Tô lão gia nhất thời hốc mắt đỏ lên, gật đầu thật mạnh: “Này! Được, được, cơm lạp xưởng, ăn cơm lạp xưởng nhé!”
Tô gia tựa hồ như lại được nhìn thấy Tô Cẩm Ngọc thời thơ ấu.
Ngọc nhi của họ rất vô tư, sẽ bĩu môi giận dỗi với các anh trai của mình khi cô ấy không vui, nhưng bé con trước mặt gọi một tiếng ông ngoại thôi cũng phải thật dè dặt, cẩn thận.
Chỉ sợ rằng gọi sai một chút thì mọi người sẽ không thích bé nữa.
Một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi đã biết cách nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Nhà họ Tô càng thêm đau lòng, nhìn Túc Bảo ăn cơm xong rồi đi ngủ, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Túc Bảo nhắm mắt lại chưa ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng bên tai lại xuất hiện một thanh âm: