Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 81: Huỷ hợp đồng



Hai tháng sau.

Cổ phiếu Trung Khúc tuột dốc không phanh, dưới ánh mắt hiếu kỳ của bao nhiêu người, nội bộ Trung Khúc bắt đầu thay máu.

Hiện giờ tổng giám đốc và Lương Khê không ở đây, Cao Tuấn mang danh người đại diện phải xử lý nhiều vấn đề, không đặt hết tâm tư lên đám quản lý, vài kẻ không an phận tung tin đồn nhảm, kích thích nhân viên nổi loạn.

"... Tôi nghe đồn hình như phó giám đốc Lương gặp tai nạn."

"Sẽ không phải chết rồi đó chứ!" Lại một lời cay độc.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Nữ diễn viên trẻ lên tiếng: "Cả tháng nay tôi đều không nhận được dự án nào, sớm muộn cũng chết đói."

Đám đông đứng ở đại sảnh đang bàn tán xôn xao, bất chợt giọng nói của đàn ông vang dội khắp sảnh: "Tôi vừa nhận được lời mời bên An Tường, họ ra giá gấp đôi để thuê chúng ta, nếu mọi người cảm thấy thỏa đáng có thể cân nhắc…"

Dưới tình hình hiện tại, kẻ ngu cũng nhìn ra lựa chọn nào là tốt nhất.

"Tôi… tôi muốn." Bàn tay thiếu nữ rụt rè giơ lên, cô là diễn viên nhỏ tuổi nhất ở công ty, kinh nghiệm không nhiều nhưng có ưu thế ngoại hình xinh xắn, lúc trước cũng đã nhận được vài vai diễn nhỏ trong phim chiếu mạng. Sở dĩ gia nhập Trung Khúc bởi cô cảm thấy công ty sẽ tạo điều kiện cho mình phát triển, nhưng từ đầu tới cuối Lương Khê lại chưa từng cho cô tham gia các dự án lớn, một tài năng như cô há nào sẽ chôn thân tại nơi này.

Đã có người đi trước, đám đông phía sau cũng bắt đầu nhốn nháo.

"Tôi cũng muốn."

"Tôi nữa…"

"Chúng ta phải tìm gặp ai để hủy hợp đồng bây giờ?"

Đại sảnh lần nữa rơi vào im lặng, hiện tại Lương Khê không rõ tung tích, còn người được gọi là tổng giám đốc vẫn luôn giấu mặt, bọn họ phải tìm ai đây?

"Anh Huy." Nữ diễn viên trẻ đi đến trước mặt Trần Dư Huy, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh là diễn viên đầu tiên gia nhập Trung Khúc, anh nói xem, chúng ta phải đi đâu tìm…"

Đang nói giữa chừng, Trần Dư Huy đã vươn tay yêu cầu cô dừng lại, hắn nhìn đám người xung quanh, cười khẩy: "Đừng dùng từ chúng ta ở đây, tôi không có ý định rời đi."

"Cái…" Quản lý trực tiếp của Trần Dư Huy cũng đứng ra chất vấn hắn: "Dư Huy, đừng nói nhảm nữa, cả tháng nay em không nhận được dự án nào, cứ cái đà này hai chúng ta cũng không xong."

"Tôi lập lại lần nữa… đừng dùng từ chúng ta, tôi không giống các người." Trần Dư Huy lạnh lùng nói.

Thái độ của hắn làm cho bầu không khí càng thêm căng thẳng, âm thanh mắng chửi của quản lý vọng tới: "Trần Dư Huy, cậu đừng ở đó cậy mạnh, tôi xem cậu như tiểu bối mới vào nghề mà có lòng nhắc nhở, sau này đừng có mà hối hận."

"Cảm ơn cái lòng tốt chó má của ông." Trần Dư Huy vốn không biết cách nói chuyện, mà với đám người này hắn cũng chẳng cần thiết phải nói giảm nói tránh: "Tôi sớm đã ngứa mắt loại người như ông, ban đầu còn định chờ anh Khê trở về mà yêu cầu đổi quản lý, hiện tại ông tự động dọn đi, tôi vui mừng còn không kịp."

"Mày…" Gã quản lý bị Trần Dư Huy chọc giận, thở phì phò.

"Anh Huy." Nữ diễn viên muốn đứng ra giảng hòa lại nghe được giọng Tiêu Lam châm chọc.

"Thôi thôi, bớt giả làm Bạch Liên Hoa ở đây đi." Tiêu Lam cười nhạt: "Chẳng phải cô là người đầu tiên muốn rời đi sao? Giờ còn ở đây diễn vai người tốt."

"Em em…" Bị nói trúng tim đen, thoáng chốc gương mặt cô ta đỏ bừng, còn muốn biện minh lại bị đối phương xả một tràng dài.

Tiêu Lam chỉ tay mắng: "Cả đám các người ai muốn đi thì đi, cần gì phải ở đây lôi lôi kéo kéo, hay nói đúng hơn phía đối thủ cho các người lợi lộc gì?"

"Chắc chắn là muốn đem Trung Khúc xóa sổ." Vân Du im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng: "Lần trước không phải bọn họ ăn cắp kịch bản không thành, còn bị anh Khê kiện ngược lại nên đem lòng ghi hận, nhân lúc anh ấy không có ở đây, mới mua chuộc đám các người quấy rối công ty."

Một vài người sắc mặt đã có chuyển biến, hiển nhiên là chột dạ không dám nhìn thẳng.

"Quả nhiên là vậy." Vân Du nhanh chóng phát hiện thái độ của bọn họ, liền chắc chắn suy đoán của mình.

Giờ phút này cục diện đã có chút rối ren, ba người Trần Dư Huy, Tiêu Lam và Vân Du ở cùng một chiến tuyến, đối đầu với toàn bộ đám người kia. Cứ nghĩ Lương Khê từng đối đãi tốt với bọn họ thì có thể đổi lại chút chân tâm, nhưng khi đứng trước lợi ích của bản thân, con người sẽ quên đi ân tình trước đó.

"Xem ra đã đến đông đủ rồi nhỉ…" Cửa chính mở ra, một giọng nói xa lạ vọng vào.

Triệu Ảnh Quân một thân chỉnh trang, chiếc khuy cài áo màu bạc thấp thoáng lóe sáng, anh bước vào, mắt nhìn thẳng đám người bên trong.

Đám đông tức khắc ngẩn người, vài kẻ có ý xấu trong lòng đã trầm xuống.