ thành nói dở. Chỉ nên đủ, Hà yên lặng. Có được thứ mình muốn, chị sẽ không phải cố gồng mình để diễn trò nữa. Thật giả tạo. Đi trái ngược hoàn toàn lại bản chất hờ hững của bản thân, Hà hôm nay nói nhiều lắm. Chỉ một khi đòi hỏi điều gì thì con người dù lặng lẽ thế nào cũng phải đành mở miệng. Chị cào cấu, cắn xé để tôi sa ngã vào sự mù quáng. Bây giờ, mình sẽ để Hà có được nó ngay. Thật dễ dàng. Tuy nhiên, khi tất cả sự thật được bóc trần, chị sẽ phải hối hận. Tôi chưa bao giờ là đứa dễ dàng bị mắc lừa vào cùng một vở kịch suốt. Ác ắt có quả báo. Hà không thể mãi mãi lẩn trốn bên dưới sự xảo quyệt mình dựng nên.

"Thôi, trễ rồi. Chị nên đi ngủ đi." Tôi dịu dàng vỗ về chị. Và Hà cứ như thế, thấy nhẹ nhõm cả người. "Đồ ăn em sẽ để tủ lạnh. Sáng mai vẫn ăn được mà. Hoặc tối chị đói thì hâm lại cũng ngon luôn."

Đôi vai nhỏ nhắn trước mắt tôi thả lỏng. Lúc này, chị gật đầu rồi thu dọn đồ đạc: túi xách, áo khoác... chuẩn bị trở lên phòng. Bước chân khá chậm rãi, thư thả. Và khi chị đi ngang qua bàn bếp thì chúng tôi lại nhìn vào nhau.

"Thế tao đi ngủ trước."

Tôi gật đầu đáp lại chị, "Dạ. Chị hai ngủ ngon." Giọng cố reo lên như bình thường.

Đáp trả, Hà cũng gật đầu nhẹ nhàng. Rồi cứ thế, chị lạnh lùng bước vào bóng tối có màu mực đen.

Giờ đây, đã không còn có ai tại nhà dưới. Con Lu thì đang ngủ tại ổ của mình. Căn nhà im ắng khi trời về đêm, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi khẽ qua. Sau một chốc lát, tôi mới buông thả bản thân trở lại như cũ. Những cảm xúc được thoát ra, thành nổi cộm rõ ràng lên ngay trên da mặt mình. Cau có, cáu gắt... Tôi tức giận vô cùng vì Hà định lần nữa lôi kéo mình về phía chị. Nhận ra trên cả đôi cánh tay, gân guốc nổi lên. Vì máu nóng trong tôi chảy căng cứng, dạt dào. Sự bùng cháy đấy điều khiển giờ thì không còn phải kiêng dè gì nữa. Tôi nhất định phải lột bỏ cái vẻ giả dối của Hà xuống. Xé nó toang tác, bấy nhầy.

Tuy nhiên, tôi không thể làm điều này một mình. Đồng thời, giờ đây tôi không chỉ có một mình.

"Anh Tuấn à?" Nhỏ giọng, thì thầm vào chiếc điện thoại áp sát bên lỗ tai. "Tôi, Phương đây."

"Cậu định sẽ ra sao?"

Liều mình cầm đèn để đi xuyên vào bóng tối, "Tôi tham gia. Giờ, mình phải làm gì tiếp theo?"

Buổi sáng sớm còn lạnh nhạt hơn cả đêm sương sắc xám. Một ngày như bao ngày của tôi lần nữa như chiếc kim sắt trên đồng hồ chạy theo vòng tròn. Cứ lặp đi lặp lại, theo hệ thống thiết lập chặt chẽ. Có mưa lất phất từ bầu trời âm u, rũ lên các cành cây đơn độc không lá. Mùa thu ở thành phố này ưu sầu thất thường. Lúc nóng lúc lạnh. Cả bầu không khí như bị nung sôi nhưng ứ đọng. Lại thành ra cảm giác nôn nao, khó chịu kể cả khi mới vừa hết mưa.

