Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 44



Giang Nguyệt nhìn Tần Di Di đến gần mình, theo bản năng cả người cảnh giác, không đợi cô ta tới gần, đã cầm ly rượu lên, ngữ khí thản nhiên nói:

“Cô đứng tại chỗ mời rượu là được rồi.”

Nhưng Tần Di Di không dừng lại, khăng khăng phải đi đến trước mặt để biểu đạt áy náy. Nhưng rõ ràng ly rượu là nhắm vào Giang Nguyệt.

Dù có chuẩn bị trước, nhưng ly rượu kia vẫn đổ một ít lên người Giang Nguyệt, khiến trước ngực cô ướt một mảnh.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu hồng, phần ướt nhớp nháp khiến cô rất khó chịu. Giang Nguyệt nhắm mắt lại.

“Ôi, thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt.” Tần Di Di nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: “Em quên mất em không thể uống rượu, vừa rồi chơi quá vui vẻ, không nhịn được uống một chút, liền có chút say, không đứng vững.”

Tất cả mọi người nhìn ra được, Tần Di Di là cố ý.

Đoàn Dật Bác nhìn không nổi nữa, nhịn không được xen vào nói một câu:

“Tần Di Di, cô cố ý đúng không?” Hắn nói xong, cũng không đợi Tần Di Di nói cái gì, trực tiếp nhìn về phía Giang Nguyệt mà nói tiếp:

“Có cần tôi cùng cô đi vào toilet xử lý một chút không?”

“Một chút nữa đi.”

Giang Nguyệt một lần nữa mở mắt ra, thần sắc bình tĩnh nhìn Tần Di Di trước mặt, chậm rãi rút giấy lau rượu trên người, đơn giản sửa sang lại dáng vẻ, đứng dậy.

Tuy rằng bị hắt rượu, nhưng trên mặt Giang Nguyệt không có chút chật vật nào, hạt rượu vương trên tóc rõ ràng như pha lê, thậm chí còn có phần đẹp mắt.

Vẻ mặt Tần Di Di vô tội, trong tay vẫn cầm còn lại nửa ly rượu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:

“Chị Giang Nguyệt, sao vậy ạ?”

"Không phải là cô muốn mời rượu sao?" Giang Nguyệt cười cười, ngữ khí cũng không có biến hóa gì.

Sau đó, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giang Nguyệt đã giật lấy ly rượu của Tần Di Di, hất thẳng vào mặt cô ta.

“Nếu cô đã gọi tôi một câu tiền bối. Vậy tôi sẽ dạy cho cô một đạo lý!” Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi, giọng nói rất lạnh:

"Không ai ngu ngốc đến mức phạm cùng một sai lầm hai lần."

Tính cả lần trước ở yến tiệc thương mại kia, đây là lần thứ hai Tần Di Di cố ý đổ rượu lên người Giang Nguyệt.

Cô vốn không phải là người tốt gì, không có lý do gì hết lần này đến lần khác đều phải nhẫn nhịn.

Mặc cho người khác khi dễ, không phải tính cách của Giang Nguyệt cô.

Tần Di Di giật mình, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, kinh ngạc cúi đầu nhìn bộ váy công chúa màu trắng dính đầy rượu của mình.

So với áo len sáng màu của Giang Nguyệt, vết rượu màu vàng trên váy trắng càng rõ ràng hơn.

Khuôn mặt của Tần Di Di gần như tái nhợt ngay lập tức.

Cô không ngờ Giang Nguyệt lại trực tiếp làm cô mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, nước mắt giàn giụa: