Tìm Em

Chương 65: Bị bắt cóc



“Ai cơ?” Đường Tống nghi ngờ mình nghe lầm, “Sếp, anh vừa mới nói tên của phu nhân đó hả?”

“Ừ.”

Đường Tống kinh ngạc, “Sếp, tôi có thể hỏi là vì sao không?”

“Bảo cậu tra thì tra đi.” Giản Sóc mím môi, “Tuế Tuế và Hách Duyệt… Là bạn.”

Lúc này, Đường Tống trầm mặc.

Văn kiện là do anh đưa cho Giản Sóc, nên tất nhiên anh hiểu được ý của Giản Sóc.

“Tôi biết rồi sếp, tôi đi làm ngay đây.”

“Ừ, đi đi.”

Giản Sóc tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, nhắm mắt lại xoa bóp mi tâm.

Nếu có thể, Giản Sóc muốn để Sầm Tuế Tuế mãi mãi vui vẻ như bây giờ, nhưng hình như… Sắp không được rồi.

Giản Sóc thở dài, ngay sau đó mở ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, rồi lấy một chiếc hộp nhung trong đó ra.

Chiếc hộp được mở ra, bên trong không phải là kim cương châu báu gì, mà là một vật trang sức rất cũ kỹ.

Đây là vật bất ly thân của Giản Sóc suốt nhiều năm qua.

Đây là vật duy nhất mà năm đó Sầm Tuế Tuế để lại cho anh, và anh đã đeo nó rất nhiều năm. Sau khi gặp lại Sầm Tuế Tuế, anh mới tháo xuống rồi đặt vào ngăn kéo trong thư phòng.

Người nhớ mong suốt nhiều năm cuối cùng cũng đến bên cạnh anh, nên anh không cần phải dựa vào đồ vật để nhớ đến Sầm Tuế Tuế nữa.

Đầu ngón tay Giản Sóc nhẹ nhàng vuốt ve vật trang sức, nhẹ giọng nỉ non, “Tuế Tuế, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”



Mấy ngày nay Sầm Tuế Tuế cảm thấy nhà chồng mình cứ thần thần bí bí, hơn nữa hình như còn có tâm sự, nhất là lúc anh nhìn cô, cô luôn cảm thấy anh có vẻ rất lo âu.

Lúc ăn sáng, Sầm Tuế Tuế vẫn luôn quan sát Giản Sóc ngồi phía đối diện.

Nhìn thì có vẻ chẳng khác gì so với bình thường, nhưng từ khi anh rời giường đến giờ mày vẫn luôn nhíu chặt chưa từng giãn ra.

“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế buông đũa xuống, nghiêm túc hỏi anh, “Anh nói thật với em đi, có phải Tập đoàn đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Giản Sóc sửng sốt, “Không có, sao lại hỏi vậy?”

Sầm Tuế Tuế buông tay, “Thế thì em thật sự không nghĩ ra được. Ông chồng bình thường dù thái sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, trừ khi Tập đoàn có chuyện lớn thì còn có gì có thể khiến anh cau chặt mày mãi thế.”

“Xin lỗi em.” Giản Sóc xin lỗi, “Mấy ngày nay quả thật anh có việc.”

Sầm Tuế Tuế nhìn anh, thở dài, “Anh Sóc, em biết anh quản lý một Tập đoàn lớn như vậy chắc chắn sẽ có áp lực, nhưng chúng ta phải học cách tự mình điều chỉnh không phải sao? Có vấn đề thì từ từ giải quyết, anh đừng để bị áp lực tâm lý, em sợ anh nhịn quá rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Yên tâm đi, anh không sao.” Giản Sóc cười cười.

Sầm Tuế Tuế bất đắc dĩ: “Được rồi, chuyện của tập đoàn em cũng không hiểu, chỉ có điều nếu trong lòng anh có gì không thoải mái thì có thể tâm sự với em.”

Giản Sóc nghĩ đến chuyện uống thuốc mấy hôm trước, giọng chỉ mới nặng chút thôi mà Sầm Tuế Tuế đã nói là anh hung dữ với cô. Anh cười lắc đầu: “Anh thật sự không sao đâu.”

Sầm Tuế Tuế gật đầu rồi tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm.

