Tình Anh Duyên Em

Chương 50: Góc khuất



Thông tin Dạ Cảnh Văn bị bắt không những gây chấn động đến bà Võ Mộc Ngư, mà còn khiến ông Dạ Cảnh Ưng sốc tới mức lên cơn đau tim. Nhưng cũng may khi ông được cấp cứu kịp thời, nên vẫn bảo toàn tính mạng, chỉ có điều nửa đời về sau phải nằm một chỗ vì biến chứng.

Âu đó cũng là nghiệp báo ứng ông phải lãnh, vì cả đời làm ăn phi pháp, đôi tay nhuốm không biết bao nhiêu máu người để bảo vệ được cơ ngơi đen tối.

Cho đến tận bây giờ, nếu đổi lại Dạ Thiên Bang vẫn còn do ông lãnh đạo, thì chắc có lẽ Dạ Cảnh Tinh cũng chẳng dám hành động dứt khoát như thế. Bởi vì, công cha nghĩa mẹ sinh thành, dù sai dù trái vẫn là mẹ cha.

Dạ Cảnh Văn bị kết án tù chung thân, tất cả tài sản đứng tên anh ta đều bị tịch thu, kể cả căn dinh thự nguy nga của Dạ Cảnh gia cũng không ngoại lệ.

Ông bà Dạ rơi vào cảnh không chốn dung thân, đến chi phí nằm viện mỗi ngày của ông, cũng từ Dạ Cảnh Tinh lo toan tất cả.

Hôm nay, Dạ Cảnh Tinh và Hứa Tuệ Trân cùng nhau đến thăm ông với mục đích gửi tặng một món quà quý giá.

“Đây là giấy chứng nhận sỡ hữu căn biệt thự W ở vùng ngoại ô thành phố, mà anh Tinh đã chuẩn bị từ lâu, nay con thay anh ấy gửi tặng lại cho ba mẹ.”

“Nơi đó cách xa trung tâm thành phố, không gian thanh tĩnh mà không khí cũng trong lành, rất thích hợp để nghỉ ngơi, thư giãn. Ba mẹ nhận, cho anh ấy yên lòng!”

Nhìn tệp giấy tờ trước mặt, bà Mộc Ngư không khỏi xúc động, nhưng hơn hết vẫn là sự ngạc nhiên về đứa con trai út của mình.

Lúc bà đang lo lắng không biết phần tài sản này Dạ Cảnh Tinh lấy từ đâu ra, thì hắn ở bên sofa đã thong thả lên tiếng:

“Vợ tôi đưa, thì mẹ cứ cầm lấy đi, để cô ấy mỏi tay. Rồi cũng yên tâm sử dụng, tại vì căn biệt thự đó đều được xây dựng bằng những đồng tiền sạch do tự tôi làm ra cả đấy.”

“Tự con làm ra sao?” Bà Mộc Ngư kinh ngạc lần hai.

“Phải rồi đó mẹ! Hai tập đoàn chứng khoán Tinh Văn và Tinh Tường nổi tiếng ở trong và ngoài nước, đều là của Cảnh Tinh. Chẳng qua anh ấy không chính thức ra mặt làm người lãnh đạo, nên bấy lâu nay mới không có ai biết thôi ạ. Đến con cũng phải nhờ lão Chương lỡ miệng để lộ nên mới biết ấy!” Hứa Tuệ Trân tự hào thay người đàn ông của mình trả lời.

Lúc này, bà Mộc Ngư lại càng xúc động hơn, mà cả ông Cảnh Ưng cũng bị sự tài giỏi của đứa con trai mình luôn lạnh nhạt, hà khắc, làm cho hối hận đến rơi nước mắt. Chỉ là ông quá hổ thẹn, nên không dám mở mắt ra để đối diện với mọi người mà thôi.

Bấy giờ, bà Mộc Ngư đang ngẫm ngợi tới tên hai tập đoàn của hắn và bà lại bị thu hút hơn bởi cái tên “Tinh Văn”.

“Tinh Văn? Nghĩa là…”

Bầu không khí sau đó chìm vào lắng đọng. Bởi vì, ai cũng đã biết ý nghĩa của cái tên đó là gì. Tinh trong Cảnh Tinh, Văn của Cảnh Văn.

Có lẽ, hắn đã luôn ôm hy vọng một ngày nào đó Dạ Cảnh Văn sẽ chịu quay đầu làm ăn chính trực và hai chữ “Tinh Văn” cũng ngầm xác định nó sẽ thuộc về ai. Nhưng tiếc rằng, hy vọng của Dạ Cảnh Tinh đã không thành hiện thực.

“Trầm An Mịch cũng sắp sinh rồi. Mẹ nói ba mau khỏe đi, để còn bồng cháu nội.” Nói xong, hắn đã đi tới nắm tay Hứa Tuệ Trân, cùng cô ra về.

Trầm An Mịch sắp sinh? Phải, chính hắn đã giữ lại mạng sống của mẹ con họ, muốn giữ lại giọt máu duy nhất của Dạ Cảnh Văn. Bởi vì, trẻ con vô tội!

…----------------…

Trên đường về, tâm trạng Hứa Tuệ Trân dường như không tốt. Mà Dạ Cảnh Tinh cũng biết cô đang buồn, nên đã chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại ấy để nâng niu, rồi khẽ khàng lên tiếng:

“Lại nhớ tới con à?”

“Đứa bé chỉ nhỏ hơn con của An Mịch hai tháng tuổi, nếu không xảy ra biến cố, chắc bây giờ cũng sắp sinh rồi.” Giọng cô đượm buồn.

Hắn nghe thôi mà cũng xót hết lòng dạ.

“Anh thì thấy con cái là duyên phận trời ban, chúng ta có cưỡng cầu cũng không được. Nếu có thì gia đình nhộn nhịp thêm một chút, mà không có cũng không sao cả. Sau này anh sẽ đưa em đi du lịch khắp nơi mỗi lúc buồn, còn nếu em muốn có con, vậy chúng ta sẽ xin con nuôi. Anh không muốn thấy vợ anh mạo hiểm!” Cuối câu nói, hắn đã hôn lên mu bàn tay cô gái một cái.

Nhưng lúc đó, Hứa Tuệ Trân lại im lặng và chuyển tầm mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Tuy rực rỡ, nhưng vẫn tồn tại những góc khuất tối tăm, giống lòng cô hiện tại.

“Em đã hỏi bác sĩ và biết được tất cả rồi. Vậy nên, anh không cần phải an ủi cho em vui đâu.”