Tin Đồn Mập Mờ

Chương 12: Chủ nghĩa cuộc sống



Trần Viễn Văn căn bản không còn chút sức lực nào.

Hắn vốn có thể lực rất tốt, lúc hưng phấn còn có thể ném người khác lên giường, cho nên hắn không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ rơi vào tay một đứa nhóc 23 tuổi.

"Giúp tôi...ra ghế đi." Giọng hắn có chút khàn khàn.

Tất cả là do vừa rồi hét quá dữ dội, không biết có ai nghe thấy không.

Cũng may chỉ có một vài nhân viên nòng cốt ở tầng này, cũng thường không có ai lên đây, chắc sẽ ổn thôi...

Nhưng hắn thề lần sau sẽ không thể làm ở đây nữa.

Hứa Vị đỡ eo hắn, bế ngang như kiểu bế công chúa, nhẹ nhàng tiến tới chiếc ghế sau bàn làm việc.

Hắn trợn mắt nhưng cũng lười nhận xét về tư thế ôm chỉ có con gái mới thích này.

Khi Hứa Vị bế hắn lên, Trần Viễn Văn thản nhiên liếc nhìn xuống đất.

Một, hai, ba, bốn... tổng cộng là bốn cái, mông của hắn còn cảm giác là may mắn rồi.

"Trước khi đến đây cậu có uống mấy thứ thuốc linh tinh gì không vậy?!" Hắn tựa người vào ghế trừng mắt nhìn Hứa Vị.

"Với độ tuổi này của tôi không cần gì hết." Hứa Vị dường như đang có tâm trạng khá tốt, nở một nụ cười hiếm hoi với hắn: "Cho nên Trần tổng, xin anh đừng vùng vẫy vô ích nữa."

"Tôi ở tuổi của cậu,một hộp cũng không đủ, cậu có thế mà kiêu ngạo?!"

"Vậy lần sau chúng ta thử nhé?"

Nói xong, không đợi hắn trả lời, Hứa Vị ngồi xổm trước mặt hắn, ôm lấy bắp chân hắn nói: "Giơ chân lên."

Hắn uể oải nhấc chân lên để Hứa Vị đi giày tất vào.

Khỏi phải nói, cảm giác được phục vụ thực sự rất tuyệt vời.

"Thử một lần đi." Hắn dùng đôi giày da đen sáng bóng giẫm lên bụng Hứa Vị: "Lần sau để tôi, mỗi lần một người cũng hợp tình hợp lý mà phải không?"

Hứa Vị cong môi, cúi đầu không nói.

Thu dọn xong quần áo, Hứa Vị đứng dậy hỏi hắn: "Bộ dáng anh thế này, có muốn quay trở về tắm rửa không. Tôi đưa anh về."

Hắn nhớ ra điều gì đó, chế nhạo: "Chuyện gì vậy? Lương tâm của cậu cuối cùng cũng được tha về rồi à? Sao không vỗ mông rời đi luôn thế?"

"Anh nghĩ tôi muốn rời đi à?"

Tôi không giận anh.

Hứa Vị đương nhiên tự không nói ra câu cuối kia.

"Anh có về không?" Hứa Vi lại hỏi anh.

Kỳ thực trong phòng làm việc của hắn có phòng tắm và một căn phòng nhỏ để thay quần áo, nhưng làm sao có thể bỏ qua cơ hội để Hứa Vị phục vụ mình, nên hắn "bất đắc dĩ" gật đầu nói: "Lại đây giúp tôi!"

Hứa Vị nửa đỡ nửa ôm hắn từ văn phòng giám đốc đến chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ, sau đó hai người lái xe về biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.

Tính cả đêm đó, đây là lần thứ hai Hứa Vi đến đây, cậu đỡ hắn ngồi xuống sofa trong phòng khách sau đó đi vào phòng bếp, nhưng chẳng mấy chốc đã đi ra quay lại phòng khách.

"Tại sao trong tủ lạnh của anh không có gì để ăn vậy? Bình thường anh ăn như thế nào?"

"Đặt đồ ăn hoặc ra ngoài ăn. Tôi không biết nấu ăn, mua thức ăn làm gì?"

Hứa Vị đứng đó nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau, Hứa Vị cầm chìa khóa xe bước ra ngoài: "Anh đi tắm trước đi, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn."

