Tinh Chấn

Chương 14: Vị khách không mời mà đến



Editor: Phailin

Vào ngày đầu năm mới, Bùi Triết gác lại công việc và quay trở về “giữa núi”.

Sáng sớm của năm mới lại có tuyết rơi, đường ướt, hoa mai còn chưa nở hết, trước cửa còn có vài chùm cành hoa quế, phủ đầy một màu cam nhỏ, đi ngang qua sẽ ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt.

Vườn rau sau mấy tháng chăm sóc đã phát triển rất tốt, Bùi Triết ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn Trình Minh Bách bận tới bận lui, nhịn không được nói: “Khi nào bố về hưu, liệu bố có cảm thấy mảnh đất này là không đủ để sử dụng hay không?”

Cậu hiếm khi nói đùa, Bùi Chiếu Tuyết sửng sốt một lúc, mới hỏi: “Làm sao vậy, hôm nay tâm tình của con có vẻ rất tốt?”

“Cũng tạm.”

“Vậy thì tốt.” Bùi Chiếu Tuyết thưởng thức ấm trà tử sa mà bà mới mua, “Nghe nói con và vị phó tổng mới đến kia khá thân thiết? Còn tưởng rằng tính tình của cậu ta rất kỳ quái.”

“Tùy Trì An xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, chắc chắn sẽ có chút cố chấp.” Bùi Triết uyển chuyển nói, “Nhưng năng lực của cậu ấy rất tốt, hơn nữa cậu ấy có thể bù đắp những thiếu sót về kỹ thuật ở Khải Vinh.”

Bùi Chiếu Tuyết lại hỏi: “Mẹ nghe nói rằng đội pháp lý của bọn con cuối cùng cũng đã được thành lập?”

“Là thuê bên ngoài, đoàn đội của Hoa Văn.”

Bùi Chiếu Tuyết: “Tiểu Triệu hình như đang ở Hoa Văn?”

Bùi Triết giải thích nói: “Đội hợp tác không có Triệu Dĩ Xuyên, con nghĩ……chắc là để tránh bị nghi ngờ, nhưng con cảm thấy không đến mức đó, vì vậy không có trực tiếp hỏi Tô Nghệ chuyện gì đã xảy ra.”

“Tiểu Triệu tự mình nói à?”

“Con không rõ lắm.” Bùi Triết không nói dối trước mặt bà, “Ý định ban đầu của con thực ra là hy vọng anh ấy có thể tham dự, cũng không nhất thiết bởi vì kết hôn…… Trước kia anh ấy còn làm thực tập sinh ở AL, anh ấy làm trọng tài quốc tế, hơn nữa có rất nhiều kinh nghiệm làm việc, đã từng giao tiếp với các cơ quan tổ chức, anh ấy lẽ ra là ứng cử viên phù hợp nhất.”

Bùi Chiếu Tuyết nói: “Cuối cùng thằng bé lại không tham gia.”

Nhắc tới điều này Bùi Triết có chút nhíu mày.

Bùi Chiếu Tuyết trấn an cậu nói: “Tiểu Triệu chắc là có lý do riêng, hơn nữa, công việc……”

“Con biết.” Bùi Triết nắm chén trà, giọng điệu ảm đạm.

Nhưng thái độ và giọng điệu của cậu lại không hề nhẹ nhõm, hoàn toàn không chấp nhận thực tế.

Có lẽ liên quan đến việc Bùi Chiếu Tuyết luôn khuyên bảo và làm gương, Bùi Triết ở phương diện nào đó lại rất giống anh. Cậu đã từng rất tàn nhẫn với bản thân từ khi còn nhỏ, không dễ dàng thay đổi những quyết định mà mình đã đưa ra, trong từ điển của cậu không có hai chữ “tận lực”, chỉ có “cần thiết”, thời gian ở nước ngoài có lẽ đã bồi dưỡng tính cách của cậu, làm cho Bùi Triết càng ngang ngược quyết đoán.

Bùi Chiếu Tuyết rất lâu rồi chưa thấy qua biểu tình như này của Bùi Triết, uể oải, ủy khuất, dường như còn có hoang mang cùng bối rối. Bà ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười nhẹ nhõm.

