Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 6: Hoạ vô đơn chí (Hạ)



- ------------------------

Đến khi quay lại, Nguyệt Bà xin Cục Tuyết thả gã Thừa Ức ra.

Hắn luôn cười cười với thái độ thong thả: “Nguyệt Hạ Phu Nhân đừng lo, ta đâu có giữ hắn. Chỉ là bản tôn và gia nô của người đang cá cược chút thôi. Hắn cược mình có thể treo người lên cây, ba ngày ba đêm không gặp trở ngại gì”.

“Chọn luôn ngọn cây cao nhất hở? Tên tiểu tử này thật lắm trò, phiền đến thái tử rồi. Vậy ba ngày sau, lão tiên nương sẽ qua đưa nó về”.

Nguyệt Bà đi, tôi ngáp một cái nói nhại, “Thái tử thật lắm trò, vô tình phiền lão tiên nương rồi. Vậy ba ngày sau, thái tử sẽ phải thả gã về”.

Cục Tuyết rung lên: “Nếu không nói được lời thật lòng, thì cũng nên nói một lời tử tế”.

Tôi chắc chắn, ba ngày sau Nguyệt Bà sẽ không thể thành toàn.

***

Chưa từng mơ thấy giấc mộng nào lại đã đời như thế, trong mơ, tôi đứng trên thành hồ ở Tàng Thư Các, cầm trường tiên đuổi ả công chúa kia một trận tơi bời. Ả chạy như ma đuổi, trường tiên trói chặt, xoay tròn người ả như con quay.

Mơ thấy người nào, liền hôm đó được gặp ngay người ấy. Ông trời quả thật rất ưu ái cho tôi.

Ngửa tay tung miếng bánh hoa quế, lại mở miệng ra đỡ, không nhầm thì đây là trò chơi tôi hay làm nhất giữa phủ Nguyệt Lão tẻ nhạt này. Đám sóc ở đâu lù lù xuất hiện trong tiểu viện, đứng nói đông nói tây một hồi. Tôi uể oải, miễn cưỡng theo tụi nó ra điện chính, khung cảnh trông hết sức náo nhiệt.

Chẳng là Dao Trì tiên hội bế mạc lâu lắm rồi, mới lòi ra một cô Lăng Bình công chúa mất miếng ngọc Phỉ Thuý. Ngọc Đán ở phủ Quan Thánh Đế Quân được dịp để thêm mắm thêm muối, mọi nghi ngờ đổ hết về phía tôi. Theo như Lăng Bình, tôi mắc tới bốn tội danh nặng nhẹ: vô lễ với bề trên, chặt đứt dây trường tiên của ả, làm hỏng sách cổ Tàng Thư Các, sau cùng, chiếm đoạt miếng ngọc Phỉ Thuý ả đang có.

“Tiên tỳ, ngươi còn lời gì để biện hộ nữa không?”.

Tôi khó hiểu vô cùng: “Vậy ra công chúa là người ở Tàng Thư Các sao? Tại hôm nay nàng không cầm trường tiên, không mặc xiêm y rách, nên tôi chẳng nhận ra cho nổi”.

“Tiên tỳ giảo biện, dám lăng mạ cả ta”. Lăng Bình lôi ra một dây trường tiên mới, đám tiên hầu và bầy sóc trong phủ hít một luồng khí lạnh.

“Nhưng mà tôi không phải…”.

Không phải tiên tỳ mà! Tôi bất chợt bị trường tiên quấn quanh, lôi về, trong nháy mắt đã thấy hai tay ả giữ chặt cơ thể mình.

Thật là một tiết mục chào hỏi khiến người ta trông chờ…

“Hôm nay con tiện tỳ nhà ngươi chết chắc rồi”. Lăng Bình đảo mắt nhìn tôi, cười khanh khách: “Ngọc Đán, ngươi đứng đó làm gì, mau giúp ta bắt trói ả đem về Phượng tộc”.