Anh dựa vào ghế sô pha nhìn Hứa Vị mở cửa rồi chuẩn bị đóng lại, không nhịn được hét lên: "Nếu cậu đi rồi không quay lại, tôi sẽ giết cậu đấy!"

Hứa Vị phớt lờ lời gào thét, đóng cửa lại và rời đi.

Đột nhiên trở thành người duy nhất trong nhà, không gian chợt yên tĩnh đến khó chịu.

Hắn nằm trên sofa hơn mười phút, khi cảm giác khó chịu trong cơ thể gần như biến mất mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Hắn tắm rửa chậm hơn bình thường, dù sao cũng có chút mệt mỏi, còn rất nhiều chỗ cần phải lau rửa, đến khi xong xuôi thì nửa giờ đã trôi qua.

Trần Viễn Văn khỏa thân đi ra khỏi phòng tắm như thường lệ, hắn sống một mình, không bao giờ mang những tình nhân nhỏ đó về nhà nên đã quen với việc khỏa thân.

Hắn ngân nga một giai điệu, lau tóc bằng khăn tắm rồi khệnh khạng bước vào phòng khách.

Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra.

Hứa Vị xuất hiện trước mặt với một chiếc túi nilon trên tay.

"Dm!" Hắn sợ đến mức nhanh chóng lấy khăn lau tóc che phần dưới hai chân, giơ ngón tay chỉ vào Hứa Vị hét lên: "Ai... ai cho cậu vào?!".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Hứa Vị lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó đóng cửa lại, đặt chìa khóa xuống và thay giày rất tự nhiên.

"Có phải là tôi chưa nhìn thấy bao giờ đâu, không cần câu nệ thế."

Lời Hứa Vị nói nhẹ nhàng, nhưng khi cúi xuống, Trần Viễn Văn vẫn nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cậu.

Tai của sinh viên đại học dạo này dễ bị đỏ thế à.

Sao hắn lại cảm thấy một chút dễ thương mà chả có lý do thế này?!

Sau khi phát hiện ra điều thú vị này, sự xấu hổ ngượng ngùng của Trần Viễn Văn lập tức biến mất, hắn ném khăn sang một bên, dùng tay vuốt tóc rồi trần truồng đi về phía Hứa Vị.

Đi tới trước mặt cậu, nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Hứa Vị đặt lên lưng hắn, nói: "Nói thì dễ mà sao tai đỏ bừng thế."

Hứa Vị siết chặt lưng anh, cảm nhận làn da vừa mới tắm đặc biệt dễ chịu, Trần Viễn Văn chưa kịp thở hết hơi hài lòng, Hứa Vị đã kéo thắt lưng hắn, xoay người ấn hắn vào tường: "Đừng trêu chọc tôi, muốn ăn gì?"

Hai người ở rất gần nhau, ngước mắt lên có thể nhìn thấy yết hầu Hứa Vi trượt lên xuống, Người cậu có mùi xà phòng tươi mát, hôm nay còn có mùi hoa mơ hồ, khiến anh choáng váng.

Hắn thực sự muốn ăn bữa ăn này.

Anh cúi đầu cắn nhẹ yết hầu của Hứa Vị " Ăn gì cũng được."

Thanh niên 23 tuổi mới bắt đầu nếm mùi yêu đương chắc chắn không thể chịu được sự trêu ghẹo bình thường chứ đừng nói đến hành động gợi tình như này.

Hứa Vi bế hông hắn lên, vừa ôm lấy eo vừa hôn hắn rồi đi vào phòng ngủ.

"Là anh tự mình khiêu khích tôi."

Căn phòng tràn ngập cảnh xuân, mãi đến khi bầu trời hoàn toàn tối sầm, những tiếng rên rỉ mới dừng lại.

Trần Viễn Văn lần này thật sự chịu không nổi, Hứa Vị trần trụi xuống giường, đặt bữa tối đã mua trước đó vào lò vi sóng hâm nóng rồi bưng lên giường đút cho hắn ăn.

Lúc ăn, hắn tranh thủ liếc đếm vài thứ trên sàn.

Một hai ba...

Hai người họ gần như đã dùng hết toàn bộ một hộp lớn trong một ngày.