“Tiểu Triết, con có từng thắc mắc tại sao bạn học của con đều mang họ bố, riêng con lại mang họ mẹ không?” Bùi Chiếu Tuyết nhắc tới một câu chuyện cũ, “Sau này con cũng hiểu, không phải mọi gia đình đều giống nhau, phải nhân nhượng với nhau, phải suy nghĩ cho nhau, thì mới có thể chung sống lâu dài.”

Bà đối với mối quan hệ của hai người hiển nhiên là tồn tại hiểu lầm, cũng không biết như thế nào, từ sau khi cậu kết hôn cùng Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết trước đây chưa từng cùng mẹ tâm sự, nhưng giờ sự xa cách trong mối quan hệ đã giảm đi nhiều, trở nên thân thiết hơn.

Đặc biệt Bùi Chiếu Tuyết bắt đầu quan tâm đến “gia đình” của cậu.

Bùi Triết không vội mà giải thích quá nhiều với bà, mơ hồ “Vâng” một tiếng.

Bùi Chiếu Tuyết từ từ nói: “Trước đây, những người trong tập đoàn cấp cao toàn lấy cái mác ‘độc thân’ để khống chế con, nói con chưa trưởng thành, suy nghĩ vấn đề quá cực đoan, lúc đó con không hiểu. Bây giờ con ít nhiều thì cũng đã hiểu rồi phải không?”

Bùi Triết đáy mắt tối sầm lại.

Cậu đương nhiên là có năng lực cùng xuất thân, nhưng hiện tại Khải Vinh không phải là duy nhất của nhà họ Bùi. Những người trẻ tuổi có thể đi đầu, những người không có chỗ dựa thì đi phía sau, ai mà lại không có nguồn lực riêng của mình để cạnh tranh?

Lúc trước đã có cuộc bỏ phiếu đề cử một người từ kỹ thuật công nghệ Khải Vinh và Khải Vinh tổng bộ vào bộ phận cốt lõi của trụ sở tập đoàn để đào tạo, là đối tượng đào tạo trọng điểm, tương lai không phải CEO thì cũng là quản lý cấp cao, nhưng cuối cùng Bùi Triết lại không được chọn.

Bạn giám đốc đưa ra lý do rất quá đáng, nói rằng vì Bùi Triết còn độc thân, mà một vị khác tuổi xấp xỉ với cậu đã kết hôn sinh con thích hợp hơn, có khả năng bớt căng thẳng và ổn định hơn.

Cậu không thể hiểu “ổn định hơn” có nghĩa là gì, hiên tại như mơ mơ hồ hồ mà đã hiểu được một chút.

“Đúng vậy, anh ấy có sự nghiệp của riêng mình,” Bùi Triết nói, “Con không thể…… Bắt ép anh ấy phải chọn những gì mà con muốn.”

“Con có thể nghĩ như vậy rất tốt.” Bùi Chiếu Tuyết ý tứ mà nói, “Hơn nữa, nếu như Triệu Dĩ Xuyên làm trái ý con con đã không chịu nổi, vậy hơn một nghìn người ở tập đoàn thì sao?”

Hơi trà mang theo hương hoa mai quẩn quanh bên chóp mũi, Bùi Triết lại nhấp một ngụm, lần này cảm nhận được một chút ngọt ngào.

“Con biết rồi.” Cậu uể oải mà nói.

Nhưng Bùi Chiếu Tuyết đại khái không thể nào biết, cậu ở trước mặt Triệu Dĩ Xuyên vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, không liên quan gì đến tính cách, nhưng không phải bởi vì Triệu Dĩ Xuyên luôn nói “Cậu quyết định là được.”

Cậu không thể hiểu Triệu Dĩ Xuyên muốn gì, cho nên không thể nào trả lời.

Bùi Chiếu Tuyết rót ly trà thứ hai cho Bùi Triết, như thể vô tình nhắc tới, hỏi: “Đúng rồi, hôn lễ các con chuẩn bị đến đâu rồi? Ngày đó chủ tịch Giang có hỏi, tại sao lại không thấy phát thiệp mời cho ông ấy.”

