Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 39: Duyên cũ của Di Phong (6)



- -----------------------

Một ngày trời đổ mưa lây phây, còn phải nghe thấy một chuyện buồn ảm đạm như thế này.

Hóng chuyện vốn đã thành bản tính trời sinh, song tôi lại không đủ can đảm, tìm hiểu sâu thêm về câu chuyện xưa cũ ấy. Chỉ vì tính tò mò muôn đời không thay đổi của tôi, mà phải lật lại những ký ức đau buồn, mất mát trong cuộc đời Di Phong thì quả nhiên tàn nhẫn. Thật tâm, chuyện này tôi không nỡ.

Tôi gạt những vụn trà trôi nổi quanh miệng chén, chỉ biết ngập ngừng, cố gắng nói vài câu an ủi: “Thật tiếc… tôi không biết sự tình lại thành ra như vậy. Quả là chuyện đáng buồn, không một ai muốn nó xảy ra cả”.

Lại nghĩ, như này đâu phải là an ủi, bèn buồn rầu nói tiếp: “Dù sao, người cũng đã đi rồi. Thế gian này sao tránh khỏi ly biệt, công tử hãy cố gắng sống thay phần cô ấy”.

Dù cho, người ở lại phải tiếp tục sống với trái tim bị tổn thương khoét rỗng, chừng ấy đã quá nhiều khó khăn.

Di Phong trầm ngâm, ở nơi góc nghiêng mỹ mạo vô song này, khóe môi chàng ta hơi mấp máy dưới những làn gió lạnh, tựa như một cánh hoa mỏng manh, xiêu mình trong bão gió. Rồi chàng ta xoay người, ánh mắt cố hòng xuyên qua những hạt mưa li ti đang bay trên bầu trời. Như thể sâu trong làn mưa ấy, Di Phong có thể tìm ra được thứ gì bản thân đã vô tình bỏ rơi.

Tôi ngẩn ra, từ khi tôi đến Tiêu Tương này, đã không dưới đôi lần tôi nhìn thấy dáng vẻ u buồn của chàng ta, tất nhiên Di Phong không để cho ai biết, nhưng tôi vẫn vô tình thấy được, dần cũng thành quen thuộc. Tôi chỉ băn khoăn nghĩ, Di Phong vẫn đương là một công tử phong tình, cuộc sống còn rất dài, lẽ ra phải tràn đầy nhiệt huyết và sắc xuân mới phải, vậy điều gì trong quá khứ đã biến Di Phong thành con người điềm tĩnh và trầm lặng như vậy? Một người an nhàn, tiêu dao như gió xuân, lại thể hiện ra một bộ mặt si tình hoàn toàn khác, chẳng giống với hồ ly bản tính trời sinh vốn phong lưu, đa tình của tiên tộc chàng ta.

Nội tâm Di Phong thật ra có khác gì tôi đâu.

Nhưng mà tôi còn may mắn hơn Di Phong nhiều lần. Người trong lòng tôi dù không thể nên đôi, nhưng người đó vẫn sống yên ổn ngay giữa cõi đời mênh mông này, không khổ đau, không mất mát, không chia lìa, như vậy cũng chính là một đặc ân quý giá. Còn Di Phong, khoảng cách giữa Di Phong và vị cô nương kia là hai bờ sinh tử.

Tâm trạng tôi chùng xuống, như một sợi dây đàn lâu ngày không được tay người gảy: “Tôi được biết, đạo pháp tiên gia nhiều thứ rất cao cường, chẳng lẽ, cô nương bạc mệnh kia không còn cách nào cải tử hoàn sinh sao?”.

Một câu hỏi trước sau không có câu trả lời.

Như vậy, có thể ngầm hiểu là Di Phong đã chấp nhận sự ra đi của cô nương mệnh mỏng ấy. Đa tình tự cổ nan di hận, ái tình xưa nay luôn là thứ khiến cho con người ta chết nửa đời người mà.

Tôi vân vê cành trúc biếc trên tay, trầm tĩnh hỏi: “Người ấy đã đi rồi, nếu cô gái đó là một cô nương tốt, nhất định trong lòng sẽ muốn được chúc phúc, tác thành cho công tử, không nỡ để cho công tử muôn đời phải quạnh hiu, cô độc. Quãng đời sau này vốn rất dài, công tử không định quen người mới nào sao?”.

Thật ra, vẫn có nhiều trường hợp người đã khuất rồi vẫn không đành yên nghỉ, đi theo tình nhân cũ, cản trở nhân duyên trời ban của người kia. Ở trần gian, người phàm gọi đó là duyên âm, nghiệt duyên giữa người âm và người sống. Thần tiên như Di Phong hiển nhiên là không có, song tình cảm đứt gánh ấy đã biến thành chấp niệm, cứ mãi dai dẳng trong lòng của Di Phong như vậy. Tôi không biết chàng ta làm như này liệu đúng...? Càng không biết nếu là bản thân tôi thì sẽ chọn thế nào, chỉ có thể đồng cảm với chàng ta mà thôi.

Thật ra, cũng bởi vì tôi rất có thiện cảm với chàng ta.

Tôi mới ở Thanh Khâu chưa được ba mươi ngày, nhưng những gì Di Phong làm cho tôi, lòng tốt của Di Phong cũng đủ cho Tịnh Yên tôi đây cảm kích cả một đời. Thậm chí, Cục Tuyết năm xưa còn chưa từng vì tôi làm bao chuyện như vậy, thế mà ngay trong thời điểm ấy, vẫn có thể thuận lợi cướp đi những xúc cảm đầu đời trong sáng nhất của tôi. Chuyện này, xem chừng tôi không thể lý giải.

Không gian phòng khách đột nhiên im ắng lạ. Tôi mới ngẩng đầu lên, bắt gặp Di Phong cũng đang nhìn lại mình, bốn mắt vô tình chạm nhau trong khoảnh khắc, nhất thời Di Phong có chút không tự nhiên: “Chúng ta hãy quên chuyện này đi. Cô nương có dùng một chút mứt đào không, để tại hạ đi lấy…”.

Nói rồi đã nhanh nhẹn đứng lên, đúng lúc tôi định ngăn chàng ta, cũng đứng dậy, vì thay đổi tư thế quá đường đột, vạt váy lụa thêu hoa của tôi bị mắc vào chân ghế. Tôi hụt hơi, với lấy bất cứ thứ gì xuất hiện ngay tầm mắt…

Đai lưng của Di Phong.

Đai lưng chàng ta quả nhiên là rất vững, nhưng dù có vững đến thế nào, thì nó cũng chỉ là chiếc đai lưng bình thường, y phục trên người Di Phong liền trở nên xộc xệch. Thậm chí, khi chàng ta kinh ngạc quay đầu lại, ngoại y trước ngực còn hơi xổ tung ra, ôi, hình thể Di Phong đương nhiên là đẹp rồi.

Nhưng, tôi còn trông thấy một thứ thú vị khác.

Một vết bớt hình hoa lê ngay bên lồng ngực trái, bông hoa như mọc ra từ một áng Kinh Thi(*) cổ nào vậy.

(*) Kinh Thi: Là bộ sách tổng hợp thơ ca vô danh của Trung Hoa từ rất xa xưa với khối lượng đồ sộ, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo

Vết bớt này cho tôi cảm giác quen thuộc đến khó tả, giống như cảm giác quen thuộc lúc tôi bước chân vào Thanh Khâu. Tôi lặng đi một lúc, đến bây giờ vẫn chưa hiểu trải nghiệm quen mà lạ như vậy có nghĩa gì đặc biệt, hay đơn giản chỉ là ảo giác của riêng tôi, tiên cảnh Thanh Khâu này cũng thật lạ lùng quá.

Mà cái cách Di Phong đang nhìn tôi còn muôn phần lạ hơn.

Tôi như ngậm hột thị trong cổ họng, hết à lại đến ờ, chút liêm sỉ còn lưu lại cho tôi biết mình không nên để mất hình tượng như thế này. Đúng lúc trông thấy vũng nước trà bốc khói dưới nền nhà, hy vọng Di Phong không để ý vũng nước đã có từ bao lâu, bèn méo miệng, cười nói: “À... ờ... tôi muốn bảo công tử, nước trà kia rất nóng”.

Di Phong ban nãy còn ngạc nhiên, không hiểu tôi đang định làm gì, khi tôi thả tay ra mới có sự phản ứng: “… Cảm ơn cô nương đã có lòng. Ta vừa trông thấy rồi”.

