Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 22: Bể xanh hoá nương dâu



- ---------------------

Tiểu Chước và Tử Nhan đều nói, chưa bao giờ chứng kiến tôi đáng sợ đến thế.

Dù biết đó là số mệnh chàng, nhưng tôi không thể nào ngừng căm phẫn cho được. Nếu không ai ngăn chặn, tên đao phủ và quan giám trảm đâu chỉ bị tôi đánh văng lên ngọn cây, thương tích nhẹ như thế. Tôi đánh chưa thoả mãn, một lúc đã thấy quan quân triều đình và một lũ lít nhít kéo đến. Đa phần là môn đệ của lão đạo sĩ kia.

Nhanh như chớp, Tử Nhan kéo tôi và Tiểu Chước nhảy lên pháp bảo đầu lâu, phi thẳng về Yêu giới.

Yêu giới không có buổi hoàng hôn. Thứ duy nhất báo hiệu xế chiều là màn trời màu tím dần trở nên đen sậm. Tôi đứng bên gò đất mới đắp, không biết đã trải qua bao lâu.

Có tiếng bước chân nhè nhẹ vang sau lưng, tôi cảm nhận được sức nặng trên vai, quay lại đã thấy một tấm áo choàng trắng. Ít ra, còn có thể sưởi ấm tôi lúc này.

Không ai nói câu gì, Tử Nhan im lặng, đứng cạnh tôi đến sáng.

Tôi rất muốn biết kiếp sau của Cục Tuyết, nơi mà chàng sắp sửa đầu thai. Thế nhưng, Tiểu Chước lén vào phủ Ti Mệnh, cũng không sao tìm thấy sổ mệnh cách của chàng.

Không chừng lão bà Ti Mệnh bí ý tưởng, đã để thiên mệnh tự định đoạt mất rồi.

Nhân gian là nơi hỗn loạn nhất. Cục Tuyết, giá như tôi biết chàng ở đâu thì tốt quá…

Mây đến mây đi, lại thêm một tháng nữa.

Lần này, tên thuộc hạ dưới trướng của Yêu Vương có việc tới tìm gặp Tử Nhan. Yêu Vương vắng mặt cũng đã lâu, nghe nói sắp tới từ Mộ Xà cốc trở về bắt được một nam tử.

Hắn là thiếu công tử của Bách Tế sơn trang - một trong những môn phái nổi danh nhất võ lâm hiện giờ. Không chỉ luyện võ công, Bách Tế sơn trang còn có tiếng tăm diệt trừ yêu quái trong thiên hạ. Ma quỷ yêu tinh lên trần gian, tất cả đều phải dè chừng kiếm pháp của Bách Tế.

Có điều, Mộ Xà cốc từng là sào huyệt khét tiếng của Yêu Vương, gã đã sống vạn tuổi, người của Bách Tế sơn trang dù xuất chúng đến mấy cũng chỉ là những người trần mắt thịt. Phàm nhân thật ngốc nghếch, chẳng biết lượng sức mình, nếu gã Yêu Vương mà dễ đối phó đến mức vậy, thì gã đã không phải là Yêu Vương được cả cõi giới yêu ma thần phục rồi.

Nơi giao nhau giữa Yêu giới và nhân giới, là một bãi đất trống hoang tàn. Tại nơi tận cùng của nhân gian, cây cối xung quanh trơ trụi như những chiếc đinh ba chĩa thẳng lên bầu trời. Nhìn đâu cũng thấy một màu nâu ảm đạm.

Tử Nhan dắt tôi và một đám xương xẩu đến nghênh đón Yêu Vương. Đợi hơn nửa canh giờ, phía xa ngoài kết giới, đã trông thấy một luồng khí màu tím đậm bay đến, biến thành một pháp bảo gai góc.

“Nhan muội muội! Quả nhiên muội sẽ ra đón tiếp vị ca ca này mà! Ha ha, có phải xa huynh một năm rồi, muội nhớ lắm phải không?”.