“Sẽ sớm phát thôi.” Bùi Triết nói, “Danh sách cùng quà kỷ niệm đều đã được chọn, sau Tết đều sẽ lần lượt được gửi đi. Khách mời vẫn là những người trước đó đã thảo luận với mẹ, chỉ cần ít người thôi, mọi người cùng nhau chứng kiến là được, bọn con không muốn làm quá náo nhiệt…… Ngoại trừ nhẫn và quần áo, những thứ khác đều đã được chuẩn bị đầy đủ.”

Bùi Chiếu Tuyết cười nói: “Con không mua nhẫn cho người ta à?”

Câu hỏi của mẹ rất khác với phong cách thường ngày của bà, Bùi Triết nghẹn lời, xấu hổ cúi đầu nhìn ly trà tử sa.

“Có lẽ con trai thì không quá chú ý tới chuyện đó đi.” Bùi Chiếu Tuyết tự tìm lý do để đổi đề tài, lại hỏi, “Tiểu Triệu thì sao? Thằng bé có chỗ nào không hài lòng không?”

Bùi Triết: “Anh ấy đều nghe theo con.”

“Thật sao?”

Bùi Triết sửng sốt, nói: “Không được sao ạ?”

Đối phương quả nhiên nhấc tay đầu hàng: “Không phải quản các con……tùy tiện hỏi thôi, con cứ coi như hôm nay người làm mẹ này cùng con nói chuyện, không có ý gì khác…… Con, với Tiểu Triệu, mẹ nghe nói hai đứa vẫn chưa ở chung à?”

Bùi Triết: “…… Dạ, cái gì?”

Bùi Chiếu Tuyết yên lặng nhìn cậu, ánh mắt nghiền ngẫm.

Bị bà nhìn chằm chằm, Bùi Triết dùng điệu bộ uống trà để che giấu sự căng thẳng, thuận miệng nói: “Làm việc dễ dàng hơn.”

“À.” Bùi Chiếu Tuyết không biết nên tin hay không, nói: “Giang Đức Thường hình như không tin con cùng luật sư Triệu có mối quan hệ như vậy, gần đây có gọi Tiểu Triệu tới.”

Vậy có ý gì, nghĩ đến việc Giang Tiêu lần trước âm dương quái khí, đột nhiên cậu cảm thấy bức bối.

“Có liên quan tới ông ấy sao?” Bùi Triết cười lạnh.

Bùi Chiếu Tuyết không bình luận về điều này: “Thiệp mời của chủ tịch Giang, con tự mình đưa đi.”

Bùi Triết có vẻ ngoan ngoãn mà cụp mắt xuống, nhưng từ sâu trong con ngươi lộ ra một chút sắc bén, chuẩn bị gỡ bỏ đi lớp mặt nạ hiền lành, lộ ra mũi nhọn sâu bên trong.

“Tất nhiên, con đã cho bọn họ chỗ ngồi tốt nhất để xem buổi lễ.”

Đêm hôm trước tăng ca đến hai giờ, coi như vượt qua năm mới cùng tập hồ sơ, Triệu Dĩ Xuyên ngày đầu tiên của năm mới mơ mơ màng màng ngủ vài giấc, đến lúc đói chịu không được, mới miễn cưỡng bò ra từ trong ổ chăn để kiếm thứ gì đó ăn.

Một tuần trước anh gần như chỉ ăn cơm ngoài, mấy túi bánh bao và sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh khiến Triệu Dĩ Xuyên chán ăn, rau tươi ở tầng giữa dường như cũng không còn cảm giác ngon miệng, đùi gà và thịt vẫn còn mới, nhưng anh quá lười để nấu.

Triệu Dĩ Xuyên đi chân trần từ nhà bếp đến phòng khách, quyết định cho con chuột hamster nhà mình ăn trước.

Hamster đang bào vụn gỗ, Triệu Dĩ Xuyên bỏ thêm chút thức ăn cho nó, thấy nó bận rộn không để ý đến hành động của anh, anh dứt khoát ngồi vào chiếc sô pha nhỏ bên cạnh, mở điện thoại lên.

