Bạch Thuật nghe có chút kinh ngạc. Nàng suy nghĩ đến chuyện tiểu thư làm gia chủ tương lai, thưởng cho tụi nhóc này xem như cũng là thưởng cho cha mẹ tụi nhóc, để họ cảm nhận được ơn trạch của đại tiểu thư. Còn đối với Mạc Nhàn mà nói, xem như cũng cho nàng thêm vài phần mặt mũi. Dụng ý của tiểu thư rốt cuộc là vì người trước, hay là người sau, hoặc là cả hai cũng không biết được.
Lúc nãy Mạc Nhàn rời khỏi phòng Tạ Đạo Vi, đi ra ngoài sân, nhìn thấy một đám con nít đứng bên ngoài đốt pháo liền cảm thấy thú vị, cũng muốn đi đến đốt pháo cùng. Con gái của quản gia hình như tên là Tạ Tam Thất, năm nay mới chín tuổi, tính tình cũng giống như quản gia, tương đối cẩn thận, nói sợ ồn đến đại tiểu thư, kêu mấy đứa còn lại đi xa phủ Tạ Đạo Vi một chút.
"Trước giờ ta chưa từng đi vào phủ đại tiểu thư, cũng không biết bên trong phủ như thế nào?" Đột nhiên có một đứa nhóc tò mò nói.
"Trước giờ ta cũng không có qua, cha với nương ta nói, đại tiểu thư thích thanh tịnh, không cho phép chúng ta đi vào....." Một đứa nhóc khác phụ họa nói.
"Hôm nay ta đưa các ngươi vào chơi chịu không, bên trong có rất nhiều pháo hoa pháo trúc, ta lấy chia cho các ngươi....." Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, Tết nhất, nên là càng náo nhiệt càng tốt, liền định mang đám con nít này vào phủ chơi.
Một đám con nít hình như cũng sợ sự uy nghiêm của con gái quản gia, có chút chần chờ nhìn Mạc Nhàn.
"Nếu như có gì, bất quá cũng là bị đuổi ra ngoài thôi, chắc chắn tỷ tỷ sẽ không phạt mấy đứa, nếu tỷ tỷ có trách tội, ta nhận cho. Ta có rất nhiều pháo trúc với pháo hoa, chỉ cần các ngươi đi vào với ta, mỗi người đều sẽ có...." Mạc Nhàn vỗ ngực đảm bảo nói, thầm nghĩ Tạ Đạo Vi hẳn là sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận đi, còn nữa, hôm qua nàng là lấy cánh tay mình đánh cược chút đặc quyền này, bản thân có phải nên cậy sủng mà kêu một chút không đây? Mạc Nhàn phát hiện, bây giờ nàng rất vui vẻ được Tạ Đạo Vi đối xử đặc thù.
Có một hai đứa nhóc gan lớn động lòng, liền muốn đi vào, mấy đứa nhóc khác nhìn thấy có người đi trước, cũng đi vào sau. Con người đều có lòng cậy số đông, chỉ cần thấy nhiều người đi, thì nhát gan cũng đi theo vào. Tạ Tam Thất không có cách nào, cũng chỉ có thể đi theo vào, chỉ hy vọng ra rồi cha với nương sẽ không phạt mình.
Lúc Tạ Đạo Vi ra tới, Mạc Nhàn còn có chút khẩn trương, không biết Tạ Đạo Vi sẽ mặc kệ mình hay là đuổi đi đây? Lúc nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi nhíu mày, thực sự rất sợ, Tạ Đạo Vi sẽ cho Bạch Thuật ra đuổi người, vậy là trước mặt đám nhóc này liền không còn chút mặt mũi nào, tuy rằng mặt mũi mình từ trước đến giờ cũng không đáng tiền.
Bất quá sau đó Tạ Đạo Vi đi vào, Bạch Thuật cũng không có đến đây, Mạc Nhàn mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm chắc là Tạ Đạo Vi định mặc kệ rồi.
Không bao lâu, nhóm nha hoàn đưa đến vài bàn đồ ăn vặt, có hạt dưa đậu phộng, kẹo mứt linh tinh, để ở giữa sân, một đám con nít nhìn thèm không thôi.
"Tiểu thư nói, hôm nay Tết, sẽ không đuổi mấy đứa ra ngoài, mấy đồ ăn này tiểu thư thưởng cho mấy đứa, mấy đứa có thể vui vẻ chơi đùa ở đây một ngày, ngày mai không được đến phủ tiểu thư ồn ào nữa." Bạch Thuật đứng ở giữa sân nói.
Một đám con nít nghe đồ ăn vặt này đều cho tụi nó, lại có thể yên tâm chơi ở đây, liền hoan hô lên.
Mạc Nhàn nghe Bạch Thuật nói vậy, không khỏi nhìn về phía phòng Tạ Đạo Vi, trong lòng có một cổ cảm giác nóng ấm, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên, thầm nghĩ, Tạ Đạo Vi cũng không phải hoàn toàn bất cận nhân tình. Nàng thật sự quá thích Tạ Đạo Vi như vậy, thích đến xưa nay chưa từng có.