(*Có trời mới biết tôi đã phải đi hỏi anh gg 1 hộp bcs có bao nhiêu cái:))))*)

Sức chiến đấu này quả thực quá đáng sợ!!

Sau khi ăn bữa tối đơn giản trên giường, Hứa Vị lại cởi quần áo, nằm lên giường ôm hắn vào lòng.

Thật hiếm khi hai người có được khoảnh khắc dịu dàng như vậy.

Trần Viễn Văn dùng tay vuốt ve cơ bụng của Hứa Vi, lười biếng nói: "Chiều nay thực sự tôi đã cùng mọi người rất lâu mới chọn ra mấy kịch bản đó, nhưng cậu không thích à?"

"Ừ," Hứa Vị cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn "Tôi không có ý kiếm chuyện với anh đâu, nhưng những kịch bản đó quả thực quá bình thường, cốt truyện đều giống nhau, đều là để thỏa mãn nhu cầu hiện tại của thị trường đại chúng. Đây không phải là mục đích ban đầu của tôi khi học diễn xuất."

"Vậy mục đích của cậu là gì?" Hắn hỏi.

Hứa Vị nhìn hắn, chậm rãi nhưng kiên quyết nói: "Tôi không nổi tiếng, cũng không muốn nổi tiếng. Tôi chỉ muốn làm diễn viên, diễn những tác phẩm mình thích và truyền tải những giá trị và những quan điểm của tôi để mọi người cảm nhận thôi."

"Khi còn là sinh viên năm nhất, có một đoàn làm phim đến trường chọn diễn viên. Khi đó, có một đạo diễn nổi tiếng để ý đến tôi rồi đưa kịch bản cho tôi thông qua giáo viên. Nhưng tôi đã từ chối ông ấy sau khi dành cả đêm đọc nó. Giáo viên có hỏi tôi tại sao, lúc đó tôi nói, đây không phải là bộ phim tôi muốn đóng. Mấy năm tiếp theo, tôi ở lại trường học, còn các bạn cùng lớp thì đều đi diễn phim cả, tôi cũng không có ý định đóng phim cho đến khi ra trường. Nhưng tôi đã gặp đạo diễn Chu Chinh vào hồi năm 3, rồi cùng anh ấy đóng "Theo đuổi bóng hình"." Biểu cảm lúc kể chuyện của Hứa Vị rất tập trung, đôi mắt màu hổ phách bất động nhìn hắn chằm chằm: "Diễn xuất là niềm đam mê và lý tưởng đối với tôi, anh có hiểu không, Trần Viễn Văn."

Hắn hiểu không?

Lý tưởng là gì, Trần Viễn Văn tự nhiên hiểu được, hắn cũng từng bước qua tuổi trẻ đầy lý tưởng như vậy.

Khi còn trẻ, con người luôn có nhiều lý tưởng, liên quan đến cuộc sống, tình yêu, tương lai,...

Nhưng sau khi bị chìm trong thùng thuốc nhuộm hỗn tạp màu sắc của xã hội, hầu hết mọi người sẽ lựa chọn hiện thực trước mắt và từ bỏ cái gọi là lý tưởng, suy cho cùng thì lý tưởng cũng không thể ăn được.

Cũng giống như Hứa Vị, sở dĩ cậu có thể sống bình thản và theo đuổi lý tưởng của mình như vậy là vì cậu có gia thế tốt, không cần phải lo lắng về kế sinh nhai của mình.

Hứa Vị là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng Trần Viễn Văn thì không, Trần Viễn Văn hoàn toàn là một người theo chủ nghĩa hiện thực.

Thứ yêu thích nhất của Trần Viễn Văn là tiền bạc, còn giá trị cuộc sống của Hứa Vị lại là sống hết mình, từ tận đáy lòng, anh và Hứa Vị là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sau khi nghe Hứa Vị nói, hắn cũng không có cố ý phản bác, hắn còn vui mừng vì được nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của Hứa Vị, đồng thời cũng vui vẻ nghe thanh niên này dựng lên một giấc mơ đi qua tai mình.

Những người trẻ tuổi, đều phải như thế này mới tốt.

Tác giả: Tôi muốn nói với mọi người ~ Tôi yêu tất cả các bạn