Tình Anh Duyên Em

Chương 8: Chờ em chủ động



Villa Chương Pháp...

"Tối nay có tiệc ở club, cậu định dẫn theo em nào?" Chương Xuân Di tay cầm ly, mang rượu đi ra phòng khách, nơi có người đàn ông dáng dấp phong trần, ung dung ngồi đó.

"Chưa biết." Dạ Cảnh Tinh lơ đễnh đáp.

Nghe vậy, Chương Xuân Di lập tức bật cười.

"Mới về nước đã chọn được nhiều em lắm hay sao mà phân vân không biết nên gọi em nào?"

"Đang nghĩ kỹ xem nên dẫn "vợ" hay nhân tình đi cùng." Hắn trào phúng trả lời, nói xong liền nhận lấy ly rượu kề lên môi.

"Ơ hay, cậu có vợ từ khi nào sao tôi không biết vậy?" Chương Xuân Di vừa tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa mỉa mai.

"Vợ hờ thôi." Dạ Cảnh Tinh lãnh đạm trả lời, nhưng trong lòng chợt dâng chút khó chịu.

Rốt cuộc hắn khó chịu khi phải xem Hứa Tuệ Trân như vợ hờ? Hay khó chịu vì bị mỉa mai đây?

"Vậy thì dẫn em dâu hờ tới giới thiệu cho anh em biết mặt đi, để xem có Quốc sắc Thiên hương hay không." Chương Xuân Di nháy mắt tà ý.

Bạn bè của hắn căn bản cũng giống hắn, kẻ nào cũng thật phong lưu đa đình.

Nếu như thường khi, Dạ Cảnh Tinh sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay lập tức. Bởi vì đối với hắn, đám phụ nữ lẳng lơ ngoài kia đều không đáng được trân trọng, họ cũng chỉ là một công cụ trong hiện tại cuộc sống hắn. Thế nhưng khi đề cử tới Hứa Tuệ Trân, hắn lại trầm tư lưỡng lự mãi một lúc, mới nói:

"Để xem sao đã."

"Xem sao là thế nào? Trước giờ có khi nào cậu giữ riêng phụ nữ cho mình thế này đâu?" Chương Xuân Di không khỏi tò mò.

"Bởi vì cô gái này không thể đặt lên cùng bàn cân với đám nữ nhân tầm thường kia. Người ta là hương đồng gió nội, thuần khiết như nước mùa thu, biết chưa." Dạ Cảnh Tinh nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ một.

"Nghe ngon vậy, thảo nào muốn giữ làm của riêng." Chương Xuân Di lại đùa bỡn châm biếm.

"Đồ cúng thì phải ngon thôi." Hắn cười nửa miệng, nét mặt tuyệt nhiên ngạo mạn.

Mà Dạ Cảnh Tinh vênh vang cũng không chịu nhìn lại phận mình. Âu cũng chỉ là kẻ thế thân, có gì hay ho hơn ai mà lại đắc ý.

"Thị trường chứng khoán dạo này thế nào rồi?"

Tạm gác lại chuyện ăn chơi đàn đúm, Dạ Cảnh Tinh bất ngờ hỏi tới công việc. Chương Xuân Di cũng ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

"Cậu hỏi trong nước hay ngoài nước?"

"Trong nước." Hắn điềm đạm.

"Trong nước thì có nhiều nhà đầu tư mới, hầu hết nhiều người thắng đậm khi đầu tư vào Tập đoàn thiết kế La thị."

[La thị? Đó không phải là nơi Hứa Tuệ Trân đang làm việc sao? Quả nhiên Dạ Cảnh Văn rất biết cách sắp xếp tương lai cho người phụ nữ của mình.] Dạ Cảnh Tinh đăm chiêu nghiền ngẫm.

Thấy vậy, Chương Xuân Di lại hiếu kỳ dò hỏi:

"Dạ Cảnh Tinh, hôm nay cậu sao thế? Bình thường có khi nào hỏi thăm tới mấy chuyện công việc đâu?"

"Rảnh nên hỏi thử thôi." Hắn nhún vai, điềm nhiên trả lời. Sau khi uống nốt ly rượu cũng đứng dậy, quay lưng ra về.

"Này, đi đâu vậy?"

"Đón "vợ" tan làm!" Đáp xong, là bóng lưng hắn đã khuất xa.

Thấy chiếc May bach phóng đi ngay trước mắt, Chương Xuân Di tự hỏi:

"Rốt cuộc cậu ta cưới vợ từ khi nào nhỉ? Mà cô gái đó, có khả năng thuần hóa con "sói" hoang dã này ư?"

...----------------...

Tập đoàn thiết kế La thị...

Reng...

Giờ tan làm đã tới, Hứa Tuệ Trân không vội vã ra về như nhiều người khác mà vẫn nán lại để hoàn thành nốt bản thiết kế còn đang dang dở. Nhìn thái độ làm việc của cô thôi cũng đủ biết là người có trách nhiệm.

"Tuệ Trân, về thôi em!"

"Chị về trước đi, em vẽ xong chi tiết cuối rồi về sau."

"Vậy em tranh thủ rồi về sớm nha, chị về trước."

"Vâng! Chị về thong thả." Cô vui vẻ chào chị bạn đồng nghiệp, rồi lại tiếp tục làm việc.

Ai cũng về, riêng cô vẫn tăng ca thêm mười lăm phút mới chịu tan làm. Những bước chân tràn đầy năng lượng chuẩn bị rời khỏi tập đoàn, nhưng Hứa Tuệ Trân không ngờ rằng bản thiết kế vừa làm xong của mình đã bị rơi lại tại sảnh chính.

Cô hoàn toàn không nhận ra, cho tới khi có một người đàn ông đi phía sau nhìn thấy và nhặt lên, đưa mắt xem qua một lượt bản vẽ, rồi anh lại nhìn theo bóng dáng cô gái cách đó không xa.

Lúc này, Hứa Tuệ Trân đang đợi xe tới đón, thì người đàn ông ấy đã đi tới đưa lại bản vẽ cho cô.

"Của cô đúng không?"

Bất ngờ khi nhìn thấy vật quen mắt, Hứa Tuệ Trân liền lật đật tìm lại bản vẽ của mình trong tệp bìa kẹp văn phòng, mới phát hiện bị mất bản thiết kế quan trọng và hiện tại nó đang nằm trên tay người đàn ông trước mặt.

"Dạ đúng rồi, đây là bản vẽ tôi vừa làm rơi. Anh cho tôi xin lại nha?"

"Tôi thấy thiết kế của cô rất ấn tượng, nhưng vẫn còn có phần đơn điệu. Nếu cô không ngại, thì chúng ta có thể gặp nhau để trao đổi thêm." Người đàn ông thân thiện đưa ra gợi ý tốt.

Mà lúc này, Hứa Tuệ Trân cũng bắt đầu nhìn anh bằng đôi mắt dò xét, trong lòng nghi hoặc về hình ảnh lịch thiệp của nam nhân này. Vào làm đã lâu, nhưng hình như cô chưa từng gặp qua anh...

"Anh là..."

"Tôi cũng chung ngành với cô. Nếu cô tin tưởng, tôi sẽ chỉ cho cô thấy điểm nào cần thêm trong thiết kế này để bảo đảm được độ thu hút tuyệt đối."

Hứa Tuệ Trân nhận lại bản vẽ của mình. Khi nhìn đối phương, cô thấy được sự nghiêm túc đến mức đáng tin tưởng, nên đã gật đầu đồng ý.

"Cũng được!"

Nghe vậy, anh cười rồi nói:

"Vậy đưa điện thoại cho tôi."

"Điện thoại sao?" Hứa Tuệ Trân hoang mang ra mặt, thái độ tuyệt nhiên đề phòng trước người lạ.

Thấy vậy, người đàn ông liền bật cười: "Phải đưa điện thoại mới biết cách liên lạc chứ."

Bấy giờ, cô gái mới yên tâm đưa điện thoại cho anh.

Sau vài thao tác, người đàn ông đã thành công lưu số của mình vào danh dạ điện thoại của cô.

Trước khi đi, anh vẫn không quên để lại tên:

"La Thiếu Hưng, chờ em chủ động liên lạc."

Sau đó, người đàn ông đã rời đi. Đúng lúc này, chiếc May bach của Dạ Cảnh Tinh cũng đỗ tới ngay trước mặt Hứa Tuệ Trân.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, cố tình để cô nhìn thấy mình và khi nhận ra hắn, cô lập tức ngoan ngoãn trèo lên xe.

Vừa vào trong, Hứa Tuệ Trân đã cảm thấy có điều gì đó không đúng... Nhìn qua hắn, thì bắt gặp nguyên quả băng trôi đang lửng lơ ở đó, nên đành bẽn lẽn ngồi yên trong im lặng.

Liệu hắn có nhìn thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô và người đàn ông ấy không?