Giản Sóc im lặng chừng mấy giây: “Tuế Tuế.”

“Vâng?”

“Nếu như có người lừa em thì em cảm thấy sao?”

Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút: “Vậy phải xem người này là ai, tại sao lại lừa em và lừa em cái gì nữa.”

Giản Sóc: “Nếu là bạn thì sao?”

Sầm Tuế Tuế đáp: “Nếu là lời nói dối thiện ý thì em sẽ đứng trên góc độ của đối phương mà hiểu cho cô ấy. Còn nếu là có ý xấu thì trước tiên em sẽ nghĩ lại xem có phải mình đã làm chuyện gì không tốt nên mới dẫn đến kết quả đó không.”

Giản Sóc gật đầu một cái: “Vậy nếu là kiểu bạn tốt, cực kỳ tốt thì sao?”

Sầm Tuế Tuế yên lặng chốc lát, ngay sau đó cười nói: “Hôm nay anh hỏi lạ quá.”

Giản Sóc cong môi: “Nếu như anh lừa em thì sao?”

Sầm Tuế Tuế chớp mắt mấy cái.

“Vậy…”

Tim Giản Sóc bị nâng lên.

Sầm Tuế Tuế cười một tiếng, đũa trên tay chợt cắm vào chén cơm, nghiến răng: “Vậy thì dễ thôi, nếu là anh sai thì em sẽ tự tay giải quyết anh.”

Giản Sóc sửng sốt.

“Ha ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười to: “Có phải rất hung dữ không? Có hù được anh không?”

Giản Sóc âm thầm thở phào.

Sầm Tuế Tuế cười khoát tay: “Có vui hơn chút nào không?”

Giản Sóc nói: “Tuế Tuế, em có nhớ anh đã từng nói với em rằng, bất luận có xảy ra chuyện gì thì em cũng phải tin tưởng anh.”

“Em biết rồi.”

Giản Sóc nghiêm túc nói với cô lần nữa: “Tuế Tuế, anh yêu em, em nhất định phải tin tưởng anh.”

“Được.”

Giản Sóc được Sầm Tuế Tuế bảo đảm thì hơi thả lỏng một chút.

“Ăn nhanh đi, không phải em nói muốn ra ngoài à?”

“Đúng ha.” Sầm Tuế Tuế nhìn giờ, “Ai da, em phải nhanh lên mới được, sắp đến giờ hẹn với Hách Duyệt rồi.”

“Em hẹn với Hách Duyệt?” Giản Sóc không tự chủ được mà hơi lớn tiếng.

Sầm Tuế Tuế đáp một tiếng rồi nghi ngờ hỏi: “Em chưa nói với anh hả?”

Giản Sóc lắc đầu.

Sầm Tuế Tuế gõ đầu mình, “Vậy chắc em quên mất rồi. Anh Sóc à, em không ăn nữa đâu, sắp không kịp rồi.”

“Tuế Tuế.”

Giản Sóc gọi một tiếng, ngay sau đó đứng dậy theo: “Em hẹn ở đâu?”

“Không sao đâu, không phải chỗ đông người.” Sầm Tuế Tuế cười cười, “Cô ấy biết bây giờ em không tiện nên hẹn ở một công viên trò chơi ở chỗ giao nhau giữa khu bắc và nam.”

Công viên trò chơi vắng vẻ…

Trong lòng Giản Sóc trầm xuống, chợt cảm thấy bất an.

Sầm Tuế Tuế thay giày xong rồi đeo túi lên, giang hai tay ra: “Ôm một cái nào.”

Giản Sóc liền khom người ôm cô vào lòng.

Sầm Tuế Tuế sờ đầu Giản Sóc: “Em sẽ về nhanh thôi.”

Giản Sóc gật đầu một cái.

Sầm Tuế Tuế tạm biệt Giản Sóc rồi lái xe ra cửa.

Giản Sóc suy nghĩ một chút rồi cũng cầm lấy di động lái xe đuổi theo.

Sầm Tuế Tuế lái xe chậm nên Giản Sóc không cách quá gần.

Sầm Tuế Tuế dựa theo địa chỉ mà Hách Duyệt gửi cho cô, lái xe hai tiếng mới đến.

Lúc đậu xe, Sầm Tuế Tuế nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao lại không có người nhỉ?”

