Tìm Được Em

Chương 7



37.

Lúc ra viện, gặp phải một cuộc điều động an ninh ở sảnh lớn bệnh viện.

Tiểu Lý lập tức che trở cho Trình Diễn. Tôi nhìn nhìn xung quanh. Chẳng lẽ hôm nay bọn tôi bị paparazi theo đuôi rồi? không đúng chứ, lúc bọn tôi tới đây đã rất cẩn thận rồi mà.

Các bảo vệ nhận được điều động gấp liền xông tới thang máy, có một số người còn trực tiếp đi tới cửa thoát hiểm. lại nhìn phản ứng của quần chúng ăn dưa, có lẽ…không phải đang nhìn về Trình Diễn đâu.

Đúng vào lúc tôi thở phào một hơi, một nhân viên bảo vệ đi tới, anh ta mang theo một chiếc máy xx bên trong truyền tới âm thanh sốt ruột, người đó nói rất nhanh, bảo an đi lướt nhanh qua, để lại mấy từ then chốt: “Khoa ngoại tim mạch, có chuyện, mang theo dao!”

Tim tôi hẫng một nhịp.

Lúc đi qua quầy, hai cô y tá ở trước quầy lóe lên vẻ nôn nóng: “Không xảy ra chuyện gì chứ? Làm sao đây, tôi thấy người trong đó nói bác sĩ Tùy còn ở trong đó!”

Đầu tôi ong lên một tiếng, trong phút chốc dừng lại bước chân.

Bác sĩ Tùy?

Là bác sĩ Tùy đó sao?

38.

Bên ngoài phòng phẫu thuật số 2 của khoa ngoại tim mạch đã tụ tập một nhóm người, một bên là mấy người cầm dao mặt mày dữ tợn, còn có người đàn bà ngồi phịch dưới sàn khóc lóc, bên cạnh là người đang an ủi; một bên khác là người vừa mới đi ra từ phòng phẫu thuật, vẫn còn mặc đồ phẫu thuật, bên cạnh còn có lác đác vài người ăn dưa không dám tiến lên trên.

Lúc tôi vừa tới, trước mặt chính là cảnh tượng bức bách hỗn loạn như vậy.

“Lúc đưa vào trong anh trai tao vẫn còn sống, bây giờ bọn mày nói anh c.hết rồi, tao thấy là bọn mày khiến anh ấy c.hết!”

“Bọn mày nào phải bác sĩ! Rõ ràng là bọn g.iết người!”

Bảo vệ khó khăn áp chế dao của người đàn ông đang gào thét kia.

Từ góc độ của tôi nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Tùy Nhiên, anh một thân màu xanh của đồ phẫu thuật còn chưa thay, bên trên vẫn còn dính máu loang lổ.

Anh bảo vệ các y tá đang run lẩy bẩy ở sau lưng, đích thân khom người với người nhà bệnh nhân, thân ảnh trấn định mà ung dung. Anh mang theo ý thẹn nói: “Phẫu thuật thất bại chúng tôi vô cùng xin lỗi, lúc đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật cơ bản mạng sống đã thoi thóp rồi…”

Sau đó người nhà bệnh nhân bị sự phẫn nộ và thương tâm làm cho mụ mị đầu óc, cơ bản không nghe lọt tai lời nói của Tùy Nhiên.

Bảo vệ một phút không đề phòng, liền bị người đàn ông cầm dao kia đẩy ra! Trong phút chốc là tiếng kêu khóc của người đàn bà; tiếng trách cứ của bảo vệ; tiếng hét chói tai của y tá; lời nói phẫn nộ của người đàn ông cầm dao “mày đi c.hết đi!”; và tiếng kinh ngạc hoảng hốt của Tùy Nhiên “Vi Vi!” không hẹn mà cùng vang lên, tất cả âm thanh vang lên, trước cửa phòng phòng phẫu thuật số 2 trong phút chốc như địa ngục trần gian.

“A⁓” hơi đau.

