Tinh Chấn

Chương 11: "Em đừng đến đây nữa."



Editor: Phailin

“Gần đây công việc của cậu có vẻ khá tốt.” Thẩm Dược cầm một tách cà phê tùy ý đi qua bàn làm việc của Triệu Dĩ Xuyên, ngón tay gõ gõ vào chồng hồ sơ vừa mới nhận được, “Bao nhiêu?”

“Hơn một trăm vạn.” Triệu Dĩ Xuyên nói, đau đầu lật lật tài liệu, “Nhưng trên thực tế tôi không hẳn làm cố vấn, chứng cứ tài liệu có đầy đủ, xác minh sự thật, căn bản cũng không có tồn tại tranh cãi khiến luật sư hòa giải, trực tiếp đưa ra tài liệu…… Loại chuyện này có thể được giải quyết bằng bất kỳ cán bộ pháp chế lành nghề nên có thể sẽ gặp một số trở ngại trong việc thực thi.”

“Cho cậu tiền còn không tốt sao?” Thẩm Dược trêu ghẹo một câu, nhìn thông tin của đương sự, hắn thất vọng nói: “Ôi trời.”

Triệu Dĩ Xuyên bật cười: “Sao vậy?”

Thẩm Dược thở dài một tiếng: “A! Loại chuyện tốt này…… Nếu là một phú bà, tôi còn cảm thấy người ta đang coi trọng cậu, làm những việc này để theo đuổi cậu, nhưng mà, lại là nam nhân……” Nghĩ đến câu chuyện phiếm nào đó, ánh mắt hắn lóe lên, “Cũng không nhất định là thật.”

Triệu Dĩ Xuyên: “……”

Thấy anh bị nghẹn lại, Thẩm Dược cũng không cảm thấy đang xem trò vui gì, cười ha ha, nhanh nhẹn mà rời đi.

Câu nói đùa của đồng nghiệp vẫn văng vẳng bên tai, Triệu Dĩ Xuyên lại ngồi xuống và tiếp tục sắp xếp hồ sơ, nhưng trong đầu lại không khống chế được mà suy nghĩ về những lời này của Thẩm Dược.

Đương nhiên, anh không nghĩ rằng khách hàng chủ động tìm đến Hoa Văn và yêu cầu rằng muốn luật sư Triệu tiếp nhận vụ án của mình, lại không nói đến đối phương đã có con cái và một gia đình hòa thuận, đây thực sự không phải những việc mà Triệu Dĩ Xuyên từng làm.

Trước kia, Triệu Dĩ Xuyên mặc dù không vui vẻ và dễ gần như bây giờ, nhưng anh làm việc rất hào phóng, cũng coi như là người chân thành thẳng thắn, cho nên người theo đuổi anh cũng không ít. Nhưng gia đình khó khăn, nhà phải bán, công ty đổi chủ, bố mẹ nợ nần chồng chất, nằm trong danh sách đen, cho dù may mắn trả xong nợ trong một thời gian ngắn chỉ sợ cũng không thể trở thành hiện thực.

Hiện tại lại có người dám đối tốt với anh, chỉ sợ là đang cảm thấy thương hại anh nhiều hơn.

Gần 30 tuổi, không còn cần đi xem mắt nữa. Nhưng nói đến tình cảm thực sự, không tránh khỏi việc xem xét toàn diện nhiều yếu tố thực tế, cân nhắc sau vài lần, liền sẽ không động tâm với Triệu Dĩ Xuyên. Trừ phi có một người nào đó có quá nhiều tiền không có chỗ nào để tiêu vào một ngày đẹp trời uống nhiều rượu, một hai nhất quyết phải giúp đỡ người nghèo.

Triệu Dĩ Xuyên ngẩn người, ngón tay dừng lại ở tư thế lật trang tài liệu.

Anh sắp xếp lại thông tin của vị đương sự chất lượng cao này, tìm kiếm công ty dưới tên của anh ấy, không ngoài dự đoán mà tìm thấy tên “kỹ thuật công nghệ Khải Vinh” trong một số thông tin liên quan.

…… Bùi Triết là nhà đầu tư của anh?

Đột nhiên anh nhận ra.

Triệu Dĩ Xuyên ngồi ở trên ghế văn phòng, buông tay không biết đặt ở đâu, dở khóc dở cười.

Cho nên Bùi Triết vẫn là quan tâm đến cuộc trò chuyện của bọn họ ngày hôm đó, cậu có phải cho rằng Triệu Dĩ Xuyên từ chối mời người thân bạn bè là đang tức giận phải không? Nghĩ như vậy, tất cả đều hợp lý một cách logic.

Bùi Triết sợ anh không vui sao.