Chỉ đợi ả sơ hở có thế, tôi há miệng thật to, cắn một miếng rõ đau vào mu bàn tay trắng trẻo như hoa kia. Lăng Bình khinh suất kêu thét lên, ả ta theo quán tính đẩy tôi ra, tôi xoay tròn mấy vòng trên không trung, thành công thoát khỏi vòng vây của dây trường tiên đó.

“Haizz, còn trường tiên của công chúa hôm nay chết chắc rồi”. Tôi chun mũi đứng nói.

“Đáng chết, ngươi có giỏi thì lại đây thử xem!”.

‘Vút’.

Sau lần nọ, tôi đã rút kinh nghiệm xương máu, không thèm e ngại trường tiên phượng hoàng nữa, ai ngờ đây mới là vật phẩm xịn, vai áo liền rách một mảng lớn. Thật đau lòng quá, xót xa thay, lẽ ra nên mặc xiêm y xấu một chút!

Tôi ảm đạm nhìn vết rách đó.

Lợi dụng lúc đối thủ lơ đễnh, trường tiên lại phóng tới, nhưng mà tôi vẫn còn tỉnh táo, thẳng thừng vươn tay trái lên đỡ, tay phải nhanh như thoắt tóm gọn. Lăng Bình thoáng tái mặt, vận sức giật thật mạnh. Tôi và ả đang ở thế cân bằng, máu ở lòng bàn tay túa ra.

“Tôi không có tội sao phải nhận, công chúa bắt người vô lý thật thiếu minh bạch!”.

Đám sóc và Tiểu Thất đứng bên ngoài can ngăn trong vô vọng, còn Ngọc Đán thì luôn miệng kêu gào công chúa bắt sống ả ta đi, bắt sống ả ta đi. Tôi lạnh lùng mà nghĩ, bấy lâu nay bản thân mình đang quá đỗi nhàn hạ, lâu ngày tiện thể chơi kéo co cũng không phải thiệt gì, còn giúp rèn luyện thêm sức khỏe.

Hai đầu đang nghiêm túc giằng co, chợt một lưỡi chuỷ thủ hạ xuống, nồng đậm tiên khí, cắt phăng dây trường tiên.

Hơ…

Đùa sao, tôi sắp thắng ả ta rồi mà!

“Mới sáng sớm ngày ra, trong phủ có gì ồn ào thế?”, Cục Tuyết tỉnh bơ thu dao về.

Áo rách rồi mới đến, sắp sửa tàn cuộc rồi mới đến, Cục Tuyết vẫn luôn xuất hiện đúng người đúng lúc thế, phá đám chuyện của tôi. Còn Nguyệt Lão kia không biết sợ quá đã trốn biệt đâu rồi?

Lăng Bình công chúa đờ người ra, bấy giờ mới sực tỉnh: “Là huynh? Không, ngươi không phải huynh ấy, ngươi là thái tử Thanh Khâu sao?”.

Cục Tuyết thản nhiên không đáp, cầm trường tiên đã đứt ngoe nguẩy với Ngọc Đán: “Dạo này trường tiên làm mỏng nhỉ. Cô nương, hay là dao của ta sắc quá?”.

Ngọc Đán run rẩy, kế bên là Lăng Bình sắc mặt hỗn loạn, không sao mà hiểu nổi. Cũng đúng thôi, hai lần liên tiếp bị tôi và Cục Tuyết phá huỷ vũ khí, coi như số ả vô cùng đen đủi đi. Tôi hít hà: “Chắc Quan Thánh Đế Quân mới rõ chuyện này được, chứ Ngọc Đán tiên cô đâu biết gì”.

“Vậy chúng ta nên đến hỏi Quan Thánh Đế Quân chăng?”.

Cục Tuyết ung dung nhắc lại lời của tôi, làm Ngọc Đán hoảng loạn, liên tục cúi lạy xin nhận tội, dập đầu mạnh đến nỗi sân bạch ngọc của Nguyệt Lão nứt một cái lỗ nhỏ. Hoá ra, Ngọc Đán to gan đánh tráo bảo vật giả, nhưng lại kinh doanh với giá ngang đồ thật, lợi dụng lòng tin của mọi người để thu lợi bất chính.