Tùy Nhiên kéo tôi đang chắn ở phía trước anh ra, bảo vệ nhanh chóng chen lên khống chế được hiện trường.

một người từ bộ dạng lạnh lùng, ung dung như Tùy Nhiên lúc này cánh tay kéo tôi ra hơi run run, đôi mắt nhìn tôi kia hoặc trong trẻo lạnh lùng hoặc dịu dàng giờ phút này toàn bộ đều là sự sợ hãi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh hoảng loạn như vậy, không còn chút dáng vè thường ngày, liền cười nói: “Tôi không sao, chỉ sượt qua một chút thôi.”

Tùy Nhiên không trả lời, chỉ kéo tôi đi về phía phòng làm việc.

ngồi trong phòng làm việc của anh, nhìn anh nhanh chóng thay quần áo, rửa tay, sau đó cầm lấy một hòm y tế ngồi xuống cạnh tôi. Giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Có thể cởi ống tay áo bên này ra không?”

bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nổi danh cả trong và ngoài nước, giờ phút này dùng đôi tay bảo quý vô cùng của anh như đang tiến hành một cuộc phẫu thuật cao siêu khó khăn vậy, tiến hành khâu lại vết thương không hàm chứa chút kĩ thuật nào cả.

anh cúi thấp đầu, sống mũi cao thẳng, khóe môi mỏng, ánh mắt chuyên chú mà thành kính.

Bầu không khí có chút áp lực, tôi trêu chọc: “Bác sĩ Tùy, có để lại sẹo không? Chỗ này mà có sẹo thì hơi xấu đấy.”

Lúc ấy người đàn ông kia đem theo ý định muốn g.iết Tùy Nhiên mà lao tới, đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã xông qua đó rồi. cũng may bây giờ là mùa đông, quần áo dày, lại thêm lúc đó Tùy Nhiên kéo tôi ra, mới không bị thương quá nghiêm trọng.

Cho dù như vậy, nhưng mà vết thương trên cánh tay cũng sâu tới mức nhìn thấy cả xương.

“Nếu đã sợ để lại sẹo, làm sao còn xông ra?” anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được giọng nói tức giận cứng rắn của anh.

Trong mắt anh còn mang theo sự sợ hãi, mà đậm hơn chính là sự tự trách.

Nhất thời tôi không biết nói gì cả.

“Em có biết không…” có vẻ như anh tự nhận thức được thái độ của mình không tốt, anh nuốt lại mấy lời phía sau lại. cúi đầu xuống làm nốt công việc của mình.

Tôi im lặng nhìn anh cúi đầu, trong đầu xoẹt qua mấy cách để dỗ dành, mở miệng định nói nhưng lại không nói ra được một chữ.

“Không để lại sẹo đâu.” Anh nhẹ giọng nói, trong sự dịu dàng mang theo sự cứng rắn, “Xin lỗi em, lúc nãy anh dọa em rồi à.”

“Không…không sao.” Mồm miệng nhanh nhảu trên bàn đàm phán của tôi lúc này giống như cánh tay bị tiêm thuốc tê kia vậy.

tn không nói gì đứng dậy thu dọn dụng cụ trên bàn, bầu không khí trong phòng làm việc ngột ngạt khiến người ta thở không ra hơi.

Trong vô thức mím mím môi, định mở miệng phá vỡ bầu không khí khiến người ta sốt ruột này. Nhưng mà câu nói ‘bác sĩ Tùy’ kia lại như chạm tới dây thần kinh nào của anh vậy, đôi tay thu dọn dụng cụ của anh ngừng lại, sau đó quay người ôm lấy tôi.

Hơi thở ấm áp cùng với mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người anh bay tới, khiến người ta an tâm.

“Vi Vi.” Giọng nói của anh run run, đồng thời tránh động vào cánh tay bị thương của tôi, ôm trọn tôi vào lòng: “Sau này…lần sau…không có lần sau nữa.”

Bác sĩ Tùy suy luận rõ ràng, lí trí ung dung cũng có lúc lời nói không mạch lạc.

Ngón tay tôi cuộn lại, nhưng từ đầu tới cuối không có dũng khí ôm lại anh.

Sau hai tiếng gõ cửa, cửa phòng làm việc liền được mở ra, một y tá nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền ngại ngùng mà nói một tiếng xin lỗi.

“Bác sĩ Tùy, phẫu thuật đã chuẩn bị xong rồi.”