Dường như ngay trong thời điểm ấy, có một luồng sáng mềm mại luân chuyển qua gương mặt thanh tú như ngọc của Di Phong. Bên ngoài song cửa sổ, bóng trúc xanh đổ dài dưới thân ảnh hai người, vài con bướm trắng tinh dập dờn bay vào gian phòng trúc. Một đoạn hồi ức bất chợt quay về trong não tôi, dường như những cánh bướm kia đưa tôi bay về Dao Trì vậy.

Tôi lại tiếp tục cười ha ha, ha ha.

Di Phong đi một lát, khi quay trở lại, bưng theo một chén mứt đào nhỏ, trên chén thả vài bông hoa đào. Tôi nghĩ, cuộc sống ở Tiêu Tương luôn bình dị như vậy, êm đềm như nước, thảnh thơi như mây, mỗi ngày bầu bạn với cỏ cây, hoa cỏ, ăn những thứ trang nhã, giản đơn xung quanh mình, âu cũng là cuộc sống mà tôi từng ao ước.

Vừa yên vị ngồi xuống, Di Phong đột nhiên mông lung, hỏi: “Trong một trăm năm đấy, Yên cô nương thật sự đã ở hạ giới sao?”.

“… Ừ? Đương nhiên rồi”. Tôi chẳng mấy để tâm, đáp lời theo phản xạ, vừa hay để ý thấy thái độ Di Phong có gì hơi mơ hồ. Công tử này rõ ràng đang muốn nhìn thấu tôi.

Thế là tôi không nén nổi tò mò… chàng ta, chàng ta lại nghi ngờ tôi ư?

Nhưng ngẫm lại, đúng là tình tiết rơi xuống rừng của tôi có vô vàn sơ hở, nghe qua loa đại khái vô cùng, không quá khó hiểu khi Di Phong thấy mơ hồ như thế. Tôi lại không phải người Thiên giới, Di Phong đâu thể cho phép một cô nương lạ mặt cư ngụ trong nhà mình, chừng nào khi chưa biết chắc chắn lai lịch rõ ràng của cô ta?

Vậy nên, hiển nhiên Di Phong hỏi: “Đó là nơi nào vậy? Trong những năm tháng ấy, Yên cô nương đã sống như thế nào?”.

“Nguyệt Chi quốc”. Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, cứ nói một cách tự nhiên như thể đây là câu chuyện thật: “Tôi đã rơi xuống một khu rừng hẻo lánh ở ven núi. Nơi ấy rất xa với kinh thành, trăm dặm xung quanh, hầu như không có nhà dân ở, nên cũng không biết rõ nhân gian ngoài kia như thế nào”. Lại nâng chén trà lên, làm một động tác mời Di Phong thưởng trà, vu vơ cười: “Thương tích quá nghiêm trọng, đã cướp đi mất nửa sinh mệnh của tôi. Trong một trăm năm ấy, tôi chỉ còn biết ở lại trong rừng để trị thương, thi thoảng cũng có thời gian để tu luyện”.

Những gì tôi bịa ra cũng có phần nào đúng, thương tích quá nghiêm trọng là đúng, trị thương và tu luyện cũng không ngoài ngoại lệ. Chỉ có điều, thiết nghĩ, đã mất công bịa ra thì nên tìm nơi nào có cơ sở thật sự, tôi đã từng sống ở Nguyệt Chi quốc hơn bảy năm cơ mà, có gì về nơi ấy mà tôi lại không rành rọt đây?

Khóe môi của Di Phong ngập ngừng: “Vậy, cô nương có biết…”.

Chưa đợi tôi hỏi lại đã có những chuyện gì, Di Phong chống một tay lên trán: “À, cô mất tích lâu vậy, đương nhiên là không thể biết rồi”.

Chén trà trên tay tôi nghiêng nhẹ, có vẻ như nó cũng không hiểu nổi hai người trong đây đang vòng vo chuyện gì. Tôi đột nhiên nổi hứng: “Quên mất đấy. Tôi còn đương thắc mắc, tại sao lần đầu tiên gặp mặt, công tử đã thấy rõ thân thế của tôi vậy? Công tử biết tôi từ bao giờ, tại sao tôi không rõ?”.

Đằng nào mọi thứ đã không còn như xưa, tôi cũng không còn là tiên đồng. Phủ Nguyệt Lão vong mạng, sợi dây liên kết duy nhất giữa tôi và Thiên giới đã biến mất lâu rồi. Vậy mới nói, mối quan hệ tồn tại giữa con người với con người, đôi khi còn mỏng manh hơn cả sương khói.

Nhưng điều ấy không có nghĩa, một khi rời xa vòng tay của Nguyệt Lão, bản thân tôi không làm nên nổi trò trống gì cả. Tôi vẫn là Tịnh Yên, một yêu hoa lạc bước giữa trời tiên xa lạ, thậm chí, còn là một Tịnh Yên kiên cường hơn lúc trước.

“Chỉ là đôi chút cơ duyên qua đường thôi. Một bữa tiệc xuân yến, các tiên đồng của chúng tiên trăm lộ cùng thi đấu, cô nương còn nhớ không?”.

Tôi ù ù cạc cạc, không nhớ: “Là tiệc xuân yến năm nào cơ?”. Tôi đã từng tham gia tiệc xuân yến những hai lần cơ mà.

“Bữa tiệc xuân yến khoảng ba trăm năm trước, vào đúng ngày Lập Xuân”.

Di Phong chống một tay lên má, trong mắt đong đầy những ý cười hiền hòa, đang yên lặng, nhìn tôi.

Ngày Lập Xuân, tiệc xuân yến ba trăm năm về trước…

Chàng ta bảo như vậy, thoáng chốc, làm cho tôi bồi hồi. Từ bồi hồi khẽ hóa thành hoài niệm, trong thâm tâm dường như đã sống lại những tháng ngày xưa cũ.

Nhắc đến Thiên giới, thần tiên chỉ có hai ngày hội lớn nhất, tiêu biểu nhất, tổ chức vào mùa xuân, chính là tiên hội Dao Trì và xuân yến. Tiên hội Dao Trì trăm năm lại khai hội một lần, là dịp thần tiên muôn nơi đầu năm về du xuân, tụ họp, nhân cơ hội này phô trương thanh thế của cõi tiên, quy mô hoành tráng chẳng nơi nào hơn được. Hội xuân yến có vẻ khiêm nhường hơn, cứ năm mươi năm thì mở ra một lần, là bữa tiệc ngâm thơ, chúc rượu, tổ chức các cuộc thi so tài, vui chơi giữa chúng tiên trăm lộ, tương tự như lễ hội Đạp Thanh hằng năm của người trần.

Cả đời tôi đến bây giờ chỉ tham dự đúng hai tiệc xuân yến, một mùa vẻ vang, một mùa bết bát. Lần đầu tiên tham dự thì khỏi nói, có lẽ vận số của tôi đang được sao Hỷ Thần chiếu mệnh, phúc khí lên cao, thi thố tài năng đều suôn sẻ không ngờ. Hoặc cũng bởi vì đám tiên đồng khinh thường tôi ma mới, nên không phòng bị gì, đến khi trông thấy người giơ quả cầu lụa trên chiếc đài cao kia không phải là ai trong bọn họ, tất cả mới nhìn nhau kinh hoàng.

Nguyệt Lão và gia nhân trong phủ Nguyệt Lão bảo, khi ấy, trông tôi tuyệt vời lắm. Vô tình hôm ấy, tôi lại khoác lên mình một bộ xiêm y màu mơ sữa, tóc cài trâm hoa ngọc, nom chẳng khác nào một tia nắng ban mai lạc bước giữa Dao Trì ngàn khoảnh. Vườn hoa lê có gió thổi đung đưa, muôn vạn gốc lê trắng thả hoa trôi theo gió, tựa như đang cùng nhau chúc tụng. Cả bầu trời đầy hoa mơ màng chính là ký ức khép lại của tôi về ngày xuân năm đó.

Bàn về thành tích ấy, phủ Nguyệt Lão đều vô cùng phấn khởi chúc mừng tôi. Ban đầu, được bao người khen ngợi, Tịnh Yên tôi cũng rất mực vui vẻ, cảm thấy mình không tệ, đúng là có hơi lười tu luyện một tí, lĩnh ngộ lâu một tí, nhưng năng lực bản thân như vậy cũng là rất khá rồi. Nguyệt Lão còn gật gù nhận định, nếu chăm chỉ tu luyện, tôi hoàn toàn có thể thăng lên hàng tiên tử, tức là trở thành một tiên nữ, còn có cơ hội lên Côn Luân diện kiến Tây Vương Mẫu(*).

(*) Tây Vương Mẫu: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Tây Vương Mẫu sống trên núi Côn Luân, cai quản chúng tiên nữ. Phàm là tiên nữ, khi đắc đạo thành tiên, đều phải lên trời bái tế Tây Vương Mẫu, nam thì bái tế Đông Vương Công

Tất nhiên, căn nguyên tu luyện của mỗi người là không hề như nhau, vì vậy, trên đời mới có những trường hợp éo le khiến người ta thở dài. Ví dụ như, một thượng tiên nọ còn có pháp lực cao hơn cả thượng thần, song vẫn không thể thăng phẩm cấp, cứ mãi dậm chân ở thượng tiên, chúng tiên nhân nhìn vào chỉ biết đoán bóng đoán gió rằng, chắc hẳn là do tu luyện tâm thức còn chưa đủ. Tiên nhân đó cũng nhất thời không hiểu, chẳng biết khi nào kiếp nạn thăng thiên mới có duyên gặp mình.

Năm đó, chỉ bằng vài lời khen vu vơ, chẳng có cơ sở của Nguyệt Lão, cũng đã thành công khích lệ ý chí trong lòng tôi. Sẵn đang đà chăm chỉ, tinh thần đang tràn trề, tôi quét sạch Tàng Thư các và số sách bày trong động Lang Hoàng(*), Nguyệt Lão còn than thở: “Ngươi định ôm hết sách tiên thuật trong bốn bể tám cõi về nhà sao? Phủ của ta chật lắm!”.

(*) Động Lang Hoàng: Tương truyền, cùng với Tàng Thư các, động Lang Hoàng là nơi cất giữ pho sách của Thiên giới

Pháp lực của tôi so với đám thần tiên gạo cội có lẽ chẳng phải cao siêu gì, nhưng hai nghìn năm tu luyện trên Dao Trì, cũng cho tôi có được chút tu vi kha khá, đủ để muôn đời sống vô sự bình an.

Lại nói, tiếp nối chuyện năm ấy, tôi đã tu luyện chăm chỉ đến điên cuồng, kết quả lại không thể nào thất vọng hơn. Lâu dần, tôi cũng mặc cho bản thân mình lười biếng, số sách tiên thuật mang về cũng không đả động nữa. Lần đầu tiên tôi thấy, những vị tiên nhân mệnh danh là thiên tài tu luyện thật đáng để ngưỡng mộ, còn tôi chẳng có thứ gì để so bì cùng họ.

Mãi sau này, tôi mới biết, không phải tư chất mình kém cỏi, chẳng qua tôi là một yêu tinh, lại đi tu luyện Đạo pháp tiên gia của thần tiên, mà không phải yêu thuật, điều ấy là đi ngược ý trời. Đến khi ngộ ra được chân lý, thì cũng là lúc tôi đã sống rong chơi như vậy phải đến hàng trăm năm, đương nhiên cũng chẳng mặn mà chuyển sang học yêu thuật, hay ma thuật gì nữa.

Cứ như vậy cho đến tận bây giờ.

Có điều, bữa tiệc xuân yến ba trăm năm về trước, lần thứ hai được tham dự xuân yến, lại là thảm hoạ bôi bác nhất đời tôi. Khi tôi giành được tất thảy vinh quang vạn trượng ấy, Di Phong lại không có cơ hội để chiêm ngưỡng, tôi thấy cơ duyên này thật xúi quẩy, thật đáng buồn làm sao.

“Vẫn chưa nhớ ra sao?”, Di Phong chống tay uống trà, hỏi.

Tôi gật đầu, tiếp tục giả ngơ vậy: “Ừ, đúng là không nhớ nổi”.

Sau khi trở về phòng, tôi lên giường, đánh một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy, mới là cuối giờ Ngọ, nằm lăn lộn một lúc mà không ngủ thêm được, bèn vận công trị thương.

Đầu buổi chiều, sau trận mưa xuân, tiết trời khá mát mẻ, trong lành. Tôi chưa từng cảm thấy dễ chịu thế, tuy là đang trị thương, nhưng lại ung dung như ngồi thiền, khiến cho Tiểu Chước không hiểu sao tôi lại vui vẻ thế, nó còn chắc nịch khẳng định rằng, tôi vừa mơ thấy giấc mộng đẹp gì đây.

Tôi cũng chẳng đả động, để cho nó ngồi đoán hươu đoán vượn, một hồi sau cũng không lải nhải nữa.

Ngồi vận công độ nửa canh giờ nữa, tôi ngừng tay, chờ khi điều khí bình ổn sẽ tiếp tục nằm ngủ.

Tôi đang ngoác miệng ngáp, tự nhiên cảm thấy bên ngoài ban công có luồng hơi nước lành lạnh, nhổm lên nhìn, một làn tiên khí cũng lành lạnh không kém. Khỏi trông tôi cũng biết, không phải là gã Thuỷ Thần Nhạc Ân hám tiền sao!

Gã đang gọi Di Phong dưới lầu, có vẻ bên ngoài khá sốt ruột.

Tên này, sáng nay bọn tôi vừa gặp mặt, thế mà chỉ mới đầu buổi chiều, đã nhớ tri âm đến mức không chịu nổi, phải chạy sang tận đây, đúng là một tên vừa bướng bỉnh, lại si ngốc đáng yêu… Đấy là suy nghĩ của người ngoài, còn tôi và Di Phong đều không mặn mà khi gặp y cho lắm. Tôi chống tay lên thành cửa sổ, nghiêng người, xem màn kịch dưới lầu với tâm tình nhàn nhã.

Không một ai mở cửa, có lẽ chủ nhân của Tiêu Tương đương giấc ngủ say rồi.

Tôi nhếch môi, đang ngồi không cười cười, để xem y còn kiên nhẫn được bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng linh lực tác động lên cột nhà rất mạnh, kèm theo bạo âm gào to như tiếng sư tử gầm: “Nữ tử chết tiệt kia! Ngươi đưa Di Phong nhà ta đi chơi ở đâu rồi! Ta thề ghi hận cả nhà ngươi!”.

Ặc, tình huống quái quỷ gì không biết?!

Chưởng phong đó tông vào vách nhà trúc rất mạnh, ầm một tiếng, như thể lầu hai của tôi cũng sắp sửa sập xuống, tôi vừa tức giận vừa thẹn tím cả mặt. Nhưng lại nghĩ, Di Phong còn chưa thèm ra mặt, việc gì tôi phải bất bình chuyện vơ vẩn này đây? Hơn nữa, tôi cũng được nghe rằng, Di Phong đã dùng tiên pháp xây dựng nhà, dưới nền đất còn chôn một khối câu ngọc có vượng khí trấn trạch, nên vô cùng kiên cố, không thể chỉ vì vài ba chưởng phong của Thuỷ Thần mà đổ như rơm được.

Thấy vài chưởng phong là chưa đủ, Nhạc Ân làm phép gọi thuỷ lên, một cột nước dài như con thuồng luồng ập tới, làm nước văng cả lên ban công lầu hai. Tôi thấy nước, liền nép mình để tránh.

Đợi khi mọi thứ yên ắng hẳn, tôi mới nhổm người lên, nhìn thấy Nhạc Ân đang cáu kỉnh ra về. Trước khi xuống cầu, còn tiện chân đạp đổ một chiếc vạng gần đó.

Xem ra… y tức giận vô cùng.

Cùng lúc ấy, bên ngoài biển Bột Hải, sóng cuộn mây tràn, nước xanh xanh đã mấy vạn năm.

Một vị công tử mặc áo màu xanh than lướt qua từng ngọn sóng, thi thoảng, sóng biển cuộn lên những bọt trắng dữ tợn, vươn cả qua đầu người, chàng ôm vai, tránh kinh động vết thương, lại theo gió lướt đi bay về phía chân trời.

Chàng còn nhớ, rất rất lâu về xưa, nơi đây từng là một nơi phồn hoa đô hội của thần tiên, bãi bể hoá nương dâu, nương dâu thành bãi bể, trải qua hàng vạn năm thay đổi, tất cả đã trở nên hoang tàn. Lâu ngày không còn ai qua lại, dưới biển sinh ra nhiều loại sinh vật lạ. Bây giờ, biển Bột Hải đã chính thức trở thành sào huyệt của muôn loài thuỷ quái, nhiều nhất là cá quỷ. Chúng đã sinh sôi bành trướng đến mức Thiên giới phải đau đầu, may thay, giống cá kinh dị ấy chỉ xuất hiện về đêm, chúng tiên coi như nhắm mắt làm ngơ cả.

Công tử áo xanh bắt ấn, một đốm sáng loé lên ở chân trời xa xăm, lẫn vào trong mây trắng. Chàng phất tay áo, cứ thế xé gió kiên trì đuổi theo đốm sáng kia.

Giữa gió lộng trùng khơi, không ai ngờ, nơi bỏ hoang này còn lưu lại một vịnh đảo cách biệt với nhân thế. Bên ngoài vịnh đảo, bao bọc một lớp kết giới mỏng, không phải để ngăn chặn người ngoài xâm nhập vào, mà là để chủ nhân của nó ẩn thân khỏi tai mắt người trời.

Khung cảnh trên đảo đẹp đến mức mê hoặc thần phách, núi xanh mây trắng, rừng cây hoa hạnh lúc ẩn lúc hiện trong làn sương bàng bạc.

Bên bờ suối, một ông lão nọ đang cầm thương bắt cá. Thoạt nhìn, tưởng chừng ông chỉ là một người già nua, chậm chạp, song, kĩ thuật phóng thương lại sắc bén đến mức khiến người ta rùng mình, con cá mắc kẹt dưới mũi thương giãy lên đành đạch, cuối cùng, nó đành yên vị trong chiếc giá của ông.

Lão tiên cười khà khà đắc ý: “Ngươi đúng là ngoan ngoãn, không khó chịu như lũ cá quỷ kia”.

Tự nhiên, ông trầm tư một lát. Có một vùng kết giới ông không sao cảm nhận được, không phải nó đã bị ẩn đi, mà là người mới vào có thân thủ rất nhẹ, chưa cần huy động tiên lực, đã có thể xuyên qua nhẹ bẫng. Người lạ này chứng tỏ đã xâm nhập thành công, vậy mà kết giới gần như không có phản ứng kinh động gì đặc biệt.

Lão tiên thở dài, lại quay người lội xuống khe suối, bắt thêm vài con cá, mới chịu lên bờ thu dọn đồ đạc để ra về.

Nơi này đã lâu rồi chưa từng đặt chân đến, công tử áo xanh còn nhớ rõ, lần cuối cùng, đã là câu chuyện của hai nghìn năm trước.

Chàng bước qua khoảnh sân trong tiểu viện, ánh mắt chỉ khẽ lướt qua những giàn treo cá quỷ, chứ không dừng lại lâu, bình tĩnh tìm đến tiếng chuông vang vọng trên đỉnh tháp.

Mới đó… thế mà đã cách biệt nghìn năm.

Công tử vào trong tháp, đến một căn phòng nằm trên tầng thứ chín, thấy cửa ngoài mở toang, giữa phòng, một ông lão đang điềm nhiên châm một bình trà mới, khói trà bay lượn trên thư án.

Công tử quỳ xuống, cúi đầu lạy: “Di Phong, tự Tiêu Dao, xin tham kiến lão bá”.

Lão tiên im lặng, lúc sau quay mặt ra, lại là ánh mắt từ bi hỷ xả, như ôm cả chúng sinh thiên hạ.

“… Thời gian trôi đi, vạn vật thay đổi, không có thứ gì tránh khỏi quy luật đó. Ngay cả con cũng vậy, công tử à, con đã chịu nhìn nhận tên tự này rồi sao?”.

Tiêu Dao, chân cá tiêu dao thị trích tiên(*)…

(*) Đề Vương xử sĩ sơn cư – Lý Hàm Dụng. Dịch thơ: Trích tiên ấy thật tiêu dao cõi trần, bản dịch thơ của Trần Trọng Kim

Ông bấm tay, người ta không rõ thái độ và biểu cảm trên gương mặt già nua, nhưng riêng chàng, thực tâm chàng lại rõ. Lão tiên kia nhìn chàng, muốn nói câu gì đó, nhưng lời nói thốt ra ban đầu chỉ có tiếng thở dài.

“Xem chừng, công tử đã bắt đầu ra tay rồi”.

***

Công tử nhớ, lúc nhỏ, đã có người xoa đầu dạy bảo chàng, nói rằng, thiên hạ sau này sẽ do anh em chàng làm chủ, một vị quân vương của Thanh Khâu phải biết cương nhu đúng mực, chính trực uy nghiêm, phải dốc lòng mang lại thái bình cho bách gia trăm họ, giữ gìn Thanh Khâu muôn đời được phồn vinh.

Chàng vốn dĩ chẳng ham thiên hạ này, ngày ngày chỉ mong sống vô sự, bình yên, nhưng từ đầu đến cuối, những kẻ ngoài kia chẳng chịu buông tha chàng.

Con giun xéo lắm cũng quằn, chàng đã không còn là Di Phong của năm xưa, chàng vì thế từng bước phải nỗ lực, nỗ lực biến mình trở nên mạnh mẽ hơn, phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những người thân yêu xung quanh chàng. Còn có… che chở cô nương mà chàng yêu.

Ý chàng đã quyết rồi, chàng biết, một khi chọn dấn bước, chàng sẽ phải độc bước rất lâu trên con đường của mình. Cô độc rất rất lâu...

Đối diện với những lời có phần cảm thương kia, công tử không hề thấy nao núng, chỉ khẽ cụp mắt, nói: “Bọn chúng có thể hãm hại con, con hoàn toàn chịu được, nhưng con sẽ không để cho ai làm ô nhục phụ quân, làm hại Thanh Khâu này”.

Ngữ khí giao tiếp của chàng bao giờ cũng nhẹ nhàng như vậy, nhưng lần này, lại cho cảm giác như thể chàng đang gằn từng câu, từng chữ vậy.

Lão tiên nhíu mắt lại, trầm ngâm: “Tuy ta từng chứng kiến công tử lớn lên từ nhỏ, quãng đường đó rất dài, nhưng vẫn không sao quen được bộ dáng này của con…”. Ông khẽ lắc đầu, vuốt vuốt chòm râu, nói: “Dù là chuyện hơn hai nghìn năm trước, hay là chuyện bây giờ, lần ấy, chứng kiến con điên cuồng như vậy, lại kiên định như vậy, đến giờ vẫn không thể quen được. Ta tuy rằng làm ra vẻ ngăn cản, nhưng trong lòng vô cùng ngưỡng mộ con”.

Ông nhắm mắt, dường như từng chuyện xưa đang lặng im tái hiện. Một buổi đêm độc trời, oán khí bao phủ khắp bầu trời Thiên giới, thiên tượng báo hiệu điềm chẳng lành, ông có linh cảm xấu, bèn thắp đèn, gieo một quẻ Mai Hoa.

Quẻ Địa Hoả Minh Sản, cố nhân phương xa gặp hung hiểm tính mạng.

Trong cõi lòng vốn tĩnh lặng của ông nay đột nhiên nổi sóng, như lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó. Một tiếng sét kinh hoàng rạch ngang bầu trời, ông mở cửa, nhìn thấy người quen cũ… bước đến cùng cơn mưa.

Toàn thân chàng đẫm máu, hai hốc mắt nhắm nghiền, ông chưa từng thấy một người bị thương nào lại ra nhiều máu thế, tưởng như máu trên người chàng đã chảy hết. Người đưa chàng đến đây toàn thân toát ra vẻ cao quý, áo bào vàng rực, chỉ nói đúng một câu: “Di Phong không thể về Thanh Khâu, xin thiên sư cứu người”.

Tiên chướng được gỡ bỏ, mưa gió mịt mùng không ngừng quất lên ba người họ.

Đó đã là chuyện hơn hai nghìn năm trước.

Quay trở về thực tại, công tử kia không chết, nhưng đã bao nhiêu lần từ cõi chết trở về. Tiên lão lại lên tiếng: “Nói đi. Ta biết, không phải tự nhiên công tử đến chỗ này tìm ta”.

Công tử lặng im, không nói gì.

Ông nhìn vết thương trên vai chàng, bật cười: “Kẻ đâm công tử thân thủ không tệ, nhưng kĩ năng của hắn quá nóng vội, chỉ là một vết thương thế mạng. Công tử giờ đây đã khác xưa vô cùng, hắn hà tất có thể là đối thủ của con?”.

Chàng không quan tâm tiên lão bình phẩm về Vũ Nghệ ra sao, chỉ chậm rãi chắp hai tay trước mặt, rồi lại thả tay ra, hồi tưởng: “Năm xưa, lão bá đã giúp con nhiều việc, trong lòng Di Phong luôn ghi nhớ… Phụ quân con chỉ có một người bạn tốt nhất là lão bá, lẽ ra, Thanh Khâu đã không mất đi một vị thần tiên vốn xuất chúng như người. Thời gian trôi nhanh vậy, người vẫn ngày ngày ở đây diệt cá quỷ, còn phụ quân một mình ở Thanh Khâu…”.

Chàng nhìn làn khói toả ra từ ly trà, nói: “Con có một đề nghị”.

Tiên lão đăm chiêu nhìn công tử, chàng đột nhiên cúi rạp người xuống, dập đầu, hai tiếng ‘lão bá’ chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị chàng đổi thành ‘thiên sư’: “Xin thiên sư quay trở về Thanh Khâu”.

Tiên lão kinh ngạc, như thể không tin vào tai mình, đang muốn đỡ chàng dậy, chàng lại lui về sau, giọng vẫn đầy khẩn thiết: “Xin thiên sư quay trở về Thanh Khâu”.

Đã lâu rồi, tiên lão sống cách biệt hồng trần, không ai gọi ông bằng tôn xưng lạ lẫm và trang nghiêm như vậy, ông lẩm bẩm: “Công tử, ý của con đây là…”.

“Xin thiên sư quay trở về Thanh Khâu”.

“Con…”.

“Xin thiên sư quay trở về Thanh Khâu”.

Công tử không ngẩng lên, từ đầu cho đến cuối, chàng chỉ lặp đi lặp lại khẩn cầu này không biết bao nhiêu lần. Ông hiểu nguyên nhân chàng làm vậy, nhưng thật không sao hiểu, vì sao chàng đã biết sự thật mà vẫn nguyện làm thế.

Tiên lão bất đắc dĩ thở dài: “Thanh Khâu không phải quê hương của công tử, vì sao công tử phải chấp nhất như vậy? Huống hồ, sau khi trải qua thời phồn vinh, một vương triều, một quốc gia nào đó cũng sẽ phải suy tàn”.

Suy tàn sao? Từ lâu, chàng biết rõ, Thanh Khâu này vốn đã suy tàn ngay từ khi nó bước đến đỉnh cao rồi.

Chỉ là không cam tâm, không dễ gì mới có thể cam tâm.

“Không giấu gì thiên sư, con đã dẹp bè lũ tiên quan tạo phản. Sức khoẻ của phụ quân vài năm nay không tốt, thường xuyên nằm liệt giường”. Giọng công tử trầm trầm, không biết đang nghĩ xa xôi gì: “… Hàng ngũ tiên quan mới, cần một người dạy bảo. Người có thể đảm đương trọng trách ấy, đi khắp đất trời này, hoạ cũng chỉ có người mà thôi”.

Tiên lão ngước nhìn chàng, uống một ly trà, nói: “Đã bao năm qua rồi, ta chẳng lập nên công trạng vinh quang gì, ngoại trừ giết được mấy con cá quỷ kia. Dám hỏi công tử, con có lý do gì tin tưởng lão phu này như vậy? Còn có, công tử tính lấy thứ gì để đánh đổi cùng ta?”.

Không để thiên sư từ chối hay đồng thuận, công tử hé miệng, một lời kiên định nói: “Di Phong đánh đổi với thiên sư, trong vòng năm mươi năm, cá quỷ trong biển Bột Hải sẽ hoàn toàn biến mất”.

Một thoáng im lặng tràn qua căn phòng này, vị tiên lão kinh ngạc, đôi tay của ông xin một đài âm dương. Khi hai đồng xu vừa vặn rơi xuống đĩa, ông còn kinh ngạc hơn, chắp tay nhìn về hướng Tây Phương cực lạc.

Thôi vậy… vốn đã là ý trời.

Ông nhìn công tử lúc này đã đứng dậy, nắng chiều chếch choáng trên gương mặt của chàng, mày mắt nâu nâu, đẹp đến vô thần. Sau lưng chàng, vài con chim nhạn bay lượn qua đỉnh tháp, giống như bao buổi hoàng hôn ông đã từng trông qua ở nơi cô tịch này. Bất chợt, ông nhớ về thời trẻ, như thấy bóng dáng của cha chàng đâu đây.

Dung mạo công tử không giống cha, nhưng phong thái thì không thể lẫn lộn đi đâu được. Thời trẻ, ông rất gần Nhữ Hạ, cả hai là những bằng hữu tốt, dù số phận về sau, mỗi người tha phương về một ngả.

Chỉ mong rằng, một người đẹp đẽ như công tử trước mặt, có thể mãi mãi sống ở nơi thanh bạch, hoa sen nở trong bùn, đừng rơi vào đêm đen…

“Ta còn ở lại đây, cần thu xếp vài chuyện. Chậm nhất vào tháng lễ Phật Đản, công tử hãy đón lão phu ở Thanh Khâu”.

Luyện công trị thương xong, quả là rất mệt mỏi, tôi vừa đặt lưng xuống, tỉnh dậy ngoài đã là tối mịt.

Hôm nay mệt như vậy, có lẽ Di Phong bỏ qua cơm tối rồi. Tôi vừa muốn kể cho chàng ta biết chuyện thú vị chiều nay, vừa lo sợ làm phiền, xuống lầu trệt, mọi thứ vẫn tối om, mới chắc mẩm Di Phong còn đang ngủ.

Thế là chủ tớ nhà tôi cũng chỉ ăn qua quít.

Ngồi vắt vẻo ngoài ban công một lúc, tôi đột nhiên thấy tò mò về bức màn quá khứ của anh em nhà họ. Rồi sự xuất hiện của loại âm độc kia, về những con người xung quanh tôi, tương lai của Thiên giới, liệu Lưu Tinh có từng quen Vệ Hằng,… Mọi thứ quá mơ hồ, tôi càng nghĩ càng thấy mình nực cười, nhất quyết phủi tay, không muốn chuốc thêm phiền muộn nữa.

Màn đêm thật dài lại buông xuống.

Đêm hôm ấy, tôi đang ngủ thật say, Tiểu Chước không biết hóng hớt ở nơi đâu chạy về. Nó lay lay tôi dậy: “Chủ nhân, tiểu nhân nghe được tin mật đó, trên đỉnh Hồ Ly xảy ra chuyện không hay, khiến cả đội tiên quan đều bị đưa vào ngục”. Lay lay vô tác dụng, nó nhảy lên mặt tôi: “Ôi giời, chủ nhân của tôi ơi, mau dậy nghe chuyện này! Không biết chuyện gì nhỉ, nó có liên quan đến vết thương trên người Di Phong không?”.

Tôi mặc kệ, phẩy tay đuổi nó ra, tin này quê mùa rồi. Tiểu Chước cứ ríu rít không ngừng: “Gay nhỉ! Rồi ai sẽ là người thay thế bọn họ đây? Di Phong đường đường là thái tử, chủ nhân chưa moi được tin tức gì thật sao? Hay là người đã biết trước rồi? Biết mà không kể cho người ta nghe là tạo nghiệp lắm đấy!”.

“Chủ nhân, kể cho tiểu nhân đi”.

Hứ! Tôi đang buồn ngủ muốn chết rồi, con chim ngu này còn không cho ai nghỉ, bây giờ đã là mấy giờ đêm rồi chứ? Tôi lười biếng úp mặt vào gối mềm, trùm chăn nệm kín mít: “Ồn ào quá, mau để cho ta ngủ! Còn tiếp tục nói nữa, ngươi tự tìm hiểu đi”.

Tôi hất tay, linh lực đưa Tiểu Chước bay vọt ra ngoài cửa, càng được thể yên tâm ngủ ngon lành.

***

Sớm tinh mơ, gà còn chưa gáy sáng, tôi đã ép mình phải thức dậy.

Ôm chiếc váy ra cửa, tiểu tiên nga nọ đã đứng sẵn ngay bên thành cầu rồi. Nàng ta nhỏ nhẹ, chào hỏi tôi một lúc, sau đó đưa tôi ra ngoài cốc, là nơi các tiên nga ở Thanh Khâu giặt đồ.

Nơi đó tên là đầm Thiên Thuỷ.

Đầm Thiên Thuỷ có cảnh sắc rất đẹp, chỉ tiếc là hơi xa, khoảng cách đi lại có vẻ không thuận tiện. Khi nghe đến tên gọi của nó, tôi đã nghĩ vì sao lại đặt tên như vậy, đến nơi rồi mới rõ, đúng là nước trong đầm từ trên trời đổ xuống.

Tiên nga nọ kể tôi nghe bằng dáng vẻ tự hào, đại loại, đó là món quà Thiên giới tặng Thanh Khâu suốt từ thời thượng cổ, cung nghênh vị thái tử duy nhất có được tiên diễm vang danh thiên hạ của Hồ tộc, cũng là vị thần thượng cổ nốt. Bọn họ đúng là rất hào phóng, đã tách hẳn hai nhánh sông Ngân Hà dẫn vào con đầm này, tạo nên một phong cảnh tráng lệ như thơ. Từ đó, đầm Thiên Thuỷ ra đời.

Tuy tôi là một người yêu thiên nhiên, cái đẹp, nhưng trong lời của nàng ta, tôi lại chẳng quan tâm đến sự tích con đầm này cho lắm. Cái mà tôi quan tâm, chính là tiên diễm Hồ tộc và vị thái tử thượng cổ kia, tự nhiên tôi nảy sinh suy nghĩ, nếu Di Phong có được trợ giúp của tiên diễm Hồ tộc, biết đâu chàng ta có thể bảo hộ Thanh Khâu muôn đời bình an, tránh xa độc Oán Linh, càng không lo hiểm nguy rình rập từ bè lũ yêu tinh tạo phản.

Trước kia, chỉ cần là mọi thứ vinh quang, đẹp đẽ nhất trên đời, nếu có thể đoạt được, tôi đều muốn dành cho Cục Tuyết. Giờ đây, cảm xúc ấy đã nhạt phai đi nhiều. Có lẽ, trải qua bao năm tháng, đã đến lúc tôi thấu hiểu lẽ phải buông tay rồi.

Chỉ là sự đời quá tức cười, khi hai chúng tôi còn quen biết, tôi tìm mọi cách để đi vào tim chàng, vốn dĩ cầu chẳng được, khi chàng không còn nhớ gì cả… thì tôi lại buông tay.

Thôi vậy, tôi chỉ muốn sống bình yên thôi.

“Vị thái tử đó của các cô, ngài ấy giờ đâu rồi? Có phải là vị Đế Quân nào đó đã thoái vị?”.

Tiên nga lắc đầu, ủ rũ đáp: “Ngài ấy đã mất tích trong tam giới lâu rồi. Ngay cả chúng tôi cũng không biết ở đâu”.

Tôi xoa cằm thắc mắc: “Ngài ấy nhường ngôi rồi, xong liền mất tích sao?”.

“… Không phải. Người Thanh Khâu đều biết, sử sách của Thanh Khâu ghi lại, ngài ấy còn chưa từng lên ngôi”.

Ồ, nhiều chuyện trong niên sử Thanh Khâu nghe chừng khá thú vị.

Tôi không hỏi thêm nữa, cùng tiểu tiên nga sà xuống một lạch nước nho nhỏ.

Chúng tôi mỗi người lo một việc, cũng không ai bận để tâm người kia. Vừa yên vị chưa lâu, một toán tiên nga khác cũng mang y phục tới gần đó. Bọn họ tổng cộng có tám người, trò chuyện rất ầm ĩ.

Tiểu tiên nga nhìn tôi, lắc đầu, có vẻ như đã quen với cái cảnh này rồi. Cũng phải, đầm Thiên Thuỷ là nơi các tiên hầu nuôi tằm giặt vải, thường dân và thần tiên rất ít khi vào đây, bọn họ cần chi phải giữ lễ. Chúng tôi lại tiếp tục lo làm việc của mình, mặc cho tiếng trò chuyện bên kia mỗi lúc một ồn ào.

“Các tỷ muội, ai ở đây đã từng nghe nói đến thiếu gia danh tiếng của nhà họ Tô chưa? Hôm trước, tỷ mới giao thư từ cho hắn. Tô thiếu gia đúng là cực phẩm, người ta còn chưa có ý trung nhân gì đâu”.

“Thật sao? Tỷ gặp y rồi à? Nghe tỷ nói mà chúng bọn muội tò mò quá! Tô thiếu gia đã bao nhiêu tuổi rồi? Ôi chao…”.

“Tỷ nghe nói, năm nay Tô thiếu gia gần hai nghìn tuổi rồi, nhưng thế thì sao chứ? Các muội phải gặp rồi mới biết, hắn chính là một thiếu niên ngon lành, trăm người hiếm gặp, cả Tô phủ nhà họ và khắp vùng Thụy Dương, không một ai tuấn tú nhường này đâu!”.

“Vậy ư? Muội nghe nói, Thụy Dương cũng có nhiều giai nhân mặc khách lắm. Hân tỷ tỷ, Tô thiếu gia đó rốt cuộc trông thế nào? Có đẹp như hai vị hoàng tử của chúng ta không?”.

Cô nàng được kêu là ‘Hân tỷ tỷ’ kia cười phá lên: “Các muội chẳng biết cái gì cả! Với tỷ, Tô thiếu gia đương nhiên là đẹp hơn họ rồi. Đại hoàng tử còn lạnh lùng, rắn rỏi, tỷ không nói làm gì, chứ thái tử Di Phong đẹp thì có đẹp thật, nhưng ngũ quan của chàng ta buồn quá, tính tình lại ôn nhu, tẻ nhạt. Tô thiếu gia kia trông vô cùng yêu nghiệt, nhìn đã chỉ muốn cắn, như vậy mới giống hồ ly chứ”.

“Ai da, y đẹp theo kiểu yêu nghiệt sao? Muội không thích nam nhân yêu nghiệt lắm”.

“Ngốc! Bởi vậy nên muội mới phải ngày ngày ở đây giặt đồ đấy! Các muội nếu không chịu cầu tiến, thì chúng ta bao giờ mới ngẩng lên được hả?”.

“Hân tỷ tỷ nói đúng. Chúng ta dù sao cũng là tiên, tuy chỉ là tiên hầu, nhưng còn hơn hẳn đám nữ nhân phàm trần. Bây giờ, các tiểu thư và đám tiên nữ đâu có mấy người dung mạo nổi trội chứ, trông vô vị quá thể. Nếu chúng ta mà không chịu cầu tiến, thì muôn đời muôn kiếp, những người như vị Tô thiếu gia kia sẽ lại rơi vào tay của đám tiểu thư và tiên nữ mà thôi”.

Lại có người vui vẻ: “Ha ha, một người anh tuấn như vị Tô thiếu gia đó, chắc hẳn, Hân tỷ tỷ lại mê người ta điếu đổ rồi”.

“Nào phải chứ! Ha ha, Diệp Hân tỷ tỷ nhìn xinh đẹp như vậy, còn hơn đầy tiên nữ, phải là vị Tô thiếu gia kia mê mẩn Hân tỷ tỷ, như vậy mới đúng bài”.

“Mà hai vị hoàng tử của chúng ta bộ không ngon lành sao? Hân tỷ tỷ, tỷ đã mấy lần hầu hạ hai vị hoàng tử rồi, tỷ không để ý bọn họ hay liếc nhìn tỷ sao? Tỷ cứ chủ động đánh liều xem, biết đâu lại được một trong hai người họ sủng ái, thiên quy Thanh Khâu đâu có cấm hoàng gia không được lấy người hầu”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Thôi, thôi, các muội không cần khen ngợi tỷ. Tỷ biết mình thế nào, hơn nữa, anh em nhà họ không phải mẫu hình riêng của tỷ. Bộ các muội không biết, ngày xưa, thái tử Di Phong đi đâu cũng bị người ta xua đuổi sao?”.

“… A, cái này muội có biết. Muội tình cờ nghe được tiên nga của Đế Phi bảo nhau rằng, ngày xưa, thái tử Di Phong còn không được tôn làm hoàng tử chính thức nữa”.

“Thật ư? Nha đầu đáng chết này! Sao chỉ có muội và Hân tỷ tỷ biết được, còn không mau kể cho các tỷ tỷ!”.

“Ôi… muội cũng không biết tường tận đâu! Các tỷ tỷ đều lớn tuổi hơn muội, mà người lớn nhất trong chúng ta chỉ khoảng hơn nghìn tuổi, trong khi chuyện này đã sáu, bảy nghìn năm nay rồi. Ai mà rõ được chứ?”.

...

Thông thường, khi đang bận việc riêng, mấy cái chuyện tám nhảm thế này cũng chẳng đáng giá vào tai tôi làm gì, nhưng bọn họ trò chuyện quá ầm ĩ, lại bắt lỗ tai tôi phải nghe bằng hết chuyện. Nếu đã nghe xong rồi, tôi phải tặng thứ gì xứng đáng cho mấy tiên nga luôn tự xưng núp dưới gầm giường người ta vậy.

Tôi chậc lưỡi, đầu ngón tay động đậy, một luồng yêu khí màu trắng đục phe phẩy trên đầu mấy người họ. Đám tiên hầu bị yêu khí chui vào trong khe váy, ống tay, khi lại chui vào cổ, sợ hãi hét ầm lên: “Á! Yêu khí! Sao ở đây lại có yêu khí vậy?!”.

Tôi tức cười thỏa mãn, song mấy ả tiên nga nhãi nhép này tu vi còn kém quá, mỗi ngày chỉ biết ngồi buôn chuyện tùm lum, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu được yêu khí từ đâu ra. Thấy bọn họ la một mình cũng chán, tôi bèn ôm chặt tiểu tiên nga ngồi cạnh, cũng nhiệt tình la lên: “Mau chạy đi, tỷ tỷ!”.

Nàng ta nhìn tôi bằng cái nhìn cổ quái. Chúng tôi vội ôm chậu rời đi, sang một khu bãi khác, sau lưng vẫn còn nghe tiếng náo loạn của nhóm tiên hầu kia.

Chừng độ một lúc, đằng xa im ắng dần, tôi đoán yêu khí đã tự tan đi rồi, lại thong thả giặt váy. Vừa cúi xuống, một cơn gió se lạnh từ sau lưng thổi tới, quét qua đám cỏ lau trong đầm, sau đó, tôi thấy tầm nhìn bị chắn bởi một cái bóng bên cạnh.

Tôi mới ngẩng lên nhìn, ra là một tiểu tiên nga khác, hai bên tóc thắt kiểu thòng lọng, cài một dây hoa sử quân tử, có vẻ trưng diện hơn, không giống các tiên hầu trong này. Cô ta ngắm nhìn tôi một lượt, như thể tôi bước ra từ trại thú nào đó, cất giọng không cảm xúc: “Ngươi là ai? Tiên nga mới của động phủ nhà nào?”.

Tôi khó chịu trong lòng.

Tiên nga này chưa biết tôi là ai, đã đứng trước mặt tôi ra vẻ, lời lẽ còn ngang tàng xấc xược, chứng tỏ cô ta thuộc phường ăn học không đàng hoàng. Một gương mặt ưa nhìn như vậy, lời ăn tiếng nói lại không hề tương xứng, nên bảo cõi đời bây giờ quá bất công, hay là ông trời ưu ái cô ta một cách phi thường nữa.

“Nếu là tiên nga mới, tại sao lại không vận đồng phục? Sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”.

Tiểu tiên nga đi cùng tôi sợ hãi, còn không dám dõi thẳng vào cô ta. Tôi thầm nghĩ, cũng chỉ là một buổi giặt đồ vớ vẩn thôi, rồi tôi lại bốc hơi tăm tích, không nên làm kinh động ai cả. Vì vậy, trước khi đi, tôi đã cố tình vận một bộ xiêm y màu nước khá nhẹ nhàng, trông cũng gần giống như bọn họ. Tiên nga xấc xược này đã tưởng tôi là nhân vật mới, chi bằng vịn theo lời cô ta, thuận nước đẩy thuyền vậy.

Tôi cân nhắc thấu đáo một hồi, cố gắng nén giận, đáp: “Cô nói đúng, tôi chỉ là một người mới đến. Vậy cô là tiên nga nhà nào?”.

Cô ta khinh khỉnh nhếch khoé môi, cũng không trả lời đúng ý hỏi của tôi: “Hừ! Y phục của ngươi chất vải nom không tệ, chắc là một tiểu thư đỏng đảnh nhà nào đó, biếm xuống làm tiên hầu. Ta bảo cho mà biết, đã phải chui vào đây, thì không thể quay lại cuộc sống tươi đẹp của ngươi đâu, ngươi đừng hòng có bất kì suy nghĩ không an phận nào”.

Tiểu thư đỏng đảnh à? Tôi tuy rằng có thích ăn diện thật, nhưng điều kiện bây giờ chưa cho phép, mắt cô ta đúng là đui mù rồi!

Tôi đứng thẳng người lên, nghe xong như vậy thì ra vẻ ngơ ngác: “Ô, giỏi thật. Cô có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của tôi sao? Nếu tu vi của cô cao như vậy, chắc xuất thân cũng phải cao cường lắm, nhưng làm tiên hầu rồi sao không chịu an phận?”.

Nữ tử láo toét đó tức mình nhảy bổ về phía tôi, nhanh như gió, tôi dứt khoát tránh đòn của cô ta. Đúng là hạng láo toét, đã là thân nô tỳ, còn muốn làm nô tỳ đại ca.

“Diệp Hân tỷ tỷ!”. Mấy tiên nga chạy đến chỉ còn nước thảng thốt.

Ban nãy, tôi chỉ nghe người ta ngồi buôn chuyện rôm rả, chưa từng ngẩng mặt lên, thì ra cô ả đây chính là nhân vật nổi trội nãy giờ được xu nịnh nhiều nhất, Hân tỷ tỷ của mấy người họ đây.

Tiểu tiên nga thường qua lại Tiêu Tương lắc đầu, run rẩy, ý bảo tôi chịu đựng. Có vẻ như ngày thường, họ đã bị cô ả ngang ngược này bắt nạt không ít, lâu dần thành quen, mà không thể kêu than. Thanh Khâu yên bình lại còn những thành phần quá thể như vậy, tiên hầu đạp tiên hầu, đúng là nơi nào cũng có người tốt và kẻ xấu.

Đương lúc tiên nga tốt bụng kéo tay tôi rời đi.

Cô ả Diệp Hân lại có phản ứng khác.

Một vòng toả thân chú trói chặt cơ thể tôi, hút tôi tới chỗ của cô ta. Tình thế bất ngờ làm tôi nhớ đến ả tiên ti Ngọc Đán, tôi trừng mắt: “Ngươi đang muốn thể hiện gì vậy?”, sau đó niệm chú giải.

Toả thân chú của cô ta chẳng mấy ghê gớm gì, chỉ có điều, khoảng cách giữa hai người không xa, tôi bị lực hút về rất nhanh, mà trên đời này không có chú nào giải kịp nhanh như thế. Khi vừa giải xong chú, tay còn chưa giải phóng, tôi đã bị ba tiên nga đằng sau khống chế, trói hai tay vào nhau bằng một vòng chú khác.

Thì ra là cậy đông hiếp yếu.

Diệp Hân nhìn tôi đầy cao ngạo, trực tiếp… dúi đầu tôi xuống thùng giặt quần áo. Tôi bị dúi bảy, tám lần liên tiếp, trong thùng nước xám xám bẩn bẩn đó, giọng cô ta vẫn lửng lơ trên đầu: “Ả nha đầu thối! Đừng tưởng có được gương mặt này mà lên giọng với ta! Hay ngươi không biết ta là đệ nhất hoa khôi của đám tiên hầu này? Để ta dạy dỗ ngươi một thể, ta muốn xem xem ngươi dùng phấn son thượng hạng gì, có chịu nổi lớp nước bẩn này không! Đồ cóc ghẻ nhà ngươi, phấn son sắp sửa trôi đi rồi, ngươi còn dám đối đầu với Diệp Hân này bằng cái bản mặt cóc ghẻ xấu xí của nhà ngươi hay sao?”.

Dúi nước thêm vài ba lần nữa, Diệp Hân nâng cằm của tôi lên, nhìn kĩ.

Có lẽ, thấy da dẻ tôi vẫn trắng mịn hồng hào, làn môi vẫn xinh đẹp, đỏ tươi, duy nhất chỉ có lông mày là nhạt đi chút ít, gương mặt của cô ta thất sắc: “Ngươi! Làm sao lại có thể! Ta không tin ngươi không hề thoa phấn, mà có được làn da trắng bóc như thế này!”.

Đương nhiên rồi, bởi vì trong Yêu tộc, xà yêu và yêu hoa là hai yêu chủng có dung mạo nổi trội hơn những loài yêu khác.

Tôi cười ngoan độc, đảo mắt nói: “Bây giờ đến lượt ta rồi chứ?”.

Dứt lời, ba tiên hầu đằng sau ngã văng ra cả trượng, bọn họ không ai hay biết tôi đã giải được vòng chú từ khi nào. Diệp Hân vung tay lên, tôi lách mình, tóm chặt cổ tay của cô ta, nhìn đôi mắt cô ta sáng quắc, linh lực trên tay kia tụ lại, kéo cô ta xoay lưng về phía tôi. Ả Diệp Hân kinh ngạc, đang định giơ chân đạp, ai ngờ động tác này chẳng khác nào mỡ dâng ngang miệng mèo, bàn chân cô ta liền bị tôi túm gọn. Một tay tôi nắm tóc Diệp Hân, tay kia xốc ngược cơ thể cô ta tựa như con cá rán, lần này đến lượt tôi dúi đầu cô ta vào thùng giặt.

Mọi người xung quanh nhìn tôi đầy khiếp sợ. Tôi cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh đảo một vòng, nếu biết sợ thì ban nãy đừng làm.

Diệp Hân dìm tôi tổng cộng tám lần trong thùng giặt, tôi liền trả cô ả gấp đôi. Tôi hài lòng nghe tiếng sặc sụa của cô ta bị nước bẩn nuốt mất, cười duyên dáng: “Ban nãy, các ngươi dám chơi trò cậy đông để hiếp yếu với ta, bây giờ, ta thử chơi trò cậy yếu hiếp đông lại các ngươi, thấy thế nào?”.

“Chỉ bằng một cái gạt tay này của ta, ba ả tiên hầu kém cỏi kia đã bị ta đánh ngất, ngươi vẫn không chịu hiểu ra điều gì sao? Ta nhắm chặt hai mắt, cũng thừa sức đánh cho các ngươi một trận đòn nhừ tử, ngươi cậy vào thứ gì mà lên mặt ở đây?”. Tôi nhếch mép, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Bản cô nương dạo này thường xuyên đi tẩn nhau, gân cốt cũng lên đều, chỉ có hôm nay là chưa khởi động thôi, Hân tỷ tỷ cùng ta khởi động nhé”.

Sau ba tiếng ‘Hân tỷ tỷ’ cao vút, tôi đạp một phát rất mạnh vào bờ mông Diệp Hân, đủ để cô ta phải thoa thuốc suốt hơn bảy ngày trời. Chân tôi lại đạp lên phần hông của cô ta, giữ cơ thể Diệp Hân lưng chừng trên thùng giặt, nước trên mặt đổ xuống ào ào, son phấn bị trôi đi gần hết, trông Diệp Hân lúc này chẳng khác nào ma cô doạ người.

“Ngươi… ngươi dám xỉ nhục ta!”, cô ta còn to mồm thách thức. “Các muội muội, mau cứu tỷ, đánh chết ả ta đi”.

Mấy tiên hầu còn lại im thin thít, làm thinh coi như không biết gì.

Linh lực trên tay tôi bùng lên, tôi bảo: “Sao nào, ngươi đã chọn được vị tỷ muội nào may mắn để đi cùng ngươi chưa? Ý ta là, xông lên để đánh chết bản cô nương này đấy. Hay là thế này đi, để ta giúp ngươi chọn đại nhé”. Nói rồi, trỏ tay vào một người.

Tiên hầu đó bị linh lực của tôi bóp đến không thở được, cứ vô lực vùng vẫy. Diệp Hân mặt cắt không còn một giọt máu: “Không, không… Diệp Hân này chưa từng bị tiên nga nào hạ bệ”.

Tôi tức cười, chậc lưỡi, không khách khí vứt tiên hầu kia ra xa. Đây chỉ là đòn cảnh tỉnh cô ta cẩn trọng với lời nói của mình, chứ tôi nào để phí linh lực mình cho mấy tiên hầu cỏn con này như thế. Ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt gò má Diệp Hân, tới bờ môi, tôi quẹt lớp son đỏ ra ngoài khoé môi của cô ta, lem tận lên gò má: “Vậy hôm nay, ngươi đã bị một tiên nga khác hạ bệ ngươi rồi đấy. Nhớ lấy làm bài học. Ha, còn không xem bộ dạng ngươi giờ đây nhìn kinh dị thế nào?”.

Ánh mắt Diệp Hân đầy bất mãn, như thể không sao nuốt trôi mối hận oan nghiệt này, lại vừa trách pháp lực vốn không đọ nổi tôi. Vừa vung tay một cái, linh lực của tôi đã phủ kín thùng giặt, mặt nước ngập tràn yêu khí và tiên khí bập bùng như một ngọn lửa trắng, khỏi nói cũng biết, bị dìm xuống tiếp còn phải chịu những gì. Tôi lạnh lùng nâng cằm cô ta lên, cười nói: “Không chịu được phải không? Thấy rất nhục phải không? Nếu như còn chưa phục, vậy ngươi động thủ đi”.

Những lời giản đơn như vậy lại khiến cô ta sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, lắp bắp trong miệng, kêu: “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư ở đâu xin tha mạng…”.

Diệp Hân khóc nức nở, chẳng giống với bộ dáng làm vương làm tướng lúc ban đầu tẹo nào. Tôi tức cười cảm thán, tưởng là chúa sơn lâm hùng mạnh, ai ngờ đâu là một con mèo nhỏ đáng thương.

Ngón tay của tôi bóp chặt môi cô ta, bóp đến bật cả máu, tôi gằn từng tiếng một, đáp: “Ta không phải tiểu thư phương nào cả. Nhưng mà riêng nhà ngươi, không đủ đẳng cấp để nói chuyện cùng ta”.

Tiểu tiên nga đi cùng tôi sợ đến nhũn cả chân, vội vã khoác tay tôi, ý bảo mau về thôi. Lửa giận trong lòng cũng đã dần dịu xuống, nhưng tôi còn lo ngại an nguy của nàng ta và cả những tiên hầu vô tội sau khi mình đi mất, diệt cỏ thì phải bứng tận gốc, bằng không, sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này cho được!

Tôi đứng khoanh tay, thong thả cười: “Nhân quả tuần hoàn, vạn vật đều có báo ứng cả, hành việc thiện thì thu về trái ngọt, hành việc ác thì thu về tai ương. Thiết nghĩ, tất cả những tiên nga ở đây, đều đã từng bị ngươi bắt nạt đến mức uất ức đành phải câm nín cả, bây giờ, ngươi bị ta chỉnh lại, cũng chỉ là báo ứng đáng đời của ngươi thôi. Bọn họ đã chấp nhận không tố giác, để cho ngươi đè đầu cưỡi cổ, thế thì chuyện hôm nay gặp ta, ngươi cũng nên biết điều một chút, giữ lấy cái mạng quèn này đi”.

Diệp Hân dường như còn chưa hiểu, tôi cười lạnh, vỗ vỗ lên cằm của cô ta: “Hay để ta phải dạy cho ngươi hiểu?”. Lướt qua người Diệp Hân, tôi trừng mắt: “Khôn hồn ngậm cái miệng thối của ngươi lại!”. Cô ta bủn rủn ngã phịch ra nền đất.

Tự dưng động vào tôi làm chi, gọi con quỷ tức giận trong tôi dậy, đúng là nghiệp chướng mà.

Tôi xoay người, cùng tiểu tiên nga nọ rời đi, thoáng thấy một biển gió lay động phía chân trời, tiện tay thả mái tóc dài xuống. Gió trườn qua tóc mây, mang theo hương cỏ thơm ngào ngạt, hong khô những lọn tóc ẩm ướt bay lượn giữa mây ngàn.

- -----------------------

Xin chào! Lại thêm một chương 10100 chữ sau 2, 3 tháng trời mất tích 😂. Không biết nên nói tôi là một tác giả có tâm hay là quá ác nhỉ =)) Haha.

Đang mùa dịch Covid, nên các bạn hãy cùng tôi giữ gìn sức khỏe trong những ngày này nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

P/s: Hôm trước mới có bạn hỏi tôi, cặp đôi chính của chúng ta thuộc cung hoàng đạo gì. Tôi cứ cười vui mãi, bảo bạn ấy cứ việc đoán thử xem. Và bạn ấy đoán trúng ngay từ lần đầu tiên, chắc là fan cứng của cung hoàng đạo rồi, bái phục! 😂

Giải trí vui vui thôi, theo mọi người, Tịnh Yên và Di Phong thuộc cung hoàng đạo nào?

A. Song Tử và Thiên Bình

B. Bạch Dương và Ma Kết

C. Sư Tử và Cự Giải

D. Nhân Mã và Song Ngư