Tình Bất Tận

Chương 77: Bệnh ung thư



Tại bãi biển, Kiều Mịch Na và Hách Dương Triết vẫn ngồi lại ôn chuyện cùng nhau tới gần sáng..

“Anh làm sao nhận ra em được thế?”

“Em đoán xem..”

Kiều Mịch Na nhìn sang biểu cảm chỉ có mình anh biết của Hách Dương Triết mà lắc đầu..

“Là vì vết bớt của em đúng không?”

Hách Dương Triết gật đầu đồng ý liền thắc mắc..

“Nhưng mà vết bớt của em là hoa hồng đen, có ý nghĩa không tốt.”

“Em biêt, đã là vận mệnh rồi thì không thay đổi được. Em chỉ hy vọng người thân và gia đình bình an là được rồi.!”

Hách Dương Triết nắm lấy bàn tay để Kiều Mịch Na yên lòng chợt điện thoại từ mẹ Hách reo đến..

“Triết nhi, ông ngoại con đang nhập viện. Con mau về nhà đi.!”

“Vâng.!”

Kiều Mịch Na tò mò về nội dung cuộc gọi thì Hách Dương Triết liền nắm tay cô đi cùng rồi mới giải thích..

“Mẹ anh nói ông ngoại nhập viện, anh và em cùng về xem sao.”

Kiều Mịch Na đồng thuận nên cùng Hách Dương Triết tới bệnh viện, mặt khác không hiểu vì sao Giang Vỹ chợt nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng Kiều Mịch Na ra đi...

“[Tại sao lại nhớ đến Mịch Na thế này?]”

Hách Dương Triết và Kiều Mịch Na đã tới bệnh viện và nhanh chóng tới khu cấp cứu thì đã có ba mẹ Hách đợi sẵn, riêng Kiều Mịch Na khi nhìn thấy ba Hách lại không kìm nén được nỗi giận trong lòng nhưng vì Hách Dương Triết nên tạm thời không muốn gây chuyện..

“Ba, mẹ. Ông ngoại thế nào rồi ạ?”

“Vẫn đang cấp cứu. Sáng nay ông con đang yên đang lành ăn sáng thì chợt thổ huyết, ba mẹ hoảng quá mới đưa ông vào viện.”

“Có phải do đồ ăn không ạ? Đã cho kiểm tra lại thực phẩm chưa ạ?”

“Ba đã cho người điều tra rồi, có kết quả sẽ báo ngay.”

Tuy ngoài mặt Hách Dương Triết lo lắng cho ông ngoại nhưng vẫn rất để ý tới Kiều Mịch Na..

“Em không sao chứ?”

“Em không sao. Anh yên tâm, hiện lo cho ông ngoại trước đã.”

Phía ba Hách nhìn sang Kiều Mịch Na liền đã có chuẩn bị, nếu ông ngoại Hách có mệnh hệ gì thì sẽ lôi kéo Kiều Mịch Na ngay. Chợt Kiều Mịch Na nhận điện thoại từ ba mẹ Kiều và Phó Minh Khải đang khám bệnh ở cùng bệnh viện này liền xin phép tới chỗ họ ngay..

“Ba, mẹ, anh. Mọi người làm sao mà phải tới bệnh viện thế này?”

“Là mẹ con..”

Ba Kiều muốn nói nhưng lại bị mẹ Kiều cắt ngang..

“Ayya. Ông cứ lo lắng khiến Nhã Vy lo theo này, mẹ không sao đâu. Con yên tâm, chỉ là bệnh người già thường gặp thôi. Uống thuốc vài ngày là khỏe ngay.!

“Mẹ. Thật sự không sao chứ ạ?”

“Thật, không sao đâu.!”

Phó Minh Khải nhìn Kiều Mịch Na hỏi thăm..

“Nhã Vy, sao em lại ở bệnh viện luôn thế?”

“À, ông ngoại của Triết đang cấp cứu nên con cùng anh ấy tới xem đó ạ.!”

Sau khi nói chuyện với ba mẹ Kiều một hồi thì Kiều Mịch Na trở lại phòng cấp cứu, cùng lúc bác sĩ phẫu thuật vừa ra khỏi..

“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”

“Bệnh nhân đang bị ung thư giai đoạn cuối, người nhà đã có biết không?”

Ba mẹ Hách đều không hay biết về sức khỏe của ông ngoại Hách, nghe được từ miệng bác sĩ khiến mẹ Hách không thể đứng vững..

“Hiện bệnh đã di căn vào lục phủ ngũ tạng, ông ấy lại còn là người cao tuổi nên sẽ khó qua được hôm nay. Mong người nhà hãy cùng ở bên ông lần cuối đi..!”

Bác sĩ vừa trút câu nói cuối cùng thì mẹ Hách như ngã quỵ, ba Hách nắm chặt hai bàn tay muốn quay sang Kiều Mịch Na nhưng mẹ Hách đã quỳ xuống cầu xin trước..

“Nhã Vy à, con hãy cứu ông ngoại đi. Cô xin con, con muốn gia đình cô tạ ơn như thế nào cũng được chỉ cần con cứu ông ngoại thôi.”

“Mẹ, đừng vậy mà. Sống chết có số, ông không muốn mẹ làm vậy đâu.”

“Nhã Vy, cô xin con mà.”

Kiều Mịch Na nhìn mẹ Hách cầu xin như vậy thì không biết phải làm gì thì ba Hách cũng bước tới..

“Nhã Vy à, bây giờ chỉ có con là có thể cứu được ba của chú. Con niệm tình con và Triết nhi yêu thương nhau như này, hãy vì nó cứu ba của chú được không?”

Kiều Mịch Na nhìn vào hành động không thể nào chán ghét hơn của ba Hách, nhưng Hách Dương Triết lại không đồng ý..

“Ba, mẹ. Sống chết có số, nếu cãi lại ý trời thì sẽ nhận lại hậu quả đấy. Con tin rằng nếu ông nội đã giấu chúng ta về bệnh tình này thì ông cũng không muốn chúng ta làm vậy đâu. Vả lại, Nhã Vy cũng là người có máu có thịt, tại sao ba mẹ lại nhờ vả cô ấy chuyện này chứ?”

Kiều Mịch Na im lặng không phản hồi thì các ý tá đã đẩy ông ngoại Hách ra ngoài, đưa về phòng chăm sóc đặc biệt sau đó Hách Dương Triết mới ra ngoài tìm Kiều Mịch Na. Nhìn thấy cô đứng trầm ngâm một mình ngoài sân bệnh viện liền im lặng tiến đến ôm cô từ đằng sau..

“Em đừng suy nghĩ tới việc cầu xin của ba mẹ, anh sẽ lựa lời khuyên nhủ họ.”

“Đúng thật là chỉ có em có thể cứu được ông ngoại của anh, nhưng mà..”

Kiều Mịch Na chầm chậm quay người lại nhưng chợt hồi tưởng đến điều mà sư thầy đã từng dặn..

“Thiên mệnh có sẵn, không thể kháng lại. Anh biết là em có thể cứu ông, nhưng nếu nghịch thiên thì người chịu hậu quả sẽ là em đúng không?”

...

Không khí xung quanh chợt tĩnh lặng như Kiều Mịch Na bây giờ, Hách Dương Triết tiếp tục an ủi..

“Tấm lòng của em nhất định ông ngoại sẽ hiểu, không sao đâu.”

Ba Hách vốn đã đứng bên ngoài nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, sau khi Hách Dương Triết về phòng bệnh thì chỉ còn một mình Kiều Mịch Na ở lại thêm một chút nữa..

“Nhã Vy, hay chú nên gọi con là Mịch Na?”

“Ông. Tại sao lại biết..?”

“Để biết thân phận của con không hẳn là khó, con cũng biết mà?”

Kiều Mịch Na bình tĩnh mà đối đáp với ba Hách..

“Cũng đúng. Ông truy đuổi tôi đến giờ không dễ dàng gì. Tôi còn chưa tìm ông tính hết chuyện năm đó, vậy mà ông còn mặt dày muốn tôi cứu người?”

“Không còn cách nào khác. Tuy chú từng được con cứu sống nhưng dòng máu đấy khi sang cơ thể chú thì lại không còn tác dụng nên chỉ có thể trông cậy nhờ con thôi.”

“Ông uy hiếp tôi?”

Ba Hách và Kiều Mịch Na cùng nhìn nhau bằng ánh mắt kiên định không ai nhường ai, phía chùa tự có sư thầy đắc đạo cảm nhận được nguy hiểm đến với Kiều Mịch Na nên ông đã nhanh chóng xuống núi.