Việc này trót lọt qua mắt cả Quan Thánh Đế Quân.

Lăng Bình tức giận lắm, cứ thế lôi Ngọc Đán làm nơi để trút giận: “Chết tiệt, bổn công chúa đã nhìn lầm loại tiên ti nhà ngươi! Mau hoàn lại cho ta ngân lượng, đồ lừa phỉnh!”.

Tôi khoanh tay, nhàn nhã xem màn kịch Ngọc Đán đang bị đuổi tán loạn, nhịn không được ngáp một cái.

Đang ngáp ngáp giữa chừng, một đoạn trường tiên đứt quăng mạnh về phía tôi. Đương nhiên tôi thừa sức tránh được, nhưng mà Cục Tuyết đã nhanh hơn một bước. Dây trường tiên nằm gọn trên tay hắn, sau đó bay theo một đường cong quay trở về nơi cũ: “Công chúa dung mạo đoan trang vậy, sao lại để trường tiên đi loạn thế? Thật không hề hay đâu, đồ của ai vẫn nên về với chủ”.

Lăng Bình mặt đỏ gay, thái độ ra vẻ hậm hực lắm, ả trỏ tay quát: “Riêng chuyện ngọc Phỉ Thuý, sao có thể dễ dàng tha cho nhà ngươi được”.

Cục Tuyết liền nghiêng người nhìn tôi, thế là tôi chột dạ, không dùng thái độ khinh khỉnh nãy giờ trước mặt Lăng Bình nữa. Nếu Cục Tuyết phát hiện tôi ăn trộm miếng ngọc bội của hắn, rồi to gan đem bán để lấy tiền… haizz, tôi thật không dám nghĩ đến kết cục sau này.

Biết vậy lúc ấy làm một người lương thiện, giả vờ như mình vừa mới lượm của rơi, đem trả hắn còn hơn. Than ôi, tôi lại không hề nghĩ đến cái khổ nhục kế này.

Tôi nói: “Nếu công chúa chắc chắn mình đánh mất, vậy công chúa thử mô tả ngọc bội của mình đi. Nói có sách mách có chứng, như thế mới làm lòng người phục”.

“Hừ! Ngọc bội của bổn công chúa, bộ không biết hay sao?”. Lăng Bình ngạo mạn đáp, phất tay gọi Ngọc Đán: “Ngọc Đán, ngươi mô tả cho ả tiên tỳ này nghe rõ, ngọc bội của bổn công chúa hình dáng thế nào đi. Cho ả ta hết đường chối cãi”.

Ngọc Đán hí hửng định mở miệng, tôi liền ra đề nghị: “Miếng ngọc đó chẳng phải rất quan trọng, công chúa nói rằng trân trọng nó lắm sao? Vậy bản thân công chúa là người biết rõ kỉ vật của mình nhất, hà tất phải để Ngọc Đán tiên cô nói hộ cho người chứ?”.

Cục Tuyết nhìn tôi, trong ánh mắt có phần hài lòng.

Ngọc Đán lúc này đã hoang mang lắm rồi, Lăng Bình cũng nhất thời hoảng loạn: “Được lắm, có gì mà bản công chúa không dám!”. Ả ta quay sang, cầu xin sự trợ giúp từ Ngọc Đán nhưng lực bất tòng tâm.

Rồi không biết tự tưởng tượng ở đâu, mô tả miếng ngọc đó hình tròn, màu xanh ngọc có hoạ tiết tường vân thuỵ thú.

“Công… công chúa…”, Ngọc Đán líu ríu trong miệng như người bị nói lắp, tôi phải cố nhịn cười.

“Vậy để tôi nhắc lại cho công chúa. Ngọc Phỉ Thuý tôi bán là tỳ hưu cát tường, không liên quan gì đến miếng ngọc của công chúa. Trong quầy Ngọc Đán còn giữ đấy, vẫn còn nguyên bút tích bán của tôi, ngọc hình tròn giờ phổ thông lắm rồi”.

