Tin Đồn Mập Mờ

Chương 4: Anh giẫm lên tôi



"Cao Dương." Trần Viễn Văn vẫy tay chào Cao Dương, người đang thở hổn hển trong đám đông.

"Văn Tử!" Cao Dương vui sướng nhướng mày, bỏ lại nhóm bạn của mình, chạy về phía Trần Viễn Văn.

Nhìn thấy cả người Cao Dương sắp đổ lên người mình, Trần Viễn Văn nhanh chóng lùi lại hai bước, dùng tay ấn vào vai Cao Dương, tự tay phanh lại cho hắn.

"Cậu say rồi à?! Phấn khích quá đấy!"

"Tôi vui vì cậu đến mà!" Cao Dương quả thực có chút say, lúc đến bên cạnh Trần Viễn Văn, hắn không giấu được mùi rượu khắp người.

Trần Viễn Văn nhìn hắn một cái, cười mắng: "Đi thôi."

"Ha ha, ha ha." Cao Dương ôm Trần Viễn Văn, không ngừng cười khúc khích.

Mấy phú nhị đại ở xa nhìn thấy Trần Viễn Văn bước vào, lúc này đều đứng dậy chào hỏi Trần Viễn Văn.

Trong những người ở đây, Trần Viễn Văn có nền tảng kinh doanh lớn nhất nên những người này đương nhiên nhìn Trần Viễn Văn bằng con mắt khác.

Trần Viễn Văn gật đầu với họ và nói vài câu khách sáo, sau đó Cao Dương quàng tay qua vai hắn và dẫn hắn đi theo phía sau.

Đó là hướng đi của Hứa Vị, Trần Viễn Văn biết rõ điều đó.

"Cậu làm gì vậy?" Trần Viễn Văn đút hai tay vào túi, cố ý hỏi.

"Tôi giới thiệu một người với cậu." Cao Dương say sưa nói: "Không phải cậu nói quên... Đêm nay... chắc chắn không thể quên..."

Đang nói chuyện thì hai người đã đi tới chỗ Hứa Vị.

Hứa Vị ngẩng đầu lên, im lặng nhìn hai người vài giây trước khi từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.

Trần Viễn Văn cảm thấy như một bức tường đột nhiên được dựng lên trong tầm mắt, nhô lên khỏi mặt đất, ánh sáng rực rỡ trong phòng cũng vì điều này mà mờ đi một chút.

hắn bất giác cúi đầu khi người này đứng dậy, liếc nhìn hai chân dài của Hứa Vị, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Vị một cách vô cảm.

"Lại gặp mặt." Trần Viễn Văn thanh âm bình tĩnh, khó có thể nghe được cảm xúc gì hay tức giận.

Hứa Vị hơi cụp mắt xuống, nhìn hắn bằng đôi mắt màu hổ phách: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Trần tổng."

"Nào, ngồi xuống nói chuyện." Cao Dương ợ lên, móc vai Trần Viễn Văn và đẩy hắn ngồi xuống, bản thân hắn ta cũng dựa vào ghế sofa, thân hình to lớn ngăn cách Trần Viễn Văn và Hứa Vị ở hai bên.

Hứa Vị nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cao Dương đặt trên người Trần Viễn Văn, đôi mắt cậu dần tối sầm.

Cao Dương nằm trên sô pha thở hổn hển một lúc, tựa như đã tỉnh rượu, sau đó xoay người, đột nhiên nắm lấy tay Hứa Vị, khóe mắt Trần Viễn nhảy dựng lên, nhưng trước khi hắn mở miệng định nói gì đó, Cao Dương lại quay người, không thèm nhìn hắn, dùng vũ lực nắm lấy tay trái của hắn, trực tiếp bao phủ lên tay phải của Hứa Vị, cuối cùng ấn thật mạnh.

Cao Dương nói: "Trần Viễn Văn... hắn em của tôi... Hứa Vị... phúc tinh của tôi.."

