Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 95: Xả súng



- Anh chỉ vừa mới đậu xe thôi, em đừng lo lắng. Nào! Để anh xuống trước rồi sẽ sang bên đó đỡ em. Nhớ ngồi yên nhé!

[...]

- Em muốn ăn xiên nướng!

- Không được, dầu mỡ không tốt cho sức khỏe và em bé!

- Em muốn uống trà sữa!

- Trà sữa rất ngọt cùng nhiều thành phần hoá học, không tốt cho sức khỏe và em bé!

- Em muốn...

- Không được, đợi lát nữa anh đưa sẽ em đến nhà hàng ăn đồ thanh đạm.1

Kha Luân dìu dắt Chu Hạ đi dạo lần lần vào trong con phố, trên đường đi hai người phải qua ngang một dãy hàng bán đồ ăn vặt cho giới trẻ. Cũng vì mùi thơm phức của các món nướng, trà sữa, cùng các món ăn linh ta linh tinh đã khiến Chu Hạ quên mất rằng mình đang có thai luôn rồi, cô luôn đòi ăn món này món kia nhưng đều bị Kha Luân thẳng thừng từ chối.

- Chu Hạ, em nhắm mắt lại đi!

Kha Luân mang cô đến một nơi đẹp nhất nằm ở cuối con phố, gọi là bức tường tình yêu. Nó được gọi bởi cái tên mĩ miều như vậy là bởi vì trên bức tường tuy đơn giản với một màu sơn này được dán đầy vô số những tờ giấy màu đỏ thẫm viết lên ước nguyện của các cặp đôi đang yêu nhau, và kể cả những cô cậu đang độc thân cũng góp phần nữa đấy.

- Để làm gì?

Tuy miệng thì vẫn hỏi ngông hỏi nghiêu nhưng Chu Hạ vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Kha Luân.

Cô nhắn tịt đôi mắt của mình, sau đó liền cảm giác được Kha Luân đang dần dần nắm lấy tay cô mà xoè cả năm ngón ra. Rồi lại đặt lên trên đó một vật bằng kim loại khá là nặng nhưng bởi vì Kha Luân không cho cô sờ nên chẳng thể đoán ra được gì cả.

- Chu Hạ...em mở mắt ra đi.

Đợi đến lúc Kha Luân ra hiệu lệnh thì Chu Hạ dám mới he hé mắt ra nhìn, cô phải sững sờ khi thấy món đồ mà anh đã đặt lên trên tay của mình.

- Anh...sao anh lại có cái này?

Đôi tay nhỏ còn lại run run cầm nó lên mà ứa nước mắt, bởi vì đây chính là sợi lắc mà cô luôn muốn lấy về bấy lâu nay rồi nhưng không có cơ hội.

- Trả nợ cho anh!!

Đang yên đang lành thì bỗng dưng bị đòi nợ bất thình lình khiến Chu Hạ ngay lập tức nhíu mày thắc mắc. Kế tiếp thì giọng nói bâng quơ của anh lại cất lên.

- " Anh đẹp trai ơi, mai này em lớn em cưới anh làm chồng để báo đáp có được không? Chứ em hổng có tiền để trả nợ cho anh. "

Kha Luân tái hiện lại câu nói của Chu Hạ với một điệu bộ giống hệt với cô khi ấy. Ngay lập tức giúp cô giác ngộ được mọi chuyện.

- Người đó là anh sao?

Những chuyện vào bảy năm về trước Chu Hạ đều quên hết cả rồi, từ tên, tuổi và cả khuôn mặt của người đàn ông khi ấy. Nhưng chỉ có một câu nói duy nhất mà cô nhớ đến khắc cốt ghi tâm chính là những gì mà Kha Luân vừa nhắc lại.

Lý do mà Chu Hạ không thể quên được nó là vì mỗi lần nhớ đến thì cô sẽ lại thấy nhục nhã bởi cái tánh mới nhỏ mà đã mê trai hồi đó của chính mình.

- Ừm...là anh! Em gặp phải kẻ xấu, sau đó chạy vào trong xe anh để trốn, anh trả nợ giúp em và em đòi cưới anh làm chồng để báo đáp.

Để thêm phần thuyết phục cho Chu Hạ mà Kha Luân đã nhẹ nhàng ôm lấy rồi tựa cằm lên trên đỉnh đầu của cô. Bên dưới bụng hơi cấn cấn một tí nhưng vì anh chân dài nên chẳng có vấn đề gì cả.

- Anh không cần tiền, em đủ tuổi rồi, mau cưới anh làm chồng đi.1

Trong lúc cảm xúc của anh đang rất dâng trào và anh nghĩ cô gái trong lòng cũng như vậy, cho đến khi Kha Luân bị Chu Hạ thẳng tay đẩy ra xa, làm anh sững sờ vài giây.