Lúc này, phong cảnh đã u sầu như vậy mà con Hà còn ủ dột hơn. Tôi nhớ như in mãi lần đầu tiên chạm trán nhau tại giải cờ tướng của thành phố. Một đứa trẻ, nghĩa đen, một đứa trẻ có mái tóc lòa xòa, không được chải chuốt. Nước da nó nhợt nhạt, chẳng chút sức sống. Đến ánh mắt cũng ơ hờ, lạnh lẽo... Môi miệng thì khô đến mức có vài vết da nứt ra. Lúc bấy giờ, tôi gặp Hà là khi nó bảy tuổi, mình mười tuổi. Rất sớm nhưng từ đó sự căm ghét cũng đã hình thành. Cái năm oái ăm ấy Hà với tôi cũng tham gia cuộc giải thi cờ tướng. Cứ như thế, cùng nhau giành giật vị trí vô địch chỉ nhất định dành cho mỗi một người. Tại thời khắc đó, Hà đã thắng. Và kể từ bấy lâu nay, nó vẫn luôn là kẻ không bao giờ không phải là quán quân.

Đi cùng với thời gian, ngoại hình của Hà cũng chẳng thay đổi. Nó chỉ lớn lên ở dáng dấp, nhưng thái độ cùng tính cách vẫn là kẻ sểnh sảng, không coi trọng vẻ ngoài. Đằng sau cặp kính, đôi mắt đen đục ngầu vẫn hé mở một cách eo hẹp, khinh thường. Đầu tóc lẫn son phấn không chải chuốt. Áo quần lắm lúc xộc xệch. Mấy ngày chẳng giặt, lại nhăn nhúm, bung chỉ đôi chỗ. Cái sắc mặt nhạt nhòa, rầu rĩ của con Hà là vậy. Chứ không phải do nó buồn bã điều chi. Nhiều lúc ngồi trong lớp, khi gió mát thoảng qua, Hà lại gục người xuống bàn đánh một giấc. Tôi đoán là, nếu không có chiếc khẩu trang trên mặt thì người ta đã nhìn thấy nó ngủ say đến mức chảy ke. Sự đểng đoảng của Hà ở vẻ bề ngoài như thế khiến bọn học sinh ngu dốt trong trường đồn đoán. Như Hồng vào ngày trước, nói mọi thứ nó giành được là do may mắn hay vị thế mà ra. Thiển cận lắm. Chúng nó không biết về Hà như tôi đã từng biết. Cái xuất thân danh giá của con này đâu phải là điều sung sướng từ trời ban. Ngôi nhà trước đây nó từng ở xập xệ biết bao nhiêu. Cái ổ chuột mà con này phải vật lộn mỗi ngày... nghèo nàn, bại hoại, ô uế biết bao nhiêu.

Bọn người ngu ngốc đấy chỉ nhìn thấy cái hiện tại trước mắt mà chả hề bới móc, đào sâu, tìm hiểu kỹ về từng mảnh nhặt nhãnh đã gây dựng nên hôm nay. Kể cả là khi nhìn vào tôi, chúng chỉ thấy một kẻ cứng ngắc, độc đoán, ích kỷ. Thậm chí là nhàm chán, chi li tính toán và hẹp hòi. Tuy nhiên, cái tạo nên thành công của tôi bây giờ chính là tất cả những thứ tiêu cực ấy cất công xây đắp. Nó thành kỷ luật, kiên trì, nhẫn nại và siêng năng. Nó buộc tôi phải đếm lấy từng giây từng phút. Nó buộc tôi phải tính toán từng đồng từng cắt chi tiêu. Sự gò ép thành quy củ như thế này, từ lúc bé tôi đã học được từ ba mình. Bấy lâu nay, không một lúc nào dám bỏ quên. Cẩn thận, chăm chút trong từng chuyện, tôi chỉn chu kể cả vẻ bề ngoài. Như, tuy cùng là những kẻ bận rộn vì công việc, Hà trái ngược mình là kẻ xuề xòa hình thức. Cùng một chiếc áo blouse nhưng của nó nhăn nhúm, của tôi được ủi phẳng lì. Tất nhiên, tuy không phải tự tay làm lấy mà là mẹ, dù vậy thì đó cũng là trách nhiệm của bà.

Theo đó, gia đình tôi sống theo một thể thống. Là cái hệ thống mà ba tôi lập ra, với từng người có mỗi một vai trò và trách nhiệm ở trên vai. Với luật lệ chặt chẽ trước mắt, chúng tôi không lơ là hay đểnh đoảng. Cũng không phá hoại. Nhất quyết tuân thủ từng gạch đầu dòng. Có một gia đình vị thế, tôi nhất định phải lấy đó mục tiêu phấn đấu. Cứ như vậy từng bước bước một trở thành đứa con đáng tự hào của cả hai bên nội ngoại, từ ngoài vào trong. Dẫu thế, gia đình nào cũng có một con cừu đen lạc giống. Không phải ngoại lệ, ít người biết, tôi còn có một đứa em. Là con sói lạc bầy, đứa em tôi ngỗ ngược hết chỗ nói. Phá phách, nghịch ngợm, thất hứa, đểnh đoảng, lì lợm, liều lĩnh, phóng túng. Không suy nghĩ trước khi hành động. Không xem xét lợi thiệt. Lại vung tay quá trán, sống cuộc đời hoang phí bạt mạng tiêu xài. Đứa em trái ngược hoàn toàn với anh mình. Suốt cả thời thơ ấu, nó luôn cãi lời, kể cả là cha mẹ. Giờ thì bỏ nhà lêu lỏng ở chỗ mà không ai biết ở đâu. Thật ra, tôi sẽ không bao giờ để tâm về nó. Có nhiều thứ phải lo lắng hơn là một đứa trẻ ấu trĩ, vô tâm. Nhất là khi chính bản thân mình bận rộn từ công việc đến học tập từng ngày. Tuy nhiên, hôm nay, khi bất ngờ nhìn thấy những đứa trẻ nghịch ngợm rượt đuổi nhau dưới trời mưa lạnh ngắt. Là mình ngồi trên chiếc xe hơi khô ráo còn chúng chạy những bước chân ướt trên lề đường cao thấp chẳng đều. Ngày cũ, đứa em tôi cũng như thế. Nó bất chấp trời nắng trời mưa lái con xe băng băng qua khắp phố phường. Cho dù có mệt mỏi như thế nào thì dù thích nó vẫn sẽ theo đuổi. Nhưng chỉ cần không thích là ngày mai sẽ ngán ngẩm ngay. Có lẽ, sự kiểm soát của mẹ lại thế nào đó là động lực khiến nó bám trụ. Bà càng muốn gò ép, thì lại càng mạnh mẽ vùng vẫy. Đến mức cắt đứt từ mặt, em tôi thề sẽ không bao giờ trở về nhà. Đã là một năm kể từ khi nó cuốn gói ra đi. Chẳng tung tích gì thông báo cho bất kỳ ai.

Trời vẫn mưa như thế, lúc tôi bước qua cánh cổng lớn của bệnh viện. Không gấp gáp bước tới bên quầy, mỗi ngày, tôi đều hỏi điều dưỡng đang trực cùng một câu:

"Hà đã đến chưa?"

Buổi sáng nay là điều dưỡng Đào trực tại quầy. Ngay khi nhìn thấy tôi ở đằng xa, cô ta đã đứng bật sẵn dậy. Tay ở bên dưới cũng nhanh nhẹn lật ra quyển sổ trực, và thu gom lại những hồ sơ cần được tâm. Đối diện, cô ấy lanh lẹ đáp lời: "Bác sĩ Hà đã đến từ sớm. Và giờ đang ở phòng bệnh nhân ở khoa chấn thương."

Tôi ngạc nhiên, "Khoa chấn thương? Được chỉ định sao?" Nó làm gì ở đấy?

Ngay lập tức, Đào lắc đầu. Làm việc thành thạo ở đây đã lâu, Đào hiểu rõ tâm lý cấp trên. Nhất là vai trò bản thân phải làm. Không phải chỉ một mình tôi hay Tâm là kẻ cô Nhung tin tưởng giao phó nhiệm vụ quan trọng cho.

"Không phải. Sáng nay, có một người nữ đến, vừa nhập viện vừa tìm gọi hỏi bác sĩ Hà. Hiện tại, cô ấy đang chăm sóc cho bệnh nhân đó. Cũng vừa hay..."

"Vừa hay cái gì?"

Đột nhiên, Đào lấp lửng. Trong chốc lát, cô ta phân vân điều gì đó, nhưng khi đối mặt với tôi thì không thể không nói ra. Cho dù là không nói thì cũng chẳng có lợi ích gì. Cũng chả giữ được bí mật thêm lâu.