"Ngu ngốc!" Nhìn thấy Cao Dương hoàn toàn say khướt, Trần Viễn Văn hừ lạnh một tiếng, muốn rút tay mình ra khỏi mu bàn tay Hứa Vị.

Ai biết Cao Dương say rượu, hung hãn đến mức Trần Viễn Văn đánh hắn hai cái nhưng vẫn không rút tay ra được.

Ngược lại, Hứa Vị lại có vẻ mặt bình tĩnh, như thể cậu hài lòng với những gì mình đang làm.

Trần Viễn Văn mơ hồ nhớ tới tối hôm qua Cao Dương vô tình chạm vào vai Hứa Vị, sắc mặt Hứa Vị lập tức thay đổi, sao hôm nay tay người này bị Cao Dương đè xuống lại không hề tỏ ra bất mãn?

Chẳng lẽ cậu thật sự dự định ký hợp đồng với Cao Dương sao?

Nên mới dung túng cho Cao Dương ông chủ tương lai của mình thích làm gì thì làm?

"Hứa Vị... Tôi không lừa cậu đúng không?" Cao Dương lại ấn hai tay hai người vào nhau, "Tôi nói có thể gọi Trần tiên sinh tới đây, nhất định sẽ gọi cậu ấy tới... Đừng nói Trần tổng... dù là Sương tổng ở Helu... Nếu tôi muốn gọi... chỉ mất một phút... Nghe lời tôi...gia nhập vào công ty tôi đi... Tôi không đối xử tệ với cậu đâu....cậu muốn gì...anh trai sẽ cho em tất..."

"Cậu say quá rồi đấy? Nói nhiều như vậy?" Trần Viễn Văn cũng lười nghe Cao Dương nói bậy nữa, dùng lực đẩy tay hắn, ném tay Cao Dương sang một bên, tay của chính mình cũng rút từ mu bàn tay của Hứa Vị về.

Khi tay của họ đã hoàn toàn tách ra, Trần Viễn Văn liếc khóe mắt nhìn qua thì vô tình thấy những vết đỏ trên mu bàn tay của Hứa Vị.

"Đến đây, hai người, lôi tên ngốc này đi." Trần Viễn Văn sốt ruột vẫy tay với đám người cách đó không xa, hai người trong số họ vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng chạy tới, nửa kéo nửa lôi Cao Dương biến mất..

"Nhà vệ sinh ở đâu?" Trần Viễn Văn lại hỏi người đi phía sau.

"À, ở hướng này, rẽ trái vào đi." Người đàn ông nói xong liền ôm Cao Dương bước đi.

Trần Viễn Văn đứng dậy, đưa tay miết vết nhăn trên áo, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

Ánh mắt Hứa Vị dõi theo Trần Viễn Văn, khi Trần Viễn Văn đi đến hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng gửi tin nhắn WeChat:

"Gọi cho tôi sau một phút."

Có một cánh cửa kính ngăn cách hành lang nhà vệ sinh với hành lang bên ngoài, tiếng ồn ào bên ngoài bị chặn lại, nhưng ánh sáng sặc sỡ lại xuyên qua tấm kính trên cửa khúc xạ, khiến khuôn mặt Hứa Vị càng lúc càng mơ hồ.

Hứa Vị dựa vào bức tường trắng bên ngoài, im lặng lắng nghe mọi chuyện trong.

Có tiếng kéo khóa, tiếng cài khóa thắt lưng và tiếng nước chảy.

Trần Viễn Văn sắp đi ra.

Điện thoại di động của Hứa Vị reo lên trong giây tiếp theo.

Hứa Vị nhanh chóng nhấn nút trả lời, nói với giọng bình tĩnh: "Xin chào."

Gần như ngay khi nghe thấy giọng nói của Hứa Vị, tiếng ồn ào trong nhà vệ sinh biến mất.

