Tình Bất Tận

Chương 50: Chia ly



Hôm nay chính là thời điểm nguyệt thực xuất hiện nên Phó Minh Khải phải tranh thủ thời gian, liên tục nhắn tin cho Ninh Chí Tuân. Không may, ở tập đoàn có việc nên Giang Vỹ buộc phải họp online gấp..

“Minh Khải à, anh họp với công ty một chút nhé!..”

“Được, anh cứ họp đi. Em đợi.”

Lúc này, vừa mở điện thoại thì Phó Minh Khải mới thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ ba mẹ và mọi người..

“[Không lẽ họ đã phát hiện ra rồi sao?]”

Đang suy nghĩ thì Ninh Chí Tuân gọi đến, Phó Minh Khải liền nghe máy..

“[Cậu tới chưa? Tiểu Chí..]”

“[Là mẹ, Khải nhi.]”

Vậy là mọi chuyện đã đúng như những gì Phó Minh Khải vừa nghĩ đến, mọi người đều đang ở dưới sảnh khách sạn nên anh đã xuống đón..

“Ba, mẹ, ông nội. Mọi người.. biết hết rồi à?”

“Xin lỗi. Mình không thể làm theo lời cậu, Tiểu Khải..”

“Con trai ngốc này, việc hệ trọng như vậy sao con lại không nói cho ba mẹ hả? Cho dù mẹ có muốn Mịch Na sống lại đi chăng nữa nhưng mà con cũng là con trai của mẹ, làm sao mẹ nhìn con hy sinh được chứ?”

Phó Minh Khải nhìn mẹ mình vừa khóc mà lo lắng cho mình nên không khỏi đau thương mà ôm bà vào lòng an ủi..

“Con xin lỗi. Vì con ích kỷ nên muốn tự mình rời đi mà không để ai hay biết..”

Mọi người đều vào phòng nghỉ dành cho khách VIP mà bàn tính, Diệp Trường Minh thì được ủy thác đưa ba mẹ Phó đến gặp Kiều Mịch Na..

“Cậu Diệp à, cậu vội vàng tới là muốn đưa chúng tôi đi đâu thế?”

“Dạ. Gặp một người ạ, tới nơi mọi người sẽ rõ.!”

Ba mẹ Phó cũng khó hiểu về hành động này của Diệp Trường Minh. Giang Vỹ vẫn đang trong quá trình họp nên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra..

“Vậy sư thầy thật sự đã nói chỉ còn cách này thôi sao?”

“Vâng ạ. Nên con mới không dám nói cho mọi người nhầm tránh hụt hẫng..”

“Nhưng mà.. chắc chắn sẽ còn cách khác mà chúng ta không biết, có thể từ từ tìm không nhất thiết phải là hôm nay..”

Phó Minh Khải hiểu được nỗi lòng của mẹ Kiều lúc này như thế này..

“Mẹ, con hiểu cảm giác của mẹ nhưng cơ hội chỉ có duy nhất hôm nay thôi. Nếu để lỡ thì về sau có thể không còn cách nào khác đâu ạ!”

Diệp Trường Minh kịp thời đưa ba mẹ Phó đến khách sạn và nhanh cùng họ đến phòng nghỉ gặp Phó Minh Khải trông sự bất ngờ của Phó Minh Khải..

“Trường Minh, sao anh lại đưa họ đến đây..?”

“Kiều phu nhân, sao mọi người đều tụ họp ở đây thế?”

Mẹ Kiều mới đứng dậy chuẩn bị nói cho mẹ Phó một sự thật, trên phòng Giang Vỹ vừa hoàn thành việc nhưng phát hiện Phó Minh Khải không ở phòng nên đã gọi điện thoại và xuống dưới sảnh tìm..

“Phó phu nhân à, thật ra Kiều Mịch Na mà hai người thường gặp chính là Khải nhi đấy."

“Kìa Kiều phu nhân, bà nói vậy là sao? Nếu là Khải nhi sao chúng tôi không biết được chứ?”

“Đúng đấy.. Đây chẳng phải là Mịch Na_con gái của hai người sao?”

Đã tới lúc này nên Phó Minh Khải không thể tiếp tục giấu được nữa..

“Ba, cơn đau cột sống của ba luôn tái phát vào mỗi đêm nên đều phải uống thuốc mỗi ngày. Nếu dừng lại có thể phải nhập viện ngay, đã có một lần vì vô tình ngủ quên mà không uống thuốc dẫn đến sáng hôm sau đau đến chết đi sống lại phải vào viện kiểm tra...”

“Làm sao cô biết chuyện này..?”

“Mẹ, để lo cho con ăn học mà mẹ phải làm tất cả công việc mà mẹ có thể làm được cho con bằng với người khác nhưng mà con vốn không cần những điều đó. Con có thể đi làm được và đã sắm được nhiều món đồ cho mẹ bằng tháng lương đầu tiên của con nhưng mẹ đã trách vì con đã tiêu hao hoang phí..”

“Con.. làm sao biết được chuyện này.?”

Phó Minh Khải bước từng bước mà quỳ gối xuống trước mặt ba mẹ Phó..

“Ba, mẹ. Con trai bất hiếu không thể nhận lại hai người sớm hơn. Con xin lỗi!”

“Khải nhi?”

“Vâng. Là con, Khải nhi của hai người đây ạ!”

Ba mẹ Phó không tin được chuyện kỳ tích này nhưng cũng ôm Kiều Mịch Na vào lòng..

“Khải nhi.. Sao có thể.. mọi chuyện?”

“Con xin lỗi..”

Bên ngoài, Giang Vỹ tìm Phó Minh Khải mà không thấy nên đã hỏi lễ tân mới biết được là Kiều Mịch Na trước đó gặp một nhóm người và cùng nhau vào phòng nghỉ. Vừa tới trước cửa đã nghe được giọng nói của mẹ Phó vọng lại..

“Con muốn hy sinh cứu Kiều tiểu thư?”

“Vâng. Con rất tiếc vì đã thông báo trễ nhưng mà..”

“Hy sinh là sao?”

Giang Vỹ đẩy cửa bước vào trước sự ngạc nhiên của Phó Minh Khải..

“Giang Vỹ..”

“Em nói hy sinh là như thế nào?”

“Mọi người chờ con một lát nhé..”

Sau đó nắm tay Giang Vỹ cùng ra ngoài bờ biển nói rõ mọi chuyện..

“Minh Khải, em nói hy sinh là như thế nào? Em còn giấu anh chuyện gì đúng không?”

“Em và Mịch Na chỉ có một người được sống thôi, và em đã lựa chọn hy sinh để cứu em ấy.”

“Tại sao? Em nói sư thầy có cách cứu cả hai người mà?”

“Đều là nói dối thôi. Em không muốn mọi người phải đau buồn thêm nữa nên em đã ích kỷ tự mình sắp xếp mọi việc..”

Giang Vỹ không muốn tin vào sự việc này nên Phó Minh Khải sờ mặt anh mà ân cần nói..

“Giang Vỹ, em xin lỗi vì đã giấu anh nhưng mà em vẫn mong anh ủng hộ quyết định này của em. Có được không?

Giang Vỹ làm sao có thể đồng ý khi nhìn người mình yêu vĩnh viễn rời đi, nếu được anh cũng muốn ích kỷ một lần cố chấp muốn Phó Minh Khải mãi mãi ở trong thân xác của Kiều Mịch Na để hai người còn được bên nhau..