Nhưng Sầm Tuế Tuế cũng không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra gọi cho Hách Duyệt.

“Tớ tới rồi, cậu tới chưa?”

Hách Duyệt nói: “Tớ còn năm phút nữa mới đến, cậu ngồi trong xe chờ tớ chút đi. Đúng rồi, cậu gửi bảng số xe cho tớ đi, lát nữa đến tớ sẽ đi tìm cậu luôn.”

“Được.” Sầm Tuế Tuế cười cười, “Bây giờ tớ gửi cho cậu luôn.”

Nói xong, Sầm Tuế Tuế cúp điện thoại, mở WeChat lên.

Vừa định nhắn thì ngừng một lát vì Sầm Tuế Tuế đột nhiên quên mất bảng số xe mình là bao nhiêu.

“Phì! Chắc quên mang não rồi.” Sầm Tuế Tuế đẩy cửa xe ra bước xuống, sau đó đi ra đằng trước, cúi đầu nhìn dãy số rồi nhắn đi.

“Tuế Tuế.” Giọng Hách Duyệt vang lên.

Sầm Tuế Tuế vừa quay đầu vừa bật cười: “Hách Duyệt.”



Lúc Sầm Tuế Tuế tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy đầu rất đau.

Cô muốn giơ tay lên xoa đầu nhưng lại phát hiện hai tay đã bị trói ở sau lưng nên không thể động đậy.

Cô phản ứng lại, bèn giật giật cơ thể và phát hiện chân cũng bị trói.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ trước khi bất tỉnh là gương mặt vui vẻ của Hách Duyệt.

“Hách Duyệt!” Sầm Tuế Tuế hoảng sợ hét lên, trong nháy mắt nhớ tới trước khi mất đi ý thức, Hách Duyệt đã cầm cái gì đó xịt vào cô.

Sầm Tuế Tuế quan sát không gian có hạn bên trong. Gian phòng này cũ nát vô cùng, nhìn qua đã biết là rất nhiều năm rồi không có người ở nên bụi bặm bám đầy, thậm chí không ít nơi đã kết mạng nhện.

Sầm Tuế Tuế bất giác cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra đây là đâu.

Sầm Tuế Tuế gọi mấy tiếng “Hách Duyệt” nhưng không có ai trả lời.

“Hách Duyệt! Cậu có ở đó không?!!” Sầm Tuế Tuế gần như phát điên.

Bây giờ đầu óc của cô rất mơ hồ, căn bản không thể nghĩ ra được tại sao Hách Duyệt lại đối với cô như vậy.

Sầm Tuế Tuế gọi một hồi thì thấm mệt, nghĩ mình nên để lại chút sức, lỡ như có cơ hội chạy trốn mà chạy không nổi thì thảm lắm.

Sầm Tuế Tuế nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tai vẫn chú ý nghe động tĩnh.

Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Mí mắt Sầm Tuế Tuế giật giật, làm bộ như mình vẫn chưa tỉnh.

“Sầm Tuế Tuế còn chưa tỉnh à? Hách Duyệt, cô dùng bao nhiêu lượng vậy?”

“Không nhiều lắm.” Giọng Hách Duyệt nhàn nhạt, “Miễn không chết là được.”

“Cô!” Một người đàn ông hơi nổi nóng, “Hách Duyệt, cô đã không làm theo kế hoạch còn chưa nói, đằng này còn bắt Sầm Tuế Tuế đến đây, cô có biết đây gọi là gì không? Đây gọi là bắt cóc. Cô đang phạm tội đó.”

Hách Duyệt cười lạnh một tiếng: “Ông cho rằng hai người các ông lên kế hoạch thì không có tội hả? Nhưng đúng như các ông đã nói rằng tôi và các ông cùng thuyền, một khi xảy ra chuyện thì ai cũng chạy không thoát, vả lại tôi cũng không định giết Sầm Tuế Tuế, hai người nghĩ nhiều rồi.”

Sầm Tuế Tuế nghe thấy giọng của hai người đàn ông rất quen.

Chú hai? Chú ba?

Người lên tiếng đầu tiên là Giản Chính Nghị.

Người thứ hai là Giản Chính Bình.

