Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 20: Chỗ này… có cần giúp đỡ gì không?



Chỉ là một câu nói của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt liền lập tức hiểu được ám chỉ của đối phương.

Bên Swee tuy rằng rất dễ nói chuyện, nhưng nhà thiết kế Hứa Ngôn Sâm lại rất nghiêm khắc. Yêu cầu của hắn đối với người mẫu cũng nổi danh hà khắc, trước đó đã mắng khóc không ít người mẫu.

Tuy rằng Hứa Ngôn Sâm là đàn ông, nhưng trong công việc, anh chưa bao giờ mềm lòng với phụ nữ.

Nhưng nói đến cũng rất trùng hợp, Hứa Ngôn Sâm từ trước đến nay thích chỉ trích lại đối với Giang Nguyệt vừa thấy đã quen. Gần như là ngay tại chỗ đã quyết định cho cô đảm nhiệm vai trò người phát ngôn của Swee.

Chỉ dựa vào điểm này, có thể nhìn ra Hứa Ngôn Sâm đối với Giang Nguyệt rất tán thành cùng thưởng thức.

Hiện tại người mẫu vốn định của Hứa Ngôn Sâm bị người ta đột nhiên thay đổi, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không cho Tần Di Di sắc mặt tốt, nói không chừng còn có thể cố ý gây khó dễ.

Mục đích bọn họ đến đây là cố ý để Giang Nguyệt cô đi theo làm lá chắn.

Giang Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn hai người trước mặt, ánh mắt từng chút từng chút dời đi: “Tôi còn có việc, không tiện.”

Cô ấy không có “phẩm chất tốt đẹp” để làm áo cưới cho người khác đâu.

“Tôi đã hỏi Trần Duyệt, lịch trình gần đây của cô chỉ có quay bộ phim của đạo diễn Trương này.”

Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nhếch môi, lại ngẩng đầu nhìn thời tiết, lạnh giọng nói: “Hôm nay mưa không ngớt, quay phim cũng phải tạm dừng, cô còn có thể bận gì nữa?”

Nghe vậy, Giang Nguyệt cười tự giễu.

Cô còn chưa từng có đãi ngộ tốt như vậy đó, để cho Tiêu Kỳ Nhiên nhớ được lịch trình của mình rõ ràng như vậy.

Nhờ phúc của Tần Di Di, cũng làm cho cô hưởng thụ tư vị bị Tiêu Kỳ Nhiên chú ý chặt chẽ một lần.

“Tiêu tổng, tôi không phải cả ngày chỉ có việc của Giang San để làm.” Giang Nguyệt rũ mắt, thần sắc trên mặt hoàn mỹ: “Tôi còn có việc riêng của mình.”

“Về phần là chuyện gì, xin lỗi không thể báo cáo!”

Ý định từ chối đã quá rõ ràng.

Thấy thế, Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, còn muốn mở miệng nói thêm gì. Nhưng mặt của Tần Di Di đã trắng bệch, giọng nói thì thầm:

“Không sao, nếu chị Giang Nguyệt có việc bận, thì cứ bỏ đi vậy!”

Cô thu hồi chiếc ô nhỏ trong tay, ngoan ngoãn trốn dưới ô đen của Tiêu Kỳ Nhiên, rất tự nhiên khoác tay anh:

“A Nhiên, chúng ta mau đến studio đi, đừng để mọi người chờ quá lâu.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm nhìn Giang Nguyệt, sau đó trong mũi hừ lạnh một tiếng, nói:

“Giang Nguyệt, trước kia sao tôi không nhìn ra cô là người ích kỷ như vậy nhỉ?”

Cô ích kỷ à?

Giang Nguyệt nhìn hai người biến mất trong màn mưa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.

Tuy rằng mưa không lớn, nhưng mặt đất đã trở nên có chút lầy lội, vừa rồi vô tình làm bùn bắn lên giày, nhìn có chút chật vật.

Chờ Giang Nguyệt ổn định tâm tình xong, mới chậm rãi đi đến xe đưa đón. Chị Trần lập tức mở cửa cho cô lên xe.

Ngồi trong xe, Giang Nguyệt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy rằng vừa rồi không xuống xe, nhưng chị Trần cũng nhìn thấy một màn kia, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, vì thế hỏi thêm vài câu.

Giang Nguyệt không có mở mắt, ngữ khí vẫn như thường lệ:

“Vì là người phát ngôn của Swee lúc trước, nên ý của Tiêu Kỳ Nhiên là để cho em đến hỗ trợ giới thiệu cho Hứa Ngôn Sâm một chút.”

Cô vừa nói xong, chị Trần lập tức mất bình tĩnh, giọng cao hơn trước vài decibel:

“Thật nực cười! Cô ta là người mới vào nghề, bản lĩnh khác không học được bao nhiêu, ngược lại rất biết cách giẫm lên tiền bối đi đường tắt nha. Em cũng không thể đáp ứng cô ta!”

“Ừ, em không có đáp ứng!” Giang Nguyệt ấn huyệt thái dương, tùy ý trả lời.. . Googl𝐞‎ t𝗿ang‎ nà𝗒,‎ đọc‎ nga𝗒‎ không‎ q𝙪ảng‎ cáo‎ ﹢‎ 𝑇𝗿‎ 𝑈𝓶𝑇𝗿𝙪𝗒𝐞n.vn‎ ﹢

Sau khi nghe câu trả lời thỏa đáng, chị Trần thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại Giang Nguyệt đang ở thời kỳ xấu hổ, không nóng không lạnh, nếu bị người có tâm dùng làm bàn đạp, thật sự là thiệt thòi.



Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ quay một ngày, nhưng vì tan làm sớm, Giang Nguyệt quyết định trở về đánh một giấc ngon lành.

Về đến nhà, đầu vừa chạm gối, chiếc điện thoại di động ở đầu giường liền vang lên như thúc giục, quấy rầy sự bình yên của người khác.

Giang Nguyệt vùi đầu vào trong chăn, muốn giả vờ không nghe thấy.

Kết quả đối phương lại rất có nghị lực, cô đã chịu đựng đến cực hạn, bực bội vò đầu bứt tóc, buộc phải ngồi dậy nghe điện thoại: “Alo, ai vậy ạ?”

“Giang Nguyệt, cô là một kẻ lừa đảo.” Đầu dây bên kia, là giọng điệu ai oán của Hứa Ngôn Sâm:

“Vì sao giữa chừng hủy hợp đồng? Rõ ràng là cô đã hứa với tôi.”

Hứa Ngôn Sâm trong mắt người khác, là một nhà thiết kế thiên tài xảo quyệt, cổ quái. Nhưng trong mắt Giang Nguyệt, hắn lại là một đứa con nít thích đùa giỡn vô lại.

Giang Nguyệt thở dài, thấp giọng nói: “Hứa Ngôn Sâm, tốt nhất anh nên làm rõ, không phải tôi hủy ước, mà là công ty anh hủy hợp đồng. Tôi phải đi ngủ, đừng làm phiền tôi.”

Nói xong, cô định cúp điện thoại.

“Giang Nguyệt! Nếu cô dám cúp điện thoại của tôi, cô sẽ chết!” Giọng điệu của Hứa Ngôn Sâm đột nhiên trở nên hung ác, uy hiếp:

“Ông chủ của cô ở chỗ tôi, nếu hôm nay tôi không gặp được cô. Cô có tin tôi sẽ lập tức gửi cho anh ta đoạn ghi âm lúc cô say rượu không?”

Giang Nguyệt: …

Cô im lặng ba giây rồi cúp điện thoại không chút do dự.

Vén chăn, thay quần áo, thay giày đi ra ngoài, toàn bộ hành động đều được thực hiện một mạch liền mạch.

Chờ Giang Nguyệt đội mưa lái xe tới phòng studio của Swee, bầu không khí bên trong đã rất căng thẳng.

Tần Di Di mặc một chiếc váy sang trọng khảm ngọc trai và kim cương, lớp trang điểm trên mặt cô ấy hơi đẫm nước mắt.

Đứng ở trung tâm của hội trường với đôi mắt đỏ hoe, trông cực kỳ lúng túng, tay chân không biết phải bày ra bộ dáng gì. Khí chất toát ra cũng không phù hợp với chiếc váy.

Đứng dưới đài cách đó không xa, là Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt tái mét.

“Các người không tôn trọng tôi chút nào. Tìm đến một người muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không có dáng người như vậy, là tới đây lừa gạt kẻ ngốc sao?”

Hứa Ngôn Sâm mặc áo len cùng giày thể thao loại mới nhất, trên vành tai còn đeo khuyên tai, cả người tràn đầy tà khí, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Hắn mắng người không chút khách khí, nói ra đều là lời cay nghiệt như nhau:

“Nếu là như vậy, doanh số cả quý này của Swee, tuyệt đối sẽ lập kỷ lục thấp nhất. Tôi cũng không có mặt mũi nói đây là quần áo tôi thiết kế luôn đó!”

“Nói với tổng bộ một tiếng, lập tức đổi người! Không đổi người, vậy liền đổi tôi đi!”

Hứa Ngôn Sâm hùng hùng hổ hổ nói xong, thở phì phì ngồi trên ghế, ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng tức giận không nhẹ.

Tần Di Di cúi đầu đứng trên đài, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, vẫn không ngừng rơi xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên ở một bên sắc mặt cũng càng ngày càng đen.

Hắn sải bước đi lên phía trước, thanh âm trầm thấp chậm rãi hòa hoãn: “Nếu đối với Di Di không hài lòng, vậy anh Hứa cảm thấy ai mới thích hợp là người phát ngôn của Swee?”

Hứa Ngôn Sâm tôi đã quen hống hách, mặc dù khí thế quanh người Tiêu Kỳ Nhiên rất mạnh, nhưng hắn cũng không sợ chút nào, đảo mắt trực tiếp nói:

“Dù sao cũng không phải là người này!”

“Người mẫu này quá kém, tùy tiện kéo người qua đường so với người này còn có khí chất hơn. Ánh mắt chọn người của Tiêu tổng bây giờ lại kém cỏi như vậy sao?”

Giọng nói của Hứa Ngôn Sâm cố ý lớn hơn, Tần Di Di trên đài cũng nghe rõ sắc mặt càng thêm khó coi, lại không thể nổi giận.

Không khí trong trường quay lạnh dần, lạnh hơn cả cơn mưa ở bên ngoài.

Giang Nguyệt cất bước đi tới, dừng lại ở giữa Hứa Ngôn Sâm và Tiêu Kỳ Nhiên, ho khan hai tiếng hỏi:

“Chỗ này… có cần giúp đỡ gì không?”