Tin Đồn Mập Mờ

Chương 6: Cậu có vẻ rất thích



Hứa Vị và Trần Viễn Văn hẹn gặp nhau vào trưa ngày hôm sau tại sân bóng rổ của Học viện Sân khấu và Điện ảnh.

Trần Viễn Văn đã mấy ngày không tới công ty, nên buổi sáng hắn đến công ty trước.

Sau khi đến văn phòng, hắn yêu cầu Thẩm Văn kiểm tra lý lịch của Hứa Vị một cách ngắn gọn, sau khi Thẩm Văn đưa thông tin lý lịch của Hứa Vị cho hắn, hắn lên xe và chuẩn bị đi đến trường học.

Xuất thân của Hứa Vị rất đơn giản, cậu đến từ Bắc Kinh, cha là giáo sư đại học, mẹ là bác sĩ, gia đình khá giả, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, cậu chưa bao giờ gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Từ hồi đi học cho đến cấp 3, cậu luôn thuộc top học sinh giỏi nhất trường, sau này thi đại học, với điểm số cao, cậu được nhận vào Học viện Sân khấu và Điện ảnh học diễn xuất.

Bản sơ yếu lý lịch đơn giản nhưng vô cùng đẹp đẽ này rất phù hợp với ấn tượng của Hứa Vị cho hắn, một chàng trai trẻ có gia cảnh tốt, học giỏi, vẻ ngoài đẹp trai dường như có vốn tự hào, thảo nào Hứa Vị suốt ngày trông như vậy, luôn tỏ ra chớ để người lạ đến gần, vì cậu vốn có quyền như vậy.

Trần Viễn Văn mỉm cười, đang định đóng tài liệu lại thì chợt liếc mắt nhận ra trong mục "Khuynh hướng tình dục", câu trả lời của Thẩm Văn là "Không xác định".

không xác định? Chưa biết cái gì?

Trần Viễn Văn bấm số điện thoại của Thẩm Văn và đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao cậu điền vào cột không xác định về xu hướng tính dục của Hứa Vị?"

"À Trần tổng, hắn nói cái này hả? Vì theo thông tin tôi điều tra được, cậu Hứa cho đến nay chưa có kinh nghiệm yêu đương nên tôi không thể chắc chắn xu hướng tính dục của cậu ấy là nam hay nữ, cho nên tôi điền vào "Không xác định". "

Chưa có kinh nghiệm yêu.

Trai tân 23 tuổi.

"Tôi biết rồi." Trần Viễn Văn cúp điện thoại với giọng điệu thoải mái.

Khi hắn lái xe đến cổng trường thì đã quá 12 giờ trưa, Trần Viễn Văn đỗ xe, chậm rãi đi đến sân bóng rổ theo vị trí mà Hứa Vị đã chỉ cho hắn.

Trần Viễn Văn đã tốt nghiệp được vài năm, hắn ngày ngày ở trong giới giải trí, nhưng đây cũng là lần đầu hắn đến khuôn viên trường đại học này.

Hôm nay thời tiết đẹp, nhiệt độ lại cao, để có bộ dáng cho phù hợp với những nơi thanh xuân tuổi trẻ như này, hắn không ăn mặc cầu kỳ như mọi khi mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần tây đen và một đôi giày da đen bóng loáng...

Trên đường đi, có rất nhiều người liếc nhìn, tuy hắn rất trầm tính nhưng khí chất lại toát ra khác hẳn người xung quanh, nhìn thoáng qua có thể biết hắn không liên quan gì đến thân phận sinh viên đại học.

Khi người khác nhìn, hắn sẽ nheo mắt cười với họ, một nhóm sinh viên đại học nhìn hắn đầy hứng thú, hắn nháy mắt với họ mà không hề ngượng ngùng, trông hắn như một thợ săn đến đây ngắm nhìn những con mồi vậy.

Khi đến sân bóng rổ, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Vị.

Bây giờ là giờ ăn trưa, trên sân bóng rổ không có nhiều người, chỉ có Hứa Vị và đội của cậu ấy.

Hứa Vị quá cao và nổi bật giữa đám con trai đông đảo bên dưới.

