Tiểu Tường Vi

Chương 2



Từ đại sảnh đi ra bên ngoài một mảnh u ám, Kiều Vi không mở đèn. Cô sờ soạng đỡ tường, cởi giày cao gót, nâng làn váy lên, nhanh chóng chạy đi,ồn ào và tiếng nhạc phía sau ngày cách cô ngày càng xa.

Cũng chỉ có lúc này mới không có ai chú ý và đánh giá cô.

Trên thực tế, Kiều Vi thích hưởng thụ khoảng thời gian u tĩnh mà tự do như lúc này.

Về phòng, Kiều Vi liền khóa cửa. Sau mở đai lưng ra, buông tay, váy từ trên người rơi xuống, cô cột tóc đuôi ngựa, lập tức vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay tháo hết trang sức.

Nước ấm ào ào chảy xuôi vào mặt, lớp trang điểm vẩn đục theo nước chảy xuống, lau khô tóc, gương mặt lạnh lẽo cứng đờ của cô rốt cuộc cũng có chút tri giác.

Quần áo và đồ khoác sớm đã treo trên giá, cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào, duỗi tay lấy điều khiển từ xa tắt đèn, không đề phòng mà nhìn vào gương trên bàn trang điểm, ngắm chính mình.

Kiều Vi không trang điểm, không có khí sắc đỏ tươi như trong yến hội. Cánh môi gần như trắng bệch, cằm cũng ốm tới trơ xương, cúi đầu, cô trực tiếp mặc áo khoác vào.

Đói bụng cả ngày, dạ dày lúc này ẩn ẩn đau như nhắc nhở cô.

Cảm giác khó chịu cuồn cuộn dâng lên, Kiều Vi lấy túi xách, tắt đèn, ôm bụng, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Hôm nay cách mùa đông không còn xa, nhưng hoa trong vườn vẫn nở rộ, trong không khí còn có mùi hải đường, một chút cũng không thấy như cuối thu hiu quạnh.

Xe đưa cô về trường học sớm đã chờ dưới cầu thang, chỉ là chờ Kiều Vi tới gần mới phát hiện, tài xế còn đang ngồi xổm nghe điện thoại.

Dưới ánh đèn mơ hồ có thể nhìn thấy tàn thuốc còn cháy, không chú ý có người tới, giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên cứ thế mà đi vào tai cô.

"... Chỗ này anh còn phải đưa tiểu thư về trường, nhanh nhất phải mất hai giờ mới tới..."

Trong âm điệu của người đàn ông khó nén bất an: "Em bắt xe tới bệnh viện khám trước đi, còn nữa, nhớ đắp khăn lạnh lên trán của con..."

Kiều Vi chỉ nghe thế, liền lễ phép lui hai bước chờ. Chờ tài xế nói chuyện điện thoại xong, lúc này mới thấp giọng gọi một tiếng.

"Chú Đàm."

"Tiểu thư." Ngươi đàn ông đứng dậy, hiển nhiên là bị dọa tới nhảy dựng lên.

"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là thằng nhỏ bị sốt, ngày thường nó không hay bị bệnh, mẹ nó ở nhà một mình khó tránh hoảng sợ..."

Con trai nhà chú Thúc khoảng năm sáu tuổi, Kiều Vi từng gặp một lần, là theo ba mình tới, nó chỉ mới cao tới eo cô, là đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu.

"Nếu đã như vậy..." Cô trầm ngâm một hồi, mới nói, "Vậy chú đến bệnh viện trước đi."

Tài xế vội xua tay, la lớn: "Vậy không được, tôi phải đưa tiểu thư về trường học..."

"Không sao, tự cháu có thể đi được." Kiều Vi cắt ngang, "Trạm xe cách đây không xa, còn có thể đi thẳng tới trường." Dừng một lát, cô nghĩ nghĩ, lại nói, "Cháu sẽ không nói với mẹ. Lúc trẻ con bị bệnh, người nhà nên ở cạnh nói nhiều một chút."

Có lẽ bị câu cuối cùng của Kiều Vi đả động, có lẽ mọi suy nghĩ đều hướng về con trai, người đàn ông lúc này không rảnh lo nhiều quy tắc như thế, sau khi liên tục cảm ơn Kiều Vi liền cho xe rời khỏi gara, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Bình thường Kiều Vi không thường ngồi xe buýt, nhưng trạm đó xác thật có thể đi thẳng tới trường, cô chỉ đi bộ mười phút liền tới trạm xe.