Hoặc là Bùi Triết muốn dùng phương thức này để nhắc nhở anh: Tôi đối với anh là vô cùng có tình nghĩa, anh tốt nhất là nên phối hợp với yêu cầu của tôi.

“…… Thật không muốn mang tai tiếng.”

Trần đời lại không có bữa cơm nào miễn phí, Triệu Dĩ Xuyên nghĩ như vậy, liễn bĩu môi.

Trước đông chí một ngày, một trận tuyết nhỏ muộn màng mà đổ bộ xuống Hồng Thạch.

Lúc này đã hơn một tuần kể từ khi Bùi Triết đề nghị tổ chức hôn lễ, bọn họ vẫn như cũ không gặp mặt nhau, có lẽ là vì bận rộn nên cũng ít nói chuyện trên Wechat. Bùi Triết không nhắc đến chuyện hôn lễ nữa, đơn tố tụng kia Triệu Dĩ Xuyên đã giảm 20% phí pháp lý theo tiêu chuẩn ban đầu, và không thu thêm nữa, hai người tiếp tục không ai nợ ai mà làm việc của mình.

Hôm nay là thứ sáu, Triệu Dĩ Xuyên có thể tan làm đúng giờ mà đón cuối tuần.

Vì trận tuyết đầu mùa ở Hồng Thạch, tinh thần của mọi người dường như được nâng lên trong chốc lát, lễ Giáng Sinh đang đến rất gần, ngay sau đó chính là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, không khí của màu đông và năm mới sôi động trên bầu trời, trên đường phố tấp nập người qua lại, vô cùng nhộn nhịp.

Triệu Dĩ Xuyên vừa bước ra khỏi cổng tòa nhà văn phòng, lập tức bị pháo hoa treo đầy đường làm ngập tràn, hoảng hốt trong giây lát.

“Làm gì bây giờ nhỉ?”

Anh nghĩ, lấy điện thoại ra tra cứu xem tuần này mình còn bao nhiêu phiếu giảm giá. định chọn một trong những nhà hàng mà mình hay đến để ăn một bữa no nê, sau đó mua một cốc cà phê đến rạp chiếu phim tư nhân xem, yên tĩnh mà trải qua đêm tuyết đầu tiên này.

Sau khi chọn một nhà hàng cà ri, Triệu Dĩ Xuyên tâm tình rất tốt, ngẩng đầu rồi đi về hướng ngược lại.

Những cây ngô đồng cao lớn được trồng trên đường Kim Nam, tuyết nhẹ rơi xuống, tan chảy và thấm đẫm vào mặt đất, dính những chiếc lá đã khô của cây ngô đồng vào những phiến đá xám đen. Triệu Dĩ Xuyên giẫm trên một số lá cây chưa ướt, nghe chúng phát ra tiếng “rắc rắc” giòn giã, như có thể xuyên thủng tầng mây xám phía trên, trong lòng có một niềm vui khó tả.

Cứ như vậy mà giẫm lên vài cái, ánh mắt Triệu Dĩ Xuyên thoáng nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đen đế đỏ.

Nó quá đột ngột, không nên xuất hiện ở ven đường CBD khi có tuyết, mà lẽ ra nên xuất hiện ở trên thảm đỏ trong một yến hội yên tĩnh. Vì tò mò, Triệu Dĩ Xuyên liếc nhìn chủ nhân của đôi giày cao gót.

Bóng dáng của nữ nhân thoạt nhìn không thể đoán được bao nhiêu tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu cà phê sẫm được cắt may cẩn thận, cầm một chiếc túi xách da hàng hiệu xa xỉ, để tóc xoăn gợn sóng lớn, nữ nhân quay mặt sang một bên, để lộ chiếc đồng hồ kim cương và đôi hoa tai ngọc trai sáng bóng. Cô đứng thẳng, thần sắc có chút lười biếng, nhìn về phía đối diện.

Khi nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với ai, Triệu Dĩ Xuyên lại đột nhiên nghe thấy một chiếc lá ngô đồng bị giẫm nát bên tai.

“Rắc…”.

Thế nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Bùi Triết mặc âu phục đen, áo khoác đen, đôi mắt đen cùng mái tóc đen, cậu đứng ở đó, khuôn mặt trầm như nước.

Trong một khoảnh khắc không rõ là cảm giác khủng hoảng đột ngột hay chỉ đơn giản là đang xem kịch, nhưng khi hoàn hồn lại, Triệu Dĩ Xuyên đã vô thức bước hai bước về phía bọn họ.

Anh chắc chắn rằng Bùi Triết đã nhìn thấy anh, và dường như có một tia sáng lóe lên trên khuôn mặt luôn luôn không có thần sắc đó.

Tưởng chừng là ảo giác.

Nhưng mà ánh mắt đó khiến Triệu Dĩ Xuyên không thể không dừng chân tại chỗ.

