Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 27: Người trong hồi ức



- -----------------------

Nơi hoa viên vắng vẻ đìu hiu, chỉ có gió xuân vẫn mơn man, lưu luyến bên những hàng liễu xanh rì.

Mỗi trận gió thổi qua hoa viên, bóng liễu bay la đà, trông xa tựa như một chiếc ô bằng lụa xanh um của tiên tử nào đó, đang e thẹn, lả lơi thả hương cỏ thanh mát vào trong từng ngọn gió. Khắp nơi đắm chìm trong tiết xuân trong lành, sắc xuân dệt nên một giai điệu bình yên giữa muôn khơi vạn dặm.

Cổ nhân nói, xuân về gợi ý thơ. Mà tiên cảnh trên thế gian vốn dĩ để thưởng thức, vậy nên người du xuân phải có lý có tình, người thưởng ngoạn phải có ý, có tâm. Một người mang tâm hồn thanh nhã tất sẽ được bình yên, triết lý này Nguyệt Lão thường dạy tôi như vậy.

Mà tôi từ lâu đã không còn cơ hội quay về phủ Nguyệt Lão, cũng không còn cơ hội nằm vắt mình trên thảm mây màu đỏ. Hay đơn giản là những tháng ngày theo Nguyệt Lão dạo chơi nơi hạ giới, an nhàn thả hồn trôi theo một chân trời phủ đầy hoa, trải rộng ra bát ngát. Cỏ xanh ngợp chân đồi, phương nam có gió hiu hiu thổi, mây rất nhẹ và nước cũng rất trong...

Quả nhiên, tuổi xuân xanh của ai cũng sẽ phải dừng lại. Với tôi, tất cả đã thay đổi từ cái ngày xảy ra bi kịch bên bờ Thiên vực đó.

Ôm trọn hàng liễu xanh là một hồ xuân thuỷ. Mặt nước hồ gợn sóng lăn tăn, soi bóng bầy hạc tiên chao lượn, đôi lúc sóng nước ánh lên màu xanh ngọc trong suốt dưới nắng xuân nhè nhẹ.

Cảnh xuân đẹp như vẽ, lại êm ả thanh bình, tôi nhẩm tính - hôm nay là mùng một tháng ba, theo lịch hội tụ nhiều cát tinh tốt lành, ắt hẳn là một ngày đại cát. Nhưng mà, cho dù là ngày đại cát vẫn có nhiều ngoại lệ.

Ngày đại cát đã suýt mất cổ rồi.

Di Phong liếc nhìn vết tím trên cổ tôi, nhưng ánh mắt nán lại không lâu, chỉ nhẹ như gió thoảng. Trường kiếm vẫn chĩa thẳng vào Cục Tuyết, xem ra, người tao nhã như chàng ta cũng có lúc tức giận.

Một hồi sau, Cục Tuyết chợt lên tiếng, phá tan sự im lặng đáng sợ: “Tốt thật, tiên thuật này đệ đệ đã có ngày luyện thành, còn sử dụng để uy hiếp cả ta”.

“Uy hiếp? Tiểu đệ bất tài, vốn không thể sánh ngang bằng đại ca. Hôm nay chỉ xin được cảnh cáo đại ca đây một chút, không tránh khỏi thất lễ”.

Di Phong đã nói một câu lạnh hơn băng như vậy.

Tôi nhìn thanh kiếm bằng gió của Di Phong, xung quanh mũi kiếm bao bọc bằng những luồng xoáy nhỏ, toàn thân trong suốt, biến ảo hư thực như sương mờ. Tựa băng mà chẳng phải băng, phong kiếm khi xuyên qua da thịt sẽ tạo nên một cảm giác buốt lạnh thấu tâm can, máu chảy ra rất nhanh, nhưng trái ngược hoàn toàn, đối phương chỉ thấy huyết mạch mình như bị đông cứng lại.

Tôi nhất thời hốt hoảng, bởi xem chừng thái độ hai người họ không hề chủ đích hoà. Có lẽ, trận so tài lần trước còn chưa phải kết thúc, mà tôi lại vô tình đóng vai trò tựa như một mồi lửa.

Chính xác là tôi đây.

“Nhưng mà Di Phong, đệ quên rằng sở trường của ta là đối kháng gần sao?”.

Ngữ điệu có muôn phần điềm đạm, nhưng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ ở trong. Dải lụa sau áng tóc kia vẫn tung bay từng hồi, giống như dáng vẻ hiên ngang mà tôi từng chứng kiến. Đó là dáng vẻ bất cần năm nào tôi thích nhất, nhưng càng không mong muốn có ngày mình sẽ phải thấy lại, là dáng vẻ đáng sợ khi Cục Tuyết đối đầu với Thiên Ân ở bên bờ Thiên vực.

Trước giờ tôi chưa từng sợ hãi, cả khi lao ra chặn Băng Đãi cũng vậy. Nhưng giờ đây, chẳng hiểu sao tôi thấy lo sợ trong lòng.

Di Phong bình thản, đáp: “Cứ cho là như vậy, ai nói là đệ sẽ chịu thu kiếm?”.

“À, còn có một ngoại lệ…”.

Ánh mắt của Di Phong vẫn thản nhiên không đổi, chàng ta nhàn nhạt, nói: “Trừ phi, đại ca nể tình đây là phủ Nguyệt Lão, bỏ qua chuyện nhỏ nhặt, để cho nàng ta đi. Đệ đã đem nàng ta lên nơi này, đại ca không có quyền tổn thương cô nương ấy”.

Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân mình có lỗi, dù sao thì hôm nay, Di Phong cũng là người đưa tôi lên chốn thiên cung này. Tôi lại tự ý gây ra chuyện phiền toái, trong khi phủ tân Nguyệt Lão là một nơi xa lạ. Chỉ riêng những điều ấy mà thôi, đã chẳng khác nào vuốt mũi không nể mặt chàng ta.

Hơn nữa, hiện giờ thân phận của tôi hoàn toàn không thoả đáng, là tiên chẳng ra tiên, yêu chẳng ra yêu, tôi chẳng có gì bên mình ngoài hai bàn tay trắng. Để diện kiến một hoàng tử Thanh Khâu ngay giữa thiên cung này, khỏi nói chuyện ấy quả nhiên thật nực cười.

Tuy những tư tưởng cũ mèm ấy không trói buộc nổi tôi, nhưng nghĩ đi nghĩ kĩ lại thế nào, tôi vẫn hơi chạnh lòng.

Phải rồi, Tịnh Yên và Vân Phi không còn như xưa nữa…

Khoảng thời gian còn trong phủ Nguyệt Lão, Vân Phi không phải là Vân Phi, tôi cũng không phải là tiên đồng. Vân Phi đơn giản là Cục Tuyết mà thôi, mỗi ngày cùng tôi đi du ngoạn, cùng tôi đi bày trò. Tôi cứ mải mê chìm đắm mà vô tình quên rằng, một khi rời xa phủ Nguyệt Lão, Tịnh Yên và Vân Phi chỉ là hai người dưng xa lạ.

Ngay từ ban đầu, tôi và chàng vốn không hề nợ nhau. Là tôi, tự ý kéo dài chuỗi ngày dây dưa đó.

Tôi cụp mắt vì có phần thất vọng. Thật sự, chuyến đi ở đây chẳng thu hoạch được gì, không những vậy, tôi còn cảm thấy trái tim của người đó mỗi lúc một xa hơn. Hay là tôi nên bỏ lại Thanh Khâu mà đi thôi? Dù cho tôi không còn nơi nào để đặt chân đi cả.

Tôi khom người, hành lễ rất kính cẩn, như đang thực thi thân phận tiên đồng nhỏ mọn lúc trước của chúng tôi, như thể là việc tôi nên làm từ rất rất lâu rồi: “Làm phiền tiên thượng đang nghỉ dưỡng. Chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, tiểu nữ không hẳn là yêu quái. Nhất thời đã nhận lầm người rồi, mong tiên thượng lượng thứ, bỏ qua cho tiểu nữ mạo phạm”.

Bỏ qua… cho tiểu nữ mạo phạm.

Từng câu từng chữ ấy, cũng đủ khiến cõi lòng tôi run lên.

Đây có lẽ là cách giải quyết ổn thỏa, êm đẹp nhất lúc này. Tôi xuất thân từ yêu hoa nhỏ bé, rồi vô tình trở thành tiên đồng theo hầu bên Nguyệt Lão, hai tiếng ‘tiên đồng’ nghe thì có vẻ oai, vì có một chữ ‘tiên’ chình ình ngay ở đấy, nhưng kì thực cũng chỉ tương đương nha hoàn dưới phàm trần.

Chỉ là năm xưa Nguyệt Lão một tay chưởng quản mảng nhân duyên, mấy trăm năm được thiên đình ân sủng, cho nên thân phận của tôi so với những tiên đồng khác đặc biệt hơn một chút. Năm trăm năm ở phủ, tôi chỉ nhún nhường với tất cả ba người, tiên đồng bên Tử Vi Đại Đế, tiên đồng phủ Linh Bảo Thiên Tôn, cuối cùng là tiên đồng luôn đi cạnh che lọng cho Nữ Oa Nương Nương.

Tôi đã từng trách móc, thậm chí ấm ức với Nguyệt Lão vô cùng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại bao nhiêu điều, quãng đời nhung lụa no đủ ấy của tôi đều là do Nguyệt Lão ban cho. Kết quả, cho đến khi tôi ngậm ngùi hiểu được ra, không ngờ Nguyệt Lão đã bay về nơi Tây Phương cực lạc.

Đâu chỉ riêng Nguyệt Lão… Thái Thu, Nguyệt Bà, ông thổ địa, đám sóc nhỏ trong phủ,… tất cả những ai là gia đình của tôi đều đã về cõi Phật.

Họ đi rồi, mang theo cả Vũ Vũ, bỏ lại mình tôi bơ vơ giữa hồng trần.

Một hồi chuông thánh thót ngân lên, như tiếng ngọc rơi vỡ trên nền đá cẩm thạch, âm vang mà lạnh lẽo. Hình như là tiếng chuông ra hiệu cho các tiên nhân trong phủ quay về, quy tụ bên bàn tiệc. Yến tiệc ra mắt tân Nguyệt Lão sắp sửa bắt đầu.

Di Phong nhìn xung quanh một lượt, sau đó thu kiếm về. Chỉ dựa vào ánh mắt ám hiệu của chàng ta, tôi cũng biết đến lúc cả hai phải đi nhập tiệc rồi.

“Đệ tính rồi phải không? Biết rằng yến tiệc sắp bắt đầu, cứ như vậy đàng hoàng mà thu kiếm, biến ta thành trò cười của đệ!”. Cục Tuyết nhếch mép cười, hơi gằn giọng: “Tất cả những gì đáng lẽ là của ta, không biết tại sao bây giờ rơi vào tay đệ đấy”.

Vốn linh cảm chẳng lành, tôi đẩy Di Phong ra, quả nhiên có một lưỡi kiếm từ sau lưng luồn tới. Còn chưa kịp ngơ ngác, Di Phong bắt lấy tay áo tôi, lôi đi: “Chạy mau! Ta hiểu đại ca muốn gì rồi”.

Kiếm khí của Cục Tuyết rất lạ, lại vô cùng hiểm hóc, trước kia ở trong phủ Nguyệt Lão chưa từng thấy bao giờ. Nực cười đến vậy, sau hơn một trăm năm hạnh ngộ, chàng lại coi tôi hệt như một kẻ thù. Hơn một trăm năm rồi, vì sao bản thân chàng còn hận tôi như thế? Cho dù tôi đã cứu rỗi chàng một mạng?

Vì sao chàng...

Tôi nghĩ, phải chăng chuyện lịch kiếp chỉ như một giấc mộng, phủi một cái là tan, tất cả đối với thần tiên đều không hề có nghĩa lý gì cả? Dù cho vài kiếp ấy, chàng đã đôi lần vì ai mà thống khổ trăm bề?

Bức tranh trên cây quạt ngày ấy, án tử theo chàng đi lên đoạn đầu đài… lúc đó, là vì sao?

Trả lời đi, nếu như chuyện năm xưa về tôi từng khiến chàng ân hận, cớ sao, khi gặp lại tôi còn căm giận như thế?

Tôi ngơ ngẩn, còn chưa kịp hiểu ra vì sao thái độ của Cục Tuyết bất thường, đã thấy thanh kiếm trên không trung của chàng phân thành hai đoản kiếm đỏ thẫm. Một phút lơ là, mũi kiếm sắc lẹm lướt qua bờ mai tôi, cùng với tiếng Di Phong nghe sao thật mơ hồ: “Yên cô nương! Đại ca tẩu hoả nhập ma rồi!”. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Chàng ta đánh tiếng cảnh báo tôi, nhưng kết quả đã muộn.

Bên má ngoài có cảm giác rát bỏng, một tia máu nhỏ bắn ra vai áo tôi. Thanh kiếm này có khí hoả cực thịnh, hơn nữa, quy luật lửa thiêu cây, một yêu hoa dính phải tựa như mồi lửa cháy. Tôi lảo đảo muốn ngã, một chân gối khuỵu hẳn trên mặt đất: “Thật không hề quân tử chút nào, lỡ như huỷ dung tôi thì sao”.

Di Phong chỉ im lặng nhìn tôi, vung tay bày ra một tiên chướng nho nhỏ. Sau đó, quay lại tìm cách để khống chế Cục Tuyết.

“Xin lỗi, liên lụy công tử rồi”. Tôi nói nhỏ trong miệng, thật không biết Di Phong có nghe được thiện ý này hay không.

“Chủ nhân, hoả khí này nóng quá!”. Tiểu Chước ẩn thân trên người tôi cũng không chịu nổi nữa, vội vàng tháo chạy, bay ra ngoài. Bên phải vai tôi là hồ nước, nước trong xanh soi bóng vài con chuồn chuồn ngô.

Tôi không do dự nhiều, đẩy Tiểu Chước rơi xuống nước. Còn mình nhanh chóng ngồi tịnh tâm, vận công đẩy hoả khí đang xung đột ra ngoài. Đã lâu không dùng đến, không biết tiên thuật này tôi làm có chuẩn không, nhưng một lúc sau, thay vì cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt trong người, không khí ở kết giới càng lúc càng oi hơn. Đúng là hỏa khí bị tôi đẩy ra ngoài.

Nóng quá! Tôi cởi phăng y sam bên ngoài, không may trúng ngay đầu Tiểu Chước đang lật đật ngoi lên, sủng vật của tôi lại chìm xuống.

Mọi chuyện xảy ra thật quá nhanh, khiến tôi còn không sao mà hiểu được. Tẩu hoả nhập ma đến mức này, Cục Tuyết, rốt cuộc chàng đã có chuyện gì?

Phong kiếm của Di Phong mang nhiều tính âm hàn, khắc chế phần nào được vũ khí của Cục Tuyết. Tôi ngộ ra, có lẽ chàng ta đã tiên liệu trước khả năng đại ca mình phản phệ, thậm chí, khi nãy còn dùng phong kiếm để hấp thụ ma khí. Tất cả là nguyên do vì sao Di Phong không thể nào thu kiếm.

Vậy mà tôi cứ ngỡ, vị đệ đệ song sinh của Cục Tuyết thật sự muốn đối đầu.

Cục Tuyết ơi Cục Tuyết, vì sao chàng có một huynh đệ song sinh tính cách cũng giống mình như thế?

Một tia sáng màu đỏ loé lên về phía tôi, đủ để tôi nhận ra Di Phong không đủ khả năng khống chế được người rồi. Vốn không còn lực nữa, tôi nghĩ cái mạng mình cũng đáng chẳng là bao.

Cùng lắm thì giết nhầm tôi thôi, mọi chuyện sẽ vãn hồi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh sáng màu đỏ lao về phía tôi biến thành một luồng khí màu sậm, tôi giật mình, khoảng cách giờ đây chỉ còn hơn một trượng. Tương tự như Di Phong, Cục Tuyết có cả phong kiếm sao!

“Dừng lại!”, không biết là ai nói. Nhưng là, cái mạng của tôi thực sự có giá trị.

Khi đầu mũi kiếm vừa xuyên qua tiên chướng, tôi còn trông thấy, sự nuối tiếc đâu đó thoảng qua trong mắt chàng.

Sự nuối tiếc đó từ từ biến thành một màu đỏ, lan tràn trong đáy mắt, mà sắc đỏ ấy càng không phải là máu của riêng tôi. Tai tôi như ù đi, chỉ nghe lơ lửng duy nhất tiếng tim mình mách bảo.

Di Phong.

Chàng ta đang ôm ngực, ho ra một búng máu.

Tôi run rẩy, không tin nổi mắt mình, tiên chướng đó lại đồng nhất thành một thể với tiên thể Di Phong, đồng nghĩa với việc không khác gì chàng ta đang đánh cược mạng mình. Không, nếu tiếp tục như vậy, sau khi tiên chướng trên người tôi bị phong kiếm của Cục Tuyết phá huỷ, thì mũi và tai của Di Phong sẽ chảy máu không ngừng. Sẽ bất lực mà chết!

Tịnh Yên ơi, ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?

Tôi lắc đầu, lần đầu tiên chính mình phải van xin: “Dừng lại”.

“Dừng lại đi! Đó là đệ đệ của Vân Phi ngài mà! Ngài không nhìn ra sao? Di Phong sẽ không chịu nổi mất”.

Nhưng người trước mắt tôi không còn tâm tính nữa, cũng không còn là chàng công tử ôn hoà năm xưa tôi từng tương tư nữa. Ánh sáng màu đỏ chói mắt phát ra từ phong kiếm, cảm giác xa lạ đến tột cùng ấy chỉ khiến tim tôi càng đau hơn. Tôi gào lên, dồn hết sức lực yếu ớt còn sót lại, nắm chặt thân phong kiếm.

“Khốn kiếp! Trả lại cho tôi Vân Phi của ngày xưa”.

Tiên chướng vỡ tan như bọt biển, tôi chỉ kịp nhìn thấy gương mặt thẫn thờ xen lẫn bi thương vô hạn của Di Phong. Khoảnh khắc ấy rất ngắn, ngắn đến mức một cánh hoa mai không đủ rơi khỏi cành, một con chim hạc không kịp vỗ cánh bay…

Mà phong kiếm trên tay Cục Tuyết tiêu tan tự lúc nào, trong chúng tôi cũng chẳng ai hay.

Tôi mở to tròng mắt.

Người kia như bị kích động mạnh, sau cùng, cả thân hình bẽ bàng đổ gục xuống. Chàng ngẩng lên, nhìn tôi, như thể… trong đáy mắt sâu thăm thẳm ấy có cả trăm giọt lệ.

Nhưng, tôi lại chẳng tìm thấy giọt lệ dành cho mình.

Cũng như từ đầu cho đến cuối, kỷ niệm còn đọng lại giữa tôi và chàng chỉ là mảng sương mờ. Trong không gian văng vẳng, duy nhất, vang vọng chỉ một câu chàng nói...

“Cô là ai?”.

Vượt qua cả trăm năm đằng đẵng, nhân sinh thế tục biết bao lần đổi dời, không ngờ, khi gặp lại, câu trả lời duy nhất chàng tặng cho tôi là: “Cô là ai?”.

Năm xưa, khi tôi vừa trải qua sinh kiếp, vết thương do Băng Đãi và mười đạo thiên lôi gây ra suýt nữa khiến tôi phải tan thành tro bụi.

Là Tử Nhan vất vả cứu tôi từ tay của tử thần. Tôi còn nhớ, nàng ta từng ngao ngán: “Một yêu hoa mà thảm thương như vậy, giả như được đổi lại, là cô, tôi thà trở về làm cây hoa lê chốn Dao Trì còn hơn”.

Tôi của năm xưa là một tiên đồng sống vô cùng thoải mái, tuy bản thân chẳng được vinh hoa phú quý gì, nhưng lại có tất cả trong tay. Tôi có rất nhiều gạo để ăn, có chăn bông để ngủ, có Thái Thu bầu bạn, có phủ đệ Nguyệt Lão mỗi đêm để lui về. Tôi còn vô tư nghĩ, sau này cuộc sống của tôi còn thêm cả Vũ Vũ, có thêm người tôi thương, từng ngày, từng ngày dài trôi qua, cứ êm ả như vậy đến hết cả kiếp người. Giấc mộng ấy đến bây giờ vẫn yên bình làm sao.

Vậy mà trong chớp mắt, chỉ một cái xoay người, đã thấy lệ đổ dài.

Chẳng phải riêng tiên nhân, người phàm, mà đối với tất cả sinh linh vạn vật, thời gian quả thực rất tàn nhẫn. Một trăm năm trong mắt tiên nhân chỉ như một giấc mộng, nhưng lại dài vô tận trong mắt một kẻ không còn vương điều gì.

Nghe nói trong trận chiến Thiên vực, hoàng tử Vân Phi của Thanh Khâu, khi đó còn đương là thái tử, bị tẩu hoả nhập ma.

Nghe nói, tin về Thục Ly làm chàng ta chịu đả kích quá mạnh, tẩu hoả nhập ma gây tổn thương thần trí, không còn nhớ thứ gì.

Nghe nói, và nghe nói,…

Tôi ngây ngốc ngẩng đầu.

Chàng vẫn là Vân Phi, một thân áo xám bạc thanh tao xuất trần, dáng người dong dỏng cao, dung mạo đẹp tựa khối ngọc lam khảm trên tranh tứ bình. Giống như thuở quen biết. Vẫn là thanh âm mà tôi luôn tìm trong hồi ức, nhưng giờ đây lại quá đỗi mơ hồ.

Giang sơn vạn lý đâu xa bằng lòng người.

Tôi từng nghĩ, khi gặp lại người xưa sẽ khá hơn thế này, chí ít, tôi có thể nói ra tôi nhớ chàng biết bao, cũng muốn hỏi thăm rằng trăm năm qua chàng đã sống thế nào, không phải những tâm sự chỉ biết chôn chặt nữa. Cuối cùng, đón tôi đâu phải chàng nam tử năm xưa, chỉ là một vị khách qua đường vội vã. ‘Khách qua đường vội vã’, năm chữ này quả nhiên bạc như vôi.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, tôi thấy tim mình như khoét đi một nửa. Rất muốn được hỏi người, ngày ấy, ngày ấy… phủ Nguyệt Lão, tháng năm từng vui vẻ, có thể quay về sao?

Sau khi Cục Tuyết dừng tay lại, xung quanh chỗ tôi ngồi đột nhiên xuất hiện những cánh hoa theo gió cuốn đến. Một tiên tử hiện ra, hương hoa thơm ngào ngạt, trên người mặc xiêm y ngũ sắc rất đẹp: “Vân Phi, ta tìm ra huynh rồi”.

Là ai mà xưng hô với Cục Tuyết lại dễ gần như vậy?

Tiên tử nọ thảng thốt, nhanh chóng nhét một cánh hoa tươi vào trong miệng Cục Tuyết. Thấy chàng đã ngoan ngoãn ngất đi, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Thất lễ với hai vị. Ta là Hoa tiên, được Thanh Khâu cầu kiến chữa trị cho hoàng tử Vân Phi”.

Có lẽ Cục Tuyết đã xuất hiện tình trạng bị tẩu hoả thường xuyên, vì vậy mới có sự tồn tại của vị Hoa tiên này. Tôi vội lau máu trên gò má. Sau đó, ra hiệu cho Di Phong lau vệt máu ở hai bên khoé môi.

Chàng ta ngẩn ngơ nhìn tôi, sau đó lắc đầu, ý muốn nói rằng sẽ bẩn y phục mất.

“A, hoá ra thái tử Di Phong cũng ở đây. Thái tử thì đã biết lâu rồi”. Hoa tiên đỡ tôi dậy, sau đó tiến đến chỗ Di Phong hành lễ: “Hoa tiên xin thỉnh an hai vị”.

Di Phong nén đau, phủi bụi qua y phục một lượt: “Cảm tạ Hoa tiên đã cứu giúp ca ca. Là tại ta bất cẩn làm kích động huynh ấy, Hoa tiên đã vất vả nhiều rồi”.

“Đừng khách sáo, là do Hoa tiên không theo sát Đại hoàng tử chu đáo. Điện hạ và cô nương đều không sao cả chứ?”. Nàng ta lo lắng hỏi, trên tay vẽ ra một tiên chú hình bông hoa năm cánh. Dưới tác động kì diệu của tiên chú, máu vương trên người tôi và Di Phong liền tan như hơi sương. Sau đó, y phục cả hai còn có thêm một mùi hương thoang thoảng, là mùi hương hoa nhài rất dễ chịu.

Di Phong trả lời: “Tại hạ đã không sao cả rồi. Chuyện hôm nay, xin Hoa tiên đừng để lọt ra ngoài”.

Cho dù tâm trạng của tôi đang vô cùng tuột dốc, càng không thích bên cạnh Cục Tuyết có một tiên tử ngày ngày luôn hầu hạ, nhưng thành thật mà nói, một tiên nữ tốt bụng như Hoa tiên này trên Thiên giới quả nhiên là rất hiếm. Nàng ta tận tâm hết lòng vì Thanh Khâu, công đức nhân quả sâu như vậy, tôi nên biết ơn tiên tử này mới phải.

Tôi cúi đầu cảm ơn, Hoa tiên bèn vội nói: “Cô nương và điện hạ đừng lo, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình. Cũng may, gần đây, thời gian Vân Phi bị tẩu hoả đã rút ngắn đáng kể. Ta hiểu, huynh đệ hai người đã trải qua quãng thời gian khó khăn, nhất định Vân Phi sẽ sớm khoẻ lại thôi”.

Hoa tiên quay lại, nhẹ nhàng đỡ lấy vai Cục Tuyết, nàng ta ngỏ ý muốn cáo từ để đưa người quay trở về Thanh Khâu.

“Điện hạ và cô nương đây, có muốn cùng ta đưa Vân Phi về không?”.

Tôi im lặng. Từ khi nào mà cảm giác bản thân mình càng lúc càng trở nên thừa thãi trong cuộc sống của chàng lại rõ ràng như thế. Một trăm năm về trước, những tiên tử thầm ngưỡng mộ Cục Tuyết luôn thắc mắc vì sao tôi được đi cạnh chàng, còn ngay lúc này đây, tôi phải bám víu vào lý do nào đó, bám víu vào đám thần tiên hay phân biệt giàu nghèo, chỉ để từng bước, từng bước dõi theo chàng từ xa. Dù sao, Hoa tiên đã chăm sóc Cục Tuyết lâu như vậy, có lẽ tôi sẽ hỏi thêm được nhiều chuyện, bèn lặng im gật đầu.

“Yên cô nương đi sao?”.

Di Phong trầm ngâm quan sát tôi, gương mặt đột nhiên trở nên rất sâu xa. Như thể đang suy nghĩ hồi lâu, sau cùng chàng ta day trán, cười: “Vậy phiền Hoa tiên dẫn đường cho cô ấy. Tại hạ không thể đi theo được, nếu vắng mặt hôm nay, tân Nguyệt Lão sẽ cho rằng Thanh Khâu của ta đang thất lễ”.

“Thật ra, hiện nay, địa vị của Thanh Khâu đã vô cùng khác biệt, không phải lo nhún nhường ai cả. Nhưng ta vẫn không muốn mọi người nghĩ xấu về Thanh Khâu”.

Lời Di Phong nói không phải vô căn cứ. Từ xưa đến nay, bao đời phủ Nguyệt Lão và Thanh Khâu vốn là chỗ qua lại thân thiết, giao tình cũng không tệ. Kết bạn hơn làm thù, cả hai bên không nên làm rơi mối giao tình như vậy.