Chỉ là, lúc khuyên chú Đàm, kỳ thật còn một câu mấu chốt cô không nói.

Trường học đóng cửa lúc 11h.

Hiện tại đã qua 10h20, cho dù đi nhanh thế nào, cô cũng không thể về ký túc xá kịp, càng đừng nói phải dùng phương tiện công cộng.

Không khí vừa ướt vừa lạnh, khắp nơi an tĩnh, dúi đầu vào cổ áo, liên tục đưa máy sưởi mini lên mặt. Kiều Vi đặt cặp sách lên hàng ghế dài, cứ thế mà ngồi xuống.

Đêm đã khuya, ngày mai còn có tiết. Cô phát ngốc một hồi, cuối cùng lấy di động từ áo khoác ra, mở màn hình, định tìm một khách sạn gần đại học G đối phó một đêm.

Di động vừa mở, Kiều Vi liền phát hiện hai tin nhắn chưa đọc.

- - Kiều Vi, đoàn giao hưởng của học viện biểu diễn, giáo sư Thụ cũng ở đây.

- - Hội trường số 1, tớ đã giữ vé cho cậu.

Thời gian nhận được tin nhắn là 17h06, lúc đó Kiều Vi đang uốn tóc.

Hiện tại qua thời gian Quý Viên nhắn tin cho cô đã hơn năm tiếng, cũng không biết bạn tốt của mình đã ngủ chưa.

Vất vã làm ấm tay, Kiều Vi do dự hai giây, nhấn nút quay số.

Ai ngờ điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền tới giọng nói mơ hồ của Quý Viên: "Ai vậy?"

"Tớ đây!" Kiều Vi đáp, nhíu mày đứng dậy, "Cậu uống rượu sao?"

"Ừ, nhìn giáo sư Thụ vui vẻ như thế, cho nên mới uống một chút."

"Đang ở đâu đấy?"

"Quán thịt nướng gần trường chúng ta, tớ nói cậu nghe, thịt nướng đêm nay ăn rất ngon, cậu ăn cái gì, tớ mang về cho cậu..."

"Cậu ngồi yên đó đừng lộn xộn, tớ lập tức tới."

"Được!"

Quý Viên liền như học sinh tiểu học ngồi thẳng người, vui vẻ đồng ý, cuối cùng lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Nè, cậu tới nhanh lên, tớ hình như thấy buồn ngủ rồi."

Xe buýt tới, Kiều Vi cúp máy, lên xe, đi theo tuyến đường ngược chiều tới thành phố G.

Trường học của chúng ta.

Quý Viên uống say nên đã quên, Kiều Vi năm mười năm tuổi đã thôi học ở trường trung học âm nhạc, chuyển tới Cao Trung Bộ. Hai người hiện tại một người học dương cầm, một người học đại học tài chính ở G, sớm đã không còn bên nhau.

Quý Viên không thường uống rượu, thỉnh thoảng chỉ thứ một ý, sau khi say thông thường đều rất ngoan. Quả nhiên, khi Kiều Vi chạy tới quán thịt nướng, cô ấy vẫn còn ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Vừa thấy Kiều Vi tới, cả gương mặt như nâng lên, giơ tay tiếp đón.

"Kiều Vi!"

Quán thịt nướng đầy người, đều là học sinh ra dùng bữa khuya, mùi thịt và dầu mỡ mạnh mẽ xông vào mũi, dạ dày không thể chịu được kích thích của Kiều Vi lại bắt đầu không thoải mái.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, dù không khỏe Kiều Vi cũng không thể thể hiện trên mặt, cố nén dục vọng mà vuốt bụng một cái, cô đáp một tiếng với Quý Viên.

Nói mấy câu qua lại, cô mới phát hiện bạn tốt của mình đã hoàn toàn say, trả lời đều mất đầu mất đuôi, chỉ có thời điểm gọi tên cô là đặc biệt trôi chảy.

"Kiều Vi..."

"Kiều Vi..."

"Ngốc thì chết đi!"

Kiều Vi thấp giọng mắng, Quý Viên vẫn lục tục cười ngây ngô với cô, đầu ngón tay như muốn giải hận mà chọc chọc gương mặt đỏ bừng kia. Nhanh chóng thu dọn túi xách rồi vác cô ấy lên người, cô nhanh chóng đi đến quầy tính tiền.

"Tổng cộng 320 nhân dân tệ." Thu ngân vùi đầu tính toán.