- Thì sao?

Đôi mắt to tròn đã phủ lên một tầng sương nhưng cô gái vẫn cứng rắn mà đáp. Đâu phải vì anh là người con trai năm đó mà mọi tổn thương anh để lại cho cô đều được xoá bỏ. Mối quan hệ rối như tơ vò giữa hai người vẫn chưa được giải quyết cơ mà?

- Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu Chu Hạ!!

Ầm ầm...đoàng, đoàng.

- Xin mọi người nhanh chóng lùi về phía sau, phía trước con phố đang diễn ra một cuộc ẩu đả, xả súng. Để đảm bảo an toàn cho chính mình và người thân, người trong con phố xin hãy lùi về, người bên ngoài hãy di tản đi nơi khác.

Những lúc quan trọng như thế này vậy mà tiếng loa phát thanh của ai đó đã ngân vang cắt ngang những lời giải thích của Kha Luân. Sau đó thì chưa đầy ba phút sau thì người ở đầu con phố đã dồn dần về chỗ anh và cô đang đứng, càng lúc càng đông, mọi người thi nhau chạy tán loạn, họ nghĩ rằng chỉ cần mình luồn lách được ra đến sau cùng thì sẽ tránh được những viên đạn vô tri kia.

- Cẩn thận, đứng sau lưng anh.

Kha Luân sợ mọi người sẽ va chạm phải Chu Hạ nên liền kéo cô ra sau lưng mình, dùng những giác quan nhạy bén và sức mạnh mà đẩy hết những người đang sắp vô tình đụng vào người Chu Hạ ra xa.

Nhưng lượng người hình như đã đông hơn lúc nãy rất nhiều rồi. Kha Luân nhớ là khi tình huống nguy hiểm này chưa diễn ra thì bên trong đây vẫn cón khá thưa người lắm mà.

Thậm chí trên đường đi anh còn nhớ mặt từng người một, vậy mà bây giờ lại có thêm hàng trăm, hàng nghìn người lạ đổ xô vào trong khúc đường chật hẹp này rồi.

Mặc dù anh có chiều cao nổi trội, có thể nhìn thấy được tất tần tật khung cảnh đang xảy ra, bởi vì mọi người ở đây chỉ cao đến ngang ngực cuay anh mà thôi. Nhưng mà Kha Luân dù muốn tìm đường dẫn Chu Hạ ra đến nơi an toàn cũng không thế được. Một phần vì ở khúc đầu kia cũng đang có nguy hiểm, một phần vì bụng của Chu Hạ đã quá lớn nên rất khó đi qua dòng người đông nghẹt này.

- Aaa...

- Em làm sao vậy?

- Có người dẫm vào chân em.

Kha Luân đã cố tình đưa Chu Hạ vào một góc. Rồi dùng cả cơ thể của mình tạo thành một bức tường vững chắc để ngăn cách và bảo vệ cho mẹ con cô nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc chân bị dẫm đạp lên nhau.

- Kha Luân, đông người quá. Em sợ con...con sẽ bị ép mất...huhu.

Chu Hạ nhìn Kha Luân khổ sở chống chọi với sức nặng của hàng nghìn người mà không thể kiềm được nước mắt. Anh phải cố giữ một khoảng cách nhất định với em bé trong bụng của Chu Hạ nhưng dòng người phía trước cứ lần lượt đẩy tới. Không những thế anh con thấy được có một đám người trùm đầu đang dùng những chiếc nắp của sọt rác công cộng làm khiêng chắn ép mọi người dồn về một gốc, không rõ lý do.

- Bình tĩnh, em tin anh. Anh nhất định sẽ bảo vệ được mẹ con em mà. Bây giờ em không được khóc, càng khóc thì lượng không khí xung quanh sẽ giảm rất nhanh, rất dễ bị ngợp thở.

Chân anh còn chưa lành, phổi anh vừa với bị dập thì đã phải gánh chịu thêm một cuộc tấn công lớn như vậy rồi. Kha Luân tưởng chừng phần bắp chân của mình đã sắp gãy làm hai khúc luôn rồi vì liên tục bị người ta vô tình đạp vào. Thế mà anh vẫn còn hơi sức để hôn lên mái tóc của cô, rồi lại còn dùng lời lẽ ngon ngọt để trấn an.

- Mau điều cảnh sát cùng xe cứu thương đến đây nhanh lên!!

Kha Luân chống một tay vào tường, tay còn lại lấy điện thoại từ bên trong túi quần ra nhấn vào cuộc gọi khẩn cấp để gọi cho cảnh sát và bác sĩ, anh cũng rất muốn gọi cho Ung Trì nhưng tình cảnh bây giờ không cho phép. Anh không có nhiều sức và thời gian để tìm số của anh ta.

- Ngoan, không khóc...anh bế em lên cổ ngồi nhé!1