Tôi trố mắt, nhìn theo bóng gã Yêu Vương thần bí đang ngồi trên pháp bảo, từ từ bay về phía chúng tôi. Pháp bảo còn xa kết giới lắm, mà nội lực truyền âm đã uy mãnh như vậy.

Thấy tò mò khôn xiết, tên này nói nhiều đến mức nào?

Đường đường là Yêu Vương, vậy mà bên cạnh gã không còn bóng dáng kẻ nào hộ tống cả. Trái ngược một năm trước, Yêu Vương rời Yêu giới đã mang theo rất nhiều thuộc hạ. Thì ra đám người của Bách Tế sơn trang không phải hạng tép riu, ít nhất gần bằng hạng tôm sú.

Tử Nhan phất tay áo, kết giới mở ra một lỗ hổng: “Viện ca ca, huynh đừng nói nhiều nữa! Hôm nay huynh trở về, Tử Nhan đương nhiên phải tự tay tiếp đón ca ca rồi. Nếu không, Viện ca ca sẽ bị tự kỷ chết”.

“Nha đầu, muội đang cười nhạo ta đấy sao? Tất cả đều tại lũ phàm nhân đáng ghét! Hừ, hôm trước ca ca còn nhiều thuộc hạ lắm, nhưng một lần mải mê tắm nắng bên ngoài Mộ Xà cốc, bọn tiểu nhân đã đánh úp huynh rồi”.

Tiếng cười giòn giã của Yêu Vương vang dội, chứng tỏ tâm trạng của gã rất vui vẻ khi trở về. Dưới đất, đám xương xẩu đã lễ độ quỳ gối. Tôi cũng ra vẻ khiêm nhường như bọn họ, nép sau người Tử Nhan, sao cho giống với một vị khách có ăn học đàng hoàng.

Thật ra, chẳng có vị khách nào ăn nhờ ở đậu tới cả trăm năm như tôi cả. Tử Nhan nói, đã ở Yêu giới lâu như vậy, đương nhiên tôi đã quen thuộc với họ như người nhà. Yêu Vương lại sủng ái Tử Nhan vô cùng, coi nàng ta như huynh muội kết nghĩa, thấy tôi và Tử Nhan như thế cũng thuận theo nàng ta, không hề đưa ra ý kiến gì.

Tử Nhan vẫn đứng tiếp chuyện rôm rả với Yêu Vương. Trong giây lát, mùi máu tươi ở đâu đó xông vào cánh mũi tôi.

Tử Nhan cũng ngửi thấy: “Viện ca ca, mùi máu này ở đâu?”.

Yêu Vương cười sảng khoái: “Đúng vậy. Nhan muội muội, muội thích sưu tầm xương mỹ nam phải không? Xem huynh đã mang gì về này”.

Dứt lời, từ trên cao pháp bảo ném xuống một tiếng ‘bịch’ nặng nề.

Khung cảnh thê lương khiến tôi chợt chói mắt.

Con người này… liệu còn là người không?

Hoàng hôn chầm chậm xuống, ánh tịch dương mờ nhạt cuối chân trời. Giữa đất trời hoang vu, không nghe một tiếng động, tôi trông thấy một thân ảnh nhuốm máu. Dường như, đám cỏ dại tràn lan xung quanh cũng chuyển sang màu đỏ. Rõ ràng không phải là người nữa, thương tích quá nghiêm trọng, tay chân đều đã gãy nát cả!

Nếu hắn không nằm thở phập phồng, tôi đã nghĩ là một cỗ thi thể.

Nam tử kia thoi thóp trên đất, kéo theo một vệt máu kinh hoàng.

Tựa như một cây khô đang chết dần, chết mòn. Tựa như một hạt bụi sắp bị gió cuốn bay.

Đồng tử tôi co mạnh, nhưng mà… có thứ gì đó vẫn thôi thúc đôi chân chạy băng băng về phía trước. Bỏ mặc tiếng gọi của Tử Nhan, bỏ mặc sự ngạc nhiên bốn phía, tôi run run chạy tới, chỉ sợ bản thân lại bỏ lỡ. Không cẩn thận bị vấp ngã thảm hại, tôi nghiêng ngả chạy tiếp.