Lăng Bình á khẩu, mặc cho Ngọc Đán nắm ống tay áo ả lắp bắp gì đó. Tôi đoán ả cũng chẳng biết miếng ngọc Phỉ Thuý ấy trông hình dạng ra sao, vậy mà cũng đua đòi gắp lửa bỏ tay người bằng được. Tuy thân phận tôi không khác gì một con tép giẫm mãi không chết, nhưng cũng đâu dễ dàng để người khác khi dễ.

Cục Tuyết cười nhẹ, hắn chỉ nói một câu minh bạch giải quyết mọi vấn đề.

“Ngọc bội Phỉ Thuý không ít người sở hữu, vậy thì để tại hạ đính chính một lần đi. Miếng ngọc Tịnh Yên đem bán cho Ngọc Đán là của ta, là một tay Vân Phi ta sai nàng”.

Tôi ngẩn người.

Không đôi co được nữa, Lăng Bình tức tối kéo Ngọc Đán xềnh xệch lên mây, nói vọng lại một câu, “Sao hôm nay lại gặp ngay đại ca của hắn…”.

Linh cảm giông tố sắp sửa trút xuống đầu, tôi chuồn khỏi đó rất nhanh lẹ, không để lại một chút dấu vết gì.

***

Hái vài bông hoa lê, tôi ủ dột chống cằm, bâng quơ ném vào người gã Thừa Ức đang treo. Bây giờ, giá như có một cái hố mới đào để tôi thử chui xuống.

Tôi định bụng sẽ ngồi đây cả ngày, sớm muộn thì sang ngày mai thôi, cũng phải tìm cách tạ lỗi với Cục Tuyết. Hắn còn làm khách ở đây lâu như vậy, tôi phải thay Nguyệt Lão giữ lấy thể diện của nơi này.

Mặc dù tùy thuộc theo hoàn cảnh, không phải lúc nào phủ Nguyệt Lão cũng có thể diện.

Trên thảm cỏ vẳng tới tiếng bước chân rất nhẹ của ai đó, tôi thu mình lại, cuộn tròn dưới gốc hoa.

“Cô định hái trụi hoa trong vườn thật sao?”.

Tôi không trả lời lại, còn chẳng hay biết mình vô thức ngậm cánh hoa lúc nào. Cục Tuyết cười vẩn vơ, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Xem nào, tiền bán ngọc bội không giúp cô đủ ăn đủ sống sao?”.

Tôi giật nảy người lên, bắt gặp ánh mắt ôn hòa khoan dung của Cục Tuyết, mường tượng như có cả một trời mây yên bình. Sự hối hận cứ thế dâng trào trong mắt tôi.

Ngay từ đầu, tôi không nên làm vậy.

Cùng trong ngày hôm ấy, tôi vét sạch hòm đồ, quyết định đem đổi những vật quý giá nhất của mình, trả lại miếng ngọc cho Cục Tuyết.

Tiên ti bán hàng mới cứ kinh ngạc nhìn tôi, không hiểu tại sao tôi phải nhất quyết đánh đổi lấy lại miếng ngọc này. Nàng ta vừa lôi ngọc bội ra, vẫn còn nguyên giấy bán, tôi bèn hủy luôn trang giấy đó, thành công nhận ngọc về trong ánh mắt run sợ quái đản của nàng ta.

Tôi cười tươi: “Ngọc Đán bị đuổi đi có khác. Giờ đây, tôi rất hài lòng với quý phủ các ngài, chúc cho quý phủ buôn may bán đắt, năm mới tấn tài tấn lộc, vạn sự an khang”.

Tiên ti bán hàng vừa vơ đống đồ của tôi cất vội đi, vừa ngẩng đầu lên nói: “Ừ. Cô bảo rất chí phải”.

***

Cục Tuyết là một người ăn học rất lễ độ, đương nhiên tiếp nhận một lời xin lỗi của tiên đồng tôi đây, hắn sẽ không phiền hà.

Nhưng làm sao để hắn nhận lấy miếng ngọc cũ mà lại không phiền hà, đấy mới là chuyện làm cho tôi phiền muộn. Trao thẳng mặt chắc chắn là không được, tiểu viện của Cục Tuyết thì tôi càng không lần vào được, chỉ còn cách tranh thủ trao trả lúc bí mật mà thôi.