Tin nhắn Wechat chưa đọc cũng chỉ có mấy tin, sau sự việc của bố mình, anh đã từ bỏ tất cả họ hàng, nhóm gia đình và bạn học, anh không muốn nhận bất kỳ sự thương hại và chế giễu nào. Bây giờ đang là ngày lễ, tổ công tác cũng im lặng, anh thậm chí còn chưa nhận được mấy tin nhắn “chúc mừng năm mới”.

Ngoài cửa sổ, trời còn chưa hoàng hôn, những đám mây xám đang đè huống những tòa nhà cao tầng, thật khiến cho con người ta muốn ngạt thở.

Triệu Dĩ Xuyên ngáp một cái, đáp lại từng người một với lời chúc mừng năm mới hiếm có, lúc này, một chấm đỏ nhỏ thân thiện hiện ra ở đầu hộp trò chuyện.

Khi nhìn thấy rõ avatar của người kia, anh hơi ngạc nhiên.

Bùi Triết: [Chỗ đậu xe của anh ở đâu?]

Triệu Dĩ Xuyên trả lời bằng một dấu hỏi chấm, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dứt khoát gọi điện thoại cho Bùi Triết.

Sau khi kết nối, anh hỏi: “Chỗ đậu xe nào?”

“Chỗ đậu xe của khu nhà anh.” Bùi Triết nói, nghe giống như sắp dùng hết kiên nhẫn, “Tôi vừa tới cổng của tiểu khu, có báo mã số căn hộ nhưng họ không cho tôi vào, phải hỏi chỗ đậu xe.”

Ẩn ý rất rõ ràng: Tiểu khu này còn rất nhiều quy củ.

Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để suy nghĩ, Triệu Dĩ Xuyên đột nhiên đứng lên: “Cậu đang ở tiểu khu nhà tôi?!”

“Bãi đậu xe.” Bùi Triết lặp lại.

Triệu Dĩ Xuyên tùy tiện cầm lấy chiếc áo khoác lông tối qua để ở trên ghế sô pha, chạy về phía cửa ra vào.

Lần nữa về đến nhà, Triệu Dĩ Xuyên mới nhận ra vừa nãy mình quá vội, không có khóa cửa. Anh cầm chiếc chìa khóa xe trị giá mấy trăm vạn của Bùi Triết, nhanh chóng định thần lại những gì vừa mới xảy ra.

Anh chạy xuống lầu — không đi thang máy — ba bước gộp thành hai chạy vội đến cổng tiểu khu giải thích với bảo vệ, đưa Bùi Triết đến chỗ để xe mà mình đã thuê.

Chỗ để xe là do chủ nhà đã bán lại khi thuê nhà, Triệu Dĩ Xuyên mặc kệ mà đồng ý luôn, lúc đó anh cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó chỗ đậu xe 400 tệ một tháng sẽ bị chiếc Maybach sử dụng.

Thấy sắc mặt Bùi Triết càng ngày càng đen, Triệu Dĩ Xuyên đành phải một mình xông trận, cẩn thận lái chiếc Maybach vào trong không gian chật hẹp.

Đầu của chiếc xe nhô ra dài hơn một chút so với chỗ đậu xe, giống như sự xấu hổ mà Triệu Dĩ Xuyên hiếm khi bộc lộ ra cho Bùi Triết.

Sau khi bước vào cửa nhà, đầu óc Triệu Dĩ Xuyên như vừa từ trong đống bùn mà tìm ra được trọng điểm: Anh xách theo một túi linh tinh củ cải cùng bắp cải, dẫn Bùi Triết đến căn nhà có chút tồi tàn của mình.

Vẻ mặt không biểu tình của Bùi Triết cũng không giấu được sự việc không quen với hoàn cảnh này, nhưng cậu cũng không trực tiếp ghét bỏ.

Cậu nhìn tấm thảm nhỏ ở lối vào: “Tôi có cần đổi giày không? “

Triệu Dĩ Xuyên đột nhiên có chút lộn xộn: “Không cần đổi giày, cậu…… Không phải, cậu tới đây có việc gì?”

Bùi Triết không trả lời Triệu Dĩ Xuyên, ngược lại rất có hứng thú mà bình luận về nơi ở của anh: “Bình thường không phải anh ăn uống rất hào phóng sao? Tại sao nơi ở lại nghiêm khắc với chính mình như vậy?”