Vốn dĩ kế hoạch hôm nay là Hách Duyệt và Sầm Tuế Tuế gặp nhau, sau đó sẽ moi chút thông tin hữu ích từ miệng Sầm Tuế Tuế để đưa cho bọn họ.

Hách Duyệt đồng ý rất sảng khoái.

Nhưng Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình không ngờ rằng Hách Duyệt lại không làm theo lời bọn họ mà trực tiếp làm Sầm Tuế Tuế hôn mê rồi mang tới đây.

Mấy người đi vào nhà.

Hách Duyệt liếc nhìn Sầm Tuế Tuế: “Tại sao còn chưa tỉnh?”

Giản Chính Bình lo lắng: “Có phải cô dùng liều lượng cao quá không?”

“Không thể nào.” Hách Duyệt đáp thẳng: “Chuyện này tôi có chừng mực, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề được.

Hách Duyệt nhấc chân đi tới chỗ Sầm Tuế Tuế.

Sầm Tuế Tuế nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần thì từ từ tỉnh lại.

Hách Duyệt cười: “Tôi đã nói không có vấn đề gì mà.”

Giản Chính Bình thở phào.

Trong mắt Sầm Tuế Tuế đầy vẻ mờ mịt, lúc ánh mắt rơi lên người Hách Duyệt còn giật mình: “Hách Duyệt? Cậu trói mình làm gì vậy?”

Ánh mắt Sầm Tuế Tuế vừa chuyển thì nhìn thấy hai người Giản Chính Nghị.

“Chú hai? Chú ba?” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Sao hai chú lại ở đây với Hách Duyệt???”

Mắt Giản Chính Nghị tối đi.

Giản Chính Bình khoát tay, cũng mặc kệ có phải quan hệ hợp tác hay không, trước tiên cứ kéo mình và Giản Chính Nghị ra khỏi đây trước đã: “Bọn chú cũng không biết, cũng bị kêu tới đây.”

Hách Duyệt cười châm chọc: “Có phải tôi dễ nói chuyện quá không?”

Sầm Tuế Tuế cau mày, một Hách Duyệt như vậy, quá xa lạ với cô.

Hách Duyệt có một bí mật không muốn người khác biết, ngay cả bạn thân nhiều năm là Sầm Tuế Tuế cũng không biết.

Cô ta có khuynh hướng bạo lực.

Sở dĩ chưa từng phát bệnh trước mặt Sầm Tuế Tuế, không chỉ nhờ thuốc mà còn vị cô ta vẫn có thể kiềm chế được.

Tất nhiên, cũng có lúc không nhịn được mà động tay động chân với người khác.

Giống như khi còn ở cô nhi viện, chỉ vì một cái kẹp tóc mà cô ta làm gãy hai chiếc xương sườn của một cô bé khác.

Chỉ có điều lúc đó tuổi còn nhỏ, hơn nữa là do cô bé ấy ra tay trước nên chuyện Hách Duyệt đánh người cũng chẳng giải được gì.

Sầm Tuế Tuế co người lại ngồi yên: “Hách Duyệt, cậu muốn làm gì?”

Hách Duyệt ngồi xuống bên cạnh cô, cười khẽ: “Mày nói xem?”

Ngón tay Hách Duyệt chạm vào mép giường: “Sầm Tuế Tuế, nhìn thấy nơi này, mày có cảm thấy nhớ không? Hửm? Có cảm thấy trí nhớ đã vùi sâu trong nháy mắt ùa về không?”

Sầm Tuế Tuế cảnh giác nhìn cô ta: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Hách Duyệt khoanh tay, cười: “Mày yên tâm, tao sẽ không động đến mày đâu, tao chỉ muốn mày nhớ ra một số chuyện thôi.”

Sầm Tuế Tuế nhíu mày: “Chuyện gì?”

Hách Duyệt chống tay lên mép giường lần nữa, duỗi người về trước đến gần Sầm Tuế Tuế, độ cong ở môi càng lúc càng lớn: “Đương nhiên là…. chuyện mày và Giản Sóc bị nhốt ở đây vào mười lăm năm trước rồi.”

Đồng tử của Sầm Tuế Tuế nhanh chóng co lại.

Nơi này… là nơi cô và Giản Sóc bị bắt vào mười lăm năm trước sao?