"Vừa hay, bác sĩ Hà đã làm thủ tục nhập viện và thanh toán tiền viện phí cho bệnh nhân đó. Cũng không có gì đặc biệt. Chắc là họ có quen biết với nhau."

Vừa lạ vừa không lạ. Hà có những người bạn kỳ quái, nguy hiểm và ngoài vòng. Tuy không rõ ràng nhưng tôi biết, ẩn dưới lớp lạnh nhạt là mặt tối của con nhỏ. Bấy giờ, bản thân không kiềm lòng được muốn tò mò xem thử, lần này mực đã lan đến đâu. Nghĩ như thế, tôi lập tức gật đầu, ra hiệu lệnh cho Đào: "Cho tôi xem hồ sơ của bệnh nhân đó."

Không ngần ngại, Đào tìm và lấy tập hồ sơ đưa cho tôi. Không có gì phải chống đối. Ngay lập tức, tay mình lật ra xem. Và rồi, cứ như là, tim vừa chạy trễ hơn một nhịp. Chốc lát, tôi vậy mà thẫn thờ.

"Trong hồ sơ hiện tại, bệnh nhân để trống phần "số điện thoại khẩn cấp" của người nhà." Đào lo lắng nói. "Bác sĩ Sơn, chúng ta có nên hỏi lại bệnh nhân bổ sung về sau không?"

Đóng tập hồ sơ lại, giờ đây, tôi không thấy trên mặt mình biểu hiện ra làm sao hết. Chỉ biết là trước mắt, Đào đang e dè hỏi chuyện và số phòng của nữ bệnh nhân kia. Con Hà. Làm thế nào nó lại quen biết loại người này? Chỉ là trùng hợp thôi thì vớ vẩn vô cùng.

"Không cần." Tôi nghe giọng mình sắt lạnh như lưỡi dao.

Phản ứng của Đào thảng thốt xen lẫn ngạc nhiên, "Tại sao không ạ? Lỡ có chuyện gì... Hay chúng ta bàn bạc với bác sĩ Hà..."

"Tôi đã nói là không cần."

Đào sợ hãi vì tập hồ sơ bị đập mạnh xuống mặt bàn trước mắt mình. Cô điều dưỡng trẻ hơi run mình, choáng váng, đến mức là không động đậy. Cứ thế, Đào trơ mắt ra đối diện lại với tôi. Tức thật. Vừa rồi, cơn nóng giận đã làm mình mất kiểm soát. Hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, tôi gom tập hồ sơ cầm trở về trên tay. Giờ đây, lồng ngực thật nóng. Tay chân cũng bứt rứt, cứ rang rát từng cơn. Tại sao đến bây giờ lại mới xuất hiện? Lại còn gọi cho con Hà? Tại sao không tìm đến tôi? Liệu có biết rằng, cả nhà đã vì nó mà mất mặt, xấu hổ đến mức nào?

Tôi câm lặng, để các câu hỏi ồn ào cấu xé ở bên trong.

"Bác sĩ Sơn." Đào lên tiếng. Chỉ là để nhắc nhở mình tỉnh táo ngược về với thực tại. Và cứ thế, tôi đáp lại cô ta bằng tiếng thở dài, sau khi đã đủ bình tĩnh thu lại cơn nóng nảy của bản thân:

"Tôi nói là không cần như thế." Càng cầm sát tập hồ sơ trên tay. "Bây giờ, tôi sẽ đi tìm bác sĩ Hà ngay."

"Liệu... có lý do đặc biệt gì mà người khác không thể biết?"

Lúc này, ánh mắt của Đào cho thấy rõ cô ấy muốn tôi chỉ xem nên làm gì. Dẫu vậy, không có gì để xen vào cả. Vì mọi chuyện đã được số phận sắp đặt một cách kỳ quặc nhưng gọn ghẽ vô cùng. Tôi ở chỗ mình lắc đầu nguầy nguậy ngay.

"Không. Không có gì đặc biệt cả." Phòng bệnh số mười bảy ở khoa chấn thương. Bị gãy ở phần cánh và trật khớp ở cổ tay. "Tôi chính là người nhà của nữ bệnh nhân đó. Nên không cần nữa. Tự chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau."

Nguyễn Thị Huyền Anh chính là em gái tôi.