Triệu Dĩ Xuyên: “…… À?”

Anh đại khái cũng không phát hiện được Bùi Triết đang trêu chọc mình, anh chỉ nghĩ đối phương cảm thấy căn nhà này quá nhỏ, tự giễu nói: “Mảnh đất này đắt đỏ, căn hộ này còn có cả thang máy và chỗ để xe…… Tôi thấy khá hài lòng, Bùi tổng, tiền lương mỗi tháng của tôi cũng không có nhiều.”

“Cái này tôi thật sự không biết.” Bùi Triết nói, chắp tay sau lưng bất động, “Không định mời tôi uống ly trà à?”

Triệu Dĩ Xuyên kinh ngạc nhìn cậu, dường như Bùi Triết là con chồn chỉ biết chúc tết gà(*), từ lúc đứng ở cửa thì đã có ý đồ khác, hoặc có thể là sau đêm giao thừa, Bùi Triết đã rũ bỏ hoàn toàn sự đề phòng cùng khắc nghiệt, cũng quên luôn đi giấy kết hôn của hai người, nóng lòng mà muốn kết bạn với Triệu Dĩ Xuyên……

(*): Câu này editor không hiểu nên dịch word by word nhé!

Chưa kể Bùi Triết đến còn mang theo một túi rau dưa kỳ lạ.

Triệu Dĩ Xuyên cau mày im lặng một lúc, không thể tìm ra điểm sơ hở của Bùi Triết. Anh không có thói quen uống trà cho nên cũng không chuẩn bị lá trà, vì thế rót cho Bùi Triết một ly soda chanh, lại hỏi về túi rau.

“Giáo sư Trình bảo tôi đưa cái này cho anh, chúc anh năm mới vui vẻ.” Bùi Triết trước sau không ngồi xuống, dùng ánh mắt bắt bẻ quen thuộc của Triệu Dĩ Xuyên bắt lấy áo ngủ bị lồi ra khỏi ống tay áo khoác ngoài của anh, khóe mắt hơi cong, “Đừng nói là anh…… Hôm nay ở nhà ngủ cả ngày sao?”

Triệu Dĩ Xuyên không hề né tránh: “Đúng vậy, gần đây tôi tăng ca nên đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, lúc cậu đến tôi vừa mới tỉnh dậy.”

“Tôi thấy rồi.” Bùi Triết nói, cầm túi rau nhìn xung quanh, sau đó đi về một hướng.

“Phòng vệ sinh ở bên này,” Triệu Dĩ Xuyên nhắc nhở, “Bên kia là phòng bếp.”

Âm thanh của Bùi Triết bị một bức tường ngăn lại, có chút mờ mịt cùng trầm đục, “Trong tủ lạnh còn cái gì để ăn không? Nấu chút đi, tôi cũng đang đói.”

Triệu Dĩ Xuyên há miệng thở dốc, như thể tạm thời mất đi khả năng nói chuyện.

Nếu tiến hành một lý giải đơn giản, thì ý tứ của Bùi Triết là……

Là muốn nấu cơm sao?

Bàn tay ở trong túi quần vặn nhẹ đùi, đau, không phải đang nằm mơ. Trong phòng bếp truyền đến tiếng vang, Triệu Dĩ Xuyên đi đến, ánh sáng trong tủ lạnh chiếu vào khuôn mặt của Bùi Triết.

“Cậu nấu cơm cho tôi ăn?” Triệu Dĩ Xuyên hỏi, ngón tay nhéo nhéo lòng bàn tay, muốn một lần nữa xác nhận đây là sự thật.

Bùi Triết sau khi gật đầu liền vẫy vẫy tay, ý bảo anh đừng động.

Chiếc đồng hồ của chủ nhà để lại trên vách tường chuẩn bị vang thông báo.

“Bắc Kinh, ngày 1 tháng 1, 17 giờ đúng……”

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Tác giả có điều muốn nói:

Nội tâm Triệu Dĩ Xuyên belike: Cậu ấy có phải muốn độc chết tôi một lần vĩnh viễn không?