“Tôi biết rồi, lập tức qua ngay.”

Dường như Tùy Nhiên hoàn toàn không để ý tới người bên ngoài, anh buông tôi ra, giúp tôi vuốt vuốt lại tóc, dịu dàng dặn dò: “Vết thương không thể dính nước, sắp tới tốt nhất đừng ăn thức ăn cay.”

Tôi nhìn về phía anh, cảm giác xa lạ này khiến tôi nhất thời không biết bản thân đang ở nơi nào.

“Tôi vẫn còn hai ca phẫu thuật nữa, không thể đưa em về được.” anh thu mày lại, lần nữa xác nhận lớp băng bó trên tay tôi, “Nơi lấy thuốc nằm ở bên trái lối vào tầng 1, phía trên đều có dán cách dùng.”

“Ừm, được.” tôi trả lời.

Sau khi dặn dò xong, liền vội vàng rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên thứ cảm xúc mà rất nhiều năm nay chưa từng có – đau lòng.

Xa lạ mà rõ ràng.

“Sẽ không một mực khó chịu chứ?”

“Có khó chịu, nhưng không thể làm ảnh hưởng tới bệnh nhân tiếp theo.”

Lời nói trước kia của anh chợt vang lên bên tai tôi, anh vẫn còn hai ca phẫu thuật, một ca phải làm rất lâu nữa? anh phải đứng trước bàn mổ mấy tiếng liền? anh có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi đây?

Người ta thường nói bác sĩ quen với việc sống c.hết, vì vậy đã trở nên tê liệt rồi. nhưng mà có lẽ vì phía sau còn có quá nhiều người cần bọn họ cứu mạng, họ không có thời gian để suy ngẫm, để đau lòng, để tự trách.

Nhưng những người đang chờ họ cứu mạng ấy lại không hoàn toàn hiểu được bọn họ.

Bọn họ là đang tranh đoạt mạng sống với tử thần, nhưng lại vì bọn họ đang tận lực cứu người mà đưa bản thân vào qu.ỷ môn quan.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nhưng lúc mệt mỏi thì sao đây?

Trong đầu hiện ra hình ảnh Trình Diễn ngồi ở hành lang thoát hiểm. bọn tôi đang quay phim, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây lại là một phần trong cuộc sống của họ. mà một người dịu dàng như anh, chắc chắn sẽ không đem những áp lực phát tiết lên người thân của mình.

Lần đầu tiên tôi khẩn thiết hi vọng, mỗi một cuộc phẫu thuật của anh sau này đều có thể thành công.

Vô cùng khẩn thiết hi vọng, bộ phim về đề tài y học trước mắt, có thể thay đổi một chút cách nhìn về bác sĩ trong nước, có thể đổi lấy một chút lí trí của mọi người trong những tình huống không thể khống chế.

Cho dù chỉ có một chút thôi cũng được.

39.

“Tôi đã bảo chị nên an phận một chút, đừng gây rắc rối cho tôi, vậy giờ đây chị làm ra cái gì vậy hả!” cuối hành lang bên ngoài phòng họp tầng 17, một người phụ nữ khoác lên mình bộ âu phục màu đen dựa vào tường, bên tai là tiếng hét phẫn nộ của Đường Đình: “Sao tiện nhân kia lại có thể sinh ra một đứa mất mặt như chị chứ!”

Ngày đông 8 giờ, mặt trời đã lặn xuống từ lâu, màn đêm dần xâm lấn.

Bên tai là tiếng nói bất kham của người đó, nhưng trong lòng lại là một mảng trống rỗng. cũng giống như đã từng có vô số lần mong đợi, chỉ có thất vọng thành thói quen, không mong đợi, cũng thành một thói quen.

Nhưng mà tại sao, hi vọng vẫn trở thành một bản năng.

Tôi giương khóe miệng lên, nhìn dòng xe cộ tấp nập chốn đô thị, trong con ngươi lại không hề có ý cười nào nào cả: “Phải không?”

Tôi lãnh đạm nói: “Ông nên để tiện nhân trong miệng ông ấy nhét tôi lại vào bụng mới phải.”

“Hơn nữa, những chuyện mà tôi làm ra đối với các người chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.”