Liệu có còn kịp không?

Chàng thở rất khó nhọc, hơi thở của chàng ngắt quãng, gắng gượng như con cá mắc câu. Tôi nâng mặt chàng lên, đây là lần đầu tiên trong đời tay lại run đến thế. Dọc theo khe sống mũi, máu tươi từ khóe mắt rỉ ra, thấm ướt tấm lụa mỏng che mắt. Cục Tuyết, chàng… mắt chàng hỏng rồi sao?

Càng kinh ngạc không hiểu, mái tóc buông dài của chàng bỗng chuyển sang bạc trắng.

Bây giờ, tôi mới nhớ, thời gian ở Yêu giới và Thiên giới vốn khắc nghiệt như nhau, bỏ xa nơi phàm trần. Bây giờ tôi mới nhớ, chàng không còn là tiên.

Hoá ra, hai chữ ‘duyên phận’ oan nghiệt như vậy sao? Hoá ra, tương phùng không còn kịp rồi sao? Vừa vượt qua kết giới, mà người kia đã già.

Khoảnh khắc nghẹn ngào nâng tay gỡ tấm lụa, cũng là lúc thân thể trong lòng tôi chùng xuống. Tôi ngẩn ngơ, dường như trông thấy bóng chiều tàn, gió nhẹ thổi hắt hiu.

Nhân sinh lại quá ngắn, nỗi nhớ nhung quá dài…

“Tịnh Yên! Lẽ nào người nam tử này là…”.

Tôi lầm lũi đứng dậy: “Thôi bỏ đi. Chàng ấy… cắn lưỡi tự sát rồi”.

“Tịnh Yên, sao cô không chọn chôn cất chàng ta, mà lại chọn thuỷ táng?”.

Sóng biển xô mạnh vào mỏm đá, hơi mặn từ đại dương lan toả, hoà tan theo làn gió mát lành. Từng cột sóng nhô cao như giận dữ, muốn nuốt trọn mỏm đá đứng đơn độc ven bờ.

Ngang bầu trời chập choạng, thấp thoáng vài cánh chim bay về tổ.

Đưa tay gạt một lọn tóc rối, tôi trầm ngâm, nhìn chiếc bè đang trôi.

“Mộ cũ chưa xanh cỏ, tôi không muốn đào huyệt chàng thêm nữa”.

Tử Nhan khoanh chân ngồi xuống, không nói gì. Một lúc sau, nàng ta mới e ngại lên tiếng: “Tịnh Yên, nhưng mà cô cũng đừng bực bội. Yêu Vương hắn ta không hề xấu, ít ra đối với tôi hắn là một ca ca nhiệt tình. Viện ca ca lên chức Yêu Vương ngày hôm nay, tất cả đều vì Xà tộc bắt ép hắn phải nhận mà thôi. Hắn ta hối hận lắm, còn nhờ tôi chuyển tới cô ngọc Viêm Hồn - lộ dẫn đặc biệt vào Âm phủ. Nếu cô muốn tìm chuyển kiếp của chàng ta, nó sẽ giúp ích nhiều cho cô”.

Tôi gật đầu, nhớ lại ấn ký trên bả vai của Cục Tuyết khi nãy. Đó là dấu hiệu của tiên nhân lịch kiếp. Vậy là chàng chưa vĩnh viễn bị đày, chỉ là hình phạt đi lịch kiếp mà thôi.

***

Thế nhân thường nhìn nhau truyền miệng: ‘Quỷ Môn Quan - mười người đi, một người về’. Tôi ngồi bên ngoài Quỷ Môn Quan, thấy khó hiểu vô cùng.

Rõ ràng, Tử Nhan nói, nếu bọn quỷ canh gác cố ý chặn đường tôi, thứ bột xương trắng nàng ta cho sẽ giúp ích không nhỏ, giúp tôi nhanh chóng qua cửa ải. Vậy mà khi tôi vừa hành động, lũ quỷ tên nào tên nấy đều trở nên say xỉn, còn mời tôi ngồi uống rượu cùng chúng. Rõ ràng càng làm vướng chân tôi!

