Tình Anh Như Nắng Ấm

Chương 17: Ông bà tám nhà học Lục



Phàm Dương dùng giọng điệu ỏng ẹo trêu chọc, cái miệng nhọn hoắc hệt như phu nhân của mình, chọc cho Lục Tiến không hộc máu cũng phải trọng thương tâm hồn.

Lục Tiến mặt tái mày nhăn trước cái miệng nhọn của Phàm Dương, thế nhưng anh cũng chẳng thể phản ứng lại, những gì Phàm Dương làm là khơi lại những câu nói trước kia của chính anh.

Đây là gậy ông đập lưng ông thôi a, anh chẳng tài nào mà phản ứng được.

Lục Tiến bất lực nhăn nhó nhìn Phàm Dương đắc ý kia, bên cạnh còn có họ Trịnh ngồi cười đến xái cả quai hàm chảy nước mắt.

"Hai người thôi đi" Lục Tiến khổ sở dùng tay đỡ lấy vần trán.

"Lúc trước tôi quả thật không nghĩ tôi sẽ yêu đương."

"Mạnh miệng cho lắm, bây giờ lại muốn yêu đương rồi" Phàm Dương thu lại cái mỏ nhọn, tay che miệng cười nói thêm.

"Mà chẳng đâu xa lạ lại chính là bạn thân của bà nhỏ nhà tôi cơ, quả báo, đúng là quả báo."

Trịnh Kiệt Luân nghe vậy cũng phát lên cười.

"Quả báo này thậm chí còn rất nặng đó, lần trước ở tiệm bánh tôi thấy cô Doãn không được thích lão Lục lắm."

Nghe Trịnh Kiệt Luân nói thế, Phàm Dương nhìn thấy đầu lông mày Lục Tiến nhăn lại, xem ra là cô Doãn không thích Lục Tiến thật.

Phàm Dương cũng không quá bất ngờ, chuyện cô Doãn không có thiện cảm với lão Lục, Phàm Dương đã sớm lường ra, Phàm Dương không trêu chọc nữa, nghiêm túc nói.

"Tính cách cô Doãn tuy khác với Ninh Ninh, nhưng suy cho cùng hai người họ rất giống nhau, đều không thích rắc rối, tránh càng xa thị phi càng tốt. Cho nên nói cô Doãn không có thiện cảm với lão Lục cũng không quá bất ngờ, với thân phận của cậu, cô Doãn sẽ không tiến tới."

"Tôi không cần cô ấy tiến tới, tự tôi sẽ tiến đến, chỉ cần cô ấy ở yên đó cho tôi theo đuổi cô ấy thôi" Lục Tiến rất kiên quyết nói, đôi mắt nhìn Phàm Dương hiện thị rõ bao nhiêu quyết tâm, khiến cho Phàm Dương bất ngờ phì cười.

"Chật, lão Lục cậu yêu thật rồi."

"Cậu chưa thấy mấy ngày ở tiệm bánh đó đâu" Trịnh Kiệt Luân ngồi cạnh bên Phàm Dương giơ ra bàn tay lắc lắc đầy ngán ngẫm.

"Mấy ngày đó ở tiệm bánh, cậu ta bán thảm cực kỳ, còn đòi cô Doãn lau người cho mình, ôi nghĩ tới tôi có mà cười chết!"

Trịnh Kiệt Luân lại muốn cười, tay chắn lên hai khoé mắt vừa cười vừa nói

"Chuyện này mà nói với lão Mộ thì mất mặt chết đi được, há há, lão Mộ cười chết thôi."

"Thôi đi" Lục Tiến không đủ can đảm nghĩ đến viễn cảnh ấy, bị hai tên bạn thân chí cốt đến mức xương cốt cũng khắc tên kia trêu đến phát cáu.

"Đủ rồi đó, hai người có thể đừng trêu tôi nữa không, mau mau nghĩ cách giúp tôi đi chứ?!"

"Ôi cha ôi cha" Phàm Dương huých cù trò vào cánh tay Trịnh Kiệt Luân, nhếch đầu lông mày.

"Trịnh đại hiệp nghĩ cách giúp người ta đi, người ta muốn vợ lắm rồi."

"Há... Mẹ nó, cái bụng đáng thương của tôi" Trịnh Kiệt Luân xót thương cho cái bụng sắp vỡ của bản thân.

"Hừ, hai người các cậu! Mau nghĩ cách đi" Lục Tiến phát cáu, mắt quạ trừng lên, xung quanh bốc ra sát khí tựa khói đen mịt mù.