Đường Đình nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của tôi, liền hận không thể lập tức tới công ti bóp c.hết tôi: “Chị đang nói cái quái gì vậy!”

“Tôi nói,” tôi thở hắt một cái, “Nếu như không phải công ti của các người xảy ra chuyện, ai dám cả gan vạch trần đời sống riêng tư của tiểu thư Đường gia.”

“Ông có tin người tiếp theo chính là ông cùng với mẹ tôi không”

Trong giọng nói của tôi đều là ý cười, nếu như đã là rắn chuột một ổ, thì chẳng có ai sạch sẽ cả, vậy thì chúng ta cùng nhau vào địa ngục, cùng nhau bị dư luận dìm c.hết thôi.

Cúp điện thoại trở về phòng họp.

Mọi người ngồi chật kín phòng họp rộng lớn, tất cả mọi người trong phòng làm việc của Trình Diễn, còn có bộ phận quản lí cấp cao của công ti đều ngồi cả trong đây, bầu không khí căng thẳng khiến người ta không thở nổi.

Điện thoại của trợ lí vang lên vài tiếng, anh ta nhìn tin tức sau đó nói: “Chị Vi, người bên weibo nói, lập tức sẽ sửa xong weibo.”

Vô số các ánh mắt kì quái trong phòng họp nhìn về phía tôi, tôi liền lên tiếng hỏi vị phó tổng kia: “Phó tổng, vừa rồi thảo luận phương án kia, ngài xem có thích hợp không?”

- --

Cuộc họp cấp S căng thẳng gấp rút như vậy, còn phải nói từ 2 tiếng trước.

2 tiếng trước, một tài khoản weibo nào đó tuồn ra một video Trình Diễn và Hứa Thời Việt đánh nhau, một người nổi tiếng trong giới âm nhạc, một người là lưu lượng đang nổi tiếng, thời điểm đoạn video bạo phát liền nhanh chóng lên hot search, trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi.

Chúng tôi theo dõi thái độ của dư luận tới lúc này, liền móc nối cùng Hứa Thời Việt, sau khi thảo luận xong lấy danh nghĩa, của hai phòng làm việc ra văn bản thanh minh, một phần khác chính là điều tra trong nội bộ xem ai đã phát tán đoạn video đó ra. Sau đó văn bản thanh minh còn chưa được đăng lên, thì liền nổ ra tin hai đại minh tinh này đánh nhau là bởi vì người quản lí của họ - Đường Vi.

Vì vậy, hashtag “Đường Vi” này cũng nhanh chóng bay lên hotsearch, quần chúng ăn dưa bắt đầu tìm hiểu về người tên Đường Vi này. Đường Vi là tiểu thư Đường gia, dựa theo lí mà nói tư liệu cùng đời tư cá nhân không thể dễ dàng mà bị đào ra như vậy, nhưng lần này như có người tận lực dẫn đường, đưa từng chứng cứ một vứt ra trước mặt quần chúng, nhưng mà quần chúng lại không hề cảm thấy những chúng cứ này “có được dễ dàng.”

Đồng thời, Đường Vi từng là “tình nhân” cũng được lôi ra, trong giới, ngoài giới. không ai không có vẻ ngoài xuất chúng.

Trong lúc nhất thời, người giàu địa vị cao nuôi dưỡng tình nhân, chơi đùa tình cảm; hơn nữa trong giới giải trí như cá gặp nước; có tiền thật tốt; phú bà thật tốt vân vân và mây mây các chủ đề đang đốt lên tâm trạng bất mãn của quần chúng, vô số anh hùng bàn phím cùng ‘sứ giả chính nghĩa’ bắt đầu từng đợt từng đợt đánh úp.

Mà nguyên nhân khiến chuyện này phát triển tới mức không thể khống chế chính là: “đỉnh lưu Trình Diễn được Đường Vi bao nuôi 6 năm.”

Những từ trước mặt toàn là ‘bạo’, mà khi hashtag Trình Diễn được bao nuôi xuất hiện, vô số quảng trường đồng loạt bạo, weibo bị tê liệt.

