Tinh Cầu Cô Độc

Chương 46: Ngoại truyện 3



Trịnh Vân Phàm và Cố Từ quay lại với nhau là chuyện trong dự liệu.

Nhưng không ngờ tới buổi sáng hai người còn ở trong nhóm bạn bè cùng nhau khiển trách Lý Tích Thần, buổi chiều đã bị bắt gặp tay trong tay đi dạo tiểu khu, nhìn tư thế này giống như là vừa mới gặp phụ huynh xong.

Vì thế Lý Tích Thần tâm tình rất tốt đánh đòn phủ đầu, mở cửa xuống xe lập tức ép hỏi: "Có phải đã giấu tớ đi đăng ký kết hôn rồi không?"

Trịnh Vân Phàm trợn trắng mắt, "Tớ không phải là cậu."

Lý Tích Thần hừ lạnh, "Tớ quang minh chính đại."

Cố Từ vỗ vỗ đầu cô, "Nhưng cậu đăng ký kết hôn không nói với bọn tớ."

"Hai người làm lành cũng không nói với tớ." Lý Tích Thần đang đứng trên đỉnh cao đạo đức, "Có phải đã gặp dì Khúc rồi không?"

"Làm sao có thể." Trịnh Vân Phàm lắc đầu, "Ba mẹ tớ ra nước ngoài du lịch, tớ dẫn cô ấy về lấy đồ mà thôi."

Lý Tích Thần không gài ra được lời nào, cuối cùng còn bị oán trách, vì vậy cô bĩu môi, quay đầu phát hiện Lục Tư Việt đứng cách đó không xa, mỉm cười, cô mềm mại gọi: "Thầy Lục."

"Sao vậy?" Lục Tư Việt đi tới, "Bị ăn hiếp à?"

Lý Tích Thần núp ra sau lưng anh, kéo tay anh, "Bọn họ người đông thế mạnh, ức hiếp em."

"Haiz." Cố Từ trừng cô, "Lý Tích Thần cậu có tiền đồ rồi nhỉ, biết gọi người giúp rồi."

"Người của mình, không dùng thì phí."

Cố Từ và Trịnh Vân Phàm: "..."

Vì thế Cố Từ và Trịnh Vân Phàm cùng uy hiếp Lục Tư Việt, "Chúng tôi là người nhà mẹ đẻ, anh có còn muốn cưới Lý Tích Thần không?"

Lục Tư Việt cười, "Người cũng đã ở nhà tôi rồi."

Cố Từ: "..."

Dừng vài giây, Lục Tư Việt hỏi ngược lại, "Hai người không kết hôn nữa à?"

Trịnh Vân Phàm: "... Anh, buông tha cho nhau đi."

Bọn họ đứng ở dưới lầu tán gẫu một lát, mùa đông gió lớn, sau đó bèn lái xe đi KTV chơi.

Trịnh Vân Phàm kéo cái cổ họng rách của anh ấy hát cả một buổi chiều, Cố Từ bịt lỗ tai nói thẳng bảo âm thanh ma quỷ réo gào.

Gần tối, Trịnh Vân Phàm và Cố Từ đi hẹn hò, Lục Tư Việt dẫn Lý Tích Thần về nhà anh.

Lúc bọn họ trở về, Ngôn Thầm và Thẩm Uyên cũng ở đó.

Ngôn Thầm vừa mới phát hiện mang thai, ngồi ở nhà xem TV, Thẩm Uyên ở trong bếp giúp đỡ.

Lục Bình Phong đang ở thư phòng, Lục Tư Việt sau khi đi vào thì chào hỏi mọi người, lại hỏi vài câu về tình hình của Ngôn Thầm.

Ngôn Thầm nhún vai, "Không phải chuyện lớn gì."

Đây là lần đầu tiên Lý Tích Thần đến nhà, có chút dè dặt, hơn nữa trước đó chỉ từng nghe qua bài hát của Ngôn Thẩm trên mạng, theo dõi weibo với nhau, trong hiện thực chưa từng gặp qua Ngôn Thầm.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy cô ấy, còn có chút cảm giác theo đuổi ngôi sao thành công.