Vừa nhấm nháp chén rượu, tôi vừa chống tay ngắm nghía Quỷ Môn Quan một lượt. Sau cùng kết luận, so với lũ quỷ mắt lé môi dề đây, cổng mặt quỷ trên núi tạm thời đẹp trai nhất.

Một tên quỷ Mặt Ngựa rót thêm chén rượu mới, tôi ngồi vắt chân hình chữ ngũ, không còn đủ nhẫn nại: “Xin hỏi, chúng ta uống rượu thế đủ chưa?”.

Đám quỷ liền nhao nhao, lại nâng ly chúc tụng: “Mỹ nhân lại đùa sao, rượu ngon nhiều như vậy, đừng nói cô không định uống hết cùng bọn tôi đấy chứ!”.

“Khụ. Nhưng mà tôi bảo này, nếu chúng ta còn ngồi đây dây dưa, một lúc sau Diêm Vương nhìn thấy, ngài ấy sẽ xử mấy người tội chết đó”.

Dù sao, lúc uống rượu, tôi đã làm phúc rắc thêm một chút bột nữa rồi, lũ quỷ sẽ càng thêm hồ đồ. Quỷ Đầu Trâu, quỷ Mặt Ngựa ngẩn ra, vội vội vàng vàng dọn dẹp ngay bàn rượu. Còn tôi nhận lại ngọc Viêm Hồn, ung dung nhảy vào Quỷ Môn Quan.

“Hình như ta quên gì thì phải… Này! Khoan đã! Này! Diêm Vương đi hàng ma chưa về, đâu có ra đây được?”.

Sau khi vượt qua được hàng lửa giăng ngoài Quỷ Môn Quan, trước mặt tôi chính là đường Hoàng Tuyền. Hoa Bỉ Ngạn nở rộ ven đường như muôn vàn ngọn đuốc, dọc theo con đường dài vô tận, những linh hồn đang tiến vào luân hồi.

Tôi tung tăng nối gót theo bọn họ, không quên tránh né mấy vũng bùn lộ liễu.

Từ thảm hoa bỉ ngạn, bất ngờ một nữ nhân xông ra, làm vết bùn đất bắn lên gấu váy tôi.

Tôi hậm hực nhìn nữ nhân đó. Nàng ta vận xiêm y đỏ rực như lửa, một tay chống hông, tay kia giương đuốc về phía tôi: “Tiên khí, lại yêu khí lẫn lộn. Rốt cuộc ngươi là ai?”.

Nhìn thoáng qua thì người này ăn mặc khá đơn giản. Mái tóc xoã tự nhiên, không trâm vàng cành ngọc, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp và khí chất hơn người. Tôi để ý có mấy âm hồn dưới đất, nghe thấy giọng nàng ta đều hốt hoảng bỏ chạy, đoán chắc rằng mình không phải người đầu tiên bị chặn. Có lẽ, địa vị nàng ta ở Âm phủ cũng không hề tầm thường.

Cơ mà muốn giặt vết bùn này cũng không hề tầm thường. “Tôi là ai ấy à? Đương nhiên là chủ nợ của cô, mau mau đền tiền đi!”.

“Nói bừa! Ngươi bảo ta phải đền ngươi cái gì?”.

“Đền xiêm y của tôi. Cô là người lạ, tôi lấy giá rẻ thôi, bộ váy này có giá…”.

“Nhiều lời!”. Nữ nhân ấy vung đuốc lên, định tiến đánh phủ đầu, không ngờ tôi là một yêu vật nhanh trí, đã kịp thời gọi Tiểu Chước của tôi lên chống đỡ. Tàn tro từ ngọn đuốc vừa chạm tới mặt đất, gặp âm khí nhanh chóng bị nguội lạnh.

Tôi tranh thủ lùi lại, không để quần áo trên người bị vấy bẩn thêm nữa. Tiểu Chước càu nhàu, bảo với tôi: “Chủ nhân, tôi không muốn đánh một mỹ nhân tuyệt sắc”.

