Tình Anh Duyên Em

Chương 42: Kẻ máu lạnh...



Dạ Cảnh Tinh quay trở lại bệnh viện, thì thân ảnh đã nhuốm màu máu đỏ. Hắn biết trước khi muốn bảo vệ, chăm sóc người khác, thì bản thân phải có sức khỏe thật tốt.

Mặc khác càng không muốn Hứa Tuệ Trân lo lắng, nên trước khi tìm tới phòng bệnh, hắn đã nhờ bác sĩ kiểm tra vết thương trên bả vai mình.

Sau đó, Chương Xuân Di cũng đã quần áo tới cho hắn thay ra sạch sẽ, rồi mới đi vào gặp mặt cô gái của mình.

Sắc mặt hắn rất không tốt, đã vậy còn bị trầy xước vì vừa đánh nhau. Vừa thấy hắn, bà Mộc Ngư đã vô cùng lo lắng.

“Cảnh Tinh, con sao vậy?” Bà cau mày khẩn trương thăm hỏi, vô tình đưa tay chạm vào bả vai đang bị thương nên hắn liền vội tránh đi.

“Cô ấy sao rồi?” Dạ Cảnh Tinh lạnh lùng lên tiếng.

“Vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mẹ hỏi con bị sao? Có phải đi gặp Cảnh Văn, rồi hai đứa lại xảy ra tranh chấp?”

Trước sự gặng hỏi của mẹ, cuối cùng người đàn ông cũng chịu quay qua nhìn bà bằng đôi mắt đỏ trạch vì vẫn còn đó cảm xúc uất hận.

“Anh ta ám sát người phụ nữ của tôi, giết chết con của tôi chỉ vì bản chất thối nát, hèn hạ. Sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn người thân của mình tổn thương chứ?”

Bà Mộc Ngư không khỏi sửng sốt, vội gặng hỏi:

“Vậy con đã làm gì Cảnh Văn rồi?”

Dạ Cảnh Tinh khinh khỉnh nhếch môi, rồi đi đến giường bệnh, kéo ghế ngồi bên cạnh người phụ nữ của mình, rồi mới thờ ơ đáp trả:

“Tôi đâu phải sát nhân máu lạnh vô tình như anh ta mà dám nổ súng giết người.”

Coi như nỗi lòng của bà Mộc Ngư nhẹ đi đôi phần. Nhưng trong lòng vẫn chưa hề nguôi ngoai bất an.

“Chuyện này mẹ sẽ nói với ba giải quyết thay con. Cũng chưa chắc là do Cảnh Văn gây ra đâu.”

Hắn lại tiếp tục trưng ra nụ cười khinh bỉ. Vừa nắm tay cô gái đáng thương của mình, vừa xót xa nhìn cô và nói:

"Trong mắt mọi người, thì Giáo sư Văn lịch thiệp, câu chữ đầy đầu, sao lại có thể nhẫn tâm sát hại một cô gái đang mang thai được chứ. Người ngoài không biết có thể bị đánh lừa, nhưng mẹ là người nội bộ, sao lại quên mất thân phận thật sự của anh ta vậy? Dạ Cảnh Văn là ông trùm ở cái đất Bắc Kinh này, xung quanh có hàng tá sát thủ chờ nhận lệnh, một tay thâu tóm tất cả các mối làm ăn phi pháp của Dạ Cảnh gia để thu về lợi nhuận trăm tỷ hằng năm, đến lão già ở nhà còn đang phải sống dưới sắc mặt anh ta, thì thử nghĩ xem ám sát một cô gái có là vấn đề gì to tát?

Anh ta ngông cuồng, đố kỵ khi thấy tôi có được người con gái mà mình đã đánh mất, mắng con tôi là nghiệt chủng không đáng được sống. Vậy mẹ tự nghĩ lại xem, có bao nhiêu phần trăm chứng minh Dạ Cảnh Văn vô tội?"

Những lời chất vấn cay nghiệt của hắn, khiến bà Mộc Ngư phải hóa thẹn vì đã có ý nghĩ bênh vực người con trai lớn. Nhưng bà là mẹ, đứng giữa hai đứa con đang mâu thuẫn thì tất nhiên phải khó xử hơn bất cứ ai.

Nhưng sâu xa trong vấn đề oan nghiệt này, cũng từ bà mà ra. Nếu lúc đó bà không…

“Mẹ về đi! Cũng đừng can thiệp vào chuyện này, kẻo liên lụy bản thân.” Dạ Cảnh Tinh trầm giọng nói tiếp.

“Con định làm gì? Đừng vì chút nóng giận nhất thời mà làm ra chuyện ân hận về sau, mẹ sẽ sắp xếp rồi đòi lại công bằng cho Tuệ Trân và con của con.”

“Tự con biết phải làm gì, mẹ không cần phải lo.”

“Cảnh Tinh à, con…”

“Mẹ về đi, đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi.”

Thấy hắn không muốn tiếp tục nói chuyện, cũng không thể khuyên ngăn, bà Mộc Ngư chỉ còn cách lặng im ra về.

Lúc này, chỉ còn lại Chương Xuân Di và cậu ta mới lên tiếng khi bà Mộc Ngư đã ra về.

“Cậu định giải quyết chuyện này như nào? Giết người, là phải trả giá trước pháp luật, nên muốn làm gì cũng phải cân nhắc cho thật kỹ. Còn phải nghĩ đến tương lai của cô ấy sau này…”

“Giết người, là phải trả giá trước pháp luật. Cậu vừa nói ra cách giải quyết đúng đắn nhất rồi còn gì?” Dạ Cảnh Tinh nhếch môi trào phúng, ý tứ thế nào thì cũng đã rõ.

“Nhưng suy cho cùng, với quyền lực trong tay anh ta, thì việc chạy tội lại dễ như trở bàn tay nên tôi không thể để điều đó dễ dàng xảy ra được.”

“Ý cậu là sao, tôi chưa hiểu?” Chương Xuân Di thoáng cau mày.

“Cậu chỉ cần cử một nhóm vệ sĩ cao cấp nhất tới đây âm thầm bảo vệ Tuệ Trân là được. Những thứ khác, tự tôi sẽ lo liệu.” Giọng hắn sắc lạnh vô cùng.

Có lẽ, đã đến lúc hắn cần chứng minh năng lực lẫn địa vị của mình, vốn là nằm ở tầng mây thứ mấy rồi.