Nhìn như đã chơi một lúc, trên trán mỗi người đều có mồ hôi, Hứa Vị mặc áo phông trắng bên trong quần đùi đen, cách phối màu giống hệt như của Trần Viễn Văn, như thể họ đã ngầm bàn bạc hôm nay quần áo đôi.

Trần Viễn Văn lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, uể oải dựa vào hàng rào thép gai cạnh sân bóng rổ, bất động nhìn Hứa Vị.

Chắc trời nóng quá, Hứa Vị xắn tay áo trắng lên ngang vai, để lộ cánh tay cơ bắp, quả bóng rổ được chuyền đến tay Hứa Vị, cậu đập bóng và nhanh chóng vượt qua trước khi có ai kịp ngăn cản, ba bước lên rổ tiêu chuẩn.

Chỉ nghe một tiếng "bang", quả bóng rổ đã được ném chính xác vào rổ, từ trên sân truyền đến một loạt tiếng hò hét.

Hứa Vị vén vạt áo thun lên, thuận tay lau mồ hôi trên mặt, động tác khiến cơ bụng dưới lộ ra.

Những cơ bắp săn chắc được bao phủ bởi những hạt mồ hôi lấp lánh, từ từ trượt xuống khe bụng, cuối cùng biến mất trong cạp quần đùi đen.

Trần Viễn Văn nheo mắt lại, chậm rãi thở ra một làn khói.

Như thể giữa họ có linh cảm nào đó, Hứa Vị lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn về hướng hắn.

Hứa Vị dường như không có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, hắn thấy cậu bình tĩnh quay lại nói vài lời với những người xung quanh, những người đó gật đầu với Hứa Vị, cậu nhanh chóng rời khỏi sân bóng rổ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hứa Vị bước về phía hắn.

"Chơi hay lắm." Hắn rít một hơi thuốc, há miệng thổi khói vào mặt Hứa Vị.

Hứa Vị nghiêng đầu tránh, trên mặt không có cảm xúc tức giận gì, đợi cho đến khi làn khói tan đi mới quay mặt nhìn hắn lần nữa: "Để Trần tổng chê cười rồi."

Giọng nói lạnh lùng, không có chút cảm xúc.

Hắn mỉm cười, đôi mắt đào lấp lánh nước.

Hắn lấy tàn thuốc ra khỏi miệng và đưa về phía miệng Hứa Vị.

Hắn nói: "Vứt lung tung không tốt. Cậu giúp tôi giữ được không?"

Vẻ mặt Hứa Vị không thay đổi, chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm hắn hai giây, sau đó mở miệng đưa điếu thuốc vào miệng.

Ngón tay hắn chạm nhẹ vào môi Hứa Vị, không đợi Hứa Vị phản ứng, hắn nhặt quả bóng rổ dưới chân Hứa Vị chạy về phía giữa sân.

"Để tôi cho cậu xem kỹ năng của Trần tổng đây." hắn vừa chạy vừa nói.

Bóng rổ đối với Trần Viễn Văn không xa lạ, khi còn học đại học, hắn thường chạy đến sân chơi với vài người bạn cùng phòng, tuy kỹ năng của hắn có thể không bằng Hứa Vị nhưng hắn tự tin sẽ không bị đánh giá thấp.

Trần Viễn Văn dẫn bóng chạy hết cỡ, chẳng mấy chốc đã chạy đến dưới khán đài bóng rổ, đứng ở vạch ba điểm, giơ tay cởi thêm một cúc trên cổ áo sơ mi, xắn tay áo lên đến cẳng tay. hắn lại nhặt quả bóng rổ lên và nhìn Hứa Vị.

"Tới đi."

Hứa Vị rít một hơi thuốc thật sâu, quay người, dập tàn thuốc và ném vào thùng rác rồi đi về phía hắn.

Khi cậu còn cách hắn bốn năm bước, Hứa Vị gật đầu với hắn và nói: "Chúng ta bắt đầu thôi, Trần tổng."

Trên môi nở nụ cười, hắn hướng quả bóng rổ vào rổ, nhảy lên và tiếp đất, hắn chỉ nghe thấy hai tiếng "bang bang", quả bóng rổ tiếp đất chính xác, nhưng lại cách rổ rất xa...

Dù sao cũng đã lâu không chơi, thứ mà trước đây hắn giỏi nhất chính là ném ba điểm.

Phía sau yên tĩnh, không có tiếng cười hay câu hỏi nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ.

Hắn bước tới nhặt quả bóng rổ lên, lần này hắn ta đứng dưới vạch hai điểm, quay lưng về phía Hứa Vị, nói: "Đã lâu rồi tôi không chơi, chúng ta thi ném hai điểm đi."

Lần này Hứa Vị dễ bắt chuyện đến không ngờ, cậu nói luôn ngay lập tức: "Được rồi, đừng nóng vội, cứ từ từ."

Tuy nhiên, Hứa Vị càng tỏ ra ân cần như vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, giơ quả bóng rổ lên quá đầu, nhắm vào rổ, lại nhảy lên và ném.

Dm, vẫn chưa vào được!

"Mẹ kiếp!" Hắn giận dữ chửi rủa, ngay lập tức mất hứng thú với hành vi trẻ con của mình.

Không để ý đến quả bóng rổ đang nảy lên xung quanh, hắn quay lại, mặt lạnh lùng nhìn Hứa Vị: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi. Thời gian của tôi có hạn."

Nói xong liền muốn rời đi.

Nhưng một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, nắm lấy cánh tay hắn.

Đó là Hứa Vị.

Hứa Vị kéo hắn lại và thì thầm: "Sao hắn không thử úp rổ đi? Tôi nghĩ Trần tổng có khả năng nhảy tốt. Trông anh cũng giống người từng chơi bóng trước đó."

"Không tệ, nhưng cũng không hẳn..." hắn đi theo Hứa Vị về phía rổ, vẻ mặt bình tĩnh hơn trước rất nhiều: "Chỉ bình thường thôi."

Đứng dưới rổ, Hứa Vi lại nhét quả bóng rổ vào tay hắn: "Vậy Trần tổng thử xem."

Chỉ thử một lần thôi mà? Có gì mà sợ?!

Hắn lẩm bẩm vài câu trong lòng, dùng đôi mắt hoa đào liếc nhìn Hứa Vị, sau đó ôm quả bóng trong tay nhảy lên.

Lúc nhảy lên, hắn liền cảm giác được điểm yếu của mình, thân thể đã nhiều năm không vận động, căn bản không có đủ sức bùng nổ để hỗ trợ hắn hoàn thành động tác khó khăn như nhảy bước lên rổ, hắn chỉ vì nghe Hứa Vị nói, đầu óc quá nóng làm...

Hắn nhắm mắt cam chịu, chuẩn bị cho thất bại tiếp theo.

Đúng lúc này, eo của hắn đột nhiên bị một đôi tay giữ lại.

Hai bàn tay trẻ khỏe giữ lấy eo hắn và nâng lên.

Hắn còn chưa kịp do dự, hơi thở của Hứa Vị đã truyền vào tai hắn: "Cố lên, tôi đỡ anh lên"

Bang!

Quả bóng rổ đập vào rổ một cách chính xác.

Chân hắn chạm xuống đất, lưng va phải lồng ngực nóng bỏng và rắn chắc.

Bang! Bang! Bang!

Quả bóng rổ rơi xuống đất vẫn đang đập trên sàn bê tông, xung quanh không có ai, tiếng thở của hai người có chút hỗn loạn, hơn nữa Trần Viễn Văn còn có thể nghe rõ ràng nhịp tim kịch liệt phát ra từ chính mình.

Âm thanh của cơ thể. Dữ dội và mãnh liệt.

Hắn hế mà thực sự đã bị rung động bởi một xử nam 23 tuổi.

Chết tiệt!

Đôi tay ở eo hắn vẫn còn bám chặt vào áo, hắn dùng tay che lại, giữ chặt không cho chúng trốn thoát.

Hắn quay lại, nhìn Hứa Vị với ánh mắt rực cháy, nói: "Cậu có vẻ rất thích vòng eo của tôi?"

Tác giả: Cũng chỉ thế thôi (Đều cong cả...)