Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 37: Duyên cũ của Di Phong (4)



- ----------------------

Kì thực Di Phong là một người tài trí, tôi phải khen như vậy, mỗi lần đi bên cạnh chàng ta, não tôi được khai sáng hơi nhiều.

Ngay cả việc Di Phong lợi dụng hướng gió thổi, sử dụng tiên pháp biến cơ thể bằng xương bằng thịt này thành một làn gió mỏng, giống như một ảo ảnh, tôi cũng không còn quá mức ngạc nhiên nữa. Tất nhiên, tiên thuật đây chỉ dùng được khi có gió mà thôi.

Câu nói ‘nhanh như gió’ hoàn toàn có cơ sở, bây giờ tôi và Di Phong còn nhanh hơn bọn họ, có thể trông thấy rõ chuyển động của từng người. Thì ra trước mặt mỗi gã tiên quan này đều vẽ một tiên chú, lưu lại trong không khí, chính là kí hiệu của ngũ hành tương ứng với bản mệnh của họ, chính là cách giúp cho ngũ hành được lưu thông vận động.

Pháp đồ chuẩn bị mở tiếp ải thứ ba, hệ Thủy, Di Phong không để cho một ai kịp giơ tay hành động, chàng ta lướt qua người hai gã tiên quan hệ Thủy đó. Giống như một ngọn sóng lớn ào qua, chiếc quạt giấy nhận tiên lực từ tay của Di Phong vung lên, biến những nan quạt nho nhã trở thành sát khí đòi mạng kinh hoàng nhất thế gian. Hai gã tiên quan hệ Thủy còn không cảm nhận được tử thần chực đến, mạng sống trong tích tắc rời đi, chiếc quạt này đi qua động mạch cổ quả nhiên chém rất ngọt.

Thậm chí nạn nhân còn chưa kịp kêu lên một tiếng, không biết rõ mình đã chết thế nào.

Tôi lại không thấy hành động này của chàng ta mang tính chất tàn nhẫn. Thực ra, hai người chúng tôi đang tự vệ nhiều hơn. Giữa ranh giới sự sống và cái chết, đôi khi ta buộc phải làm một người tàn nhẫn, tàn nhẫn đến tột cùng. Đổi lại, nếu không phải hai gã tiên quan kia, e rằng người nằm chết ở đây đã là tôi và Di Phong rồi.

Tôi trầm trồ: “Thứ này lợi hại quá, vũ khí của công tử hay sao? Cái quạt này có tên là gì vậy?”.

Di Phong lắc đầu, giọng nói êm dịu, đáp: “Không, tại sao cô nương lại nghĩ thế?”.

Thế là tôi im lặng, không muốn nói thêm câu gì nữa.

Pháp đồ bị chúng tôi hoá giải, sáu gã tiên quan còn lại ngã lăn ra đất. Tôi thầm nghĩ, bọn họ biết điều nên quỳ xin là vừa, nếu không muốn bị Di Phong cứa cổ. Nhưng đám tiên quan còn cứng đầu hơn tôi tưởng nhiều lần, vẫn không chịu từ bỏ ý định, tên Vũ Nghệ đầu sỏ gào lên nghe xây xẩm mặt mày, gã vung dao đấu pháp với Di Phong. Những tên còn lại cũng tranh thủ thờ cơ vây lấy.

Quan sát cách Di Phong lần lượt hạ từng kẻ giữa vòng vây, tôi cũng học thêm được nhiều điều cần thiết, còn thấy cách đánh của chàng ta vô cùng đẹp mắt. Ví dụ như khi đang bị ba tên vây gắt gao, chàng ta sẽ tạm thời dùng chân đạp một tên ra ngoài, sau đó vung tay áo đẩy hai tên còn lại ra xa, hoặc hơi cúi đầu xuống dùng cả hai tay vận linh lực hạ địch, sau đó lộn người từ đằng sau, đề phòng có kẻ nhanh tay đánh lén sau lưng mình. Hay động tác nhảy lộn qua người đối thủ của chàng ta rất đáng để học hỏi, tôi xem mà thấy khá giống với một người, lát sau, mới nhớ ra người đó là Cục Tuyết. Chỉ là thời gian trôi qua phủi bụi cũng đã quá lâu rồi, tôi không chắc cảm giác của mình còn chuẩn không.

Bầy tiên quan không nhanh bằng Di Phong, tiên thuật cũng chưa bằng, nhưng bọn chúng đang trong đà hăng máu, bản thân không còn gì để mất, ra đòn rất hung hiểm. Di Phong vừa hạ được bốn tên, chỉ còn hai tên nữa, trong lúc giao chiến gắt gao, một trong hai gã tiên quan cuối cùng đã bị Di Phong đả thương nghiêm trọng, vậy mà gã vẫn còn sức để xông lên.

Cây quạt xoay mấy vòng, chém đứt một bên vạt áo của gã tiên quan đó, song chưa hạ được gã, tên Vũ Nghệ từ bên này đeo bám, khiến Di Phong phải thu hồi quạt về, lại đấu với gã ta.

Vũ Nghệ đang thất thế, đột nhiên năm chiếc phi tiêu gai nhọn từ tay gã tiên quan còn lại phi ra, bay thẳng tới chỗ tôi. Khoảng cách tiêu quá gần, hung hiểm, Di Phong vội nghiêng người để tránh, đúng lúc ấy, một lưỡi dao đỏ chót từ trên cao hạ xuống, ánh dao lóe lên như ánh lửa địa ngục, thế tiến hung mãnh khiến cho tôi rùng mình.

Tôi kêu lên, người như Di Phong hoàn toàn có thể tránh, chàng ta hoàn toàn có khả năng để tránh, nào đâu mọi chuyện đã quá muộn. Lưỡi dao găm đỏ như mắt quỷ, cong như lưỡi rắn, cắm phập vào bả vai chàng ta.

Tôi còn cảm thấy cơ thể Di Phong khẽ run lên một cái, tôi hốt hoảng, không ngừng gọi Di Phong, công tử.

Sao tôi lại không nhận ra Di Phong đang mệt đến mức nào cơ chứ, chàng ta lấy đâu ra sức để tránh lưỡi dao oan nghiệt kia?

Gã tiên quan Vũ Nghệ hai mắt đỏ như máu, kéo sát đầu Di Phong lại gần, gã dằn mặt: “Mọi người bảo rằng ngươi không giỏi cận chiến, ta thấy quả không sai”.

Di Phong than nhẹ một tiếng, gục đầu xuống, hơi thở của chàng ta mỏng manh đến khó tin: “Tiên quan quá lời rồi, là do bản thân ta bất tài”.

Vũ Nghệ cười ha hả: “Di Phong à, ngươi biết không? Ở chốn Thanh Khâu này, chẳng ai đánh giá cao ngươi cả. Mọi người đều chỉ mong đợi đến ngày nhặt xác ngươi”. Gã rít lên trong miệng, toan rút lưỡi dao ra: “Bây giờ đi chết đi!”.

“Ồ? Bản công tử lại chưa thích chết đấy”.

Một bàn tay đong đầy linh lực đang áp giữa lồng ngực của gã, linh lực tỏa ra cuồn cuộn như vũ bão, hoàn toàn có khả năng làm cho phổi tên Vũ Nghệ nổ tung, còn có một thanh âm lạnh lẽo vang lên, lạnh đến mức thấu xương: “Ta thật lòng rất muốn thấy, vẻ mặt của ngươi như thế nào… khi ngươi biết, ta đã không còn là Nhị hoàng tử yếu ớt, nhu nhược năm xưa nữa!”.

Vũ Nghệ cả kinh, trợn mắt, hai con ngươi nổi đầy gân máu của gã như muốn rớt ra ngoài, như thể gã vừa nghe được một điều quá khủng khiếp. Cứ tưởng ngay sau câu nói ấy, Vũ Nghệ sẽ là người gục xuống, nhưng gã vẫn đứng vững trên đôi chân của mình, chưởng phong vừa xong vào ngực chỉ khiến gã cơ hồ hơi lảo đảo, phun ra một ngụm máu, còn bóng người gục xuống trước, lại chính là Di Phong.

Gã tiên quan Vũ Nghệ tu luyện tiên pháp hệ Hỏa, lưỡi dao găm của gã tràn ngập hỏa khí ngùn ngụt, nóng bỏng như hòn lửa, mà cảm giác da thịt bị khí hỏa xuyên qua thật sự không dễ chịu chút nào. Tôi đã từng trải qua rồi nên biết rõ hơn ai, nếu không muốn nói cảm giác ấy là một nỗi khốn khổ!

Đất trời như đảo lộn, rồi tôi thấy mây trời trong vắt lơ lửng trên mái đầu, công tử áo trắng đưa tôi đi đã nằm trên mặt đất. Trời hôm nay… trong thật.

Tên tiên quan phóng ra phi tiêu cũng sức tàn lực kiệt, nằm bất tỉnh nhân sự.

Vũ Nghệ! Chính gã tiên quan này, chính gã tiên quan đáng chết này đã đâm cho Di Phong một dao, khiến chàng ta trọng thương thành như thế! Bây giờ chỉ còn một mình gã, công lực của gã còn đang bị hao tổn.

Tôi không kịp đắn đo dông dài, xông ra, lại gặp ngay một màng chắn vô hình trong không gian vô đạo. Lấy hết sức bình sinh đạp thật mạnh, vẫn không thể lay chuyển cái tấm vách ngăn trong suốt đó. Giờ mới thấy, ở trạng thái thu nhỏ, bản thân trở nên bất tài đến mức nào, bằng không tiên thuật bình thường này sao có thể làm khó dễ Tịnh Yên tôi cho được!

Di Phong nằm trên đất, hơi thở của chàng ta ngắt quãng: “Ngoan nào, cô đang làm gì thế…?”.

“Công tử mau đưa tôi ra đi! Mau cho tôi ra ngoài, hắn đã yếu sức rồi, tôi có thể hạ hắn”. Tôi kêu rất gấp gáp.

Nhưng Di Phong ngó lơ vấn đề cấp bách ấy của tôi, không một câu hồi đáp. Tôi bèn viện lấy cớ, không quên diễn sao cho như thật: “Cho tôi ra ngoài đi, hỏa khí của tên Vũ Nghệ kia nóng quá. Nóng lắm! Tôi ở trong này sắp nóng chết tôi rồi!”.

“Vậy cô đi sâu vào trong đi, sẽ hết nóng ngay thôi”. Di Phong khó nhọc nói, ngữ điệu từ miệng phát ra lại như thể đang cười. “Yên cô nương cứ ở yên trong đấy, xem nốt cái kết của câu chuyện này đi. Bây giờ, sẽ có người sắp đến”.

“Sao chứ? Vậy ai cứu chúng ta?”. Tôi hoang mang, vậy ra chàng ta đang giả bộ đấy à?

Rốt cuộc, Di Phong đang suy tính điều gì?

“Không phải là giả bộ. Lưỡi dao của hắn đâm thẳng vào vai ta, cũng khá đau lắm đấy”. Di Phong nói tiếp, đoạn bắt đầu thở dốc: “Đã nói mà, sẽ có người đến cứu hai chúng ta. Cô xem, quý nhân của hai ta kia rồi”.

Một tiếng hét thanh thanh của nữ tử vang lên, rồi tà váy màu ngũ sắc đẹp như tia cầu vồng cuối chân trời hạ xuống. Là Hoa tiên, nàng ta hốt hoảng chạy tới chỗ Di Phong đang nằm. Hoa tiên ngẩng đầu lên, kêu gọi người tới giúp, xem ở xung quanh đây có tên tiên binh tiên võ vô dụng nào được huy động ra không: “Người đâu, mau tới giúp chúng ta, thái tử Di Phong bị thương rồi!”.

“Đa tạ Hoa tiên, bên kia vẫn còn một tên nữa, phiền Hoa tiên thay ta khống chế hắn”.

Di Phong nặng nề trỏ vào tên Vũ Nghệ, gã vẫn đứng một chỗ, toàn thân lảo đảo như thây ma. Xung quanh người gã có những đợt khói nâu đỏ đang bốc lên ngùn ngụt, như thể luồng sinh khí của gã đã theo những ngọn khói này rút cạn ra bên ngoài.

Chàng ta thở nhẹ: “Cô nhìn xem, có phải hắn định nhảy xuống khe vực không?”. Ra là đang bảo tôi.

Quả nhiên là như vậy. Hoa tiên lao về phía Vũ Nghệ, gã định gieo mình xuống khe núi, không ngờ sợi dây gai leo của Hoa tiên đã kịp thời tung ra, trói chặt lấy thân gã. Hoa tiên lôi gã về, sợi dây leo tan đi, nàng ta lại tung một chưởng đánh thẳng vào ngực gã. Vũ Nghệ hoàn toàn bị khuất phục.

Tôi trầm tư: “Nếu công tử đã dày công bày ra vở kịch này, cứ coi như mọi thứ sẽ vừa khéo diễn ra như dự định, nhưng mà trên thực tế, người tính đôi khi không đấu lại trời tính, công tử không sợ mình sẽ thất bại sao?”.

“Sao? Vậy cô nương đang nghĩ, nếu thất bại thì sẽ như thế nào?”.

Tôi thở mạnh một tiếng, nói ra ý nghĩ đang vụt qua trong đầu: “Công tử và tôi cùng nhau chết thẳng cẳng. Tôi còn chưa được cho ăn no bụng, sẽ biến thành ma đói. Còn công tử hóa thành một con ma báo oán, ngày ngày đêm đêm vật vờ với một câu cửa miệng ‘trả mạng cho ta đây’…”. Chưa kể, yêu hoa tôi mới vượt qua được thiên kiếp để đời, sinh mệnh này có được trong tay tử thần rất khó nhằn, đâu ai lại muốn chết tức tưởi như vậy.

Nói xong, tôi mới nhớ ra rằng, yêu ma và thần tiên thường không có kiếp sau. Nếu yêu ma chết già thì còn có khả năng được đầu thai luân hồi, còn chẳng may bị một đòn tử thương của cao nhân đánh chết, ba hồn bảy vía bị tan đi, thì chỉ có nước tan thành tro bụi thôi. Mà tiên nhân, tiên nhân một khi đã chết tức là hồn phách tan vào trong thiên địa, đâu thể tự nhiên khởi tử hoàn sinh lại, vì vậy bọn họ dễ gì có kiếp sau.

