Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 24: Thế sự vô thường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- -----------------------

Tôi há hốc mồm, mặt Tiểu Chước khi ấy cũng không ngu bằng một nửa của tôi.

Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm…

Tôi cười méo xệch, ngắm kĩ lại dung mạo chàng ta. Mày kiếm mắt sao, cánh môi hoa đào, chiếc mũi cao thanh tú,… từng đường nét trên gương mặt đều tuấn mỹ vô song, lâm phong ngọc thụ, so với Cục Tuyết chẳng khác nào tựa như hai giọt nước. Hại tôi nhầm một phen, thuật dịch dung này đáng ghen tị quá rồi.

Nhưng, ngũ quan của chàng ta có phần ôn nhu hơn Cục Tuyết, ánh mắt lại ẩn chứa một nét buồn man mác, không giống với ánh mắt tươi tỉnh, luôn tràn đầy sắc xuân của chàng. Giữa trán, ấn ký thuỷ diễm màu trắng được vẽ rất khéo léo. Bên má trái, khi cười còn để lộ ra một chiếc lúm đồng tiền.

Tôi nhanh chóng bình tĩnh, trưng bày ra bộ mặt tươi tỉnh nhất: “Vị công tử đây, thật không ngờ, thuật dịch dung của huynh lại cao siêu đến thế”. Tay tôi nhéo chiếc mũi ngọc ngà kia, trầm trồ: “Đẹp quá! Thật giống quá đi mất, độ xịn không thua gì bản gốc. Tài nghệ tôi thấp hèn, nể tình lần đầu ta gặp mặt, huynh dạy tôi được không?”.

Nhân gian rộng lớn, người giống người chắc chắn là không thiếu, nhưng tôi vẫn không khỏi nghi ngờ về thân phận kẻ này. Có khi nào Tiểu Chước nghe ngóng sai rồi không? Hơn nữa, ngọn núi đây không phải của Cục Tuyết?

“Thôi được”. Đang mải mê suy đoán, nụ cười của hắn sa vào ánh mắt tôi: “Ta đang cân nhắc, có nên dạy miễn phí thêm cho cô nương thủ thuật đánh trống lảng không đã”.

Theo kinh nghiệm nếm trải của tôi, những thứ đẹp đẽ luôn phải đề phòng nhất, đa phần đều là do yêu nghiệt biến thành. Còn là một yêu nghiệt cấp cao.

“Ồ? Xin lỗi”.

Tên giả mạo này không phải Cục Tuyết, càng không thể là chàng. Tôi chớp lấy thời cơ ngàn vàng, nhanh tay điểm huyệt hắn, bởi vậy mới nói dù là kẻ nào cũng sẽ có sơ hở: “Trả lời ta, thật ra ngươi là ai?!”.

Linh lực thu vào lòng bàn tay, tôi đè lên người hắn, nhanh chóng khoá chặt cơ thể kẻ giả mạo kia lại. “Ta đoán, tuy rằng ngươi vừa bị lệ quỷ tấn công, nhưng đâu thể khẳng định, ngươi không cùng phe của bọn chúng? Khổ nhục kế hay sao? Nói đi. Dịch dung thành Vân Phi, ngươi có mục đích gì? Vân Phi thật ở đâu, các ngươi đã làm gì?”.

Nếu chỉ là yêu quái bình thường, đương nhiên sẽ không thể chạm tới nổi một sợi tóc của chàng. Chỉ sợ gặp phải yêu ma dã tâm lớn, hơn nữa, Cục Tuyết vừa chịu phạt lịch kiếp, tu vi bấy lâu đã hao hụt đi rồi.

Nghĩ thế, ngón tay tôi toả ra một đạo quang, không do dự điểm vào nhân trung hắn. Đây là thuật pháp bắt chủ thể hiện hình, ở trong phủ Nguyệt Lão tôi đã từng học qua, dù tôi chẳng biết mình có nổi tài cán gì hay không.

Yêu nghiệt đó chưng hửng nhìn tôi.

Tôi thử lại lần nữa, cái ấn ký cứng đầu ấy vẫn trơ ra tại chỗ. Lại tiếp tục xem sao. Quá vớ vẩn! Tôi thề, sau này sẽ không tin bất kì cuốn sách dạy tiên thuật nào nữa. Chỉ sợ sinh thời Nguyệt Lão vốn tiếc rẻ, mất công mua phải đống sách lậu.

Một cảm giác bị tác động truyền đến, hoá ra là nam tử đó đang cười, nắm giữ cổ tay tôi. “Thôi nào, cô nghịch đủ rồi đấy. Lại hỏng mất cái ấn ký của ta”.

“Lẽ ra ta sẽ hiện chân thân. Nhưng mà hôm nay, đuôi còn chưa kịp chải.”

Động vật có đuôi? Là hồ ly? Mèo rừng? Hay là một con chồn? Tôi chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được một vòng tay êm ái ôm lấy thắt lưng tôi, kéo cơ thể tôi ngả xuống sát người hắn. Ặc, nam tử này có thể tự giải huyệt?

Huống hồ hắn vừa bị đám lệ quỷ đả thương.

Suối tóc tôi phủ dài trên mặt đất, đuôi tóc bị nước làm ướt thẫm. Chỉ là, trong tình cảnh không được hay ho này, ở khoảng cách thân mật, tự nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc vương vấn trong tiềm thức. Hương hoa lê phảng phất trong tay áo, dường như tôi lại trông thấy gương mặt chàng năm nào.

Nụ cười ấy, gương mặt người tôi thương…

“Cục Tuyết?”, tôi suýt lầm tưởng bóng dáng chàng đâu đây.

“Phì”. Nhịn không được, nam tử đó phì cười: “Cô nương, cô vừa sàm sỡ ta, bây giờ lại chủ động ngồi lên người của ta. Cô xem, Tịnh Yên. Nếu ai đó nhìn thấy, cô muốn mình sau này không xuất giá nổi sao?”.

Tôi còn chưa lấy lại được phản ứng, vừa kịp đúng lúc vài con nai ăn cỏ gần đấy đang cúi mình, chào tên đó bằng hai tiếng ‘công tử’. Tôi ngẩn người. Dung mạo, giọng nói và phong thái của hắn đều vô cùng giống chàng, thực xứng đáng với hai tiếng ‘công tử’, còn âu yếm mà gọi tên tôi nữa.

Nghe êm dịu làm sao.

“Oái! Sao ngươi, à không, sao biết tên tôi hả?”.

“Ta nghĩ là cô thừa hiểu rồi, thân thể cô nương cùng lúc có yêu khí và tiên khí lẫn lộn. Trên Thiên giới, có một tiên đồng theo hầu hạ Nguyệt Lão, rất thích mặc thanh y, tiểu yêu duy nhất có khí tức như vậy, cũng là người khiến các tiên nữ tức chết nhưng không thể tuỳ tiện. Không phải là cô nương?”.

Tôi thầm ‘chậc’ một tiếng.

Có chăng, nên trách phận mình quá xui xẻo mà thôi. Hình như có lần Ti Mệnh từng nhìn tôi kể chuyện, suốt năm trăm năm ở trong phủ Nguyệt Lão, tôi còn là chủ đề mỗi ngày đám tiên nữ lôi ra để chửi rủa. Thành ra, tôi lại không hay biết tiếng tăm của mình vang xa thế...

Công tử nọ nhìn tôi, thanh âm truyền ra thật nhẹ nhàng, dễ chịu như một làn mưa xuân: “Đại ca không ở đây. Nhưng mà cô yên tâm, rằng huynh ấy vẫn ổn”.

Đại ca… Tôi định hỏi thêm vài câu nữa, nhận ra thác nước phía sau đang ráo riết biến đổi, nam tử đó vội vàng đẩy tôi ra. Một cột nước từ sau lưng ập tới, phóng lên không trung hơn mười trượng cao ngất!

Ầm!

Theo phản xạ tự nhiên, tôi liếc mắt về phía bãi cỏ xanh rì, tìm hiểu xem là ai làm vậy? Trước mặt tôi… đôi hài trắng đạp nhẹ trên nền cỏ, một nam tử vận lam y bước đến. Y mồ hôi nhễ nhại: “Di Phong! Thôi chết! Ta trót đánh nhầm ngươi.”

Xem ra, lại lộ diện thêm một tiên nhân đầu óc có vấn đề trong đám người Thiên giới. Kẻ kia vừa dứt lời, một luồng gió mạnh cuốn thẳng tới ngực y, mang thanh âm người nói: “Mát không? Chưa mát lắm bảo ta làm lại nhé.”

“Ngươi! Mau giải thích đi, nữ nhân này là ai?”. Người vừa đến bò dậy, y hậm hực trỏ tôi, định ôm chầm lấy cổ hắn gào khóc: “Di Phong, ngươi nỡ lòng bỏ rơi ta hay sao! Đừng mà, ngươi biết rõ ta đối với ngươi là một lòng ái mộ, sao lại để ả nữ nhi lạ xen vào! Các ngươi, nam nữ ban ngày ban mặt làm ra trò thân mật, có nghĩ bản thần đau lòng muốn chết không? Hu hu hu, đồ sở khanh lừa người, đồ táng tận lương tâm”.

“Di Phong, ta chết cho ngươi xem…”.

Tôi hả hê, nhắc bản thân mình kiềm chế lắm mới gắng nhịn cười được. Thôi nào, tình huống éo le này không phải một đôi đoạn tụ chứ? Nhưng mà, kẻ đoạn tụ sẽ không để tình nhân mình ngã chỏng chơ thế này.

Cách Di Phong thản nhiên né sang một bên lại khiến tôi nhớ chàng. Tôi lùi lại một bước.

Năm xưa, Nguyệt Lão từng kể cho tôi nghe, nói rằng Thanh Khâu còn một Nhị hoàng tử - người đó là em trai của chàng.

Di Phong.

“Ối, Di Phong, ta sẽ huỷ nguyên thần, tự vẫn ngay tại đây”, tiên nhân lạ ngã ngửa trên đất, khóc lóc càng to hơn, “Nữ tử đáng ghét kia, ngươi dám mê hoặc Di Phong của ta, phá vỡ nhân duyên hai người ta, ta nhất định không bỏ qua ngươi đâu! Đồ đáng chết! Ngươi có biết ta theo đuổi hắn lâu thế nào rồi không? Có thể, từ hồi Di Phong hắn còn chưa mọc lông đuôi nữa, trông bé nhỏ làm sao”.

Người mới này nói nhiều không kém Triêu Hoàng nữa. Đang nhờ Tiểu Chước xoa bóp hai thái dương, tôi chợt nghe tiếng y quát lanh lảnh. Đại loại kẻ đó doạ dẫm tôi, bảo tôi thờ ơ lời y ắt sớm phải hối hận. Y nói, khắp bốn bể tám cõi này đâu đâu cũng là nước, sẽ cho tôi chết kiểu nào khó coi nhất: kiểu cò bay rụng cánh, kiểu hà mã xỉa răng, hoặc cáo con ngửa bụng,… Chưa kịp nói hết câu, y đã bị lôi đi…

“Cô nương ở đây, đợi ta chào khách đã”.

Tôi xua tay, ra hiệu hắn cứ việc đi đi. Khỏi cần nhắc, sau đó vị cô nương đã từng khi dễ hắn sẽ phải chuồn êm đẹp. Để tìm ra Cục Tuyết, cho dù có phải lật tung thêm quả núi bên cạnh, tôi cũng không nản lòng.

Tôi dõi mắt, chờ đợi bóng lưng Di Phong chìm trong rừng hoa lê.

Đi được một vài bước, hắn lắc đầu ngán ngẩm: “… Quên rồi. Hôm nay mây đỉnh núi rất mỏng, không thể đằng vân được. Lúc nãy vừa luyện công còn có gió mạnh nữa.”

Tôi ngồi bên thác nước, mặt mũi xám xịt ủ rũ như mưa dầm.

Quả nhiên không thể đằng vân được. Sương mù giăng khắp nơi, nếu bây giờ loay hoay mà đi bộ xuống núi, e rằng tôi sẽ rơi xuống vực mất xác. Nếu chết rồi, sao tìm được chàng nữa?

Tiểu Chước liên tục nhảy nhót, khiến tâm trạng tôi càng thêm phần ảm đạm: “Tại sao nuôi ngươi khôn lớn đến nhường này, ngươi chẳng trả chủ nhân chút tu vi gì cả”.