"Haha" Thế nhưng Trịnh Kiệt Luân vẫn cứ cười, hiện tại Trịnh Kiệt Luân đã cười lăn ra sofa, hai tay ôm bụng, mặt mũi méo mó khoé miệng cứ ngoác ra.

"Ôi trời ơi, thánh thần ơi... Đường đường lão Lục vạn người mê, bây giờ lại... Lại hỏi cách tán tỉnh phụ nữ... Há há!"

Lục Tiến lườm họ Trịnh đã rơi vào trạng thái cười đến mức vô tri, mắt liếc sang hi vọng cuối cùng là Phàm Dương.

"Phàm Dương cậu nghĩ cách cho tôi đi, đừng để ý lão Trịnh."

Phàm Dương nhìn Trịnh Kiệt Luân cười phá thế kia, khoé môi cũng theo đó mà giương thành miệng cười, cơ mà Phàm Dương không thèm trêu chọc Lục Tiến nữa.

"Cách thì tất nhiên có, quan trọng là cậu có cảm thấy cô Doãn có cảm xúc gì với cậu không? Cô ấy có để ý cậu không hay là hoàn toàn mất thiện cảm với cậu?"

"Đương nhiên có" Lục Tiến trả lời ngay, tuy rằng Doãn Linh luôn né tránh, thế nhưng anh có thể chắc chắn Doãn Linh có tình cảm với anh.

Chỉ là do thân phận của anh và cô ấy quá khác biệt, anh không giống như bình yên cô ấy muốn, thế cho nên cô ấy không dám tiến lên.

Lục Tiến khẳng định lại một lần nữa.

"Chắc chắn cô ấy có tình cảm, chỉ là không thừa nhận."

"Nếu vậy thì đơn giản rồi" Phàm Dương nâng lên cốc rượu, nhấp nhẹ một ngụm rượu, mắt đen bạc hướng nhìn Lục Tiến, đáy mắt Phàm Dương mang theo đắc ý, khiến cho Lục Tiến tự tin vô cùng.

"Cậu có cách gì thế?"

"Đơn giản thôi" Đặt xuống cốc rượu, Phàm Dương ý tứ rất tà nịnh cười cười.

"Đối với phụ nữ không nên quá cương, cậu phải biết vừa nhu vừa cương, lạt mềm buộc chặt."

Vừa nhu vừa cương, lạt mềm buộc chặt.

...

Quay trở về thời gian hiện tại, Lục Tiến đưa Doãn Linh đi dùng bữa sáng, vì sáng nay trời nhiều mây âm u, khí trời vốn lạnh, Lục Tiến đưa Doãn Linh đến nhà hàng nổi tiếng nhất ở Thành An với món cháo hầm.

"Em đã từng ăn ở chỗ này chưa?" Ngồi xuống bàn, Lục Tiến dò hỏi.

"Chưa" Doãn Linh nhìn xung quanh một lượt, nhà hàng này mang phong cách cổ điển, xung quanh trang trí một màu gỗ, sàn nhà cũng được lót bằng gỗ, mùi hương của từng bát cháo nóng cùng với hương gỗ thật ấm, bên ngoài là bầu trời âm u chuẩn bị có mưa thật lạnh, kết hợp lại vô cùng hoàn hảo.

Ngắm một lượt, nhìn ra ngoài trời, lát nữa chắc chắn sẽ có mưa, trời mưa mà lại ăn cháo hầm thì quả là số dách đi.

Lục tiên sinh cũng thật là biết chọn.

Doãn Linh nói.

"Thường thì bà Ninh hay đưa tôi đi đến mấy chỗ mới lạ như thế này cho biết đó biết đây, biết mấy nhà hàng lớn, nhưng chưa có đến thử chỗ này. Chỗ này tôi có nghe qua rồi, nhưng mà xa cửa tiệm của tôi quá cho nên vẫn chưa có dịp thử."

Từ tiệm bánh của Doãn Linh đến đây quả thật có hơi xa, Lục Tiến gật gật đầu.

"Sau này mỗi sáng tôi đều sẽ đưa em đi ăn, hôm nay ăn ở đây, ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ khác, em có nơi nào muốn đi thử không?"

"Uầy, không cần phải đi những chỗ xa như vậy, ăn nhanh còn về trông cửa hàng nữa" Doãn Linh không dễ dàng bị cám dỗ như vậy đây a, tiệm bánh của cô cung cấp bữa ăn sáng cho mọi người ở Phố Cũ đó, cô không thể bỏ bê cửa hàng quá lâu.

Nghĩ đến việc bữa ăn sáng, Doãn Linh chợt nhớ đến Tinh Lạc, sáng nào Tinh Lạc cũng mang hoa sang cắm vào bình hoa cho Doãn Linh, sau đó đổi lấy một cái bánh ăn sáng, đó dường như là thủ tục từ lần đầu hai chị em gặp mặt, thế nhưng cả tuần nay đều không thấy chị ấy sang.

Tinh Lạc mở cửa tiệm hoa rất trễ, đến tận giờ trưa mới mở cửa, có ngày còn chẳng mở cửa tiệm, hai hôm trước Tinh Lạc có mở cửa tiệm vào khoảng một giờ trưa.

Doãn Linh mang bánh sang cho chị, nhìn thấy sắc mặt chị không được tốt lắm, cả tiệm hoa cũng không có sinh khí do chị Lạc nhập rất ít hoa, mỗi loại hoa chỉ có vài cành.

Doãn Linh đắm chìm trong suy nghĩ, tâm trí chỉ toàn là gương mặt nhợt nhạt không khoẻ của Tinh Lạc, cô suy nghĩ đến mức thẫn thờ.

Phục vụ mang ra hai bát cháo suất đặc biệt, cô vẫn chưa khỏi thẫn thờ.

"Em sao vậy? Nghĩ cái gì mà đẫn người ra thế?" Lục Tiến lo lắng hỏi, bát cháo đã đặt xuống rồi, Doãn Linh vẫn không chút động đậy.

"À ừ..." Giọng nói của Lục Tiến lôi kéo Doãn Linh trở về thực tại, cô nhìn bát cháo đã ở trên bàn từ lúc nào nghi ngút khói trắng, khẽ nâng ra nụ cười.

"Không có gì."

Doãn Linh cầm lên thìa gỗ khuấy nhẹ bát cháo, cô nhìn anh đang lo lắng cho mình, vội nói thêm.

"Thật xin lỗi, tôi đang nghĩ vài chuyện thôi."

"Em có chuyện gì phiền lòng sao? Tôi có thể giúp gì cho em không?" Với tư cách là một người đàn ông đang tích cực theo đuổi, anh sẽ giải quyết mọi vấn đề của cô nếu được cô cho phép.

Với Lục Tiến mà nói thì chẳng có vấn đề gì khó giải quyết cả, trong đời anh nếu có vấn đề khó giải quyết thì chỉ có cô thôi.

"Không có gì đâu, chuyện riêng thôi" Doãn Linh cười cười, không muốn anh để ý đến bèn nói sơ qua.

"Tôi chỉ đang lo lắng cho chị của tôi, cái người mà sáng nay anh không mua hoa được đó."

"À, bà chủ tiệm hoa" Ra là cô đang lo lắng cho chị, Lục Tiến nhân lấy cơ hội có chủ đề nói chuyện cùng cô.

"Chị của em không khoẻ sao?"

"Có lẽ vậy..." Doãn Linh cũng không chắc.

Câu trả lời của cô làm cho Lục Tiến không khỏi nghi ngờ, việc một người khoẻ hay không khoẻ đâu quá khó phân biệt, anh ngớ ra.

"Là không khoẻ hay là vẫn khoẻ?"

Doãn Linh ậm ự một vài giây, tay cầm thìa gỗ khuấy cháo ngưng lại.

"Chắc là không khoẻ."

Câu trả lời này vẫn làm cho Lục Tiến khó hiểu nhăn lại đầu lông mày sẹo, trên đầu còn mọc ra mấy dấu chấm hỏi to đùng.

Rốt cuộc là có khỏe hay không khoẻ đây, trước đây anh nói chuyện với phụ nữ rất dễ hiểu mà nha, sao nói chuyện với cô nàng họ Doãn này, anh cảm giác bản thân sắp bị ngố ra mất rồi.

"Thì là..." Thấy cái mặt đẹp mã ngớ ngác kia, Doãn Linh hít vào một hơi lý giải, nói rõ cho anh nghe.

"Cả tuần nay chị ấy trong nhợt nhạt lắm, hình như là tuần nay chỉ mở cửa có ba ngày thôi, mà đến tận buổi trưa mới mở cửa. Hai hôm trước tôi có sang nhìn thấy chị, mặt chị tái lắm, thế mà vẫn tươi cười tỏ ra rất ổn, nhưng thật ra nhìn chị ấy không ổn một chút nào."

"À à" Lục Tiến gật gật, anh có kết quả rồi, chính là không khoẻ.

"Dạo gần đây chị ấy có chút biến cố" Doãn Linh nói, rồi lại lẩm bẩm trong miệng tự thì thầm.

"Nhưng mà chuyện Dư Hoà đã qua rồi mà, hôm đó chị ấy đã hạ quyết tâm rồi mà nhỉ?"

Dư Hoà? Lục Tiến chau nhẹ mi tâm, mặc dù Doãn Linh thì thầm rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy giọng nhưng với một người ở giới ngầm như anh, thân thủ võ nghệ không phải bàn cãi, việc nhìn khẩu hình miệng cũng là một loại tài năng cần thiết.

"Chị ấy thất tình à?" Từ cái tên người kia, Lục Tiến lờ mờ đoán ra.

"Còn hơn cả thất tình đó" Doãn Linh thở hắc, âm thanh mang theo chán ghét nói.

"Bị người yêu và bạn thân cắm sừng" Doãn Linh liếc dọc liếc ngang, rướn người ra phía trước tay che miệng thì thầm nhỏ với anh ở đối diện.

"Người yêu còn là trúc mã hơn hai mươi năm, yêu nhau năm năm rồi."

Lục Tiến rất nghiêm túc hướng người tới lắng nghe, suýt chút thì bật ngửa, tay cầm lấy cốc nước uống một ngụm, cười khổ.

"Xem ra chị của em cũng tinh thần thép rồi, nếu là người khác bị tình trạng như thế, nói không chừng sẽ phát điên đập cho đôi tra nam tiện nữ kia một trận."

"Hừm, chuyện xảy ra cũng hơn một tháng rồi, mà hơn một tuần trước, à à" Doãn Linh nhớ lại.

"Lúc anh bị thương ở chỗ tôi đó, buổi sáng hôm đó không biết chị đi đâu về mà bộ dạng kỳ lạ lắm" Doãn Linh lại liếc dọc liếc ngang sau đó rướn người tới, tay che miệng nói nhỏ. Lục Tiến cũng lần nữa hướng người tới lắng nghe, nét mặt vô cùng nghiêm túc tập trung vào câu chuyện.

Phải chăng đây là hiện tượng bà tám một khi đã nhiều chuyện, ông tám cũng xin nghiêm chỉnh lắng nghe?

"Bà Ninh nói..." Doãn Linh thì thầm nhỏ nhỏ, bởi vì chuyện này mang theo yếu tố nhạy cảm cực kì hệ trọng.

"Nói là chị ấy đêm qua phát sinh chuyện với ai đó rồi, lúc đó tôi cũng bất ngờ lắm, vốn dĩ chị ấy có chút cổ hũ đó, quen nhau hai mươi mấy năm, yêu nhau năm năm mà Dư Hoà còn chưa chạm được chị Lạc đó. Làm sao chị Lạc phát sinh chuyện với người khác được? Nhưng mà bà Ninh chắc chắn, bà Ninh nói trên người chị nồng mùi lắm."

Ngoài ra thì Doãn Linh còn nhìn thấy những vết hôn dày đặc trên người Tinh Lạc, nhưng chi tiết này Doãn Linh không cần thiết phải nói nữa.

"Chà..." Lục Tiến nghe xong, đúng là biến cố đến với bà chủ tiệm hoa rồi.

Buổi sáng của ngày mà anh bị thương thì tức là bà chủ tiệm hoa phát sinh chuyện đêm hôm trước đó, cơ mà... Lạc?

Lục Tiến đột nhiên nhớ đến cuộc gọi từ Trịnh Kiệt Luân cũng vào sáng hôm ấy, nhớ biển hiệu cửa tiệm hoa.

Tiệm hoa Lạc Lạc.

Đêm trước đó anh và Trịnh Kiệt Luân có đến quán rượu, sau đó Trịnh Kiệt Luân gặp cô nàng kén chọn kia, sáng hôm sau Trịnh Kiệt Luân gọi cho anh, bảo anh đều tra cô gái hôm qua, cô gái đó cũng tên là Lạc.

Thời gian trùng nhau như thế, Lục Tiến không khỏi nghi ngờ.

Không trùng hợp đến như vậy chứ?! Lục Tiến híp sâu quạ mâu, dò hỏi.

"Chị của em... Tên gì ấy nhỉ? Vừa rồi em nói tên Lạc, cái gì Lạc ấy?"

"Tinh Lạc."

Hai chữ Tinh Lạc lọt vào tai, quạ mâu híp sâu giãn ra đồng tử, anh bất ngờ đến mức mở tròn mắt.

Con mẹ nó phi thường! Trùng hợp đến phi thường!

Còn tiếp...

(P/s củ lạc kiểu: Emmm, em gái a, ai mượn em lo lắng cho chị, ai mượn dẫy hả???)

_ThanhDii