"Chị dâu." Ngôn Thầm hiếm khi nhiệt tình, có lẽ là sau khi mang thai tính cách sẽ thay đổi, cô ấy nhiệt tình hơn trước nhiều, "Đến ngồi đi."

Trên tivi đang chiếu một bộ phim tiên hiệp rất hot, OST là Ngôn Thầm hát, Lý Tích Thần nghe một cái liền nhận ra, cô ngồi bên cạnh Ngôn Thầm, "Giọng của em dễ nghe thật."

"Đúng là cũng không tệ." Ngôn Thầm không hề khiêm tốn, "Bài này hợp xướng với thầy em, thầy ấy dẫn dắt em, tương đối ổn."

"Hạ Vũ Miên ư?" Lý Tích Thần nói: "Hồi trung học chị rất thích nghe anh ấy hát."

"Vậy hôm nào giới thiệu hai người làm quen."

Ngôn Thầm không nói nhiều, vì không muốn Lý Tích Thần ngại, cô ấy đã phát huy vượt xa lúc bình thường.

May mắn Lý Tích Thần vốn không phải người nói nhiều, cô xem phim đến mê mẩn, cũng không thích người khác nói chuyện với cô.

Trong bếp rất nhanh đã nấu xong thức ăn.

Lục Bình Phong từ phòng sách đi ra, Lục Tư Việt nhìn ông một cái, "Con còn tưởng buổi tối ba không ăn cơm."

"Sao? Con không định đi gọi ba à?" Lục Bình Phong ngồi trước bàn ăn, nhìn Lý Tích Thần, "Tích Thần tới đây ngồi đi."

Lý Tích Thần nơm nớp lo sợ ngồi xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Ba."

Lục Bình Phong lập tức mặt mày hớn hở.

Bữa cơm này coi như vui vẻ hòa thuận, nhưng vì đây là lần đầu tiên Lý Tích Thần chính thức cùng mọi người ăn cơm nên vẫn thận trọng như cũ, cho dù Lục Tư Việt ngồi bên cạnh cô, không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô vẫn căng thẳng.

Đợi sau khi ăn xong, Lục Bình Phong và Đường Uyển lại nhét lì xì cho cô.

"Chúc hai đứa tân hôn vui vẻ." Đường Uyển Như nói.

Lý Tích Thần muốn từ chối, Lục Tư Việt lại ấn tay cô, "Dì cho, cất kỹ."

Lý Tích Thần đành phải nhận lấy.

Mỗi lần đến nhà Lục Tư Việt đều nhận được lì xì, điều này làm cho cô rất ngượng ngùng.

Ăn cơm xong bọn họ ngồi ở đó bàn bạc, nói Tết năm nay phải về Nam Nghi.

Lý Tích Thần còn chưa trải qua mùa đông ở phía nam, vì thế đã đồng ý.

-

Thời gian trôi nhanh, vừa qua năm mới, Lục Tư Việt và Lý Tích Thần trở về Nam Nghi.

Đơn vị của Thẩm Uyên bận rộn, còn phải về nhà anh ấy đón năm mới, phải đợi mùng ba mới có thể đến Nam Nghi.

Trong nhà chỉ có bốn người bọn họ.

Đường Như và Lục Bình Phong đều đối xử với Lý Tích Thần như con gái, không để cô chịu một chút ấm ức.

Lý Tích Thần dần dần bồi dưỡng tình cảm với bọn họ.

Cô cảm thấy Lục Bình Phong rất thú vị, bình thường lúc ông đấu võ mồm với Lục Tư Việt cũng rất vui.

Lục Tư Việt bình thường rõ ràng là một người không tranh luận với người khác, nhưng ở chỗ ba anh, cứ luôn phải cãi vài câu.

Lý Tích Thần rất thích bầu không khí gia đình như vậy.

Nhưng mà mùa đông Nam Nghi và Bắc Thành không giống nhau, có thể nói là cực kỳ mang sát thương vật lý.

Nhiệt độ ở Bắc Thành dù giảm xuống âm nhưng trong nhà có hệ thống sưởi ấm, về nhà cởi áo lông là giống như mùa hè, có lúc trong nhà còn thấy nóng, nhưng ở Nam Nghi, trong nhà thậm chí không ấm áp bằng bên ngoài.