Thu nạp một thiên điểu, cứ ngỡ sẽ được hưởng lợi không ít, nhưng sự thật tôi ngày càng nghèo hơn. Mà sủng vật của tôi chỉ biết ăn và ngủ, khá hơn chút chính là dồn tôi vào chỗ chết mấy lần.

“Đồ chậm phát triển”, tôi giật một cọng lông của nó: “Ta biết mà, cánh của ngươi chỉ xứng để hầm canh”.

“Không được nhổ chỗ đó!”, Tiểu Chước nhảy lên đầu tôi mổ túi bụi, kêu gào đang bị bệnh hói đầu. Nói nhiều quá, tôi dùng phép buộc hai chân nó lại, treo ngược lên một cành hoa lê.

Cảnh núi non tĩnh mịch, hoa rơi phiêu phiêu, rất thích hợp để đạo gia ngồi thiền, tiếc là tôi không phải tu sĩ, việc ngồi im một chỗ đối với tôi là vô cùng tẻ nhạt. Chi bằng đi lang thang, thăm thú núi tiên này một chút.

***

Sương mỗi lúc một nhiều, không biết thời gian mấy thang trà trôi qua. Một ngọn gió cuốn lấy biển sương, cành hoa lê đã ngậm sương ướt đẫm.

Tiểu Chước nhẩm tính, chắc hơn một canh giờ, hoặc hai, ba canh giờ không chừng! Nó nghiến răng, cố phá toả thân chú bay ra.

Toả thân chú - tiên thuật này một khi đã thi triển, chỉ một người nào đó có tu vi cao hơn người thi triển mới có thể phá vỡ. Tuy rằng, chủ nhân của nó tu vi chẳng ra gì, nhưng Tiểu Chước vẫn bất tài không tự mình giải được.

“Thiên điểu bé nhỏ, bị chủ nhân của ngươi treo vào cành hoa sao?”.

Đang đau lòng tột độ, dưới chùm hoa đẫm nước, nó trông thấy một vạt áo tím nhạt thêu hoa văn hạc trắng. Đường thêu rất bay bổng, mềm mại. Nếu vô tình quên mất đây chỉ là sương mù, nó đã nghĩ, những con hạc này dường như đang sống lại thật sự, bay lượn trên thảm mây.

Kêu gào khản giọng mới có một bóng người, Tiểu Chước vui mừng đến phát điên. Màu áo tím phong lưu, nhã nhặn như một vệt tà dương, khỏi nói, nó đã nhanh chóng nhận ra cứu tinh này là ai: “Công tử, xin dừng bước cứu mạng! Tôi bị chủ nhân Tịnh Yên treo cũng đã khá lâu rồi! Tôi hoàn toàn vô tội, công tử là người tốt, làm ơn giúp tôi đòi lại công bằng với”.

“Ta biết rồi. Đây là toả thân chú phải không?”.

“Sao nàng ấy lại làm vậy với ngươi?”. Giọng công tử đăm chiêu, chàng ngập ngừng, vạt áo nép sát vào cành hoa: “Tịnh Yên cô nương hiện giờ đang ở đâu?”.

Tiểu Chước vội vội vàng vàng đáp, có lẽ chủ nhân bỏ ra ngoài chơi rồi.

“Thôi được. Để ta trả công bằng cho ngươi” - ngón tay của công tử nâng lên, ra một đạo kim quang cứu mạng. Chàng công tử thong thả đi mất.

Đi tìm chủ nhân, nói là làm ngay tắp lự luôn ư? Lòng Tiểu Chước mừng quýnh, thì ra Phong công tử lại tốt bụng như vậy, người đâu vừa phong hoa nho nhã, còn giải vây giúp nó. Người cũng đẹp như tên, quả nhiên là hiếm lắm.

Cơ mà…! Nó vội ngửa lên nhìn, chỉ thấy quanh cổ chân thêm một vòng chú mới.

Hoa phi hoa, vụ phi vụ(*). Tôi dạo chơi trong rừng hoa lê, rồi ngược lên rừng trúc suốt hơn nửa canh giờ, vẫn thấy sương bàng bạc. Cảnh vật thu vào tầm mắt mỗi lúc càng mơ hồ, nhạt nhoà.

Xiêm y trên người đã nhiễm sương lạnh ngắt, vai lạnh thoáng run rẩy. Đang rảo bước đi về, dẫm trên cây cầu trúc chênh vênh, bên dưới là dòng suối, tôi chợt cảm nhận từ đâu có một luồng gió nhẹ thổi tới… ấm áp, rừng lê, rừng trúc khẽ xôn xao.

Giữa cây cầu, sau màn sương mờ ảo, một bóng người đang che dù bước đến.

Người đó bước từng bước nhẹ nhàng, tựa như mỗi nơi đi qua chẳng lưu lại hơi thở. Sương ngọc vương trên dù trong suốt, chiếc dù màu trắng như tan vào màn sương, một tay nắm cán dù, tay kia nhẹ nhàng xoè ra, những ngón tay thon dài xua tan đi hơi lạnh.

Tiếng suối róc rách chảy, cánh hoa rơi mỏng manh.

“Thấy lạnh rồi phải không?”, khẽ hít vào một hơi, đây là câu đầu tiên người đó cười với tôi.

Cô nương có sao không?”.

Nhớ năm xưa, lần đầu tiên gặp mặt, Cục Tuyết kéo tôi ngoi lên từ đáy nước Dao Trì. Sau Dao Trì tiên hội, ở trong vườn Nguyệt Lão, chàng cũng từng giơ tay về phía tôi như thế.

Chính là đỡ tôi dậy như thế. Chính là, tôi nhớ chàng đến thế.

Bất luận đâu thắng nổi nhớ nhung.

Tôi thở dài. Đứng trước con người giống đối tượng mình thích, việc điều chỉnh cảm xúc quả là chuyện khó khăn. Khó khăn ở chỗ, gương mặt giống như đúc, nụ cười giống như đúc, cử chỉ giống như đúc, nhưng lại không phải người từng mong.

“Xin chào”. Tôi vặt một nhánh trúc, vẫn giữ nguyên thái độ thân thiện đã sớm thành nguyên tắc của tôi: “Cảnh ở đây đẹp đấy. Tôi chỉ đang đi dạo một chút, đợi công tử quay lại. Sao công tử tìm được tôi giỏi vậy?”.

Di Phong gật đầu, đón lấynhánh trúc từ trên bàn tay tôi: “Ta thấy sủng vật của cô nương đang bị treo ngoài đó”.

Ra vậy. Tật bép xép của Tiểu Chước chắc chắn phải phạt nhiều, tôi nhún vai ủ dột, vẫy tay về phía sương mù dày đặc. “Tiểu Chước lại đây đi”.

Rút kinh nghiệm, nếu lần sau còn dùng toả thân chú, tôi sẽ bổ sung thêm chục vòng cho chắc. Hôm nay chỉ có một vòng chú khá nhỏ, thế nên Tiểu Chước mới may mắn được tên này thả ra.

“Cô nương làm gì vậy? Nó ở xa như thế, sao nghe mình gọi được”. Liếc nhìn rừng hoa lê đang bắt đầu nổi gió, Di Phong nâng cây dù “Về thôi. Gió to như vậy, Tiểu Chước của cô chắc rụng hết lông rồi”.

“…”.

Đây là Sương Hồ cốc, cả ngọn núi này tên là Tiêu Tương sơn.

Sau cùng, tôi cũng đã biết mình hiện đang ở đâu. Đỉnh Tiêu Tương quanh năm có mây mù và mưa bụi bao phủ, khí hậu khá ôn hoà. Đây cũng là nơi duy nhất ở Thanh Khâu trồng một rừng hoa lê.

Sở dĩ, tôi và Tiểu Chước không hề đi lạc đường, Tiêu Tương sơn đúng là nơi ở chính của thái tử Thanh Khâu. Thế nhưng… thế sự xoay vần, hai tiếng ‘thái tử’ kia lại là tân thái tử kế nhiệm, vị đệ đệ sinh đôi của chàng.

Di Phong.