“…… Anh không nói dối em.” Bùi Triết đột nhiên cao giọng, dịch sang bên phải nửa bước, tránh ra xa vị mỹ nhân thành thị đó một chút, ánh mắt dán chặt vào anh, “Triệu Dĩ Xuyên, em ở đây!”

Triệu Dĩ Xuyên phản ứng với âm thanh.

Bùi Triết lại gọi anh, giọng điệu vui vẻ hơn bao giờ hết: “Triệu Dĩ Xuyên!”

Nữ nhân kia cũng quay đầu lại, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như trong tưởng tượng, chỉ là biểu tình có hơi phán xét, cô ta nhìn qua Triệu Dĩ Xuyên, ánh mắt giống như đang nhìn một món hàng và ngấm ngầm định giá.

Triệu Dĩ Xuyên đến gần bọn họ, không phát ra tiếng, trước tiên nghe thấy nữ nhân kia nói: “Chờ anh ta?”

Giọng điệu cũng rất khinh thường.

Khả năng phán đoán có được khi tiếp xúc với nhiều người khác nhâu tại nơi làm việc đã giúp cho Triệu Dĩ Xuyên hiểu được một chút về danh tính của người phụ nữ này gần như ngay lập tức: Chị gái của Bùi Triết, bạn thân của Bùi Triết, thanh mai trúc mã của Bùi Triết.

Mà Bùi Triết đã ngay lập tức nói đáp án cho anh: “Đây là Giang Tiêu.”

Triệu Dĩ Xuyên liền giống như một diễn viên chuyên nghiệp, anh đứng bên cạnh Bùi Triết, nở một nụ cười: “Xin chào, Giang tiểu thư, trước đây có nghe A Triết nói qua.”

“À…… Chính là anh à.” Giang Tiếu cũng không không vừa, sau khi định thần lại, cô ta kéo dài giọng nói, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nói một cách châm chọc: “Sớm đã nghe anh Bùi Triết nói đang coi trọng một nam nhân bình thường nào đó, hôm nay tình cờ gặp mặt, tôi cảm thấy rất giống như lời bọn họ nói, ít nhất thì ngoại hình cũng có chút ưu tú, đúng không?”

Triệu Dĩ Xuyên đã quen với những lời châm chọc tương tự, nghe vậy không nói câu nào, ngay cả nụ cười cũng chưa từng biến mất.

Nhưng Bùi Triết ở bên cạnh lại nhíu mày, giọng điệu giống như nhắc nhở, lại cũng giống như đang cảnh cáo: “Giang Tiêu, em không nghe một chút chính mình đang nói cái gì à?”

Giang Tiêu không để bụng, nhún vai một cách khoa trương, đưa mắt nhìn Bùi Triết nói: “Em thật sự không hiểu được, anh Bùi Triết, anh hiện tại luôn miệng nói mình là người làm ăn, xuất phát từ câu đó, chẳng lẽ anh ta lại so được với em hay anh trai của em sao?”

Bùi Triết vẫn im lặng, nhưng khi Giang Tiêu đến gần Triệu Dĩ Xuyên, cậu đã đưa tay ra ngăn cách giữa hai người họ.

Cậu cảnh giác mà tách cô ra khỏi Triệu Dĩ Xuyên.

“Yo, giữ người như vậy sao?” Giang Tiếu cố nén sự trào phúng, như không thể tin được, “Anh đừng nghiêm túc như vậy.”

Lông mi Bùi Triết hơi rũ xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lại lạnh lẽo mà kiêu ngạo, ngữ khí mạnh mẽ giống như là chiếm hữu: “Nếu em đã biết, vậy thì đừng khiêu khích anh, đều vô nghĩa thôi.”

Bầu không khí căng thẳng dịu đi theo lời nói này của Bùi Triết, sau một lúc, lại trở nên căng thẳng.

Giang Tiêu lùi về sau hai bước, khoanh tay lại, lần nữa dùng ánh mắt lạnh lùng như rắn nhìn hai người, nhướng mày: “Được thôi, em tôn trọng, nhưng không muốn chúc phúc hai người.”

Sau khi nói xong câu cuối cùng, cho Bùi Triết một ánh mắt như muốn nói “tự giải quyết cho tốt”, cô ta xoay người đi về phía chiếc siêu xe đang bật đèn nháy ở bên đường.

Vốn dĩ chuyện này đã kết thúc, nhưng Bùi Triết bỗng nhiên gọi cô lại: “Giang Tiêu.”

Nữ nhân không quay đầu, bước chân dừng lại: “Làm sao vậy?”

“Xin lỗi anh ấy.” Bùi Triết bình tĩnh, lời nói lại không thể phản bác, “Nếu em không muốn, thì về sau đừng đến đây nữa.”