Mà những điều này xảy ra chỉ trong vỏn vẹn có hai tiếng đồng hồ, bắt đầu từ video đánh nhau kia, từng bước từng bước mà nhắm thẳng vào tôi, đào bới từng chút một, còn đặc biệt chọn thời gian cao điểm tan làm 18h.

Nếu như nói không có ai giật dây phía sau, tôi tin à?

40.

Cả phòng họp vẫn đang yên lặng mà chờ lời nói của phó tổng, Trình Diễn được cho phép ở nhà, tất cả các phương tiện mạng xã hội cũng bị khống chế. Giờ phút này cả các mạch hợp tác cũng tham gia vào cuộc họp, chỉ là từ đầu tới cuối không nói một lời nào cả.

Nhưng các tin nhắn riêng tư cứ được gửi đến từng tin một: chị, chị không sao chứ?

Chị, tôi rất lo lắng cho chị.

Tôi động động ngón tay: “Không sao.”

Lúc này phó tổng ngẩng đầu lên, ông ta nhướng mày nhìn về phía tôi: “Vì vậy...chuyện này, chuyện của cô và Trình Diễn rốt cục là thật hay giả?”

Trừ Tiểu Lý ra, tất cả mọi người đều mang ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía tôi.

Trình Diễn ở bên kia vừa định nói chuyện liền bị tôi chặn lại: “Phó tổng, điều quan trọng bây giờ là quần chúng nghĩ thế nào, chúng ta phải bảo vệ được Trình Diễn.”

Phó tổng gõ nhẹ ngón tay vào mặt bàn, vào lúc này Trình Diễn lại mở miệng: “Nếu như nhất định phải công bố chuyện tình cảm, tại sao lại không thể là tôi và chị Vi chứ? Chứng minh bọn tôi đang trong mối quan hệ yêu đương!”

Lời này vừa nói ra, cộng thêm giọng điệu vội vàng của cậu, mọi người liền dùng ánh mắt tỏ tường nhìn tôi.

Tôi:...

Tôi còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy phó tổng liên tục từ chối: “Không được, vì để đề phòng vạn nhất, tốt nhất hai người không nên có mất kì mối quan hệ tình cảm nào cả.”

Phó tổng trầm ngâm chốc lát, nói với tôi: “Vậy thì dùng phương án của cô đi, mời quản lí của Lê Nhã Tân tới đây một chuyến, nếu có video đó thì tiến độ sẽ cao hơn, mà còn có thể dựa vào fan cp của hai người họ làm một đợt tuyên truyền nữa.”

“Mỗi một bước đều phải cho tôi xem trước, Trình Diễn nhất định phải tẩy một cách sạch sẽ.”

Tôi gật gật đầu: “Được.”

Sau khi phó tổng rời khỏi, hai văn phòng làm việc và hai bộ phận xã hội của hai công ti cùng mở một cuộc họp, thống nhất phương án, sau đó công ti liền ra mặt.

Phòng làm việc của Trình Diễn và Lê Nhã Tân hợp tác ra văn bản thanh minh, đại khái là nói rõ hai người họ đang qua lại với nhau, chúng tôi sẽ không truy cứu người tung tin đồn, nhưng nếu như vẫn còn có người bịa đặt thì nhất định sẽ nghiêm túc xử lí.

Sau đó weibo của Lê Nhã Tân và Trình Diễn đồng thời công bố chuyện yêu đương, Lê Nhã Tân đăng weibo lên án những người tung tin đồn thất thiệt về bạn trai mình, sau đó nói đơn giản về con đường yêu đương của hai người, từng con chữ đều mang tình ý, suýt chút nữa thì làm tôi tin rằng điều này là thật rồi. Mà đồng thời Trình Diễn cũng đăng weibo thông báo chuyện yêu đương, một đống chuyện rắc rối “đừng có động vào tôi”, sau đó cũng đừng có động vào bạn gái tôi.

Tiếp theo đó tình yêu của hai người lên men, đồng thời trên mạng phân thành hai phe tin và không tin, có “nhân sĩ biết chuyện” ẩn danh mà tung ra đoạn video Trình Diễn vì cứu Lê Nhã Tân mà bị thương ở huyện Lợi Doanh.

Video không làm giả được, lại thêm công ti dẫn lối phê bình nhân viên cùng với fan, dư luận như đảo chiều. Đồng thời mọi người chúc phúc cho cặp đôi trai tài gái sắc, cũng bắt đầu đồng tình Trình Diễn là người vô tội bị liên lụy. Lê Nhã Tân tự nguyện công bố chuyện yêu đương để bảo vệ bạn trai, Trình Diễn không hi vọng sau này có người làm tổn thương tới bạn gái, lại mang tới cho hai người một số fan hâm mộ mới.

Qua 0 giờ, bão tố trên mạng mới lắng xuống, những người trong phòng họp như được độ kiếp mà thở phào nhẹ nhõm.

“Vất vả cho mọi người rồi, tôi mời mọi người ăn bữa khuya nhé.” Tôi mỉm cười nói.

Những người hôm trước còn cãi nhau ầm ĩ không hẹ mà cùng nhau dừng lại, ánh mắt lóe lên nhìn về phía tôi: “Chị Vi, vậy chị...phải làm sao đây?”

Tôi cười khép máy tính lại: “Chúng ta đều là người phía sau màn ảnh, là những người phải bảo vệ những người được chú ý.”

Hiện giờ sự việc của Trình Diễn ở trên mạng đã lắng xuống, thậm chí còn thu hoạch được một chút lợi ích. Mà liên quan tới ‘Đường Vi’, lại càng thu hút nhiều người máng chửi hơn.

“Vậy chị...”

“Được rồi, đã nói không sao rồi.” Tôi đuổi bọn họ ra khỏi phòng họp, “Còn không đi thì không mời nữa nhé!”

Kéo trợ lí qua, để cậu cùng với mọi người đi ăn bữa khuya, sau đó quay về báo thù cho tôi.

Trở lại phòng làm việc, xoa xoa đôi mắt khô khốc, bật máy tính lên bắt đầu sửa đổi thông cáo và lịch trình của Trình Diễn.

Sau này phải thêm Lê Nhã Tân vào.

Đợi làm xong thì cũng đã sắp 4 giờ rồi.

Cầm lấy áo khoác xuống lầu chuẩn bị về nhà. Mở điện thoại ra xem, trừ tin nhắn Trình Diễn gửi cho tôi lúc trước ra thì chỉ có tin nhắn công việc hàng ngày.

Vừa cảm thấy kì lại, với tình cách của Đường Đình, thời gian này đáng lẽ phải gọi điện thoại tới oanh tạc tôi rồi, không nên yên tĩnh thế này chứ nhỉ. Lúc tắt wechat đi vô tình quét mắt qua avt của Tùy Nhiên, không có dấu chấm đỏ*

(*) giống chấm xanh trên mes

Trong lòng không khỏi vui mừng nhưng lại có chút gì đó trống rỗng.

Chắc là anh ấy...đang làm phẫu thuật nhỉ.

Tiếp theo là mở khóa xe, âm thanh mở khóa xe trong nháy mắt vang kên. Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy thứ trên xe mình, bất động tại chỗ.

“gái đ.iếm!” “có tiền là giỏi lắm à?” “Cặn bã!” “Đừng có hại Trình Diễn nhà tôi!” “Cách xa anh Thời Việt ra một chút!” “Sao mày không đi c.hết đi!” “Mày còn sống lãng phí không khí!” “Sự sỉ nhục của xã hội!” “Cút đê, xin mày có chút thể diện đi” “C.hết đi c.hết đi c.hết đi!”...

Mực đen sơn đỏ chằng chịt lên nhau, chiếc xe vốn dĩ màu bạc giờ đây bị đè lên bởi những màu đó.

Mỗi một chữ, cứ thế mà đâm thẳng vào tim tôi, một trận co rút lan tràn từ đáy lòng tới tay chân, cảnh tượng trước đây như một thước phim đen trắng lướt qua trước mắt tôi, mà cả người tôi giống như bị đóng băng vậy, chôn chân tại chỗ muốn động cũng không động đậy được.

Rất lâu sau, người đứng giữa bãi đỗ xe toàn thân run rẩy, im lặng mà nhìn chiếc xe trước mắt, im lặng mà nhìn từng dòng chữ đỏ như máu, im lặng mà rời khỏi bãi đỗ xe.