Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 20: Tức giận



Bên biệt thự Tiêu gia, Tiêu Nghiêm vì tức giận bỏ về nhà vào thư phòng đợi Mạnh kỳ. Mọi người làm trong nhà thấy anh về sớm mới thấy lạ. Nhưng mà thấy ông chủ sát khí đằng đằng ko ai dám ho he mà chỉ lặng làm việc của mình.

Mạnh Kỳ ăn tối vui vẻ với Giang Lộ, anh đưa cô về nhà. Tới cổng biệt thự anh đỡ cô từ trên xe xuống, tuy chân bị trật nhẹ nhưng vẫn đi cà nhắc.

- Lần sau e đưa a về thăm mẹ Thu với cô nhi viện nhé. Thứ 5 này đến thi thử, đừng quên nhé hạt tiêu.

- Anh đừng gọi e là hạt tiêu nữa, e lớn rồi mà. - Cô nũn nịu.

- Trong măt a e vẫn mãi là bé hạt tiêu thôi. Nói rồi anh ôm nhẹ cô vào lòng.

Mạnh Kỳ bị ôm cũng hơi giật mình nhưng cô nghĩ 2 người là anh em nên k sao. Cô chào anh rồi quay lưng vào nhà. Cô k biết được toàn bộ cảnh kia đã thu vào mắt người đàn ông trên thư phòng. Giang Lộ biết biệt thự này của ai, trong lòng cảm xúc hỗn tạp.

Cô về mọi người báo anh đã về đợi cô trên thư phòng liền lên gặp anh. Bước vào thư phòng điện tắt, anh đứng gần bàn làm việc tay cầm ly rượu. Cô hớn hở muốn kể cho anh nghe về việc gặp lại người quen và cũng muốn kể về việc chân mình bị thương để làm nũng anh. Bỗng anh lên tiếng:

- Đi với trai về rồi, e lừa tôi.

- Đâu có, a hiểu nhầm rồi.. đó là...

K để cô nói hết câu, anh quẳng li rượu xuống đất vỡ choang, tiến nhanh về phía cô. Cô hét lên a một tiếng rồi cảm nhận có luồng khí lạnh tiến lại gân. Đây chính là cảm giác giống như động vật săn mồi vậy. Cô co dúm vào 1 góc, a đưa tay bóp mồm cô:

- Tôi chiều e quá, e hư đúng k, muốn cắm sừng tôi. Em dám...

- A hiểu nhầm rồi, e k có. Sao anh lại thế?

- E đi ăn 1 mình với hắn, 2 ng ôm nhau trước cửa, vậy mà e lại còn chối.

- A cho người theo dõi e. Sao a lại làm thế? K phai e đã gọi điện báo rồi sao?

Cô thấy ấm ức khi anh k tin cô k cho cô giải thích 1 thì ấm ức vì a giám sát cô 10

- E là món đồ được tôi mua về, hình như e quên rồi sao.

Từ lần ở bệnh viện về cô tưởng 2 người đã tiến thêm 1 bước nữa, nghe hắn nói thế làm tim cô co rút. Hóa ra mối quan hệ này vẫn như vậy.

- Thục Nhi có việc về sớm, đó là người ở cô nhi viện hồi bé. Lúc bị ôm tôi cũng k biết. Cảm ơn anh đã nhắc nhở vị trí của tôi là gì. Tôi đã giải thích xong, a tin hay k tùy a. Giờ tôi có thể đi ngủ được chưa.

2 mắt cô đã phủ 1 tầng sương mờ, ấm ức thật đó, hóa ra đêm đó là cô nghe nhầm.

- Đi với trai về đã có gan cãi lời tôi r đúng không, còn dám xưng tôi Nếu e đã tự nhận thức được mình là gì thì cũng nên thực hiện nhiệm vụ để trả tiền chứ.

- Hôm nay tôi k muốn, a bỏ ra.

Không nghe lời cô nói, anh quăng người cô lên giường, xé toàn bộ quần áo của cô ra vất xuống đất. Chân cô bị trật giờ đập mạnh vào thành giường, một cõi đau đớn truyền đến. Anh lấy cà vạt trói tay cô lên đỉnh đầu, k có sự dạo đầu mà trực tiếp đâm thẳng trụ lớn vào cơ thể cô.

- Đau...a.... A cút ra... đồ biến thái... đồ độc ác....

- Em dám mắng tôi.

Anh liên tục ra vào, bây giờ cơn ghen tuông đã làm mờ mắt. Anh k để ý đến cảm xúc của cô. Cô thấy đau đớn, nhục nhã. Hóa ra anh lại vũ nhục cô bằng cách này. Đêm nay là 1 đêm dài với cô.