Thế là ngay gần trưa hôm ấy, khi Cục Tuyết ngồi nhấm nháp uống trà ở trung đình, tôi từ xa xuất hiện y như một vị thần.

Cục Tuyết nâng cốc trà nhìn tôi. Tôi đành vẫy vẫy tay, cười: “Ui da… mỏi chân quá, may mà có cái đình nghỉ chân”.

Ngồi nghỉ lâu như vậy, nhưng vẫn chẳng có bất cứ cơ hội ngon ăn gì, Cục Tuyết uống trà xong sẽ sai người dọn bàn, sau đó nhẹ nhàng mà rời đi.

Tôi thấy mình vô cùng phiền muộn.

Vừa âu sầu quay về tiểu viện, ông trời đột nhiên bày ra cơ hội ngon lành ngay trước mắt của tôi.

Thật ra cơ hội ngon lành luôn có ở ngay đây, thế mà tôi lại ngu xuẩn không nghĩ ra từ sớm. Đây không phải sủng vật của Cục Tuyết thì là con gì nào!

Con cáo Tiểu Thất khi không lại nằm lăn ra ngủ trên mái hiên nhà tôi. Tôi vui mừng vái vọng lên trời cao ba vái, vô cùng hí hửng niệm một câu chú ngữ, đảm bảo cho nó ngủ thật say, chưa vội tỉnh dậy ngay lúc này.

Sau khi xâu chuỗi ngọc bội vào cổ con cáo nhỏ, tôi để nó nằm ngủ trên mái đình chênh chếch khu đựng củi, yên tâm quay về phòng.

Đi qua bụi cây, trông thấy một cái mông người tròn tròn lấp ló, tôi vô cùng tò mò.

Song, Tịnh Yên tôi chẳng thích lo chuyện bao đồng nữa, cứ thế mà đi qua. Tự dưng hình ảnh một người quen hiện đến, tôi tặc lưỡi quay lại, niệm chú lực kéo người kia ra ngoài.

Lực kéo về thú thật hơi mạnh, cũng bởi vì tôi muốn hành sự dứt khoát, đũng quần nọ liền thủng to một miếng. Thật chói loá! Tôi hốt hoảng che mắt.

Khá khen cho tài nghệ tắm rửa của Nguyệt Lão, đã đạt tới cảnh giới mông đít bóng loáng như thế này. Tôi hẵng giọng hỏi lão: “Khụ, lão mất tích từ sáng tới giờ không thấy mặt mũi đâu, có gì ở đây thế?”.

Nguyệt Lão bỗng ôm chầm lấy tôi, khóc lóc như mưa dầm.

“Tiểu Tịnh Yên bé bỏng! Ngươi vẫn bình an sao? Lão tiên cứ lo ngươi sẽ bị cô công chúa dữ dằn đó làm thịt”.

“Lão đã gặp cô ta rồi sao? Vậy từ sáng đến giờ lão ở đâu?”.

“Đúng đúng. Lão tiên nghe danh Lăng Bình công chúa vốn nóng tính đã lâu. Sáng nay dậy sớm đi dạo, trông thấy ả, thế là sợ quá chui vào đây! Mà cũng không biết nữa, ả chưa kịp đáp mây xuống ta đã chui vào rồi”.

Hiểu rồi, tôi vỗ vai Nguyệt Lão: “Ả đang làm loạn ở ngoài kia, khi nào cô ả đó bỏ đi, tôi sẽ đến gọi lão. Tôi cũng phải trốn đây”.

Nguyệt Lão nhìn tới vết rách trên áo tôi, tôi mới nhớ ra mình còn chưa thay phục trang nữa.

“Phủ Nguyệt Lão đã gây tội nghiệt gì, Lăng Bình công chúa cũng đánh cả ngươi sao?”.

Lão trợn mắt kinh ngạc, rủ tôi chui vào trong với lão. Nhưng mà tôi lắc đầu từ chối, chạy biến khỏi khuôn viên.

