Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 58: Người phụ nữ của cậu cũng không vừa nhỉ



Cảnh Nghi vừa nói vừa đưa ánh nhìn quan sát người đàn ông đang ngồi nghiêm túc làm việc kia. Quả nhiên, vấn đề anh ta vừa đề cập, dễ dàng thu hút sự chú ý. Vừa nghe nói tới cô, Phong Thừa Vũ lập tức đóng tập tài liệu trước mặt, ngẩng lên nhìn Cảnh Nghi đang tự nhiên ngồi trên sofa nhìn ra quảng trường thành phố qua cửa sổ kính sát đất.

Phong Thừa Vũ ném cho anh ta một cái nhìn đầy uy hiếp. Cảnh Nghi cũng vì thế không tỏ ra mập mờ nữa

"Người phụ nữ của cậu vừa tới văn phòng luật sư của tôi. Cô ấy tìm một luật sư để ủy quyền khởi kiện nhị tiểu thư nhà họ Cố tội cố ý gây thương tích. Bằng chứng là một đoạn video ghi lại cảnh Cố tiểu thư đúng là có ra tay với cô ấy ở trong một nhà kho cũ nào đó kèm theo giấy giám định thương tật."

Đúng là Phong Thừa Vũ không ngờ cô lại dùng cách này, nhưng mà đâu nhất thiết phải chịu bị đánh một lần nữa để quay lại bằng chứng. Dường như Cảnh Nghi không khó để nhận ra nét xót xa vừa xuất hiện trong đáy mắt của Phong Thừa Vũ.

"Cậu yên tâm, với con mắt tinh tường của tôi, thì cô gái của cậu chẳng có chút hề hấn gì, góc máy được đặt rất tinh vi, có thể quay rõ hành động của Cố Mỹ Đan nhưng lại không thấy vị trí lực tác động, video cũng có chút cắt ghép. Cố Mỹ Đan vừa bị cảnh sát bắt giữ để điều tra, trông cô ta thực sự rất thảm hại. Nhìn kiểu đó, chắc chắn đã chịu đòn không hề nhẹ. Tôi cảm thấy trong chuyện này, quá nửa là Hàn tiểu thư đã sắp xếp lên kế hoạch sẵn rồi. Cái này nên gọi là vừa ăn cướp vừa la làng phải không? Cô tình nhân của cậu ăn miếng trả miếng cũng không vừa nhỉ, đánh người đến nông nỗi ấy, nhất định vẫn còn muốn đẩy người ta vào tù mới hả dạ"

Phong Thừa Vũ cười thâm sâu, làm vợ anh thì yếu đuối hay một mình đảm đương một cõi cũng không sao cả. Phụ nữ lúc nên mềm yếu thì nên mềm yếu, lúc nên cứng rắn thì phải đúng mực như thế. Xét cho cùng, cũng là Cố Mỹ Đan ra tay trước.

"Dù cô ấy có giết người đi nữa, tôi cũng có thể đi sau dọn dẹp sạch sẽ được"

Cảnh Nghi bỗng nhớ đến hôm đầu tiên gặp Hàn tiểu thư ở nhà mình, cô lúc ấy cũng không có thái độ gì là muốn thân mật với Phong Thừa Vũ cả.

"Hay lắm anh bạn của tôi, nhưng mà theo tôi thấy, Hàn tiểu thư kia, hình như cũng không có tình ý gì với cậu đâu thì phải. Khá khen cho Tổng giám đốc Phong thị gần nửa đời xa lánh nữ sắc, giờ lại phải một mình ôm mộng tương tư, nếm trải cảm giác bị xa lánh. Thế nào? Thứ cảm giác đó chắc hẳn không dễ chịu gì nhỉ?"

"Không cần cậu phải lo chuyện bao đồng, biến đi để tôi làm việc"

Ơ hay, là anh ta có lòng tốt tới truyền tin, đã không cảm ơn một câu, giờ còn bị đuổi không thương tiếc.1

*****************************

Buổi tối, Phong Thừa Vũ về nhà, đứng trước cửa nhìn căn phòng không một bóng người. Dù cô đã nhắn tin thông báo với anh sẽ về nhà ít hôm, nhưng anh vẫn thấy hết sức trống trải.

Hàn Giai Tuệ nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Cô cầm điện thoại lên, định gọi điện thoại cho anh, nhưng cô cũng không biết anh có đang bận họp hay đang tham gia một bữa tiệc xã giao nào không. Cuối cùng, cũng không kìm được mà gửi một tin nhắn "Anh tan làm chưa?"

Ngay lập tức, điện thoại nhận được phản hồi, cô vội vàng bắt máy, áp điện thoại vào tai lắng nghe giọng nói nam tính của anh ở đầu bên kia truyền tới

"Muộn vậy rồi vẫn còn chưa ngủ, là vì không có anh bên cạnh nên khó ngủ à?"

"Ai nói, là vì em vừa mới làm mấy việc, bây giờ mới xong nên chưa ngủ thôi."

"Nhớ anh không?"

Giọng nói của anh đầy mị hoặc, Hàn Giai Tuệ đỏ mặt, ngập ngừng một lát rồi khẽ gật đầu

"Có"

"Xuống đây"

Ba giây bất định, Hàn Giai Tuệ mới kéo được tâm trí trở về, ngây ngốc chạy ra ban công ngó nghiêng. Cô nhanh chóng nhận ra chiếc Centodieci quen thuộc đỗ bên dưới, liền chạy vội xuống nhà. Giờ này chắc mọi người trong nhà đã đi nghỉ hết, nhưng Hàn Giai Tuệ vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau, rón rén đi ra ngoài.

Vừa mở cửa xe bước vào, cô đã bị đè xuống ghế, cả người nằm gọn bên dưới thân thể cường tráng của anh. Đôi môi ngọt ngào bị anh ra sức cắn mút đến tê dại, nụ hôn từ lãng mạn, dây dưa biến thành nóng bỏng, cuồng nhiệt. Hàn Giai Tuệ vụng về đáp trả, khiến bầu không khí trong xe trở nên ái muội hơn bao giờ hết.

Phong Thừa Vũ càng lúc càng tham lam, điên đảo càn quấy hút hết mật ngọt bên trong khoang miệng thơm tho. Còn bàn tay như con rắn nước mạnh bạo luồn bên trong vạt áo, lần mò đến nơi đẫy đà mà tha hồ xoa nắn thành đủ mọi hình dạng khác nhau.

"Ưm..."

Bất ngờ bị anh càn quấy, khuôn miệng xinh xắn vô tình bật ra thứ âm thanh kích thích. Phong Thừa Vũ cũng vì sự kích tình đó mà trở nên mạnh bạo hơn. Bàn tay liên tục nhào nặn bầu ngực mềm mịn. Đôi môi cũng luyến tiếc rời ra, tìm đến điểm mẫn cảm sau vành tai mà trêu trọc.

Hàn Giai Tuệ như ngây như dại bị anh đè dưới thân mà khiêu khích, cả người giống như vừa có luồng điện chạy qua, cảm giác vừa xa lạ vừa thống khoái. Cô là đang rơi vào sóng tình dạt dào, chơi vơi giữa những phong vị hoan ái của người đàn ông cô yêu thương.