“Đúng là hơi lệch đi một chút. Ví dụ, như chuyện con dao găm này. Nhưng như vậy cũng tốt”. Di Phong nhìn tên Vũ Nghệ được Hoa tiên giải đến, ven đỉnh núi, trên đầu của chúng tôi, một toán tiên binh Hồ tộc không biết ở nơi nào mới bắt đầu xông ra, quỳ xuống trước mặt thái tử Thanh Khâu của bọn họ.

Chàng ta ngẩng đầu, nói: “Canh giữ Vũ Nghệ cho thật tốt, không được để hắn vào trong điện”.

***

Cửa điện mở ra, toàn bộ không gian rộng lớn, sâu hun hút thu vào trong tầm mắt người nhìn. Chiêu Từ Đế Phi đang ngồi bên đầu giường Đế Quân, kinh ngạc nhìn Di Phong được hai tiên binh dìu vào điện, trên vai áo vẫn là con dao găm đỏ tươi, không sao phân biệt được đâu là dao, đâu rốt cuộc là máu.

Nhữ Hạ Đế Quân vô lực nằm trên giường, gương mặt có phần hơi xanh xao, mệt mỏi. Ông ta khản đặc, nói: “Phong nhi?”, lại ho lên một tràng dài khụ khụ: “Là kẻ nào? To gan, kẻ nào dám ám hại con thế?”.

Người cha này quả nhiên yêu con vô bờ bến, dù cho sức khỏe không cho phép, thái độ lo lắng và quan tâm của Đế Quân vẫn đủ khiến con tim tôi cảm động. Chẳng qua là, khác hẳn với tấm lòng người mẹ lạnh như tiền này đây…

Chiêu Từ Đế Phi bình tĩnh quan sát xuống chính điện: “Có gì cứ từ từ rồi nói. Sức khỏe của quân thượng không tốt, nên bổn phi mới ra lệnh không tiếp đón ai cả, ngoại trừ Hoa tiên ra”. Bà ta nhíu nhíu mày: “Nay, không thể không đón tiếp con rồi. Phong nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Đến bây giờ, tôi vẫn không sao hiểu nguyên nhân gì khiến Đế Phi không ưng con trai thứ của mình. Có lẽ, đây là chuyện riêng tư trong gia đình nhà họ. Thế nhưng một đồn năm, năm đồn mười, người Thanh Khâu ai ai cũng biết rằng, Nhị hoàng tử Di Phong, hiện nay là thái tử, từ lâu đã vốn dĩ không được lòng Đế Phi. Ban đầu tôi không tin, bởi tôi luôn luôn nghĩ, làm gì có người mẹ nào lại đi tỏ ra lạnh nhạt với con mình. Nhưng rồi khi đếm từng ngày dài tẻ nhạt trôi qua ở Tiêu Tương, vẫn chỉ có đám hươu nai cùng chàng ta bầu bạn, tôi cuối cùng cũng biết, lòng người thực ra có thể xa nhường nào.

Thậm chí, cũng có thể lạnh lẽo hơn đá tảng ngoài kia.

Di Phong nửa quỳ giữa chính điện, nhọc nhằn nói: “Thưa phụ quân, mẫu phi, Phong nhi có việc phải đi khỏi Thanh Khâu, khi trở về, lại bắt gặp cảnh bên ngoài Thanh Khâu bày ra một kết giới. Con trai tài mọn không dám suy từ bụng ta ra bụng người, lo lắng không biết Thanh Khâu đã xảy ra chuyện gì, bèn đến đỉnh Hồ Ly xin yết kiến cha mẹ. Đám tiên quan đã vạch sẵn âm mưu tạo phản, ám sát thái tử ngay lối vào vương cung”.

Lời Di Phong vừa ngân vang khắp điện, khuôn mặt Chiêu Từ Đế Phi biến sắc. Đế Quân đã muốn nổi cơn thịnh nộ lôi đình, ông ta khó nhọc, quát: “Thật to gan tày trời! Là ai bày ra kết giới đó? Dám tranh thủ lúc bản quân đang bị bệnh, ném đá giấu tay người? Mau cho người điều tra ngọn ngành, xem việc bày kết giới và ám sát thái tử có phải cùng một giuộc cả không!”.

Tôi chép miệng, biết đâu lôi chuyện này ra điều tra tường tận, không chỉ phát hiện bọn họ cùng chung nhau một giuộc, mà có thể còn liên quan đến một giuộc khác nữa kìa. Phe tạo phản đã ngông cuồng phách lối đến nhường này, thản nhiên bày kết giới trên đầu của muôn dân, chỉ e là bọn chúng được thế lực ngầm giúp đỡ, không thì vợ chồng Đế Quân vẫn sờ sờ ở đây, có cho ăn gan hùm cũng chẳng dám.

Thế lực ấy phải lớn đến mức nào, một vị quan lớn có tiếng ở Thanh Khâu? Hay một người nào đó có khả năng che trời? Hay là…

Tôi nhìn lên cha mẹ của Di Phong, thở dài. Những lời Di Phong nói thực ra có lý của riêng nó, giờ phải nên ghi nhớ, ‘đều là những người thân thuộc luôn bên mình mà thôi’.

“Đám tiên quan ám sát con thật sao? Thích khách đâu? Tại sao không đưa tên chủ mưu vào điện?”.

Đế Phi lo lắng nhìn con trai, bà ta vung tay áo, toan tự mình đứng lên hỏi chuyện.

Di Phong kiên định, nói: “Chiếc dao găm trên bả vai Phong nhi chính là bằng chứng chân thực nhất”. Chàng ta thở mạnh ra, từng câu từ nhọc nhằn nhưng kết tội dứt khoát: “Xin phụ quân và mẫu phi xem kĩ, đây có đúng là dao găm của Vũ Nghệ hay không”.

Hai tiếng ‘Vũ Nghệ’ khiến vị Đế Phi càng kinh ngạc, thất sắc, gương mặt thanh lãnh xinh đẹp từ xanh lại chuyển sang trắng bệch. Đế Phi nhìn chằm chặp vào con dao đỏ rực, như thể con dao găm ấy đã biến thành một hòn lửa nóng rẫy ghim trong lòng bà ta.

Kì thực, từ lúc bị đâm đến khi vào trong điện, vẫn không thấy Di Phong đả động đến việc sẽ rút lưỡi dao ra, mặc cho hỏa khí không ngừng giao tranh trong cơ thể, tôi đã thầm đoán được, chàng ta muốn lấy thứ này làm tang chứng vật chứng. Đế Quân rất phẫn nộ, toan muốn nói vài câu thị uy, đột nhiên một cơn đau phổi khiến ông ta gập cong cả người lại. Mà Di Phong cũng rất quan tâm người cha mang bệnh này, chàng ta hoảng sợ, vội kêu lên: “Phụ quân?”.

Đế Phi xoa ngực giúp cho chồng, cơn đau ngực lắng xuống, Nhữ Hạ Đế Quân mới xua tay, ra hiệu không có gì đáng ngại. “Người đâu, đã cho truyền gọi Hồ thái y đến chưa, mau xem xét tình trạng vết thương cho thái tử”.

“Phong nhi cảm tạ phụ quân đã tận tâm vì con. Chuyện đã không có gì nữa rồi. Xin phụ quân tránh xúc động, sẽ làm tổn hại đến tiên thân của người”.

Hoa tiên nhẹ nhàng đáp: “Đế Quân, Hoa tiên nghĩ Hồ thái y cũng sắp sửa qua rồi”.

Đế Quân hài lòng gật gật đầu, lại nghe con trai mình nói tiếp: “Cũng may, nhờ có Hoa tiên đúng lúc đến, cô ấy đã thay Phong nhi khuất phục tên Vũ Nghệ, hắn và những tên đồng đảng đều đã bị khống chế. Phụ quân giờ có thể yên tâm”.

Vợ chồng Đế Quân chuyển ánh mắt hướng về phía Hoa tiên, nàng ta cúi mình hành lễ, như để xác nhận thay cho câu trả lời.

Đế Quân hỏi: “Nếu Hoa tiên là nhân chứng quan trọng, vậy khanh không ngại cung cấp manh mối giúp cho Thanh Khâu điều tra chứ?”.

Tôi bội phục trong lòng, Di Phong hoàn toàn tự tin Hoa tiên sẽ làm chứng cho mình, còn không phải vì chàng ta khi tính toán diễn biến của vở kịch, đã căn giờ chuẩn xác đến mức nào hay sao. Mọi thứ thật vừa khéo, vừa khéo đúng lúc Hoa tiên theo lệ mỗi ngày đến đỉnh Hồ Ly báo cáo tình hình của Vân Phi. Nhưng tôi không hiểu chàng ta đã mưu sự kiểu gì, phán đoán trước sự việc bầy tiên quan phản mình, thậm chí còn phán đoán được bọn chúng sẽ giết mình theo cách như thế nào, giết mình trong vòng bao lâu sao? Thật là một khổ nhục kế khiến người ta rùng mình.

Chỉ là tôi chưa biết, mục đích cuối cùng của chàng ta là gì, có lẽ không đơn giản chỉ là muốn dằn mặt Hồ tộc về cái kết giới dở người kia. Nhất là trong hoàn cảnh, Di Phong đã phải chịu một nhát dao đâm vào người.

Nhữ Hạ Đế Quân lại hỏi chuyện con trai và vợ, xem đám tiên quan to gan này còn người thân quốc thích nào không, cũng bởi vì trưởng tiên quan đã chết. Đang thảo luận, một luồng khí nóng rực từ đâu lướt qua khoảng không trong đại điện, bóng người áo đen tuyền như cơn gió đến trước mặt Đế Phi, gào lên: “Các huynh đệ tiên quan không còn một người thân nào nữa, nhưng trước khi chết cũng phải tiễn bọn ngươi xuống đáy mồ!”.

Linh lực hỏa cháy bùng trên tay của Vũ Nghệ, mà mục tiêu không ai khác chính là Chiêu Từ Đế Phi xinh đẹp như hoa xuân. Một suy nghĩ loé nhanh qua đầu tôi, giữa lúc mọi người trong điện giật mình chưa hoàn hồn, Hoa tiên đột ngột phi thân ra, động tác tiếp chiêu nhanh nhạy và sắc bén. Một đóa hoa nhỏ màu vàng rực nở ra từ bàn tay Hoa tiên, từng cánh hoa không ngừng lưu chuyển linh lực gây sát thương, gã Vũ Nghệ nhanh chóng bị nàng ta đả bại.

Một thoáng suy tư khiến Di Phong trầm mặc.

Tôi cho rằng, lời Di Phong dặn dò phải canh chừng Vũ Nghệ, tức là đã có chủ ý rõ ràng của chàng ta, vậy mà đám tiên binh lại lơ là để sổng, khiến gã vào trong điện, có khác nào bản thân Di Phong bị hủy đi tâm ý. Nhưng con người của gió này vẫn cứ ung dung vậy, hoặc là với cái bộ não kinh dị ấy, chàng ta đã sớm định liệu trước vấn đề không hay xảy ra rồi, cần chi phải lưu tâm làm gì.

Đế Quân ho thốc ho tháo, quát: “Bản lĩnh lắm, còn muốn giết chết cả gia đình bản quân! Nhốt tên Vũ Nghệ và đám tàn dư vào khe ngục Hoàn Lương, cắt toàn bộ chức tước!”.

Lúc Di Phong được dìu ra ngoài điện, đi bên cạnh còn có cả Hoa tiên, Hồ thái y mới hớt hải bước đến. Chúng tôi buộc phải quay trở vào bên trong để ông ta thăm khám.

Hoa tiên cung kính, nói: “Không phiền thái tử khám bệnh nữa. Hoa tiên xin phép được cáo lui”.

Tôi ngồi trong không gian vô đạo nghe chừng rất yên tĩnh, không thể không suy nghĩ đến kịch hay chàng ta vừa bày cho tôi xem. Đám tiên binh vừa đưa Vũ Nghệ đi, chàng ta lại có thể nói vài câu nhẹ nhàng, thành công thay mới toàn bộ hàng tiên quan, chưa cần phải tốn thêm chút ít công sức nào.

“Phụ quân, con còn có ý kiến. Về chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả là chuyện khiến người ta phải kinh tâm động phách. Đội tiên quan giờ đây coi như đã rã đám, Phong nhi mạo muội đưa ra ý kiến, chúng ta cần thiết phải điều động, tuyển chọn nhân lực mới”.

Đế Quân gật đầu cho là phải, Di Phong lại chân thành nói tiếp: “Rút kinh nghiệm từ sau vụ mưu sát, những tiên quan mới được bổ nhiệm canh giữ an nguy của vương cung, an nguy của phụ quân, mẫu phi, nhất định phải là những người tài và đức song hành. Phong nhi mới được phụ quân phong vị chức thái tử chưa lâu, tự thấy bản thân mình tài mọn, chưa giúp được gì cho muôn dân bách tính, xin phụ quân để con tình nguyện phụ trách công việc này”.

Đế Phi còn chưa thể thoát khỏi tâm trạng kinh hoàng, thấy chồng đồng ý không chút do dự nào, can ngăn: “Quân thượng, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải làm phiền Phong nhi. Chi bằng, chàng cứ để thần thiếp”.

Di Phong lặng yên nhìn Đế Phi thật lâu, chứng tỏ chàng ta đối với đề nghị trên không mấy chút hài lòng.

Hoặc là hôm nay, Di Phong đã đi đến nước này, việc tuyển chọn nhân sự mới cũng nằm trong chủ đích của chàng ta, dù thế nào cũng không thể cho Đế Phi toại nguyện được.

Nhưng lời của Chiêu Từ Đế Phi chỉ như gió mát thoáng qua tai, cũng bởi vì nguyện vọng trước đó của Di Phong đề ra quá chân thành, hợp lý, chỉ riêng về thân phận hành sự, chàng ta phù hợp hơn mẫu thân mình rất nhiều. Đế Quân xua tay, sai người đưa con trai về Tiêu Tương tịnh dưỡng, còn mình tỏ ý sức khỏe không cho phép, bản thân đã muốn nghỉ ngơi rồi.

Tôi thấy Di Phong chắp tay từ biệt cha mẹ mình, chỉ riêng Đế Phi vẫn ngồi yên một chỗ, nhìn trân trân vào bóng dáng khuất dần của những kẻ rời đi.

Tôi lấy làm lạ: “Hai mẹ con công tử vẫn thường tranh giành như vậy ư?”.

Di Phong thở ra một hơi dài, dùng mật âm hồi đáp: “Không hẳn. Bà ấy vẫn luôn là thân mẫu đáng kính của Di Phong. Chỉ là, không thể để việc tuyển chọn tiên quan rơi vào tay mẫu phi của ta được”.

Tôi ngầm hiểu: “Cái này cũng nằm trong chủ đích rồi phải không?”.

“Vậy cô đoán thử xem, việc cô nương ở nhờ Tiêu Tương của ta cũng có phải có chủ đích rồi không?”.

Tôi biết Di Phong lại lên cơn trêu người, bèn ném vài chưởng phong vào không gian vô đạo. Kết quả ngoài ý muốn, ống tay áo của Di Phong rách ra một mảnh vải, gió bên ngoài táp vào khiến tôi lạnh tê người.

Sau khi kết luận, Di Phong bị hỏa khí tính vượng làm hỗn loạn chân khí, Hồ thái y xin phép quay về y quán sắc thuốc ngay lập tức. Ông ta cũng cần đi về lấy một số thảo dược, cũng bởi vị thái y này phải hành sự cẩn trọng, trước khi rút lưỡi dao khỏi vai cho Di Phong. Cho hai tên tiên binh dìu mình lui đi, tôi thấy Di Phong phẩy tay ra mỏm núi, đạp lên một ngọn gió lướt xuống rìa thung lũng.

Những cánh đồng cỏ xanh rì vừa mới hiện ra trước mắt tôi, non nước mây trời rất gần trong gang tấc, như thể vươn tay liền chạm tới, tôi mới biết mình đã được ra ngoài. Thời tiết thay đổi rồi, bên ngoài gió thổi lạnh hơn lúc nãy chúng tôi đi rất nhiều. Tôi nhìn lưỡi dao cắm chễm chệ trên góc áo Di Phong, vết máu loang trên áo đã thâm lại, e dè nói: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?”.

“Nếu không rút con dao găm này ra, người dân Thanh Khâu nhìn thấy sẽ biết hết, thái tử của mình vừa mới bị hành thích”.

Tôi gật đầu: “Chúng ta về Tiêu Tương rồi tính”. Chỉ thấy một đường cong sắc lẹm trong chớp nhoáng từ bên cạnh vung lên, lưỡi dao găm đỏ chót đã thoát khỏi bờ vai của Di Phong, nằm trên lòng bàn tay chàng ta, kéo theo vài tia máu. Tôi dừng hình tại chỗ.

“Sao không chờ đợi Hồ thái y…”.

Người kia cúi đầu, thoáng mệt mỏi: “Khó chịu quá, ta không thể chờ được. Hồ thái y chỉ là cẩn thận quá mà thôi, vết thương nhỏ này, đã là gì so với quãng đời hành y già dặn của ông ta cơ chứ”.

Tôi hạ giọng: “Dẫu thế, vẫn không thể trách cứ việc ông ta đang làm tròn bổn phận được”.

Người kia nhoẻn miệng, cười: “Đương nhiên rồi, tại hạ đâu hề có ý đó”.

Di Phong chuyển hướng nhìn về tôi, gương mặt hơi xanh xao của chàng ta giờ đây trở nên rất dịu dàng: “Bây giờ, y phục của ta và cô nương tựa như nhau rồi đấy, có thấy vui vẻ chút nào không?”.

Tôi chớp mắt, phải công nhận rằng hai người hôm nay đều đang ăn mặc te tua như nhau cả, trông cũng khá ra trò, khi về Tiêu Tương sẽ là một trải nghiệm tấu hài dở khóc dở cười. Chẳng qua, tôi đã quá quen rồi, nhưng có đồng minh cùng thê thảm như mình vẫn thấy yên lòng hơn.

Tôi che miệng, lí nhí: “Vấn đề xui rủi không phải tại tôi nhé, không phải tại tôi đâu”. Di Phong liền bật cười.

Từ ngày gặp Di Phong, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm trên cảm nhận ban đầu, chàng ta khi cười là đẹp nhất, cho dù là cười mỉm hay là cười thật tươi. Chiếc lúm đồng tiền của Di Phong rất giống với má lúm của tôi, cho dù cả hai không cùng chung vị trí, một người ở bên phải, người kia ở bên trái. Đôi khi chẳng cần đến má lúm, chỉ riêng nụ cười dịu dàng của Di Phong, phong thái nhã nhặn tỏa ra từ cử chỉ, giọng nói, những điều ấy đã đủ khiến các cô nương trầm luân cả đời rồi.

Di Phong trầm ngâm, quan sát từng đường nét uốn lượn trên mình con dao: “Dao găm của Vũ Nghệ chạm trổ đẹp mắt đấy. Cho cô này, có muốn lấy để làm đồ chơi không?”.

Tôi chẳng ham hố gì cho cam: “Yêu hoa làm sao dùng hệ Hỏa được chứ? Có cho, tôi cũng chẳng thèm lấy”.

Di Phong ấn mạnh vào tấm vải cầm máu: “Tiếc nhỉ? Thế thì đem bán lấy tiền đi”.

Tôi cho rằng ý kiến này sáng suốt, mới sớm trưa ngày ra thật là quá sáng dạ, bèn vui vẻ nói tiếp: “Hay quá, quyết định như thế nhé! Ở trần gian, tôi có quen một lò rèn vũ khí, chuyên mua bán các loại binh khí cũ mới với giá cả rất hợp. Để tôi đem thứ này ra đấy, xem bọn họ trả giá được bao nhiêu”.

“Nghe cũng hợp tình đấy. Sao cô nương lại quen được bọn họ?”.

Nhớ lại cuộc sống của mình ở nhân thế trước kia, tôi tỏ vẻ ỡm ờ: “À, ở dưới trần gian ấy, tôi trở thành khách quen của họ sau vài lần bán rìu”.

“…”.

Song, thành ý kiếm tiền ấy của tôi cũng đâu thể thực hiện, bởi vì có một con lục vĩ hồ lớn màu hổ phách tiến đến, hành lễ tự xưng mình chính là Hồ quan phủ, muốn xin Di Phong thu thập lại hung khí để dễ bề điều tra. Tôi cũng chỉ nghe nói, cơ quan tối cao chuyên điều tra, phá án của Thanh Khâu đứng đầu do Hồ quan phủ phụ trách, không ngờ vị Hồ quan phủ này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ của hồ ly như vậy. Sáu chiếc đuôi của ông ta nhìn như những tán cọ khổng lồ, quanh đuôi là những đốm sáng linh lực màu nâu sồng lơ lửng rất đẹp. Tôi thầm nghĩ, lại là ngũ hành Mộc, tôi và Di Phong lại gặp một đồng minh cùng tu luyện hệ pháp Mộc như nhau.

“Vậy không khách sáo nữa. Mời Hồ quan phủ cứ toàn quyền quyết định đi”. Di Phong nhẹ giọng, đưa mắt nhìn ông ta với tâm tình thông cảm.

Hồ quan phủ hơi ngập ngừng: “Vết thương của thái tử… thái tử có cần hạ quan đưa về không?”.

Di Phong xua tay, khẽ cười với ông ta: “Không việc gì. Hồ quan phủ vẫn còn nhiều chuyện cần xử lí, thật không dám làm phiền”.

“Vậy hạ quan cáo từ, xin thái tử bảo trọng”.

Hồ quan phủ cúi mình chào từ biệt, trước lúc chuẩn bị đi, ông ta lại nói khẽ, từng câu từng chữ ngược với hướng gió thổi đến từ cuối chân trời: “Thái tử. Thật ra, Thanh Khâu này cần ngài…”.

Chỉ là một câu từ biểu đạt khá đơn giản, lại khiến ông ta cảm thấy mình không hợp, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng xoay người, nói: “Hạ quan hơi quá phận, ngài vẫn toàn mạng an toàn là tốt rồi”.

Di Phong hơi ngẩng đầu, gió thổi khiến những lọn tóc dài bay qua mặt chàng ta. Mà ngay trong hiện tại, hai chúng tôi đang đứng đơn độc giữa đất trời rộng lớn, không cây cao bóng cả, chính là một nơi trống vắng đón gió nhiều nhất thung lũng này, hèn chi lại thấy tiết trời thay đổi nhanh như vậy, thật lạnh.

Tôi nhìn con dao găm được gói vào một mảnh lụa gấm, đóng dấu triện đàng hoàng, bên ngoài niêm phong bằng một sợi dây phép cẩn mật, tự thấy tiền đồ của bản thân theo đó mà ảm đạm. Đến khi Hồ quan phủ lê chiếc đuôi lạch bạch rời đi, Di Phong nhìn tôi, cất giọng êm tai, nói: “Sao mặt cô nương ỉu xìu thế? Nơi ở của Vũ Nghệ, đương nhiên bây giờ đã bị niêm phong rồi, nhưng hắn vẫn còn nhiều con dao đáng giá hơn thế này”.

Tôi liền thay đổi sự chú ý: “Những thứ đó không cần điều tra à? Công tử sẽ là người lo việc khám xét sao?”.

“Đúng vậy, nếu thích, thái tử Thanh Khâu có thể chính thức nhúng tay vào mọi việc. Dù sao, vở kịch của chúng ta đã sớm hạ màn rồi. Những thứ còn lại trong nhà hắn chỉ là hình thức kiểm tra cho đủ thôi, thủ tục niêm phong lại cũng chỉ là hình thức, Hồ quan phủ có điều tra thế nào cũng chẳng có kết quả gì đâu”.

Tôi ngạc nhiên, tiếp đó mở miệng hỏi: “Công tử dày tâm bày ra kế sách này, là để mình có cớ thay đổi toàn bộ hàng ngũ tiên quan sao? Công tử biết bọn chúng có ý đồ mưu phản từ bao giờ? Hơn nữa, làm sao có thể chắc chắn mà khẳng định, hôm nay toán tiên quan đó sẽ ra tay hành thích chúng ta? Huống chi là đúng thời điểm dự trù trong kế hoạch?”.

Ánh mắt Di Phong tìm đến những luống cỏ còn lãng đãng sương xuân, xuyên qua bao tầng mây lờ lững giữa bầu trời Thanh Khâu hơn ngàn năm không đổi: “Hắn đã hận ta lâu như vậy, có lý gì lại không làm phản đây?”.

“Cô nương có từng nghe nói đến, bột hoa anh túc và bột hoa trúc đào có thể luyện độc không?”.

Tôi gật đầu: “Nghe quen lắm. Hai loại hoa này đều mang độc tính mạnh, nếu kết hợp thì có gì mà không thể luyện thành”.

Di Phong nhìn tôi, lặng im không nói gì. Tôi đâm ra chột dạ, Tịnh Yên này có nói sai gì đâu?

Gió đã thổi nhẹ hơn, êm ả như một bản nhạc khúc, không còn tê tái buốt giá như ban đầu. Di Phong chầm chậm xoay người, nói: “Khi tại hạ còn nhỏ, thường xuyên phải tập võ với các tiểu tiên quan. Trong ấy, có Vũ Nghệ cũng trạc tầm tuổi ta, là con nuôi của một tiên quan kì cựu, vì thế hắn là người đấu với ta nhiều nhất”.

Tôi trầm mặc lắng nghe, trong đầu đã mường tượng ra một mối quan hệ ân ân oán oán từ thuở ấu thơ đầy phức tạp. Giọng nói êm nhẹ của Di Phong vẫn tiếp tục vang lên, như gợi mở từng lớp sương mù quanh quẩn trong quá khứ: “Đấu với ta là chuyện quá đỗi nhẹ nhàng của Vũ Nghệ. Di Phong hồi nhỏ tài mọn, tư chất kém, chỉ như con thỏ vô hại dưới bàn tay của hắn. Nhưng, điều ấy vốn không phải vấn đề”.

Một cơn gió từ phương xa nổi lên, mang theo hương cỏ xanh đồng nội, cuốn những mảnh tơ liễu xanh mướt bay về nơi chúng tôi. Di Phong nâng tay, hứng những mảnh tơ liễu phiêu lạc trong không gian, bất giác nở nụ cười lạc lõng: “Mỗi lần đấu pháp với Vũ Nghệ, hắn đều muốn giết ta. Năm ấy, ta chỉ hơn trăm tuổi, mếu máo đi tìm mẹ. Nhưng bà ấy chỉ cười, nói rằng không ai muốn giết chết ta cả, bọn họ đều muốn tốt cho ta. Ta đã nói bao lần, nhưng chẳng ai tin cả, lâu ngày cũng chẳng dám nói với phụ quân nữa”.

“Đến khi trưởng thành hơn một chút, bản thân cũng đã ý thức được nhiều chuyện, mới biết lý do vì sao Vũ Nghệ căm hận ta, muốn ra tay trừ khử ta như vậy. Sau này, ta cũng đã biết lý do vì sao mẫu phi chưa từng ra tay bảo vệ ta… Vũ Nghệ và cha nuôi mình là tâm phúc lâu năm của mẫu phi, phe cánh bọn họ do mẫu phi làm chủ, một mực muốn đưa ca ca lên hoàng vị, ta nghiễm nhiên biến thành một tảng đá cản đường”.

Tôi ngỡ ngàng, thật không dám tin điều ấy là sự thật. Giờ tôi mới thấu hiểu, một câu ám chỉ người thân thuộc luôn bên mình từ chính miệng Di Phong, lời ấy thốt ra rốt cuộc ảm đạm biết bao nhiêu…

Tôi nhìn nam tử bạch y thanh thiên ở trước mặt, dáng người cao thẳng như cây tùng, tóc đen dài như suối, sau áng tóc cài một chiếc kẹp bằng bạch ngọc, tạo hình mây khói rất tinh xảo. Ánh sáng dịu hiền bên trời hắt lên người chàng ta, trong bóng sáng mơ hồ, nước da của Di Phong trở nên trắng xanh như tượng sáp, trắng đến mức không thực, chẳng qua dáng vẻ tái nhợt này không sao làm lu mờ đi nét đẹp thanh cao như ngọc mài, vẫn là công tử tuấn tú lãng du giữa sóng nước mây trời.

Trước kia, tôi chỉ biết đến một Cục Tuyết sống tiêu dao khoái hoạt, tiền đồ của chàng ấy vốn vô cùng rộng mở, được muôn vàn sủng ái, lại chưa từng biết đến một Di Phong cũng tiêu dao khoái hoạt, con đường công danh cũng sáng lạn như chàng, nhưng khác hẳn Cục Tuyết, tương lai trước mặt chờ đợi người ấy là cả trời cô đơn.

Tình thân sao? Đôi khi, đứng trước lợi ích mưu cầu và dục vọng, đứng trước những tham vọng toan tính, tình thân vốn dĩ không là thứ gì cả.

Chúng tôi đều như nhau cả sao, đều là hai con người cô đơn đến lạ đứng giữa cõi đời mênh mông này.

“Do thường xuyên đấu pháp với Vũ Nghệ hằng ngày, tại hạ sớm nhận ra hắn có sự thay đổi, đó chính là cơ thể của hắn. Một hôm rằm tháng ba, ta vô tình đeo một chiếc túi thơm hương trầm hương đến tập võ. Kết quả là hôm đấy, suýt nữa bỏ mạng dưới kiếm của Vũ Nghệ. Chuyện không tưởng xảy ra, hắn như kẻ tẩu hỏa nhập ma rồi, thấy có lạ lùng không?”.

Tôi tự nhiên vỡ lẽ, chẳng hay tên Vũ Nghệ ấy lại liều lĩnh bán linh hồn cho quỷ, lấy thân mình luyện âm độc trong người? Cho nên loại độc âm hiểm đấy khiến hắn thân tàn ma dại đến như vậy? Nếu chuyện này vỡ lở, nhất định người Thanh Khâu sẽ đày hắn vào luân hồi lục đạo, nhẹ thì đầu thai chịu muôn đời khổ cực, nặng thì tróc da lột xương biến hắn thành quỷ hồn, vĩnh viễn cũng không được đầu thai, tiền đồ của hắn coi như đổ sông biển.

“Từ hôm ấy, Vũ Nghệ bỏ hẳn kiếm, hắn chuyển sang sử dụng dao găm ngắn. Chẳng qua, ta là người trực tiếp đấu với hắn mỗi ngày, nên biết rõ hơn ai. Thật ra khi ấy ta trẻ người non dạ, còn thấy rất mơ hồ, tìm hiểu thế nào cũng không đoán được tà thuật kia là gì. Bẵng đi một thời gian, có một gã tiên quan tự tử bằng cách hủy nguyên thần, trùng hợp thay, gã đó lại chính là huynh đệ thân thiết thường hay trò chuyện với Vũ Nghệ”.

“Sao nữa? Rốt cuộc, công tử tìm hiểu được Vũ Nghệ đã luyện âm độc gì?”.

Thì ra, đó là một đêm trăng tròn mùa thu, Di Phong muốn ở lại để tập luyện thêm vài tiên pháp mà chàng ta vừa học. Tất cả mọi người đều ra về hết cả, tự nhiên có một tên tiên quan lạ ở nơi nào chạy ra. Trên người hắn, khói đen tỏa ngùn ngụt, hai hốc mắt cũng vằn tia máu đen như quỷ. Hắn cười sằng sặc như kẻ điên, ngửa đầu lên trời cười, nói rằng Vũ Nghệ, bằng hữu tốt của hắn hại chết các huynh đệ thật rồi.

Sau đó, gã tiên quan đã điên loạn tự tử, chết gục bên bờ sông, chỉ để lại ba tiếng ghê rợn tan vào trong cơn gió.

Độc Oán Linh.

Tôi tái mặt, tuy rằng chưa từng nghe đến trên đời tồn tại âm độc này, nhưng tên gọi của nó đã đủ khiến cho người ta tự nhiên phải rùng mình. Lại nhớ đến những oán linh ngày ngày đêm đêm kêu gào thảm thiết trong các tầng địa ngục, những oán linh ngàn năm, vạn năm vất vưởng trong lòng sông Vong Xuyên,… cảm giác của đám dã quỷ oán linh ấy thật sự rất đau khổ, nặng nề, thậm chí đày đọa con người còn hơn cả cái chết.

“Loại âm độc ấy tên là độc Oán Linh? Được luyện từ bột của hai loại hoa mà công tử vừa bảo?”.

Di Phong gật đầu: “Nghe thì rất đơn giản, nhưng để luyện được âm độc như Vũ Nghệ, không phải chuyện dễ đâu. Ta đã tìm hiểu kĩ, phải là bột hoa anh túc…” chàng ta cân nhắc, rồi nói nốt: “Đặt vào não của một con ngạ quỷ, trên người nhiều lệ khí. Sau một trăm ngày tròn, lấy bột hoa anh túc đó trộn với loại bột hoa trúc đào, luyện thành thuốc. Mỗi ngày uống một bát, kèm theo máu linh cẩu. Cách luyện quá âm hiểm như vậy, tên Vũ Nghệ ấy quả là có chí lớn”.

Tôi ho sụ sụ ngay lập tức, thứ này quá ghê tởm rồi đi! Bộ não của ngạ quỷ, nghĩa là người luyện độc phải tìm cách giết chết một con ngạ quỷ đang hừng hực đói khát, sau đó dùng dao để chặt đầu, bổ ngang hộp sọ nó. Thật sự là mất hết tính người, còn ghê rợn hơn quỷ.

Tuy rằng khi ấy còn trẻ người non dạ, song Di Phong cũng chẳng còn tâm trí để kinh sợ vơ vẩn không đâu, chàng ta vội tìm cách thu dọn xác chết ghê rợn đó, bằng không mọi mũi nhọn nghi vấn giết người sẽ chĩa về chàng ta. Hôm ấy, chính là lần đầu tiên Di Phong tiếp xúc với một cái xác người thật sự, thì ra cảm giác run sợ cũng chẳng khác với Tịnh Yên tôi là bao, khi tôi nhớ lại lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ cho Nguyệt Lão, tôi đã giết chết bảy tên thổ phỉ dưới hạ giới có ý định xông ra ức hiếp tôi.

“Độc Oán Linh có tác dụng nuôi dưỡng nỗi hận trong con người. Vũ Nghệ đã đề ra mục tiêu một lòng một dạ hậu thuẫn cho mẫu phi, dọn đường cho ca ca, vì vậy hắn chọn cách luyện âm độc Oán Linh, quyết tâm trừ khử bất kì ai cản đường. Hắn muốn lôi kéo về thật nhiều đồng đảng, song, có vẻ như bước đầu tiên của hắn đã thất bại, không phải ai cũng có khả năng chịu được nỗi thống khổ khi lấy thân mình luyện âm độc, bằng chứng là người bạn thân thiết của hắn mà ta vừa nói đã tự tử”.

Xâu chuỗi lại những thông tin mà tôi vừa nghe được, Vũ Nghệ đã suýt lấy mạng Di Phong vào một đêm trăng tròn, tên bạn thân của hắn cũng chết yểu vào một đêm trăng tròn, ngày hôm nay sắp sửa đến khi trăng tròn rồi. Ngoài ra, mấu chốt nằm ở hương đàn hương, có thể khiến người luyện độc Oán Linh trở nên mất kiểm soát. Tôi nói: “Vậy nên, hôm nay Vũ Nghệ chắc chắn phải hành thích công tử, vì công tử là người y hận nhất?”.

Thấy máu trên bả vai ngừng chảy, Di Phong ném tấm vải cầm máu vào một gốc cây rỗng đã bị chặt gần hết. Chàng ta lôi từ trong áo ra một chiếc túi sáp nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái: “Một mẩu đàn hương thôi là đủ”.

“Người luyện độc Oán Linh có khứu giác rất nhạy, rất kị hương đàn hương. Mùi hương này khi vào trong phổi họ, sẽ xung đột mãnh liệt với oán khí của âm độc, làm cho người ta hoang dại, mất lí trí. Hơn nữa, độc Oán Linh cứ ba trăm năm lại có một chu kỳ đỉnh điểm, tính ra thì chính xác là hôm nay”.

Chỉ một mẩu đàn hương nho nhỏ, đã đủ dụ đám Vũ Nghệ vào đúng kế hoạch mà Di Phong dàn dựng, bọn chúng sẽ dồn lên để hạ sát chàng ta. Lúc này, Di Phong chỉ việc chống đỡ vờn bọn chúng, căn chỉnh đúng thời điểm mà Hoa tiên đến vương cung báo cáo sức khỏe của Vân Phi mỗi ngày, chàng ta phải ngã xuống, vừa vặn biến Hoa tiên thành nhân chứng quan trọng, còn vết thương với hung khí trên vai đã quá đủ trở thành tang vật đắt giá rồi.

Tôi đã hiểu vì sao Di Phong hoàn toàn có khả năng để tránh, nhưng vẫn để lưỡi dao găm cắm phập vào bả vai chàng ta.

Độc Oán Linh trong cơ thể con người hoàn toàn không kết thành hình dạng, ngoại trừ việc họ chết đi sẽ có khói màu đen tuyền tỏa ra, tan mất, vậy nên cho dù Hồ thái y thăm khám, Hồ quan phủ điều tra thế nào cũng rất khó để có thể phát hiện. Nhưng từ miệng Di Phong nói, tham khảo những cuốn sách cổ xưa, phổi của người luyện âm độc Oán Linh sẽ có mùi cháy khét khó chịu, Di Phong đã để Hoa tiên động thủ hai chưởng vào Vũ Nghệ, linh lực của Hoa tiên chính là hương thơm từ trăm hoa tạo thành, chàng ta lại muốn che giấu chân tướng tồn tại về âm độc Oán Linh khỏi người Thanh Khâu sao?

Tuy vậy, khi nghe những lời mà Di Phong giải thích, thấy được suy tính trong lòng của chàng ta, tôi mới thấy, con người nhu hòa này quả nhiên sinh ra để ngồi lên nơi cao của Hồ tộc, khí chất tiên giả hơn người ấy đã có từ trong máu. Đó là nguyên do vì sao hai anh em nhà họ vĩnh viễn là hai vương tử chốn cao cao tại thượng, còn Tịnh Yên tôi vĩnh viễn chỉ là một tiên đồng.

Bây giờ, còn đang là một kẻ thất nghiệp tứ cố vô thân nữa.

“Âm độc Oán Linh quá nguy hiểm, nếu để nó xuất hiện lan truyền trong thiên hạ, gieo vào đầu những con người ở đây, chỉ e hậu quả sẽ khó lường. Người tốt cảm thấy bất an, kinh sợ tà thuật đó, kẻ ác thì đi khắp chân trời góc bể truy tìm mọi cách tu luyện nó. Tốt nhất, hãy để độc Oán Linh mãi mãi chỉ tồn tại trong những pho sách cổ không mấy ai nghe nói đến mà thôi. Hồ quan phủ và mọi người chỉ biết, đây là một vụ hành thích thái tử đơn thuần, rồi sau này sự việc điều tra dần đi vào ngõ cụt. Vũ Nghệ đã dùng độc Oán Linh, sai khiển tâm thức những tiên quan còn lại có cùng chung lí tưởng với hắn, bởi vậy bọn chúng mới đồng tâm hiệp lực ám sát cô nương và tại hạ. Như vậy, năng lực của nó chưa đủ kinh sợ sao?”.

Đúng vậy. Nếu để loại độc này có cơ hội lan truyền trong chiến tranh, một kẻ lòng dạ bẩn thỉu tạo ra những đoàn quân vô địch thiên hạ chém giết theo sai khiển của hắn, thật sự chẳng biết hậu quả về sau kinh khủng đến mức nào... sẽ là nỗi ám ảnh kinh hoàng với tất cả chúng sinh. Dù sao, màn kịch mà Di Phong vạch ra đã thành công suôn sẻ, một kế hoạch quét sạch đám tiên quan đồng đảng của Đế Phi, cùng lúc tiêu diệt mầm mống nguy hại về âm độc Oán Linh, một mũi tên đã trúng cả hai đích.

Thậm chí, còn có thể bắn trúng cả ba đích, nếu gã Vũ Nghệ không cứng đầu trung thành đến lúc chết như vậy, giả đò như hành thích Đế Phi, tạo chứng cớ ngoại phạm rằng Đế Phi không hề đứng đằng sau bọn họ. Nhưng mà tôi biết, vì đạo nghĩa hiếu kính với cha mẹ, Di Phong còn mềm lòng.

Nghe lời thiên hạ đồn, giống loài yêu hoa bọn tôi trời sinh rất mưu mẹo, quyến rũ, thân hình của tôi trời ban đúng là có phần mảnh mai quyến rũ đấy, nhưng trí thông minh thì chẳng thấy chút nào. Trước kia, gia nhân phủ Nguyệt Lão thường khen tiên đồng tôi nhanh trí, có thể tự hoàn thành tốt mọi công chuyện mà Nguyệt Lão sai bảo. Bây giờ ngẫm lại, so sánh với Di Phong bên cạnh, chẳng qua tôi chỉ thuộc dạng khôn lỏi thôi, não bộ hồ ly thật sự thông minh hơn hoa cỏ bọn tôi gấp mấy lần.

Thật bực!

“Nếu Vũ Nghệ đã luyện thành công độc Oán Linh, loại độc đó nguy hiểm đến mức này, nhất định phải có tiền nhân chỉ bảo hắn. Không chừng, chính là thế lực đen tối nào liên quan đến âm độc Oán Linh. Bước tiếp theo, công tử tính thế nào?”.

Di Phong hơi nghiêng đầu, hỏi lại tôi: “Tính thế nào? Yên cô nương liệu có thấy sợ không?”.

Tôi không hiểu chàng ta hỏi tôi sợ cái gì? Không phải con người thường hay mặc định rằng, những thứ xấu xa nhất trên đời, ghê rợn nhất trên đời, đều thuộc về yêu ma cả rồi sao, biết đâu âm độc Oán Linh này lại là con đẻ của Yêu tộc chúng tôi. Vớ vẩn thật, tưởng tôi sợ cái gì?

Khóe môi của Di Phong hơi giật, chàng ta nghiêm túc nhìn mặt tôi, nói: “Quên mất. Yên cô nương… không giống các tiên nữ trên này”.

- --------------------

Lời tác giả:

Chương này tổng cộng hơn 8800 từ, rút hết sinh lực của tôi trong ngày hôm nay rồi 😂.

Bình thường, mỗi chương chỉ viết hơn 3000 từ thôi, nhưng cả tháng nay vắng bóng vì bận công việc rồi, coi như hối lộ của tác giả gửi tặng cho mọi người, ha ha. Không biết chấp niệm của mọi người về Cục Tuyết còn sâu không vậy nhỉ, nhiều bạn vẫn than phiền với tôi, thật tiếc khi đọc đến bằng này lại biết Di Phong là nam chính ^^ Tác giả chỉ cười trêu lại là: mới bảo Vân Phi không phải là nam chính, chứ có bảo rằng Cục Tuyết không phải nam chính đâu:))

Vậy theo bạn, Cục Tuyết rốt cuộc là thế nào?