Những người ngoài hành lang hò hét hồi lâu dường như đã mệt mỏi, đồng thời cũng im lặng.

Khắp nơi hiếm có một sự im lặng, chỉ có giọng nói trầm thấp lãnh đạm chậm rãi vang lên.

"Ừ, tôi ở bên ngoài." Hứa Vị nói.

"Tôi biết cậu ở bên ngoài, trong ký túc xá không có ai, cậu có chuyện gì thế, làm sao kêu tôi gọi điện thoại?" Đầu bên kia điện thoại là một thanh niên.

Giọng nói không lớn, Hứa Vi đã cố ý giảm âm lượng điện thoại xuống nên người đứng bên cạnh cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng vo vo nhỏ.

"Tôi và Cao tổng đang ở bên ngoài, đang bàn chuyện ký hợp đồng." Hứa Vị bổ sung thêm.

"Cao tổng? Cao tổng nào? Khoan, Hứa Vị, cậu đang nói cái gì vậy?..."

Đầu bên kia điện thoại còn chưa nói hết câu hỏi đã bị Hứa Vị cắt ngang nói: "Ừ, cậu nói đúng, lần này Cao tổng rất thành thật, tôi sẽ ký hợp đồng với anh ấy." "Ngày mai."

"Hả? Tôi đã nói gì? Cậu muốn ký hợp đồng với ai? Hứa Vị, cậu say rồi à?" Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ bối rối.

"Đừng lo lắng, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng. Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, tôi cúp máy đây."

Hứa Vị cúp điện thoại trước mà không đợi người ở đầu bên kia phản ứng.

Trong nhà vệ sinh lại có một tiếng động khác, hai giây sau, cửa mở ra.

Trần Viễn Văn đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn Hứa Vị một cái, nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Hứa Vị duỗi một chân ra và móc chính xác vào bắp chân của Trần Viễn Văn.

Ánh mắt của Trần Viễn Văn vẫn dán chặt vào mặt Hứa Vị, hắn hoàn toàn không chuẩn bị trước một bàn chân đột nhiên xuất hiện từ dưới chân mình, toàn thân bất lực chấp nhận mình sẽ đáp xuống đất dưới lực hút của Trái Đất.

Lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra, một cánh tay trắng mà rắn chắc, ôm chặt lấy eo Trần Viễn Văn, giải thoát hắn khỏi cú vồ đất, đồng thời nhốt luôn hắn vào trong ngực.

Trần Viễn Văn rơi vào vòng tay của Hứa Vị, theo bản năng tự cứu mình, hắn ôm chặt lấy eo Hứa Vị, cơ thể của họ lập tức rất gần nhau.

Hứa Vị cao hơn hắn gần 10cm, hắn phải ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn không hiểu rõ lúc này trong đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng và u sầu đó đang lóe lên điều gì, nhưng hắn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương của Hứa Vị, một mùi hương chỉ có ở những chàng trai trẻ, tươi mát, nồng nàn và đầy nắng hòa quyện vào nhau, còn có một mùi gì đó hấp dẫn tới cả dục vọng nguyên thủy.

Lần đầu tiên trong ba mươi năm, Trần Viễn Văn bị một người đàn ông khác ôm trong lòng và rơi vào thế bất lợi.

Trần Viễn Văn không biết cậu đang nghĩ điều gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Vị, khóe miệng chậm rãi hình thành một tia cười lạnh.

Hứa Vị bất động, ánh mắt cậu di chuyển từ đôi mắt của Trần Viễn Văn xuống từng cm, qua cái mũi đọng mồ hôi của hắn, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng trong giây lát, sau đó cúi đầu nhìn hai người sát nhau không có khe hở, hai chân quấn vào nhau.

"Trần tổng, anh giẫm lên chân tôi." Hứa Vị nói.

Tác giả: Nam sinh đại học diễn giỏi thật đấy!