Trên bầu trời xuất hiện một áng tường vân lạ bay đến, lần này tôi không khỏi thót tim. Bút lông vẽ tinh quang, còn ai ngoài Ti Mệnh Tinh Quân nữa?

Người chưa thấy rõ, ngoài ngõ đã tỏ tường: “Tiểu cô nương xinh đẹp! Ti Mệnh ta đến thăm ngươi đây”.

“Thật không phải, có lẽ ngài đang nhận nhầm người rồi”. Tôi lùi lại một bước, không hề quen người này.

“Nào nào, chưa gì đã quên ta rồi ư? Còn mặt tiểu cô nương nhà ngươi ta nhớ rõ như in, sao có thể quên được?”. Bà ta được thể xoa má tôi trơn tru, “Nói thật nhé, mấy tuần qua Ti Mệnh ta nhớ ngươi chết được! Quên mất, còn chưa hỏi tên ngươi”.

Tôi miễn cưỡng gạt tay Ti Mệnh ra, nói khoác mình có một tiểu muội song sinh tên Lạc Yên, muội ấy giống hệt tôi như đúc.

“Ngươi có muội muội song sinh ư? Hèn gì…”, Ti Mệnh vội xoay người rời đi: “Vậy ngươi đi làm việc đi! Ta đến điện chính đi tìm tiểu cô nương”.

***

Học được phép bế thuỷ, tôi trốn chui trốn lủi dưới đáy hồ.

Sau lần bị kẹt ở Bồng Lai, tôi phát hiện ra mình rất thích ngắm đám thuỷ sinh dập dìu trong làn nước, may rằng ở đây hệ thống thủy sinh nhiều vô kể. Phía trước là miếu thổ địa quanh bụi rong chồn xanh, ông ta thò mặt ra, hít một hơi thật sâu: “Là Tịnh Yên, tiên đồng của Nguyệt Lão?”.

Tôi bắt bong bóng nước, vui vẻ vẫy tay chào: “Xin chào. Hôm nay tôi rảnh rỗi, tranh thủ xuống hỏi thăm ông một chút”.

Đối lập với thái độ vui vẻ của tôi, thổ địa người run như cầy sấy, có lẽ còn run sợ sau vụ tôi đấu đá với thái tử Thiên Ân.

Hôm ấy, Thiên Ân đã ném một chưởng phong làm khuấy đảo đáy hồ, còn tôi bị gã ta dồn ép, đuổi đám cá chạy loạn khắp nơi. Sớm hôm sau, thổ địa thò đầu lên mặt nước, thông báo rằng miếu thổ địa dưới hồ đã đổ nát chỏng chơ. Mà Nguyệt Lão từ lâu nổi danh keo kiệt khắp Thiên giới, chắc vẫn là miếu thổ địa không làm tự chịu.

Tôi gửi cho thổ địa một ít ngân lượng mới, coi như lời tạ lỗi, chẳng khó gì liền được ngay một chỗ nghỉ nhâm nhi tốt thế này. Thổ địa bưng một ít cá rô, một ít tép riu lên mời tôi. Hồ ở đây khá nhỏ, nên tôi không lấy làm chê bai mà vui vẻ ăn hết.

Được mấy khắc qua đi, ngáp dài hỏi: “Thổ địa, những lúc chán ở đây thì ông thường làm gì?”.

“Chẳng giấu gì tiên đồng, tiểu tiên thường bày kịch múa nước, hoặc đi tuần tra đám thuỷ sinh và lũ cá sinh hoạt”.

Nghe có vẻ thú vị, thổ địa bèn sai đàn chép đỏ nhảy múa cho tôi xem. Nói vậy, nhưng bọn chúng cũng chỉ biết bơi vài vòng loạn xị.

Thổ địa cười gượng: “Cây nhà lá vườn cả, không tránh khỏi nghèo nàn, mong tiên đồng thông cảm”.

Tôi vỗ tay hoan hô, nhặt một viên sỏi phát sáng dưới chân lên, nói: “Ông thử cho lũ cá ngậm sỏi, múa thử xem sao nào”.

