Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 702: "Livestream đang ngày càng cần thiết"



Hiện giờ tất cả quyền lực của Tiêu gia đã do Tiêu Kỳ Nhiên tiếp quản từ trong tay Tiêu Viễn Phong. Trong tập đoàn đã trải qua một đợt thay máu lớn, giao tiếp bên ngoài cũng sẽ thay đổi theo.

Tuy là cha con, nhưng Tiêu Viễn Phong đã từng định ra hứa hẹn cùng quy củ gì, đến chỗ con trai ông ta không có hiệu quả cũng là hợp tình hợp lý.

Tiêu gia bây giờ, là Tiêu Kỳ Nhiên định đoạt!

“A Nhiên, cậu đang nói đùa cái gì vậy.” Tống Du cười một tiếng: “Nếu chú Tiêu nghe nói như vậy, không biết trong lòng có bao nhiêu thương tâm.”

“Chuyện ông ta làm tôi phải thương tâm cũng không ít.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói:

“Lúc trước cùng Tống gia liên hôn, là vì nguồn lực chính trị. Nhưng giao tình của tôi và cậu không cần phải duy trì theo cách này.”

Tiêu Kỳ Nhiên không giống như đang nói đùa: “Nếu cậu thật sự cùng Bạch Hạc không thể là vợ chồng hòa thuận, sống không tốt, có thể cân nhắc ly hôn sau một, hai năm.”

Lời này vừa nói xong, trong phòng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.

Đám con cháu nhà giàu này bình thường chơi đùa thì chơi đùa, nhưng không ai dám đem hôn nhân đại sự của mình làm trò đùa.

Từ khi sinh ra, bọn họ đều có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì, duy chỉ có trong chuyện hôn nhân này là chưa bao giờ có quyền tự chủ lựa chọn.

Đây là số phận được sinh ra trong một gia đình giàu có.

Nếu thật sự có thể cùng môn đăng hộ đối nhìn đúng mắt, thì coi như là một giai thoại hoàn mỹ.

Nhưng đại đa số chỉ có thể là ở bên ngoài nuôi dưỡng, không lo cơm áo gạo tiền, cả đời sung sướng. Đồng thời cũng sẽ không có một chút danh phận gì.

Đề tài quá nghiêm túc, ngay cả Đoàn Dật Bác bình thường hay đùa giỡn cũng không bình tĩnh được nữa, miệng há to đến có thể nhét cả một quả trứng gà, nhưng hồi lâu cũng không dám phát ra tiếng nào.

Trong một môi trường quá yên tĩnh, bầu không khí cũng lạnh theo.

Đoàn Dật Bác thật sự không muốn nhìn không khí đóng băng như vậy, liền ha ha nói:

“A Nhiên, cậu uống say rồi đúng không? Tống Du không có ý này, là cậu suy nghĩ nhiều…”

“A Nhiên, lời này của cậu có thể tin chứ?” Tống Du đột nhiên mở miệng, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ là đang nghiêm túc đòi đáp án với Tiêu Kỳ Nhiên.

Rõ ràng, không ai trong hai bọn họ đang nói đùa.

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý cùng tán thành.

Hắn không giống Đoàn Dật Bác miệng đầy lời chạy tàu, từ trước đến nay lời nói ra rồi thì nhất định phải làm. Bởi vì vậy mà lời của hắn trong lòng đám bạn bè này rất có địa vị.

Những người xung quanh nghe cuộc trò chuyện này vô cùng kinh hãi.

Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du hai người này, thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.

Gia tộc thông gia, liên hôn thương mại, làm sao có thể chỉ trong vài câu mà giải thích được?

“A Nhiên cậu thật không có phúc hậu. Cậu còn chưa kết hôn, sau lại xúi Tống Du ly hôn rồi? Cái này nói thế nào nhỉ? Là phá miếu ni cô cũng không phá hôn nhân gì gì đó à?”

“Thà phá hủy mười tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc một gia đình!” Có người sửa lại giúp anh ta.

“Đúng, đúng, chính là câu này.” Đoàn Dật Bác lắc đầu: “Cậu là người độc thân, nên lo chuyện hôn nhân của mình trước đi chứ.”

Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới lời trêu chọc trêu ghẹo của hắn, chỉ hút hết một hơi thuốc cuối cùng, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn:

“Tống Du, ra ngoài với tôi một lát.”

Hai người vừa rời đi, phòng riêng thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.

Trên hành lang.

Tống Du rất ít khi hút thuốc, lúc này đây, lần đầu tiên từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá:

“Lại hút thêm một điếu nữa?”

“Gần đây đang cai thuốc, giới hạn mỗi ngày một điếu. Tôi vừa hút xong rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên tay anh ta, lại nhàn nhạt dời đi.