Trước đó Kiều Vi định trực tiếp về trường, trong người không có quá nhiều tiền mặt, vì thế chỉ có thể hỏi: "Có thể quẹt thẻ không?"

Cô gái kia không hề ngẩng đầu: "Quý khách, chuyển khoản bằng di động cũng được."

Di động của Kiều Vi là đồ cổ bảy tám năm trước, làm sao có công dụng này? Cô đành tiếp tục giải thích: "Di động của tôi không có chức năng này, có thể quẹt thẻ không?"

Không có chức năng chuyển khoản? Thành phố G tốt xấu gì cũng là đô thị thuộc hạng quốc tế, người này sao lại giống như tách khỏi xã hội vậy...

Cô gái kia nhịn không được mà cười một tiếng, ngẩng đầu, mãi tới khi nhìn thấy Kiều Vi, chế nhạo trong mắt lúc này mới biến mất, ngượng ngùng trả lời: "Có thể."

Kiều Vi nhận được câu trả lời, lập tức cúi đầu, từ trong bóp tiền lấy thẻ ra.

Trong tiếng ồn của quán BBQ, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, chiếc thẻ màu vàng đen phá lệ bí ẩn.

Thu ngân ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nhận lấy.

Ấn số tiền vào POS, đầu ngón tay có chút lên. Quán thịt nướng này không phải nơi cần tiêu phí cao cấp gì, cô làm nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu nhìn thấy thẻ màu vàng đen trong lời đồn.

Chủ thẻ hẳn là người sống trong nhung lụa, căn bản không nên xuất hiện ở hàng quán ven đường này.

OoOoO

Cũng không biết đã uống bao nhiêu, vừa ra khỏi quán thịt nướng, gió đêm thổi tới, Quý Viên vội vàng chạy đến bên đường, ôm thân cây, vùi đầu nôn mửa.

Kiều Vi vỗ lưng cô ấy, lại từ trong túi xách lấy ra khăn giấy đưa qua.

Quý Viên chậm chạp không nhận lấy, dường như vừa nôn ra, đột nhiên lấy lại chút thanh tỉnh, cô bỗng nhiên nói: "Vi Vi, hôm nay độc tấu đàn violon, có một học viên đã được giáo sư Chu giữ lại..."

Kiều Vi ngẩn ra, trực tiếp nhét khăn giấy vào tay Quý Viên: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đêm nay cố ngủ một giấc đi."

"Sao có thể không nghĩ?" Quý Viên như bị một câu này chọc giận.

"Cậu biết không, thời điểm tớ nhìn lên sân khấu..." Trong giọng nói của cô dường như mang theo nức nở lên án, "Ta thật sự rất khó chịu!"

"Đứng trên đó nên là cậu, nếu là cậu, cậu chắc chắn sẽ đàn tốt hơn cô ấy gấp trăm lần..." Lòng bàn tay nắm chặt đặt lên ngực, cô buồn bực tới không thể thở dốc.

"Rõ ràng cậu là người đứng đầu của kỳ thi đó, giáo sư Thụ còn khen cậu là thiên tài, tất cả mọi người đều hâm mộ thiên phú của cậu, nhưng hiện tại, ai cũng không nhớ rõ..."

Cô và Kiều Vi lớn lên bên nhau, lại cùng học âm nhạc. Là bạn bè, các cô thân mật khăng khít, làm cộng sự, tâm hồn bọn họ tương thông. Khi đó thậm chí không cần luyện tập nhiều, chỉ cần một ánh mắt liền có thể đàn ra một bài khiến mọi người kinh ngạc.

"Sao vậy lại không đàn?"

"Tại sao lại không đàn nữa..."

Quý Viên nói, che mặt ngồi xổm bên đường, khóc lóc, trong miệng không ngừng lặp lại câu hỏi vô nghĩa ấy.

Kiều Vi sững sờ một chỗ, ngón tay cứng đờ thoáng giật giật. Hiện tại, đầu móng tay cô được làm cẩn thận, đặc biệt thon dài, vết chai vì kéo đàn từ lâu đã biến mất, một chút cũng không giống đôi tay kéo đàn violon.

Từ khi còn bé ngây thơ không hiểu chuyện, mười năm kia, hơn 20.000 giờ vất vả luyện tập, phảng phất chỉ là một cảnh trong mơ.

Cô đã nhớ không rõ bản thân đã bao lâu rồi không động vào violon.

5 năm? Hay là 6 năm?

Tóm lại, từ ngày cha rời đi, mẹ đã đem cây đàn violon của cô đập nát.