Tiểu Tổ Tông Hạ Phàm

Chương 52: Thường xuyên làm vật lý trị liệu cho mắt,ngăn ngừa cận thị…..



Tầm nhìn hướng về trường học bên này.

Bởi vì lớp 19 có học sinh chuyển đến, cả khóa đều vô cùng náo nhiệt.

Các nam sinh ba hai người vây quanh ở đằng sau, chân dẫm lên hệ thống sưởi nói chuyện phiếm, các nữ sinh thì dùng sách chống đỡ, thì thầm bàn tán.

Sở dĩ phải thì thầm bàn tán, vì nội dung bọn họ bàn tán, đều là xoay quanh những chuyện về Hạ Diệp.

“Nghe nói bạn học Hạ vừa bị đem về nhà, Giang gia thiếu gia liền sốt rột đến nhà cô ấy từ hôn!”

“Ngươi nói là Giang Vân Châu ở Lớp 1?”

“Đúng vậy, bằng không ngươi còn biết người Giang gia thiếu gia nào nữa?”

Giang gia, quyền lực khủng bố, cực kỳ giàu có.

Là đứng đầu tuyệt đối trong số các đại gia tộc ở Kinh đô, là sự tồn tại rất bí ẩn trong lòng các học sinh.

Không giống Hạ gia, các nàng ở trên TV thường xuyên có thể nhìn thấy Hạ Thần, Hạ Thần bình thường cường độ làm việc tương đối cao.

Nhưng Giang gia, họ duy nhất biết đến là Giang Vân Châu. Về người lãnh đạo Giang gia hiện nay, cũng chính là tiểu thúc thúc của Giang Vân Châu, bọn họ trong lòng rất hiếu kì, lại căn bản không có cơ hội tiếp xúc.

“Ta cũng nghe nói, cho nên ta vẫn nghĩ bạn học Hạ sẽ có bộ dạng vừa xấu vừa bẩn thỉu, hôm nay nàng đến làm ta thật sự là kinh ngạc, đẹp như vậy thì từ hôn làm cái gì? Đẹp trai có hay không ngốc?”

“Này, khẳng định là vì bạn học Hạ Tư Anh ở lớp 1, hai người bọn họ ngày ngày đi cùng nhau, khẳng định là đã ở bên nhau.

“Nhưng nói thật, ta cảm thấy Hạ Diệp so với nàng ta thì xinh đẹp hơn, thời điểm lúc nàng chạm mặt với chị Kiêu, ánh mắt thật sự là quá giết người rồi!”

“Có thể gu thẩm mỹ của nam sinh cùng chúng ta không giống nhau, hơn nữa kẻ có tiền tìm đối tượng không chỉ riêng xem mỗi diện mạo, Hạ Diệp tuy rằng đẹp, nhưng là giống thành tích, môi trường lớn lên rồi vân vân, so với chị gái thì còn kém xa, từ nhỏ bị vứt vào nông thôn, hẳn là kiến thức chẳng có gì.”

Các nữ sinh nói chuyện, sách che trên mặt rơi rồi đều không biết, vừa quay đầu, mới phát hiện Đường Thiên Kiêu đang nhìn chằm chằm vào họ.

Bất luận nội dung bàn tán là tốt hay xấu, nhưng nếu là liên quan đến chuyện của Hạ Diệp, thì không được!”

Mấy người ở phía sau lưng lập tức nhanh chóng ngậm mồm của bản thân lại.

Hạ Diệp nhưng thật ra không quá để ý, người đối diện vừa lấy sách ngữ văn thì sợ run.

Du Dãng ở cửa trộm nghe học sinh bàn tán chuyện của Chu Dao, cũng phải thu hồi lỗ tai đang hừng hựng hứng thú, vung mái tóc dài, tiếp theo rẽ vào thang máy lên lầu.

Lớp 1 ở lầu 4, lầu bốn đều là lớp trọng điểm, một khi đến tầng này, quả thực cùng vừa rồi không phải một thế giới,

Ngay cả trên hành lang đều yên tĩnh không tiếng động, trong phòng học, cũng chỉ có thể nghe được các học sinh ngâm nga từng từ hoặc là âm thanh của bài khóa.

Đây là Triệu Ngọc Hoàn tự hào nhất, lớp trọng điểm và lớp bình thường có sự tương phản rõ nét.

Chu Dao vào, vị trí của cô xếp ở hàng thứ ba, là ngồi cùng bàn với Hạ Tư Anh.

Điền Dã cùng các nàng chỉ cách một cái lối đi nhỏ, mà Giang Vân Châu thì ngồi lệch phía sau hai người.

Triệu Ngọc Hoàn sắp xếp vị trí không quan tâm đến vóc dáng, mà là những người tài, xem người tốt nhất trong bảng đen thì sẽ để lại cho học sinh mà nàng thích nhất.

Chu Dao biết, Nàng có thể ngồi ở hàng ghế thứ ba, đều là nhờ Hạ Tư Anh.

“Tiểu Anh, ngươi đoán ta vừa đi ngang qua tầng 1 nghe thấy lớp các cô gái quê đang nói chuyện gì?”

Hạ Tư Anh không vội vàng trả lời nàng, mà từng bước đọc thuộc những từ tiếng anh, phát âm không chuẩn cho lắm, nhưng ngữ điệu rất rõ ràng mạnh mẽ.

“Tiểu Anh?”Chu Dao lại bảo nàng.

Điền Dã ở kế bên nhíu mày: “Nàng đang ghi nhớ từ vựng, đừng làm phiền nàng.”