“Vậy thì xin mời ngươi vào bụng nàng ta”.

Còn chưa kịp dặn nó phải cẩn thận, cảm giác đau đã đập đến sống mũi. Tiểu Chước… dính chặt vào mặt tôi sau một đường ném mạnh! Con chim này lâu ngày rồi chưa tắm? Tôi thầm than, nhất định phải lấy lại danh dự, chủ động ra chiêu tiếp địch thủ: “Này, sao cô dám ném con vật hôi hám như vậy vào mặt tôi cơ hả!”.

Âm Ca, thiếp xin lỗi”.

Nữ nhân đối diện tôi nói vậy, rất nhanh, ngắt lấy một đoá hoa bỉ ngạn, những cánh hoa tương tự như ám khí ấy tấn công cơ thể tôi. Tôi may mắn tránh được, hết nhảy lên nhảy xuống, đảo qua mấy vòng không mất một lọn tóc. Vừa kịp lúc khống chế nàng ta, một âm hồn kêu lên: “Xin đừng! Ngài ấy là Hoả Thần Bích Hoạ”.

Hoả Thần Bích Hoạ?

Đường đường là Hoả Thần mà chịu thua tôi sao? Quan trọng nhất là, nữ nhân được mệnh danh ‘Hoả Thần’ kia không biết dùng tiên thuật. Tôi ngắm nghía nàng ta, nói với giọng ngây ngốc: “Ồ… rõ ràng cô không biết thuật pháp, sao còn đòi chặn tôi?”.

Hơn nữa, cho dù là yêu hoa, tôi vẫn thấy mình không giống với một kẻ xấu.

Hỏa Thần liếc xéo khắp người tôi, vẫn giữ thái độ ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Chưa cần biết ngươi thiện tà ra sao. Nhưng, Bích Hoạ ta sẽ không để kẻ nào làm loạn trên quê hương của chàng”.

“Ha ha, làm loạn? Cô bình tĩnh chút đi, tôi đâu có…”. Khoan đã, tôi - nhớ - ra - cái - tên - Bích - Hoạ - rồi.

Trong thư phòng đọc sách của Nguyệt Lão là một mớ hỗn độn. Khi tôi thử việc lần đầu với chức vụ tiên đồng, Nguyệt Lão đã ép tôi ngồi đọc sách suốt bảy ngày bảy đêm, tìm hiểu mọi thứ về thần tiên trên trời. Trong sách ‘Thiên giới mật ký’ có viết, Hoả Thần Bích Hoạ nổi danh Thiên giới hơn năm nghìn năm trước.

Là thần nữ uy dũng vô song, nhiều nam thần tiên chưa xứng làm địch thủ. Thế nhưng, một ngày kia, nàng đột ngột rời khỏi Thiên giới, từ bỏ hết tất cả, ngay cả thần vị Hoả Thần của mình cũng không màng, đến nay chủ nhân thần vị còn bỏ trống.

Người Thiên giới không một ai hay biết, thì ra, vị Hỏa Thần đó vẫn luôn ẩn náu ở chốn U Minh này.

Không tồi. Tôi nhắc nhở Tiểu Chước, nếu có dịp gặp lại đám tiên nữ khinh người, nhất định phải doạ bọn họ bằng chiến thắng vẻ vang của tôi với Hoả Thần, cho bọn họ phải nhìn tôi lác mắt.

“Phải phải, cũng vẻ vang thật đó!”.

Một số âm hồn trú ngụ lâu trên đường Hoàng Tuyền có khả năng nhìn nội tâm người khác. Tôi đạp lên mặt âm hồn đang lải nhải, mỉm cười nói: “Tôi xuống Âm phủ tìm một người đang lịch kiếp mà thôi. Không biết chàng ấy đã đầu thai vào đâu?”.

“Tìm người?”.

Bích Hoạ bán tín bán nghi, quan sát kĩ lưỡng ấn ký của Cục Tuyết được vẽ lại trên lòng bàn tay tôi. “Nói như vậy, cô bất chấp đi tìm người này sao?”.

“Giá như ta vẫn còn cơ hội, cũng sẽ giống như cô”.

“Làm ta nhớ đến bao chuyện của năm xưa, người ấy luôn chạy đi tìm ta, không kêu ca, không mệt nhọc. Thì ra… những nơi ta đi đến, đều thấy bóng dáng người, vốn không phải tình cờ”.

“Cô và người ấy đều là kẻ si nhân. Sau này ta mới biết, người chưa từng đùa cợt”.

***

Rời khỏi Âm giới, mà tâm trí tôi vẫn còn vang vọng lời nói của Bích Hoạ bên tai.

Nàng ta lắc đầu, bảo: “Không cần đi tìm nữa. Ấn ký này cho thấy, đây đã là kiếp cuối cùng của tiên nhân đó rồi”.

Chàng đã về Thanh Khâu, đối với tôi mà nói là hai người xa lạ.

Vậy cũng tốt. Muôn vàn khổ cực chốn nhân gian đến đây là chấm dứt, tất cả chỉ là cơn gió bụi mà thôi.

Rõ ràng, tôi mừng thay cho chàng… tại sao cõi lòng còn nặng nề như vậy?

Ánh trăng khuya khoắt chiếu rọi qua bìa rừng. Tôi im lặng, đứng giữa đồng cỏ lau, đêm nay có rất nhiều đom đóm.

Dù là chốn đồng không mông quạnh, nhưng khung cảnh nơi đây không lạnh lẽo chút nào. Tôi chỉ đi một mình, cũng bởi khó khăn lắm mới gạt cho Tử Nhan say giấc.

Ngoảnh đầu nhìn Yêu giới lần cuối, tôi dứt khoát nhảy lên một đám mây, đi tìm tiểu muội muội của tôi. Trải qua kiếp nạn kia, tôi và Vũ Vũ lạc nhau cũng đã quá lâu rồi.

Mão Nhật Tinh Quân luôn rất đúng giờ, kéo bình minh lên nhuộm hồng một vùng trời. Tính ra, suốt một trăm năm qua, tôi đã không còn cơ hội được đặt chân lên thảm mây đỏ trước phủ Nguyệt Lão nữa. Tôi bước qua cánh cổng, dạo một vòng quanh phủ. Mọi thứ dù vắng người vẫn vô cùng ngăn nắp, không biết Nguyệt Lão đã chuyển nhà đi đâu?

Dường như vườn hoa lê cũng đã vãn đi nhiều. Tôi biết sở thích của Nguyệt Lão, nhất định lão sẽ đánh những cây hoa đẹp nhất về nơi ở mới trồng.

Bước qua khu vườn sẽ tới hồ nước của thổ địa. Tôi đang gọi đàn cá, lại chỉ thấy mặt nước hồ sủi bọt, một bóng người trắng toát ngoi lên: “Tịnh Yên tiên đồng?”.

Trong trí nhớ của tôi, lão thổ địa là người kín đáo, âm thầm nhất trong phủ, nhưng ngoại hình của lão không rách rưới thế này. Tôi xua tay, cười nói: “Chào thổ địa, lâu quá rồi không gặp. Nhìn ông thiếu thốn quá, đừng nói là Nguyệt Lão trốn nợ lương ông chứ?”.

“Mà tôi gọi đàn cá chẳng con nào lên cả. Chẳng lẽ Nguyệt Lão cũng tiếc rẻ, vớt hết của ông rồi?”.

Thổ địa lặng lẽ nhắm mắt lại.

“Nào còn đàn chép nữa. Nào còn Nguyệt Lão nữa. Nào còn vườn hoa lê…”.

Tin tôi nghe được như sét đánh ngang tai!

“Tịnh Yên, thảm kịch một trăm năm về trước… tiên thú Băng Đãi… cả phủ Nguyệt Lão, bao gồm tất cả, đã phải bỏ mạng rồi”.

- ---------------------