Dù vậy, Lý Tích Thần vẫn kéo Lục Tư Việt đi dạo rất nhiều nơi ở Nam Nghi, đến cả trường cấp ba của anh xem một chút.

Hai người còn chụp ảnh trước cổng trường của anh.

Tối mùng bốn, Lục Bình Phong dẫn Đường Uyển Như ra ngoài gặp bạn cũ, bốn người bọn họ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, Lục Tư Việt bèn đề nghị chơi mạt chược.

Vì thế bốn người đi ra ngoài dọn chỗ chơi mạt chược.

Quy tắc mạt chược bên Nam Nghi không tính là phức tạp, không khác mạt chược Tứ Xuyên trên mạng nhiều lắm, phải chơi huyết chiến tới cùng, chơi đến lá bài cuối cùng, không giống phương Bắc, đẩy ngã để ù.

Lý Tích Thần và Lục Tư Việt ngồi đối diện, Ngôn Thầm và Thẩm Uyên cũng vậy.

Sau khi Lục Tư Việt nói quy tắc cho xong, bọn họ bèn chơi thử một ván.

Lý Tích Thần là người mới chơi mạt chược, Ngôn Thầm và Thẩm Uyên biết đôi chút, người biết nhiều nhất vẫn là Lục Tư Việt.

Nhưng mà trò chơi này từ trước đến nay đều là người mới có ưu thế, vận may của Lý Tích Thần vô cùng tốt, lần nào cũng là Lục Tư Việt vừa vặn đánh ra con bài cô cần.

Trùng hợp quá nhiều, Ngôn Thẩm nghi ngờ, "Anh cố ý đúng không?"

"Thật sự là không phải." Lục Tư Việt nói: "Vận may của vợ anh rất tốt."

Lý Tích Thần nghe vậy, trong lòng ngọt ngào.

Nhưng mà vận may của cô vẫn không đấu lại được kỹ thuật nát của cô, sau khi thắng được mấy ván, người mạnh dần dần hiện ra, Lục Tư Việt con bài gì cũng có thể ù, thuần một sắc, long trảo, thanh bộ giá, quan trọng là người này còn có thể suy luận, thắng liền mấy ván đã thắng hơn một ngàn tệ rồi.

Mà Lý Tích Thần thì thua hết tiền mặt.

Lục Tư Việt hào phóng vung tay lên, "Cho nợ trước."

Đến khi Ngôn Thầm mệt rã rời, lúc bọn họ về nhà ngủ, Lý Tích Thần đã nợ Lục Tư Việt hơn năm trăm tệ.

Ngôn Thầm đã mệt, nhưng người mới như cô lại dần dần lĩnh ngộ được niềm vui của trò chơi này, chơi rất vui vẻ, chỉ là lại không thể giày vò Ngôn Thầm, đành phải hăng hái trở về nhà.

Sau khi về nhà tắm rửa xong, cô nằm ở trên giường còn đang suy nghĩ mấy loại tổ hợp quân bài trong mạt chược.

Lúc Lục Tư Việt tắm rửa xong trở về phòng, chỉ thấy cô chớp đôi mắt to sáng ngời, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

Lục Tư Việt ôm lấy cô từ phía sau, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Chơi mạt chược." Lý Tích Thần không chút nghĩ ngợi nói: "Em cảm thấy có một ván bài đáng ra là em ù rồi, nhưng em không đánh."

"Bài gì?" Lục Tư Việt hỏi.

Lý Tích Thần nói cho Lục Tư Việt nghe, Lục Tư Việt gật đầu, "Đúng là ù rồi."

"Nhưng mà ván đó em đã nhường cho anh rồi." Lý Tích Thần ngẫm lại cũng đáng tiếc, "Còn là thuần một sắc."

"Em không nói thì anh quên đó, em còn nợ anh hơn năm trăm."

Lý Tích Thần: "..."

Cô lập tức giả chết.

Lục Tư Việt cố ý tiến lại gần trêu chọc cô: "Không trả?"

"Đã là người một nhà rồi, anh còn muốn đòi tiền em sao?" Lý Tích Thần bĩu môi làm nũng.

Lục Tư Việt nghe xong cảm thấy có lý, "Đúng vậy, người một nhà đòi tiền không thích hợp, vậy..."

Anh mím môi, "Dùng cách khác trả."

"Cái gì?" Lý Tích Thần ngẩn ngơ.

Anh cúi đầu, hôn xuống không lệch một li.

Hôn một cái, một tệ, thế nào?" Lúc này Lục Tư Việt cười rộ lên mang theo vẻ lưu manh.

Lý Tích Thần: "..."

Cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Tư Việt lại hôn một cái.

"Hai tệ."

Lý Tích Thần: "..."

Hơn 500 tệ đấy!

Cô yếu ớt đẩy Lục Tư Việt ra, "Có thể chia theo kỳ không?"

Lục Tư Việt lại hôn một cái, "Không được."

Lý Tích Thần: "..."

Cô còn muốn nói chuyện, Lục Tư Việt đã ấn gáy cô hôn sâu.

Lý Tích Thần thiếu chút nữa không thở nổi, môi tê dại, cô thở hồng hộc vùi trong lòng Lục Tư Việt, "Thầy Lục, làm gì có người nào như thầy chứ."

"Sao vậy?"

"Em còn chưa đồng ý."

Lục Tư Việt cười, "Mới phát hiện ra sao."

Lý Tích Thần: "..."

Đêm quá khuya, Lục Tư Việt cũng không trêu Lý Tích Thần nữa, hôn vài cái rồi đi ngủ.

-

Mùng năm có buổi họp lớp của Lục Tư Việt.

Là người đàn ông lớn tuổi còn độc thân, chuyện tình cảm của Lục Tư Việt vẫn luôn là chuyện mọi người quan tâm, năm nay Lý Tích Thần đi cùng anh, vừa mới vào phòng lập tức thu được rất nhiều ánh mắt quan sát.

"Không hổ là anh Lục của chúng ta, hoặc là không làm, hoặc là lặng lẽ làm thật lớn, còn kết hôn luôn cơ." Có người chế nhạo.

Một người khác trêu chọc theo, "Tôi rất nghi là, có phải vợ anh đã có con rồi không?"

"Nếu mang thai thì tôi có thể dẫn theo tới đây sao?" Lục Tư Việt kéo Lý Tích Thần thật chặt, "Tôi còn sợ đám yêu ma quỷ quái các người dọa vợ con tôi đó."

Mọi người nhao nhao khinh bỉ anh, anh lại không hề hấn gì.

Từ trước đến nay anh đều không thích khoe khoang, nhưng bởi vì hôm nay chỉ có anh mang đến tin tức tốt, cho nên trở thành đối tượng mà mọi người tranh nhau trêu ghẹo, đầu tiên là để anh phát biểu trước khi ăn cơm, rồi lại bắt anh hát trong KTV.

Sau đó rót cho anh không ít rượu, giống như giúp anh làm hôn lễ trước vậy.

Lúc trở về, Lục Tư Việt đi bộ còn lắc lư, đương nhiên không thể lái xe.

Lý Tích Thần gọi người lái hộ, đứng ở ven đường chờ người lái hộ tới, Lục Tư Việt ở sau lưng ôm cô, dính lấy cô.

Đám bạn học kia của anh còn trêu ghẹo, Lý Tích Thần da mặt mỏng, đã sớm đỏ hết mặt lên.

Nhưng mà cũng may, tuổi không còn nhỏ nữa, bọn họ cũng không quá đáng, trêu chọc vài câu, dặn dò bọn họ trên đường cẩn thận rồi rời đi.

Chờ bọn họ rời đi, Lý Tích Thần chọc eo Lục Tư Việt: "Thầy Lục."

Lục Tư Việt say rượu, giọng nói trầm trầm, "Hả?"

Rất dễ nghe.

"Anh say rồi sao?" Lý Tích Thần hỏi.

"Không có." Lục Tư Việt tự nhiên trả lời.

"Người say bình thường đều nói mình không say."

Lục Tư Việt: "... Vậy anh say rồi."

"Được rồi, anh thật sự say rồi."

"…"

Một lát sau, Lục Tư Việt cười khẽ, "Em đang làm gì vậy?"

"Trêu anh đó."

"…"

Những mánh khóe nhàm chán như vậy thường xuất hiện trong cuộc sống của họ.

Sau đó qua năm mới, bọn họ lại trở về Bắc thành.

Tô Nhất Bạch muốn đi xem mắt.

Trong mùa tết vui vẻ của bọn họ, nhà Tô Nhất Bạch xảy ra chút chuyện lớn, mẹ anh ấy kiểm tra ra là bị viêm màng não, lúc anh ở bệnh viện chăm sóc mẹ, mẹ anh ấy không ngừng ở bên tai anh lẩm bẩm: "Xem mắt đi, kết hôn đi, nếu không mẹ chết cũng không an tâm."

Cuối cùng, Tô Nhất Bạch bị thuyết phục.

Theo như anh ấy nói, cô gái xem mắt kia không thua kém Lý Tích Thần bao nhiêu, chuyên ngành báo chí, phóng viên, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.

Cứ như vậy kết hôn cũng không tệ.

Lý Tích Thần ngồi một bên sốt ruột, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Dương Nhuế.

Vẻ mặt Dương Nhuế không tính là tốt, nhưng cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.

Đợi đến khi bọn họ rời đi, Lý Tích Thần khó hiểu hỏi Lục Tư Việt: "Vì sao Tô Nhất Bạch không thổ lộ với Dương Nhuế? Ai cũng có thể nhìn ra anh ấy thích Dương Nhuế mà."

"Vậy em nói xem Dương Nhuế có nhìn ra không?" Lục Tư Việt hỏi ngược lại.

"Chắc là... không nhỉ?" Lý Tích Thần vốn rất xác định, nhưng anh vừa hỏi như vậy, nhất thời không xác định.

"Chuyện của người khác em đừng xen vào." Lục Tư Việt nói.

Lý Tích Thần bĩu môi: "Đó đều là bạn của anh mà."

"Thế em thấy anh nói gì rồi sao?"

Lý Tích Thần: "..."

"Con người anh đúng là tinh ranh." Lý Tích Thần chọc eo anh, Lục Tư Việt lại giữ chặt tay cô, "Dương Nhuế theo chủ nghĩa không kết hôn, Tô Nhất Bạch lại nhát, cũng không thể chờ Dương Nhuế cả đời."

Bạn bè vẫn phải làm, giống như bọn họ, đều có chừng mực.

Lại là vào một buổi tối, Tô Nhất Bạch gọi điện thoại cho Lục Tư Việt, uống nhiều rồi hắng giọng hô: "Con mẹ nó, tớ xem mắt hỏng rồi."

Lục Tư Việt bình tĩnh nói: "Ồ."

"Dương Nhuế... " Tô Nhất Bạch dừng vài giây, "Dương Nhuế cô ấy hôn tớ, cậu nói xem cô ấy có ý gì?"

Lục Tư Việt sợ ầm ĩ đến Lý Tích Thần, định ra phòng khách nghe điện thoại, nhưng không ngờ vừa đứng dậy, Lý Tích Thần đã túm lấy áo ngủ của anh, đôi mắt lóe ra dáng vẻ bát quái.

Lục Tư Việt bất đắc dĩ cười khẽ, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó lại nghiêm trang trả lời: "Cô ấy thích cậu."

Tô Nhất Bạch: "..."

Đầu dây bên kia Tô Nhất Bạch ỉu xìu.

Nhưng mà không tới mấy ngày, Tô Nhất Bạch và Dương Nhuế đã tay trong tay tới nhà cô ăn cơm, mọi người lại cùng nhau ăn thịt nướng.

Dương Nhuế vẫn là bộ dáng lạnh như băng kia, nhưng Tô Nhất Bạch cứ cọ sát bên cạnh cô ấy, làm mấy động tác nhỏ không chịu ngừng.

Lý Tích Thần ngồi một bên nhìn, Lục Tư Việt bất đắc dĩ ghé vào tai cô hỏi: "Đẹp như vậy sao?"

Lý Tích Thần vẻ mặt thâm thúy lắc đầu, "Anh sẽ không hiểu đâu, cảm giác này là - CP của em đã thành sự thật rồi."