Cục Tuyết của tôi, một trăm năm về trước, chàng thực sự bị phế…

Sau trăm năm để trống vị trí người kế vị, Thanh Khâu mở đại lễ đón mừng tân thái tử Hồ tộc. Hai ngày trước đó, đại điển sắc phong theo nghi lễ thần tiên diễn ra rất long trọng, có điều Thanh Khâu bao đời nay khép kín, chỉ những tiên nhân Thiên giới có chức vụ cao mới được mời tham dự. Trùng hợp hơn, sắp tới đến dịp mừng sinh thần Đế Quân, Hồ tộc quyết định đại lễ sẽ kéo dài cả tháng, thậm chí còn lâu hơn.

Tất cả những điều này là Tiểu Chước vô tình nghe được khi bị trói, bí mật kể với tôi. Cục Tuyết, chàng cũng có mặt ở đại điển sắc phong. Nhưng chưa xong phần nghi lễ tế trời đất, đám hươu nai nói, chàng đã vội vàng bế quan ở một hang động nhỏ.

Tôi chẳng biết phải làm gì cho chàng.

Di Phong là một người thông minh, tư chất cũng chẳng thua kém chàng bao nhiêu. Có lẽ, hắn âm thầm hiểu được cảm giác trống rỗng của tôi ngay lúc này. Đứng lặng nhìn trời mưa, hắn trầm ngâm, thở dài: “Vậy cô nương có căm hận ta không?”.

Tôi biết câu hỏi đấy có ý nghĩa gì.

Khi ấy, Tiểu Chước vừa được tôi thả ra được một lúc. Gió trên đỉnh Tiêu Tương rì rào, mưa bụi giăng khắp chốn. Đối diện với bóng lưng của Di Phong, tôi điềm đạm lắc đầu. Có lẽ trải qua cả trăm năm lưu lạc, con người của tôi đã trầm ổn hơn nhiều, vì vậy theo quan điểm của tôi, ai làm thái tử Thanh Khâu vốn chẳng quan trọng nữa. Giống như một bàn cờ có quân thua quân thắng, kì thực, tôi không hận, cũng không thể trách hắn.

Chỉ không ngờ, sau khi tôi bị rơi xuống Thiên vực, cõi tiên này đã có muôn vàn chuyện kinh thiên xảy ra. Tôi từng đoán, chuyện lịch kiếp với chàng đơn thuần chỉ là một hình phạt, thế nhưng… phế bỏ thái tử, hình phạt đây khủng khiếp đến mức nào?

Nghe nói, khắp Thiên giới, trên trời dưới biển được dịp mấy năm liền xôn xao. Hai vị thái tử nổi tiếng nhất, một người bị Hồ tộc phế truất, người còn lại thì bị Thiên Đế tức giận giam vào một toà sen, ngày ngày bắt lĩnh ngộ Phật pháp. Mới đó ngỡ như thuở niên hoa, câu chuyện năm xưa dần phủi bụi, chẳng ai hay biết đã trăm năm qua rồi.

Cục Tuyết, lẽ ra năm ấy tôi từng muốn hận chàng, hận chính bản thân tôi. Nhưng giờ phút này đây, chỉ thấy sự tiếc nuối, đúng hơn kết quả năm ấy đều do một tay chàng lựa chọn. Trách ai thì được đây? Trách thiên địa vô tình, trách kiếp người bội bạc? Hay là trách chính bản thân mình?

Gió mang mưa bụi rải khắp đỉnh Tiêu Tương…

- -------------------

(*) Hoa phi hoa, vụ phi vụ: Bài thơ ‘Hoa phi hoa’, Bạch Cư Dị.

• Góc lảm nhảm:

Đa phần mọi người đều hỏi Au hoa lê nhìn thế nào, nghe tả trong truyện thì có vẻ là đẹp, bởi loài hoa này không phổ biến cho lắm 🍐🍐🍐.

Đúng là hoa lê này siêu đẹp, khí chất cao nhã không thua gì đào mai, nhưng chỉ mới xuất hiện trong dịp Tết vào mấy năm gần đây (miền Bắc). Còn bên Nhật Bản, Trung Hoa và Âu Mỹ,… hoa lê đã quá quen thuộc rồi. Ở Việt Nam, những bạn nào có vườn nhà trồng lê chắc cũng biết cả luôn 🌸🌸🌸.

Lảm nhảm xong rồi, giờ thì cùng ngắm mấy ảnh hoa lê Au sưu tầm thử nhé 😆. Biết đâu gia nhập vào team cuồng hoa lê, ha ha =]]