Chu Dao ngẩn người: “Ok ok.”

Mấy chục giây sau, Hạ Tư Anh không đọc nữa, giọng điệu nghe không ra tức giận: “Đừng luôn miệng nói “gái quê, gái quê,” đó là em gái tôi.”

Chu Dao biết nàng không để ý, lấy ghế ngồi xuống, hùng hồn kể lại những chuyện nàng nghe được.

Đương nhiên, đều là chọn những thứ mọi người cùng bàn đều thích nghe.

“Tiểu Anh, ngươi nói một bài thi đơn giản như vậy, vậy thì ba người anh cùng nhau dạy bổ túc cho cô, cô thế mà chỉ thi được 100 điểm? thật là phung phí của trời, đổi lại là tôi, đề thi điểm tuyệt đối là 400, tôi có thể thi được 500 điểm!”

Hạ Tư Anh ý tứ không rõ nở một nụ cười.

Chu Dao liếc mắt về phía sau, sau đó tựa vào bên tai nàng: “Khó trách Giang thiếu ghét bỏ nàng, cùng nàng từ hôn!”

Nàng nghĩ tiếng mình nói rất nhỏ người xung quanh sẽ không nghe thấy, lại không biết trong phòng học thật sự quá yên tĩnh, cái gì đều không giấu được.

Nàng vừa mới dứt lời, thì phía sau chuyền đến âm thanh đến từ thiếu niên nào đó: “Ai nói vậy? Ta từ trước đến giờ không có ghét bỏ nàng, ta còn sợ nàng ghét bỏ ta đây này.”

Hạ Tư Anh cười nhỏ.

Chu Dao có chút không thể tin được.

Hắn đường đường là Giang gia đại thiếu gia, còn sợ một cô gái thôn quê ghét bỏ?

“Giang thiếu, ngươi đừng có nói giỡn, cô ấy là học sinh chuyển trường từ vùng khác, còn dám ghét bỏ ngươi?”

Giang Vân Châu một tay cầm quyển sách, ngồi xuống tùy ý, gen tốt đều di truyền lên thiếu niên của Giang gia, trời sinh gương mặt lạnh lùng không dễ chọc, giờ phút này nghe được lời nói của Chu Dao, lại càng thêm lạnh lùng: “Làm sao vậy? Cậu lúc đó chẳng phải lớp 11 mới từ Hải thị chuyển tới? Kì thị các học sinh chuyển trường khác?”

Chu Dao người này trời sinh tương đối mẫn cảm và dễ tự ti, thật ra Giang Vân Châu cũng chưa nói cái gì, nhưng cô lại cảm thấy có chút ngượng.

Hải Thị chính là thành phố lớn, cùng trong thôn có thể so sánh sao?

Bất quá cô cuối cùng cũng không dám phản bác, sợ nếu đắc tội Giang thiếu, nàng một học sinh chuyển trường không tiền không thế lực ở trong đây thì không dễ sống.

Hạ Tư Anh không thích Giang Vân Châu như vậy che chở cho Hạ Diệp, sắc mặt cũng không thấy vui vẻ, đứng dậy muốn ra ngoài hít thở không khí, không ngờ cùng Điền Dã kế bên đụng vào nhau khi ra ngoài.

Điện thoại của Điền Dã bị va chạm rơi trên mặt đất.

“Ai nha,” Hạ Tư Anh cúi lưng xuống nhặt: “Thật ngại quá, là tôi không chú ý.”

Điền Dã đâu có thể trách cô: “Không có gì, tôi tự mình nhặt là được.”

Nhưng Hạ Tư Anh vẫn là kiên trì giúp hắn nhặt lên, ôn nhu mà cười: “Tôi làm rơi, đương nhiên là tôi giúp cậu nhặt.”

Màn hình đang sáng, cô chú ý tới Điền Dã đang xem những đoạn phát lại tuyệt vời của vương giả đại thần.

“Cậu cũng thích chơi game?” Cô hỏi.

Điền Dã là một học sinh rất quy củ, ông nội lại là hiệu trường của trường học.

Cho nên bình thường hắn cũng không có thời gian chơi game, sở thích duy nhất, chính là thích xem phát lại tuyệt vời của đại thần, bất quá hắn chính là nhìn xem, chưa bao giờ hâm mộ ai, cho dù là tất cả mọi người mê luyến là Hạ Thần.

“Tùy tiện nhìn xem,” Điền Dã chán nản, thu hồi điện thoại.

Hai người đi ra khỏi phòng học, Điền Dã đi chậm lại: “Tiểu Anh, vừa rồi Giang Vân Châu nói những lời đó, cô sẽ không không thoải mái đi?”

Hắn biết cô thích Giang Vân Châu.

Hạ Tư Anh tươi cười thoáng chốc mất đi tự nhiên, rồi sau đó rất nhanh khôi phục: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi cùng Vân Châu chính là quan hệ bạn bè bình thường, cậu ấy cùng em gái của tôi vừa từ hôn, em gái của tôi rất khó chịu, cậu ấy cũng là cảm thấy có lỗi mới nói vậy, huống chi cậu ấy nói giúp em gái của tôi, tôi thay em gái vui còn không kịp nữa là.”

Điền Dã mím môi: “có người chị gái như cậu, em gái cậu thật hạnh phúc.”

Cùng lúc đó, loa ở sân trường rất hợp sự việc vang lên: “ Mời các học sinh thường xuyên làm vật lí trị liệu cho mắt, ngăn ngừa cận thị……”

(hết chương)