Tình Anh Duyên Em

Chương 4: Anh thương



Xoạc...

Tiếng quần áo bị xé rách khiến Hứa Tuệ Trân một phen kinh hãi. Nhìn lạ thân thể, mới thấy chiếc váy trên người đã bị xé toạc ra thành hai mảnh.

"Đừng... đừng mà..." Cô vội vã hét lên.

Muốn dùng tay xua đuổi người đàn ông, nhưng lại bị hắn thô lỗ ấn mạnh xuống giường. Cưỡi lên người cô, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt người phụ nữ.

Mắt to trừng trừng vì kinh hãi, mũi cao, lông mày thanh mảnh, da trắng mịn như bột ngọc trai, thật hài hòa khi cô sở hữu đôi môi đỏ mọng như son. Càng nhìn càng cuốn hút, vô tình vẽ lên nụ cười tà mị trên khuôn miệng nam gợi tình, quyến rũ.

"Chẳng phải em muốn tôi chứng minh, mình có phải Dạ Cảnh Văn thật hay không sao? Để bây giờ, tôi chứng minh cho em thấy."

Khi lời nói quỷ dị kết thúc, hắn lập tức cúi đầu mà hôn ngấu nghiến vào đôi môi đỏ nhỏ nhắn ấy. Vừa hôn, tay vừa đưa xuống cặp đùi trắng noãn đang ra sức vùng vẫy trong vô vọng, từ từ kéo chiếc quần lót ra khỏi vị trí.

Hắn dùng ba ngón tay, khẽ chạm nhẹ vào đóa hoa mỹ miều đã sớm ướt át bên dưới, Hứa Tuệ Trân càng hoảng loạn mà vùng vẫy nhiều hơn.

Cô dùng tay đánh liên tục vào cơ thể nam tính đó, nhưng càng chống cự thì hắn càng hăng hái. Điểm cuối cùng trước khi tạm dừng lại, là một cái cắn mạnh vào môi cô đến nỗi bật máu.

Từng giọt nước mắt sinh lý vô thức tuôn rơi khỏi hốc mắt đỏ au, đáng thương vì ủy khuất.

Dạ Cảnh Văn sẽ đối xử với cô như thế này khi lần đầu chung giường sao? Cô không tin, càng không thể chấp nhận.

"Bốn năm rồi, em còn ngại cái gì?" Hắn cười nửa miệng.

Hỏi xong cũng không cần nhận được câu trả lời, thì hắn đã trực tiếp kéo cô nằm thẳng thóm lên giường, dùng tay kéo phần tà váy lên ngang eo, rồi lại dùng đôi bàn tay hư hỏng dang rộng cặp đùi thon thả kia ra. Sau đó, tự mình thoát y cho chính mình, để hạ bộ căng cứng được đập vào tầm nhìn của cô gái.

"Không, em không muốn... Anh đừng tới đây." Hứa Tuệ Trân sợ hãi, không ngừng lui người về sau.

Không phải cứ cô bảo không muốn, thì hắn sẽ không hành động. Nếu nghĩ vậy, thì chính lúc này cô đã hối hận, vì hắn vẫn thẳng thắn kéo cô trở lại, rồi dùng cái thứ nam tính to cứng xù xì kia tấn công vào hoa h.u.y.et* nhỏ, tạo ra cơn đau thấu tận trời xanh.

"A... em đau quá... Anh đừng đưa vào nữa mà."

Tiếng kêu rên nài nỉ hòa cùng những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt đáng thương cũng khiến người đàn ông cảm thấy bất ngờ.

Cô gái này vẫn là xử nữ.

Nơi thầm kín đó đang quấn chặt vào "thằng nhỏ" của hắn, cảm giác chật chội đến di chuyển khó khăn như ngầm kháng cự, nhưng hắn tuyệt nhiên không thể chối từ chiếc mật động nhỏ quyến rũ này.

Thích nhất giai đoạn đầu nấm chạm vào màng t.r.i.n h* vẫn còn nguyên vẹn. Lúc vượt rào thành công, lại giống như vừa gặt được thành tựu to lớn trong cuộc đời của một người đàn ông, khiến hắn phấn khích vô cùng.

Càng phấn khích, hắn tác động càng nhanh, Hứa Tuệ Trân lại càng mệt. Sẽ không thể đếm hết trên cánh tay nam nhân ấy đã xuất hiện bao nhiêu vết cào xước, vậy mà hắn vẫn như con ngựa sắt điên tiết làm theo cấu hình mặc định sẵn.

Lui ra thúc vào, luân động cuồng nhiệt cho tới khi điểm giao thoa mỗi lúc càng trơn tru và cô gái thì mệt lã đi.

Hứa Tuệ Trân không còn đủ hơi để kêu gào hay van xin, mà chỉ biết cắn môi chịu đựng và hai hàng lệ mỏng cứ vậy tuôn theo cảm xúc.

Mỗi lần hắn thúc vào, đôi gò bồng vẫn ẩn mình trong lớp áp bra của cô lại lắc lư theo, nhịp điệu căng tròn, hắn chiêm ngưỡng lâu thì lại sinh ra hưng phấn cao độ.

"Ăn" bằng mắt căn bản không thể thỏa mãn, nên hắn lại vén chiếc áo nhỏ ấy ra, rồi cúi mặt, dùng miệng gặm lấy đầu t.i hồng hào đã sớm nhô lên không trung, liếm láp, mút chặt từng hồi.

Bên dưới tác động, bên trên khuấy đảo, tử cung cô không ngừng co thắt tạo ra cơn đau đến vã cả mồ hôi.

Không thể đếm hết bao nhiêu giây và phút, thì âm thanh gầm gừ trong cổ họng người đàn ông mới khẽ vang lên, rồi động tác bên dưới mới dần chậm lại.

Trước khi hạ bộ lui ra, là hàng tá tinh d.i.ch* đã bơi vào dòng mật hoa ấm áp bên trong để tìm bạn tình kết phôi, tạo giống.

Hắn cười, khi "bữa sáng" chất lượng đã được thưởng thức no nê. Rồi mới lui bước khỏi giường để chỉnh sửa lại quần áo.

"Đừng nghi ngờ nữa, vì từ bây giờ tôi đã là chồng em. Cuộc sống của em, do tôi chịu trách nhiệm, an nguy của em, tôi bảo đảm."

Cuối câu nói, hắn đã quay lại chỗ cô gái đang quấn mình trong chăn. Lần đầu mỉm cười nhẹ nhàng, rồi lại nói:

"Ngoan ngoãn một chút, anh thương!"