Công nhận màn múa đẹp hơn thật, tôi ngúng nguẩy cọng rong chồn xanh, hắt hơi một cái, đàn cá tản loạn xạ.

Thổ địa lặc lè chuyển sang trò thứ hai. Lão bắt quyết, biến thân thành nhỏ xíu, gọi cá Bay làm vật cưỡi. Thực ra trò này với tôi cũng thấy bình thường thôi, vậy mà thổ địa đã đi cả trăm lần vẫn sợ run lẩy bẩy.

Lướt ra từ đám cây đại bảo tháp, đã không nhìn thấy bóng dáng thổ địa đâu. Hoá ra ông ta sợ quá, đành bám ríu vào một bụi thuỷ sinh khổng lồ.

***

“Tịnh Yên tiên đồng, xin tiên đồng tỉnh giấc”.

“Thổ địa, ông gọi tôi gì thế?”.

Thổ địa mặt mày lo âu, thông báo Cục Tuyết đang đợi tôi trên bờ. Hoá ra đã là giờ Mùi rồi.

Tôi ngái ngủ, rẽ nước đi lên. Phía bên kia thành hồ, Cục Tuyết đang đứng ôm Tiểu Thất, đôi mắt khẽ suy tư: “Ti Mệnh Tinh Quân đi rồi, ta dùng tiên nhãn tìm, chẳng hay cô trốn tận ở đây”.

Gió mơn man mơn man, cuốn những cánh hoa lê bay lả tả. Tôi hỏi chuyện Cục Tuyết, mới hay Ti Mệnh Tinh Quân vừa rời phủ ít lâu. “Nhưng mà, cô lừa bịp mình có một người muội muội song sinh, khiến bà ta cảm thấy rất bực mình”.

Tôi mở miệng: “Hả? Ai tố giác tôi thế?”.

Lại là lũ nhóc ấy. Chán thật, đám sóc trong phủ Nguyệt Lão xấu tính y như chủ, chưa đánh đã vội khai tuồn tuột.

“Vậy Ti Mệnh đến đây, ngoài tìm tôi ra còn muốn gì hay không?”.

Cục Tuyết trầm ngâm, nói: “Hình như đến lấy đống thoại bản tình duyên gì đó. Mai bà ta lại qua”.

Thế là tôi tá hỏa, chạy một mạch về ngay khu tiểu viện, đống thoại bản tôi chưa chép chút gì.

Hiếm lắm mới thấy Tiểu Thất qua gọi tôi dùng bữa. Chưa kể, còn phải nhọc công chép cùng tôi, số kiếp làm sủng vật coi bộ quá vất vả.

Trên cổ con vật không còn chuỗi ngọc nữa, tôi ngầm hiểu Cục Tuyết đã bỏ qua lâu rồi. Thế là vừa chép vừa vui vẻ cười thầm, cho đến tận khi nghỉ tay dùng cơm tối.

Điện chính trưng tổng cộng sáu, bảy món ăn ngon, tôi trố mắt, phủ Nguyệt Lão chưa bao giờ được ăn nhiều như thế. Món nào cũng xinh đẹp cầu kì, không hề thua kém sơn hào hải vị trên thiên cung.

“Phủ Nguyệt Lão mới tuyển đầu bếp mới hay sao?”.

“Hôm nay đột nhiên muốn vào bếp, nên tại hạ đã thử làm vài món”, Cục Tuyết gạt lọn tóc vương loà xoà trên vai, tôi ngây ra. Hơn một nửa đều là những món hoa ướp mật, rất nhiều loại hoa xuân, hương thơm quả thực rất hấp dẫn.

Quyết định thêm một lý do để theo đuôi hắn, phải nói rằng tôi rất yêu cái bao tử của mình. Ăn gần hết bữa, Cục Tuyết buông đũa hỏi, “Ủa? Nguyệt Lão đâu nhỉ?”

“Nguyệt Lão ăn linh tinh, đi nghỉ trước mất rồi”. Kì thực, để lão trốn trong bụi rậm một ngày cũng không hẳn không tốt.

- ----------------------