Tình Anh Duyên Em

Chương 36: Thích từ lần đầu tiên ân ái



Bà Mộc Ngư ra về, Hứa Tuệ Trân mới dám rời khỏi phòng khách. Thấy nét mặt cô vẫn còn lo lắng, hắn liền nói:

“Mẹ không biết em đang ở đây, nên đừng lo.”

Tuy được trấn an, nhưng Hứa Tuệ Trân vẫn chưa tỏ ra vui vẻ. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:

“Dù không biết nguyên nhân sâu xa dẫn đến chuyện thế thân là gì, nhưng tôi cảm thấy bà ấy rất thương anh.”

Nghe cô nói, Dạ Cảnh Tinh thoáng chau mày. Nghe có vẻ như cô đã biết được rõ ràng mọi chuyện, vấn đề này hắn chưa từng dự tính tới.

“Em đã từng gặp riêng bà ấy?” Hắn trầm giọng dò hỏi, ánh mắt tập trung quan sát sắc mặt cô gái.

“Tối hôm trước từng gặp.” Cô điềm đạm trả lời.

Ngưng một chút, rồi mới nói tiếp:

"Tôi biết anh cố tình sắp xếp để tôi chủ động liên lạc với Chương Xuân Di. Tôi cũng biết Trầm An Mịch từng là tình cũ của anh. Đêm đó, sau khi gặp hai người bọn họ và biết được sự thật liên quan tới Dạ Cảnh Văn, tôi đã rất đau lòng. Cô ta bảo đứa bé cần có ba và mong tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này. Từ khi đó, là lòng tôi đã nguội lạnh hẳn.

Tôi cố gắng bình tĩnh để quay trở về nhà, thì lại gặp được mẹ anh trên đường. Bà ấy nói cho tôi biết sự thật anh bị ép làm thế thân và người đàn ông ấy đã không phản ứng gì khi biết chuyện, bà hy vọng tôi có thể thay đổi lời khai giúp anh thoát tội."

“Vậy nên em vì bà ấy mà chủ động thay đổi lời khai, chứ không phải vì…” Dạ Cảnh Tinh có vẻ thất vọng. Hắn chỉ nói tới đó rồi ngập ngừng cùng lúc chuyển tầm nhìn sang hướng khác.

Không gian giữa hai người hoàn toàn lắng xuống, mãi một lúc sau Hứa Tuệ Trân mới trầm ổn cất tiếng:

“Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời tôi, thì có lẽ tôi sẽ mãi nhẫn nhịn vì bốn chữ “hạnh phúc gia đình” đến cuối đời. Tôi cũng sẽ không hiểu được như thế là tôn trọng lẫn nhau, là cách đối xử giữa chân thành và ích kỷ.”

Sau những lời bày tỏ tâm tư ấy của cô gái, thì một tia hy vọng đã nhen nhóm trỗi dậy trong lòng người đàn ông.

Hắn chủ động đổi vị trí đến ngồi gần cô hơn. Muốn an ủi, nhưng không biết nói thế nào mới đúng, nên đành bẽn lẽn nắm lấy bàn tay mềm mại đáng được nâng niu của cô gái.

“Tôi cứ sợ, em sẽ hận kẻ chen ngang gia đình mình. Nhưng giờ nghe được mấy lời này rồi, tôi đã không còn gì vướng bận nữa. Cũng có thể tự tin chinh phục phần đời còn lại của em, bảo đảm chân thành tuyệt đối với em.” Hắn cười nói, trong ánh mắt tràn đầy kiên định từ một đấng trượng phu chín chắn.

Nhưng Hứa Tuệ Trân bất giác bật cười như không hề tin tưởng, mặc khác lại buồn cười vì nét mặt nghiêm túc đến cứng nhắc của hắn.

“Tôi sợ hôn nhân rồi, thoát được một lần càng không muốn có thêm lần hai. Huống hồ hai người còn là anh em song sinh, sao tôi dám chắc anh có tệ như người kia hay không chứ?”

“Vậy là em chưa nghe câu, cha mẹ sinh con trời sinh tính rồi. Tôi không giống anh ta, hoàn toàn không giống một tí xíu nào.”

“Phải rồi! Bởi vì anh phong lưu công khai, còn anh ta phong lưu lén lút, nên sao mà giống cho được.” Hứa Tuệ Trân liên tục bác bỏ thiện ý của người đàn ông.

“Phong lưu nhưng không hư thân. Lúc tôi đến với em là còn zin đấy cô bé.” Nói về mặc này thì hắn vô cùng tự tin.

Còn Hứa Tuệ Trân thì ngượng đỏ cả mặt. Cô bối rối, não bộ nhảy số nhanh chóng tìm ra một lý do để gặng hỏi hắn ta, hòng đánh trống lãng.

“Này, sao lúc nào anh cũng biết hết mọi chuyện liên quan tới tôi vậy? Tâm cơ tính toán không sai một li, anh theo dõi tôi đúng không?”

Biết cô cố tình đánh trống lãng, hắn cũng không ngại thẳng thắn trả lời:

“Ừm hửm! Ở công ty hay bất cứ đâu thì mọi nhất cử nhất động của em đều nằm gọn trong mắt tôi, còn về nhà thì có “mắt thần” khắp mọi ngóc ngách thay tôi trực tiếp giám sát em. Tính ra, đầu tư không ít vốn vào mấy trăm cái camera ở căn nhà đó cũng không phí một tí nào.” Dạ Cảnh Tinh tuyệt nhiên đắc chí, nói ra với nét mặt vẻ vang bất tận.

“Anh đặt camera lén từ khi nào? Mà làm vậy với mục đích gì chứ?” Hứa Tuệ Trân thì nhíu mày.

Hắn vẫn ung dung đáp trả:

“Đặt từ lúc còn làm chồng hờ của em. Còn mục đích là gì hả?” Nói tới đây, hắn chợt ngưng lại và đưa mặt kề đến gần mặt cô gái.

Đôi mắt gian tà và nụ cười ma mị quen thuộc kia, khiến Hứa Tuệ Trân bất giác e dè. Bởi vì, với tình huống như này thì cô đã bị hắn ta chiếm tiện nghi tận mấy lần rồi.

“Mục đích là vì… Tôi đã thích em, thích từ lần đầu tiên ân ái.” Âm giọng tà mị đầy nguy hiểm vang lên.

Hứa Tuệ Trân lập tức đứng dậy. Gương mặt lúng túng đến ửng hồng gò má, cô vừa quay lưng định tránh đi chỗ khác, thì lại nghe hắn nói:

“Sắp xếp lại tâm trạng đi, ngày mai tôi đưa em lên tòa án làm thủ tục đơn phương ly hôn.”