Giang Tiêu tựa hồ cảm thấy chuyện này nghe buồn cười, cô ta lười nhác mà vén tóc bên tai, sau đó không thèm để ý mà rời đi.

Tuyết rơi xuống lông mày của Bùi Triết, ướt sũng một mảnh, cậu cúi đầu định lau qua, tầm mắt dừng lại ở tờ khăn giấy.

“Đây.” Triệu Dĩ Xuyên đưa cho cậu, “Tóc cậu cũng ướt rồi.”

Tuyết ở phương nam rơi mãi đến chiều cũng biến thành mưa, vừa lạnh vừa ẩm, làm cho con người ta khó chịu. Có lẽ vì thời tiết, Bùi Triết vô cớ mà chán nản, lần đầu tiên không giữ được tôn nghiêm trước mặt Triệu Dĩ Xuyên, nhận khăn giấy rồi tùy tiện lau hai lần khiến cho mái tóc rối tung lên, cậu cũng không để bụng, tùy tiện nói một câu cảm ơn.

“Tôi nên cảm ơn cậu.” Triệu Dĩ Xuyên nói, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, tự châm một điếu, “Muốn không?”

“Không, anh cứ tự nhiên.” Bùi Triết xua tay cự tuyệt, thấy Triệu Dĩ Xuyên không có ý định rời đi, cậu cũng cảm thấy mình nên nói gì đó, “Vừa rồi…… Cô ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, nói không để bụng thì cũng không quá thích hợp, dù sao……”

“Đây là ý gì, sau khi cùng cậu kết hôn giả thì phải trải qua ân oán hào môn à?” Triệu Dĩ Xuyên cười nhạt, giống tự mình giải quyết, “Bị vị hôn thê cũ sỉ nhục?”

Câu nói của Triệu Dĩ Xuyên tựa hồ như hài hước kiểu lỗi thời, Bùi Triết có chút muốn cười: “Không phải vị hôn thê.”

“À, được rồi……”

Âm cuối mang ý vị như trấn an, Bùi Triết lập tức hiểu ra anh không có để ý, nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại nói: “Tôi cảm thấy cô ấy rất thích cậu, nếu không, thì chính là cô ấy muốn nói ‘anh của cô ấy’ rất thích cậu.”

“Giang Hủ?” Bùi Triết trả lời Triệu Dĩ Xuyên bằng một cái tên xa lạ, thản nhiên nói: “Có khả năng đi.”

Triệu Dĩ Xuyên: “Cậu thích nam nhân, vậy tại sao không chọn anh trai của cô ấy làm giải pháp tối ưu nhất?”

“Không như anh nghĩ đâu.” Bùi Triết đổi chủ đề, “Hôm nay tôi có gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời, cho nên mới đến công ty luật tìm anh. Giang Tiêu đến đây cũng là ngoài ý muốn, cô ấy vẫn không tin……”

“Không tin mình lại là nhân vật phản diện trong câu chuyện cô bé lọ lem, cho nên nhất định phải nhìn xem nhân vật chính trông như thế nào?” Triệu Dĩ Xuyên là người nói rất nhiều, anh vỗ bả vai Bùi Triết, “Được rồi, mấy điều này tôi hiểu hết, với thân phận của cậu thì có những bí mật nhỏ cũng là điều bình thường.”

Nhưng Bùi Triết nào có biết được vì chính chuyện vừa rồi mà Triệu Dĩ Xuyên trong lòng chợt vụt sáng, không thể ngăn nổi thầm cười.

Bùi Triết: “Không phải……”

“Cậu vội vàng tìm tôi có chuyện gì?” Triệu Dĩ Xuyên hỏi.

“À, cái này.” Bùi Triết cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, bắt đầu lục lọi điện thoại, “Thiếp mời cưới lúc trước tôi có nhờ người thiết kế vài mẫu, mặc dù anh nói không quan tâm, nhưng tôi nghĩ anh vẫn nên xem qua một chút……”

“Đi ăn tối với tôi trước đi, Bùi Triết.”

Bùi Triết sửng sốt.

Bàn tay vỗ bả vai của Triệu Dĩ Xuyên vẫn chưa buông ra, anh nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Bùi Triết.

Khi nhìn chằm chằm vào ai đó, đôi mắt anh lại dịu dàng như nước, người đối diện sẽ dễ dàng mà bị nhấn chìm trong làn nước ấy, không tự chủ được mà trốn đi theo lý trí của anh. Câu nói cự tuyệt của Bùi Triết dường như đến bên miệng rồi lại chạy mất, cậu mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.

“…… Ừm.”

Tầng mây dày phía tây như bị xé toạc một lỗ lớn, ánh sáng vàng nhạt được chiếu sáng qua đó.

Tuyết ngày càng nặng hạt, nhưng bầu trời lại bắt đầu quang đãng.