Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 30: Vũ khúc cáo biệt



Đảo điên một hồi, ta Cửu Trùng Thiên không thích lại chọn rơi vào hậu hoa viên trong tẩm cung Hoàng Đế dưới phàm trần, lại cũng thật đúng lúc Quân vương đi thưởng hoa.

Ta nghe cung nữ kể liền được phen hết hồn. Thiếu chút đã bị hoặc nghi là thích khách mang ra hành hình. Thật may quân vương này là bậc nhân từ.

Toàn thân cơ trừng đã giảm chút đau nhức, thế nhưng trở mình vẫn rất khó khăn.Tiểu tì một bên biết ý liền tiến lại đỡ giúp một tay, giọng nói dễ nghe:

” Cô nương cứ nghỉ ngơi, hoàng thượng đang tiếp tể tướng đại nhân cùng nghị sự, lát sẽ qua thăm cô nương.”

Ta không chú ý lắm mấy lời này, căn bản đang có thứ khác hấp dẫn tầm mắt:

” Vật kia là gì vậy?”

Giờ mới để ý, nơi đây tuy là vương cung lại không được trang hoàng lắm. Rèm cửa tết bằng sa châu đen tuyền, có một tủ sách lớn sắp xếp ngăn nắp, ngoài hiên có hai chậu Kê An bóng xanh mướt, không hoa nhưng vẫn tỏa hương dìu dịu.

Tiểu tì không biết ta muốn hỏi vật gì, nhìn khắp căn phòng một lượt, điệu bộ ái ngại:

” Nơi này trước đây chúng ta chưa từng đến qua, đối vật lại càng không hiểu rõ.”

Ta nghe vậy liền ngạc nhiên, ánh mắt không che dấu mà nhìn thẳng vào vật kì lạ:

” Nơi này không phải tẩm cung hoàng thượng sao?”

” Quả thật là nó, nhưng thường ngày chỉ có hoàng thượng, cấu trúc ta cũng là lần đầu tiên thấy.”

”Hoàng hậu không ở đây sao?”

Tiểu tì thái độ kì lạ, nhìn ta chăm chú, lát sau lại như nhớ ra gì đó:

” Phải rồi, cô nương không phải người trong thành.”

Ta gật đầu.

” Hoàng thượng không nạp hoàng hậu, chỉ có một sủng phi, có điều không lưu tâm đến, cư xử xa cách nhưng mà vị phi tần ấy đã mất mấy năm về trước rồi.”

Tiểu tì nói xong lại tự vả vào miệng mình:

” Thôi chết, ta lại bao đồng rồi! Cô nương cứ coi như không nghe thấy. Ta đi ra ngoài trước.”

Ta gật đầu đáp ứng nàng, lại nghĩ nếu tiểu nha đầu này bao đồng chuyện của ta nhất định sẽ đánh cho một trận.

Trời mau chóng tối lại. Ta ăn xong bữa liền muốn đi ngủ sớm. Xem ra tới ngày mai mới có thể diện kiến hoàng thượng.

Bức tranh trên tường đối diện đột nhiên xuất hiện ánh sáng, lại ngày càng mãnh liệt. Y nữ từ trong tranh bước ra khí chất thoát trần tuy nhiên lại có điều không hòa hợp, chậm rãi bước đến chỗ ta.

” Tiểu Vũ, ngươi cuối cùng cũng đến. Ta vậy là đã hết nhiệm vụ.”

Ta ngây ngốc nhìn nàng ta hồi lâu mới lên tiếng:

” Ngươi là ai? Sao lại biết ta?”

Nữ nhân kia biểu hiện có chút bất đắc dĩ:

” Còn không nhớ ta sao? Ngươi khi trước ở nhờ nhà ta lâu vậy không có chút kí ức gì sao?”

Ta đem toàn bộ kí ức lục lọi, kết quả lục ra hai chữ Niên Hạ. Nàng ta ở Khiêm Trấn Thành năm rất lâu về trước:

” Ta nhớ ngươi giáo điều như vậy sao lại vào phòng nam nhân nửa đêm.”

” Còn nói, không phải đợi tiểu Liên Hoa nhà ngươi sao?”

Chờ chút, có gì không phải. Nàng ta biết rõ ta là ai... Lại chờ chút, nàng ta chính là Lịch Niên cung chủ. Là thần tiên cổ nha. Tuy rằng pháp lực không cao lại có khả năng nhìn thấu thời gian.

” A, a ta nhớ rồi.”

” Nhớ rồi thì tốt, ngươi cố gắng lo liệu. Ta cùng phu quân về ngủ trước.”

Sặc! Phu quân?

” Ngươi có phu quân khi nào?”

Vừa khi đó có một nam nhân anh tuấn bước vào. Tuy rằng thế nhưng nhìn rất quen. Chính là phụ thân Niên Tam của Niên Hạ... Ta hiểu sự tình liền cảm thán một tiếng:

” Cái này loạn luân a! Mà lão Thiên Quân cũng thật là biến thái mới cho hai người cái quan hệ cùng huyết thống xuống phàm vui chơi.”

Ngạn Mạc chiến thần nghe xong cũng ôn nhu gật đầu.Lịch Niên ngược lại phẫn uất:

” Không phải tại lão Thiên Mệnh lẩm cẩm sao. Ta đã tuyệt giao với lão rồi!”

Ta nghe nàng ta nói không khỏi có chút buồn cười, lại nhìn Ngạn Mạc chiến thần khí thế thanh đạm hơn vài phần:

” Ngươi nói thế cũng thật nặng nhọc, Thiên Mệnh kia bất quá cũng chỉ hơn phu quân ngươi một vạn thôi.”

Lịch Niên bĩu môi không buồn nói, Ngạn Mạc lại đứng ra giản hòa:

” Cũng không có gì to tát, ta ngược lại còn cảm ơn lão Mệnh. Nhờ hắn mà thấy được tiểu Niên còn có thể dịu dàng.haha”

” Chàng!?...”

Lịch Niên không biết phản thế nào đành im lặng. Ngạn Mạc lại hướng ta nói tiếp:

” Vũ nha đầu, ngươi thay đổi lịch sử, gây ảnh hưởng đến tương lai. Trụ Thiên không còn khiến số mệnh Liêm Trương biến đổi. Hắn vốn là sẽ làm Chiến tiên lại đổi làm quân vương hạ giới, nhập cõi luân hồi. Cái này ảnh hưởng rất lớn.”

Hóa ra là Liêm Trương, ta chưa gặp hắn. Lại suy nghĩ liền phát hiện có điều không thỏa đáng.

” Nhưng mà số kiếp Liêm Trương khi xưa không phải vì ta mà hủy hoại sao?”

Khi ấy hắn vì giúp ta thành hình người đã trước mặt tan biến. Là ta tận mắt nhìn thấy. Sao có thể sai được?

Ngạn Mạc hơi trầm mặc.

”Hắn vốn chưa chết, hồn phách một phần vẫn trong cơ thể ngươi...Bây giờ còn có Trụ Xích quân.Càng không thể chết..Có điều qua năm nay tiên duyên sẽ đoạn.”