Hoa tiên mỉm cười chấp thuận. “Cô nương, chúng ta cùng đi thôi”.

Quay lại phía bụi hoa ven hồ, tôi nhặt chiếc áo khoác ngoài lên, cứ như vậy mặc vào. Hoa tiên cười méo xệch, cũng đường hoàng gọi một đám mây lành, đường hoàng chờ đợi tôi.

Bước chân lên thảm mây, tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy Di Phong vẫn đứng lặng yên như cũ, khẽ cười. Tà áo màu tím nhạt bị gió thổi bay bay, giống như là mây trên đỉnh núi, hình ảnh khó tả ấy khiến tim tôi cơ hồ se sắt lại. Nếu không phải ý thức được mình đang tỉnh hay mơ, có lẽ, tôi đã nghĩ đây mới thực là chàng. Ngày xưa… không biết đã bao lần, luôn thấy Cục Tuyết đứng lặng im trên những thảm tường vân, còn tôi cưỡi mây ra ngoài phủ. Mỗi khi quay đầu lại, vẫn thấy bóng dáng chàng ở đấy, muôn ngàn tia sáng chiếu rọi qua tầng mây huyền ảo, vẽ lên vòm trời những ánh bạc huy hoàng.

Giờ đây, tôi cứ đi như vậy, liệu có phải không đây?

Hoa tiên chở tôi qua bao nhiêu rặng núi, gió bên tai ù ù, cả hai người vẫn chưa nói câu nào. Thi thoảng, tôi trộm nhìn nàng ta, lại thấy Hoa tiên đang tập trung điều mây khiển gió, thế là bản thân tôi cũng cho phép mình có quyền lơ đãng, ngắm cảnh xuân ven đường.

“Tịnh Yên cô nương thích Vân Phi, phải không?”.

Tôi giật mình, câu hỏi của Hoa tiên giữa lúc bầu không khí đang yên lặng thế này, đúng là doạ người quá.

- -----------------------

Xin chào tất cả mọi người, tôi đã quay trở lại rồi đây 👋💃

Thành thật xin cảm ơn, và cũng thật xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi lâu như thế ^^

Thật sự, trong khoảng thời gian tạm ngưng đó, tác giả vẫn thường hay vào truyện hí hoáy viết viết, rồi khi ý tưởng đến trong đầu, lại ngồi gạch từng ý ra để tìm cách triển khai 😂. Kkk, nói là tạm ngưng nhưng mà vẫn mắc bệnh nghề nghiệp =))

Bây giờ tôi đã kết thúc quãng đời sinh viên rồi, con đường lập nghiệp sắp tới sẽ có nhiều gian khổ, nhưng thật vui vì hôm nay trở lại thấy lượt view của truyện vẫn không ngừng tăng lên (yêu quá ^^!) Thật sự cảm ơn rất rất nhiều, nhất là những bạn độc giả đáng yêu vẫn luôn vào cmt chờ tôi ra chương mới 😭. Vậy nên trong lần trở lại này, tác giả sẽ ra cả 2 chương liền nha 😍😍😍 (Chương 28 ngày mai sẽ có ạ ^O^)

Truyện sắp sửa bước vào giai đoạn rất khó tả, tôi chỉ có thể nói là hơi đau đầu =]] Không phải đau đầu vì tình tiết rối rắm, mà là mọi chuyện xung quanh Tịnh Yên cứ mơ hồ sao đấy 😵:)) Khiến người ta cảm thấy khó chịu, vì nó cứ lửng lơ, chơi vơi y như nàng ấy lúc này vậy.

Thôi, nói chung mọi người đọc truyện thì sẽ biết hết à 😉

Ngoài ra, lời cuối tác giả muốn dành tặng chương này cho bạn đọc đáng yêu loveJinwoo. Cảm ơn bạn đã luôn yêu mến và dõi theo bộ truyện nho nhỏ này, yêu các bạn rất nhiều!!! ❤❤❤