Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 742



Lý do này thật sự là quá ngốc nghếch rồi, làm Tiêu Kỳ Nhiên không kìm được mà bật cười:

“Khả năng ứng xử trong trường hợp khẩn cấp của Giang tiểu thư thật là kém nha!”

Đúng là nói nhảm mà.

Giang Nguyệt nổi tiếng trong ngành giải trí, không có một phương tiện truyền thông và phóng viên nào có thể moi móc thông tin bí mật từ cô, điều cô giỏi nhất chính là ứng phó với những tình huống bất ngờ, không để lộ sơ hở trước kẻ khác.

Nhưng hết lần này tới lần khác ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, cô luôn giống như đứa trẻ bị người lớn đọc trộm nhật kí.

Advertisement

“Được rồi, tôi thả em đi.” Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng mở khóa cửa.

“Thừa dịp tôi chưa đổi ý, chạy nhanh một chút. Em biết đấy, gần đây tôi không có niềm tin vào sự tự chủ của bản thân đâu.”

Giang Nguyệt không nhúc nhích, nhìn yết hầu của anh không chớp mắt, cho đến khi anh đáp lại ánh nhìn của mình, cô bỗng dưng rướn lên, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Giang Nguyệt không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đặt một nụ hôn lên môi anh.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Giang Nguyệt ở Vienna, ở trạng thái tinh thần tỉnh táo mà chủ động trao nụ hôn cho anh.

Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt mất một giây, trong cổ họng tràn ra ý cười, bàn tay to một lần nữa đặt vào vòng eo thon mềm của cô, để cho cô tựa vào ngực mình.

Tiêu Kỳ Nhiên mãnh liệt đáp trả nụ hôn của Giang Nguyệt, bàn tay dùng sức xoa eo cô, rất kiên nhẫn mà đòi hỏi cô từ trong ra ngoài.

Thật hiếm khi cô chủ động, anh muốn từ từ thưởng thức.

Giờ phút này, Tiết An ngồi ở hàng ghế đầu:....

Hình như hai kẻ trên xe đều quên mất sự tồn tại của anh, để bản thân nhìn thấy một màn nồng cháy điên cuồng này, Tiết An thật muốn tự móc mắt chính mình.

Ai sẽ đến cứu cậu đây?!

“Chuyện lớn” đang tiến hành được một nửa, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cảnh giác nhớ tới cái gì đó. Ánh mắt nâng lên, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Tiết An đang co rúm, đưa hai tay lên che kín mặt.

...

Chết tiệt.

Ban nãy cơn động tình đến bất ngờ, hai người dường như đã quên đi sự tồn tại của Tiết An còn đang trong xe.

Nhận thấy nụ hôn của người đàn ông dừng lại, Giang Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra:

“... Sao thế?”

Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, lãnh đạm mở miệng, thanh âm bình tĩnh: “Tiết An.”

Tiết An: “Tôi...”

Không chỉ có mình Tiết An rơi vào trạng thái hoảng hốt, Giang Nguyệt bên này cũng “mắt chữ A, mồm chữ O”.

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên, Tiết An nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí tài xế, ánh mắt sợ hãi liếc ra bên ngoài cửa sổ: “Tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy gì cả...”

“...”

Trong xe ánh sáng mập mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của Giang Nguyệt biến hóa khôn lường từ trắng tới đỏ.

Xấu hổ chết được!

"Tôi xuống xe." Tiết An sắp khóc, thanh âm đều phát run: “Tôi xuống xe đây, Tiêu tổng ngủ ngon, chị Giang Nguyệt ngủ ngon.”

Mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong xe cũng chỉ còn lại hai người họ.

Bị quấy rầy như vậy, không khí mập mờ cũng tản đi không ít, hai người nhìn nhau, cuối cùng nhịn không được mà bật cười thành tiếng

Cô nhỏ giọng oán giận: “Tiết An thấy hết rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa eo Giang Nguyệt, thanh âm ung dung: “Vừa rồi Tiết An cũng nói rồi, cậu ta chẳng nhìn thấy gì cả.”

"..."

Giang Nguyệt trong lòng có vô số lời mắng chửi, nhưng cuối cùng kìm nén mà không thốt ra ngoài.

Thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.

Tiết An ở bên ngoài xe đợi mấy phút, Giang Nguyệt mặt đỏ tai hồng từ trên xe đi xuống, thậm chí không chào hỏi cậu, liền thẳng hướng cửa khách sạn.