Tình Bất Tận

Chương 91: Hôn mê



Sau cái ôm tình cảm đấy, hai người liền ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. Hách Dương Triết nhẹ nhàng sờ vào mái tóc của Kiều Mịch Na..

“Tại sao trước đây anh lại không chú ý đến tóc của em?”

“Sư thầy có giúp em điều chế thuốc uống nhằm che đi rồi nên anh mới không thấy.”

Kiều Mịch Na luôn luôn không muốn người khác đau buồn vì cô nên vẫn tỏ ra kiên cường..

“Không sao đâu mà, anh đừng lo.”

“Trước mặt anh thì em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu.”

Kiều Mịch Na mỉm cười mà tiếp tục hỏi chuyện..

“Nhưng mà, làm sao anh biết mà lại đến đây vậy?”

“Là Kaitlyn. Cô ta đến tìm anh giúp đỡ nên nói ra sự thật, anh mới biết mà tìm em.”

“Sự thật?”

Hách Dương Triết lấy ra quyển sách cổ đưa lại cho Kiều Mịch Na xem..

“Sự thật về năng lực của em. Đây là sách cổ mà Kaitlyn lấy trộm từ Henry, có ghi toàn bộ về năng lực hoa hồng đen nhưng mà..”

“Nhưng không có ghi chép về cách hóa giải, đúng không?”

.....

“Vậy về việc giao dịch giữa em và Henry, anh cũng đã biết?”

Hách Dương Triết tuy thất vọng nhưng vẫn gật đầu thay cho câu trả lời..

“Em sớm biết từ lâu rồi nên mới chấp nhận điều kiện của Henry. Bội Linh và Dao Dao đều cố gắng cho cuộc thi, em không muốn vì em mà để họ mất đi cơ hội tốt như vậy.”

“Nhưng nếu em không giao dịch với hắn, thì có thể tiếp tục sống không phải sao?”

“Anh cũng biết là em không thể làm vậy mà?!”

Kiều Mịch Na biết rằng Hách Dương Triết muốn ích kỷ một lần nhưng bản thân cô lại không cho phép điều đó..

“Triết. Mệnh của em vốn đã được định sẵn nên nếu ngày đó tới em muốn anh vui vẻ mà tiễn em đi, đừng chau mày buồn bả như vậy có được không? Hửm..?

Hách Dương Triết cố gắng mỉm cười mà gật đầu đồng ý với Kiều Mịch Na. Ba mẹ Kiều đã biết Hách Dương Triết đến nên mời anh ở lại ăn tối cùng gia đình..

“Ba, mẹ. Con muốn xin một chuyện có được không ạ?”

Hách Dương Triết mạnh dạn lên tiếng xin phép người lớn trong nhà..

“Con muốn xin ngủ cùng Mịch Na tối nay được không ạ?”

Cả nhà vừa nghe lời đề nghị từ Hách Dương Triết mà muốn phun đồ ăn còn đang nhai dang dở ra ngoài, ba Kiều điềm đạm hồi đáp..

“Triết, hai đứa đã là vợ chồng rồi thì không cần phải xin phép mấy chuyện này đâu.”

“Đúng đấy. Tự hai đứa sắp xếp là được rồi.//”

Hách Dương Triết ngại ngùng cảm ơn ba mẹ Kiều, sau bữa tối anh với Kiều Mịch Na ngồi ngoài vườn cùng ngắm trăng sao..

“Trăng đêm nay đẹp thật đấy..//”

“Mịch Na, ngày mai sau khi em hoàn thành giao dịch với Henry thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Kiều Mịch Na chợt im lặng mà suy ngẫm rồi mới trả lời..

“Em cũng không biết..”

“Vậy ngày mai để anh đi cùng với em, được không?”

Kiều Mịch Na nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Hách Dương Triết rồi mới khẽ gật đầu...

“Hứa với anh, bình an trở lại. Chúng ta vẫn còn thiếu một hôn lễ thật sự đấy.”

Tối đó, cả hai vừa mặn nồng vừa ôm nhau ngủ. Trời vừa hừng sáng thì Henry đã cho người đến nhà họ Kiều đón Kiều Mịch Na..

“Mịch Na à, người của Henry đến đón em rồi này.”

“Vâng. Em nghe rồi, anh hai. Chúng em xuống ngay.//”

Hách Dương Triết vốn không ngủ từ đêm qua chỉ để chăm sóc Kiều Mịch Na, tuy không muốn nhưng anh vẫn phải đánh thức người con gái xinh đẹp đang ngủ say như một nàng công chúa..

“Mịch Na, phải dậy thôi. Henry cho người tới đón em rồi.!”

Kiều Mịch Na liền trở mình mà tỉnh giấc và nhận được nụ hôn buổi sáng từ Hách Dương Triết. Cả hai thay đồ hoàn tất rồi cùng xuống nhà, bên dưới đã có mọi người đợi sẵn..

“Ba, mẹ, ông nội. Mịch Na đi trước nhé ạ.!”

Ba mẹ và ông nội Kiều ngậm ngùi trao cho Kiều Mịch Na cái ôm tiễn biệt..

“Anh hai, chăm sóc cả nhà giúp em nha.”

“Em yên tâm. Mọi người tin là em sẽ trở về mà.”

Kiều Mịch Na cố gắng giữ nụ cười và cùng Hách Dương Triết đi cùng người của Henry. Khi xe vừa lăn bánh thì mẹ Kiều mới tuôn trào nước mắt trong vòng tay của ba Kiều..

“Ông nội, có cần con mời sư thầy về không?”

“Tối qua, ta đã cho người trong đêm đem quyển sách đó đến cho sư thầy tìm hiểu rồi. Mong là người sẽ tìm được cách khác giúp Mịch Na.”

Hách Dương Triết dù ngồi trên xe vẫn nắm chặt tay Kiều Mịch Na không rời cho đến khi xe dừng lại ở một dinh thự riêng biệt..

“Ôi chao, cô đưa người ngoài theo sao?”

“Anh ấy là chồng của tôi, không phải người ngoài. Xin anh chú ý lời nói của mình.”

Lời nói kiên định của Kiều Mịch Na khiến Henry không thể phản bác..

“Vào trong đi.//”

Henry đưa hai người vào trong một căn phòng lớn đã có nhiều bác sĩ túc trực..

“Anh ở đây đợi đi, cô ấy vào là được rồi.”

“Không sao đâu. Đợi em.”

Hách Dương Triết gật gật nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay mềm mại của Kiều Mịch Na, nhìn cô đi vào cùng Henry. Mặt khác, sư thầy đã nhận được quyển sách cổ và đang tìm hiểu nguồn gốc năng lực của cô thì có một đoạn khiến thầy chú ý..

“Năng lực chỉ phát huy khi chủ thể tự nguyện, nếu bị cưỡng chế sử dụng thì ngược lại người đang cưỡng chế sẽ.. Thay vào đó, lần sử dụng năng lực cuối cùng bị lấy đi đó đồng nghĩa với việc chủ thể vẫn sẽ rơi vào tình trạng ngủ đông như ban đầu.”

Sư thầy đã hiểu ý nghĩa của nội dung đoạn ghi chú này liền liên hệ ngay đến ông nội Kiều, báo ngay cho Kiều Mịch Na ngừng lại việc đang làm. Hách Dương Triết đang thấp thỏm ngồi chờ thì nhận được điện thoại từ Phó Minh Khải..

“[Triết, mau nói Mịch Na ngừng lại đi không thì Henry và con bé sẽ cùng chết đấy.]”

Hách Dương Triết vừa nghe thông tin liền xông vào phòng nhưng bị người của Henry đang canh bên ngoài giữ lại, anh buộc phải dùng vũ lực với nhiều người..

“Mịch Na...”

Kiều Mịch Na và Henry đều nằm im bất động trên giường bệnh, các bác sĩ thì thoi thóp. Mặc kệ tất cả, Hách Dương Triết nhanh chóng đưa Kiều Mịch Na và Henry cùng tới bệnh viện cấp cứu. Khi tới nơi, mái tóc của cô toàn bộ đều chuyển sang một màu bạc duy nhất..

“[Mịch Na, em nhất định phải kiên trì..]”

Kiều Mịch Na như chìm vào hôn mê sâu không nhìn thấy ánh sáng. Một hồi sau, cả gia đình nhà họ Kiều đều tới bệnh viện chờ tin của bác sĩ mà trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng.