Tinh Chấn

Chương 20: Tưởng rằng làm được nên không để ý



Editor: Phailin

“Anh ấy không tiện đâu.”

Bùi Triết trả lời Giang Hủ, lạnh lùng kéo Triệu Dĩ Xuyên ra sau, chính mình đứng chắn ở phía trước.

“Đúng là, lẽ ra em nên đợi anh đi rồi mới hỏi anh ấy, không phải phép rồi.” Giang Hủ nhún vai, ngược lại rất có hứng thú mà nhìn về phía Bùi Triết hỏi cậu, “À đúng rồi Bùi Triết, món chocolate Bỉ trong túi quà kỷ niệm ăn khá ngon, lát nữa anh cho em biết tên nhãn hiệu được không?”

Bùi Triết mặt không đổi sắc mà nói: “Ăn đồ ngọt nhiều sẽ hỏng răng đấy, em đừng ăn nhiều quá.”

Giang Hủ đã quen với việc chơi đánh đố chữ của cậu, nghe vậy cười càng tươi hơn: “Yên tâm, hiện tại em thường xuyên kiểm tra, sẽ tuyệt đối kiêng ăn, nhưng thỉnh thoảng lại có chút hứng thú với đồ ăn lạ, cũng không nhất thiết phải nếm thử.”

“Vậy thì tốt.” Bùi Triết không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta, “Chúc em luôn khỏe mạnh.”

Giang Hủ bị câu nói âm dương quái khí này của cậu làm cho buồn cười, toàn thân đều bắt đầu run rẩy, trên xe lăn cuộn tròn người, ôm bụng cười thật lâu sau mới trở lại bình thường.

“Anh biết đùa rồi sao, xem ra việc kết hôn cũng không phải vô dụng.” Giang Hủ nói xong, lau đi khóe mắt không tồn tại nước mắt, ngón tay hướng về phía Giang Tiêu nói: “Tiêu Tiêu, chúng ta đi dạo một lát, vừa nãy nhìn thấy chỗ đó……”

Giang Tiêu trợn mắt lắc nhẹ chiếc xe lăn, cảnh cáo Giang Hủ nên nhanh chóng ngậm miệng.

Nhưng Giang Hủ lại không để ý: “Này, nhanh lên, không người đi mất.”

Giang Tiêu ngày thường là một người lúc nào cũng ngang ngược, giờ đây lại toát ra biểu tình tuyệt vọng, muốn nói lại thôi, cùng cùng mắng một câu “Đừng nói”, lại không nhìn Bùi Triết lấy một cái, nhanh chóng đẩy Giang Hủ đi.

Tháp rượu champagne ở một góc sân rực rỡ lung linh, những bông hoa hồng và trắng khẽ đung đưa trong gió.

Triệu Dĩ Xuyên cúi đầu, nhìn thấy một nếp nhăn nhỏ trên bộ vest gọn gàng ở thắt lưng. Nhìn thấy Bùi Triết u ám giống như sắp giết người, Triệu Dĩ Xuyên quơ tay ở trước mặt cậu: “Không sao chứ?”

“Tên điên.”

Dù có chửi bới nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.

Triệu Dĩ Xuyên có chút muốn cười, vì anh chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của cậu như vậy.

Nhưng rốt cuộc lại không cười nữa.

Thậm chí lại bắt đầu có chút bực bội, mong muốn nhanh chóng thu thập lại quá khứ và hiện tại về mối quan hệ của Giang Hủ và Bùi Triết, sau đó phân tích một hồi, tốt nhất là bọn họ không có quan hệ gì, nếu không anh sẽ càng không vui.

Dù có là ghét bỏ, là oán hận, thì cũng tôn trọng nhau giống như những vị khách.

Anh vẫn nhớ rõ bên đường ngày đó, Giang Tiêu chất vấn Bùi Triết “Nếu so về lợi ích khi kết hôn, thì em và anh trai em không phải môn đăng hộ đối hơn anh ta sao?”, anh cũng nhớ rõ mình đã hỏi Bùi Triết rằng có phải cậu ta thích cậu không, Bùi Triết đã trả lời rằng có thể.

Tên điên này cũng thích Bùi Triết……?

Một loại cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên, Triệu Dĩ Xuyên giống như đang trôi nổi giữa không trung, thật lâu cũng không tìm được trọng tâm của mình.

Anh mân mê góc áo, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Không biết Giang tiểu thư có anh trai.”

“Cậu ta với Giang Tiêu là song sinh, hai người này đều không bớt lo được.”

Tuy rằng rõ ràng là Giang Hủ không vừa mắt — có lẽ trong vòng vây của bọn họ không có nhiều người có thể luôn hòa thuận với Giang Hủ — nhưng hôm nay Bùi Triết lại càng buồn bực hơn. Không chỉ chán ghét mà còn khó chịu. giống như Giang Hủ vừa mở miệng đã chạm vào đuôi mèo của Bùi Triết.

Cậu bị Giang Hủ vừa mở miệng đã nói câu đầu về Triệu Dĩ Xuyên chọc cho giận.

Giang gia thậm chí còn không dạy cậu ta cách cư xử cơ bản, tùy ý kèo kéo chồng người khác ở trong đám cưới?

Cho dù là hôn nhân hời hợt, cũng không đến lượt Giang Hủ nói như vậy!

Càng nghĩ càng khó che giấu sự tức giận, đối mặt với câu hỏi của Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết thậm chí còn không lựa lời mà nói: “Anh chưa từng đọc về hào môn ân oán của Giang gia trong một số tờ báo lá cải sao?”

Triệu Dĩ Xuyên thật sự là không có, anh thành thật lắc đầu.

Bùi Triết buông Triệu Dĩ Xuyên ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào dấu vân tay in trên bàn tay anh do bị mình giữ chặt một lúc lâu, cầm ly champagne lên, lại không vội uống luôn, yên lặng nhìn bọt khí ở trong ly.

“Đi dạo đi.” Bùi Triết nói với Triệu Dĩ Xuyên, “Chờ lát nữa quay lại, vừa vặn đến thời gian trao nhẫn.”

Triệu Dĩ Xuyên cười rạng rỡ.

Khi Bùi Triết đi được nửa bước, anh cũng theo sát phía sau cậu, chạm vào tóc của Bùi Triết.

Bước chân dừng lại, cậu quay người: “?”

“Tóc có chút rối.” Triệu Dĩ Xuyên nói, cầm lên một mảnh giấy màu bạc.

Ngoại trừ bục tuyên thệ đám cưới được trang trí bằng hoa, ở đây còn có rất nhiều các hoạt động giải trí khác được bố trí ở trên sân cỏ “thiên nga bảo”, nhưng vẻ bề ngoài lại không khác gì một trang viên nghỉ dưỡng bình thường.

Hai người đi xa khỏi ba người đánh đàn violin trong đám cưới, đi xa một đoạn chỉ còn lại tiếng gió, tiếng cây lau sậy rung chuyển và thỉnh thoảng có tiếng chim hót lẻ loi, Bùi Triết cảm thấy thoải mái hơn một chút. Trong không khí thoang thoảng hương hoa mai, nhưng lại không có một dấu vết nào, có lẽ ẩn giấu trong vùng đất ngập nước và đồi núi, có một nơi lãng mạn để tìm hương thơm.

Triệu Dĩ Xuyên quay đầu lại nhìn bức tường hoa náo nhiệt, giữ một khoảng cách cố định với Bùi Triết, hỏi: “Tôi có thể xem thông tin này ở đâu?”

“Không cần xem.” Bùi Triết bị anh chọc cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, “Có nguyên nhân nên mẹ tôi không muốn Khải Vinh cùng Giang gia thân thiết quá mức, nhà bọn họ quá loạn, sớm muộn cũng sẽ có chuyện.”

“Các cậu đều không phải là đại gia tộc sao?” Triệu Dĩ Xuyên nói, “Phạm tội kinh tế, tài sản phân chia không đồng đều, sau khi người đứng đầu qua đời xử lý khối tài sản thừa kế khổng lồ…… À, còn có thuế vụ, không ai có thể chịu nổi việc điều tra.”

Bùi Triết giả vờ không nghe ra anh mắng mình, cũng không tra hỏi tiếp: “Giang Đức Thường có một người vợ cả và hai tình nhân, Giang Hủ và Giang Tiêu là con của người vợ thứ hai, bên trên bọn họ có một người anh cả, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng làm người thừa kế, tuổi cũng lớn hơn nhiều so với Giang Hủ, theo logic mà nói, Giang Hủ sẽ không được Giang Đức Thường coi trọng.”

“Nhưng cậu cũng nói là ‘ban đầu’.”

“Năm trước, anh ấy bị Giang Hủ đâm chết ngay trước ngày sinh nhật.”

Đồng tử của Triệu Dĩ Xuyên nhất thời run rẩy: “Đâm chết?”

Bùi Triết bình tĩnh đến mức trông không giống như vừa tạt máu kinh hoàng: “Đương nhiên, chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra bên ngoài, Giang Đức Thường làm sao có thể cho phép sự thật được lan truyền khắp nơi, tùy tiện tìm một người thay thế Giang Hủ ngồi tù, chờ qua mấy năm nói không chừng sẽ nghĩ cách giúp người ra tù. Giang Hủ cũng bị thương, tủy sống? Hay thần kinh? Tôi cũng không rõ lắm, anh cũng nhìn thấy cậu ta ngồi trên xe lăn.”

Nghĩ tới vị Giang thiếu gia vừa rồi, Triệu Dĩ Xuyên chân thành nói: “Cậu ta nhìn không giống người tàn tật.”

“Quả thực, thỉnh thoảng cậu ta vẫn ra biển cùng một nhóm người giàu có.” Khóe mắt Bùi Triết hiện lên một tia mỉa mai, “Mặt khác, vợ thứ ba của Giang Đức Thường lại sợ hãi đến mức đưa con trai út của mình ra nước ngoài du học.”

Nghĩ cũng biết, Giang Hủ chuyện gì cũng sẽ dám làm, nếu không đưa đi chỉ sợ hối hận cũng không kịp.

Vì thế “coi trọng” lại dẫn đến một nghĩa khác là sợ hãi.

“Vụ tai nạn xe khiến cho Giang Đức Thường sợ chết khiếp, ông ta đến nay vẫn không cho Giang Hủ nhúng tay vào bất kì việc gì của Thái Hằng. Giang Hủ quá mất kiểm soát, người duy nhất làm cho cậu ta phải kiêng kị chính là em gái, Giang Tiêu lại chướng mắt cậu ta. Nói đến liên hôn, cô ấy có thể không thích tôi nhiều như vậy, khả năng cao là nhìn tôi tương đối bình thường……” Bùi Triết dừng một chút, cuối cùng muốn nói lại thôi, “Cứ cho là vậy đi.”

Triệu Dĩ Xuyên lấy lại bình tĩnh sau cú sốc ban đầu, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hồi hộp.

Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc kẻ điên.

Vị Giang thiếu gia này là ví dụ tốt nhất.

Nhưng lời nói còn đang dang dở của Bùi Triết có ý tứ gì khác sao?

Anh luôn cho rằng cuộc hôn nhân này là một lợi thế nào đó, Bùi Triết trốn tránh kết hôn với nhà họ Giang, Triệu Dĩ Xuyên lại hạn chế tiếp xúc với Thái Hằng, đó là ngày đầu tiên anh biết vụ tai nạn xe hơi của Giang Hủ, âm thầm không nói nên lời.

Cánh tay bên người bị Bùi Triết kéo lại, Triệu Dĩ Xuyên nhẹ nhàng run lên.

Run rẩy nhẹ chỉ là phản ứng sinh lý, nhưng khi Bùi Triết nhìn thấy ánh mắt anh đang đảo quanh, sắc mặt cũng có chút kém, cho rằng Triệu Dĩ Xuyên bị câu chuyện của Giang Hủ dọa cho sợ, an ủi nói: “Không sao đâu, cậu ta sẽ không gây phiền toái cho anh.”

“Cái gì?”

“Anh không cần lo lắng.”

Triệu Dĩ Xuyên hiểu được, không nói cho Bùi Triết biết ngày đó mình bị gia đình hào môn này làm cho chấn động, không còn sợ hãi nữa. Nhưng nhìn thấy Bùi Triết lo lắng cho mình, anh không nhịn được mà bật cười, không khỏi muốn trêu chọc Bùi Triết.

Triệu Dĩ Xuyên cố ý nói: “Nếu cậu ta làm phiền tôi, đến lúc đó có có phải cậu sẽ bảo vệ tôi đúng không?”

“Bảo vệ cái gì……” Bùi Triết giống như vô tình ăn phải một con ruồi bọ, trong chốc lát rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, do dự mà nói: “Tôi không phải có ý tứ kia, nhưng nếu thật sự Giang Hủ……”

“Sẽ cự tuyệt, tôi cũng không có sợ cậu ta.” Triệu Dĩ Xuyên cắt ngang lời cậu, ái muội chớp chớp mắt phải, “Mặc dù ngoại hình của cậu ta rất đẹp, cũng chắc chắn không thiếu tiền, nhưng cậu ta thực sự không phải mẫu người của tôi.”

Nhưng vừa rồi ánh mắt của anh nhìn Giang Hủ rất thẳng.

Cậu ta lại không phải, vậy thì là ai?

Đột nhiên, sau lưng cậu vô cớ nóng lên, Bùi Triết bị phản ứng của chính mình thiếu chút nữa làm cho không có đường lui.

Cậu không muốn Triệu Dĩ Xuyên phát hiện ra sự lúng túng đột ngột của mình, xấu hổ cố gắng giải thích: “Ý tôi là anh đừng trêu chọc cậu ta, những người khác…… Anh có thể……”

“Tôi có thể cùng ai?” Triệu Dĩ Xuyên ra vẻ khoa trương, ác ý trêu chọc cậu, “Đừng rộng lượng như vậy, Bùi tiên sinh.”

Bùi Triết: “……”

Lại là một trò đùa khác.

Cậu còn đang thật lòng nghĩ cho Triệu Dĩ Xuyên.

Một câu “Nhàm chán” vừa ra khỏi miệng, Diêu Điều một đường chạy chậm tìm được bọn họ.

Cô vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như mọi khi, nhưng ngữ khí lại như trút được gánh nặng: “Được rồi, các tiên sinh, sau này còn nhiều thời gian để trò chuyện cùng nhau, bây giờ chúng ta chuẩn bị bắt đầu buổi lễ rồi, được chứ?”

“Được rồi.” Bùi Triết nói, nhìn về phía cô, lông mày và ánh mắt của cậu ấm áp như gió xuân.

Trên đường trở về Bùi Triết cầm lấy tay anh, lòng bàn tay có một chút hơi ẩm không dễ phát hiện, đã tiếp xúc quá lâu, Triệu Dĩ Xuyên chỉ mơ hồ chạm vào nó qua kẽ hở trong gió.

Đám cưới chỉ là một bữa tiệc nhỏ, nhưng những vị khách đến tham dự lại ăn diện trang trọng hơn họ, như thể mọi người đều biết rằng ý nghĩa bề ngoài của đám cưới còn quan trọng hơn việc Bùi Triết đã tìm thấy tình yêu của đời mình hay chưa — có chút khó xử, đây cũng không phải lần đầu tiên cảm nhận được điều này bằng trực giác, nhưng nó lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cho nên mấy lời chúc phúc đều là giả dối, âm nhạc lãng mạn tràn đầy giễu cợt, ngay cả nụ cười và tiếng vỗ tay của mọi người đều giống như một cảnh quay, Triệu Dĩ Xuyên bước vào cái bẫy thêu chỉ vàng này, nhất thời đầu óc liền cảm thấy choáng váng trong giây lát.

Chỉ có sự căng thẳng trong lòng bàn tay của Bùi Triết mới là điều chân thật duy nhất, nhưng sự chân thật này làm anh không biết nên khóc hay nên cười.

Diễn xong vở kịch này thì còn lại điều gì?

Triệu Dĩ Xuyên cảm giác như mình rơi vào một vòng xoáy không ngừng nghỉ, còn tưởng như mình đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

“…… Gửi lời chúc phúc cho cặp đôi mới cưới cũng là một trải nghiệm kỳ lạ đối với ta, nhưng con trai, ta hy vọng con và Tiểu Triệu luôn luôn tốt đẹp, thấu hiểu và hỗ trợ lẫn nhau.” Bùi Chiếu Tuyết nói xong một đoạn dài những lời chúc phúc hoàn hảo, các trưởng lão mỉm cười với họ, khi bà đi ngang qua Bùi Triết, liền âu yếm giơ tay vuốt một bên sườn mặt của cậu.

Sau khi trao đổi nhẫn và đọc lời thề, Bùi Triết đã sớm thuộc lòng bản thảo, ánh mắt và phong thái không chê vào đâu được, còn tận tâm hơn cả một diễn viên chuyên nghiệp.

Khi đến lượt Triệu Dĩ Xuyên, anh không biết tại vì sao, lời thề đang đọc giữa chừng đành phải dừng lại.

Sợ rằng chính mình sẽ làm sai, anh lo lắng mà nhìn về phía Bùi Triết, đối phương ánh mắt thâm tình, phối hợp với anh cười cười, nắm chặt lấy tay anh cổ vũ, ý bảo anh đừng hoảng hốt.

Thề với trời đất, đầu bạc răng long, Triệu Dĩ Xuyên tiếp tục đọc một câu, trong lòng chợt nghĩ: Giả tạo.

“Cảm ơn em đã chấp nhận tình yêu của anh.”

Giả tạo.

“Dù cho bệnh tật hay cái chết, nghèo khó hay giàu sang, anh vẫn luôn yêu em, tôn trọng em và đồng hành cùng em.”

Giả tạo.

“Anh sẽ luôn chung thủy với em, cho đến tận ngày rời xa thế giới này.”

Đều là giả tạo.

Anh gần như không nói nên lời.

Triệu Dĩ Xuyên biết anh không có khả năng làm như không có gì xảy ra giống như Bùi Triết, vì hôm nay mà anh đã chuẩn bị tâm lý rất rốt.

Khi nói ra bao nhiêu tình yêu giả tạo với Bùi Triết, anh nhìn thẳng vào mắt Bùi Triết, không hề tỏ ra thờ ơ hay bất kỳ cảm xúc bất ngờ nào. Anh giống như bị hút vào một đám mây mưa, toàn thân đều lạnh lẽo ẩm ướt,nhưng xa xa lại có một ánh sáng lấp lánh, càng đến gần thì anh càng không thể kiểm soát mà rơi xuống.

“…… Em có đồng ý kết hôn với anh, dành cả cuộc đời còn lại bên cạnh anh không?”

“Em đồng ý.” Bùi Triết nói.

Cảm giác này cuối cùng đã được giải quyết dứt khoát.

Triệu Dĩ Xuyên vội vàng cúi đầu, dùng đầu ngón tay vụng về mà lau đi khóe mắt trái.

Anh không thể bình tĩnh trước mặt Bùi Triết, nếu đám cưới biến thành một trận đấu ngầm giống như nụ hôn đầu tiên trong đêm tuyết của bọn họ, thì ngay khi Bùi Triết đọc câu đầu tiên trong lời thề, anh liền thất bại thảm hại.

Không ai để ý rằng anh đang thầm buồn, họ cho rằng hành động dường như đang che giấu nước mắt này của anh có lẽ là do anh quá kích động vì đã đạt được như mong muốn, khách khứa bên dưới khẽ thì thầm, có thiện ý cười và vỗ tay cho anh.

Người chủ trì hôn lễ sợ cảnh tượng không đủ nhiệt tình nên đột nhiên quên mất một phân đoạn phía trước, cầm lấy micro lên theo trí nhớ rồi lớn tiếng nói: “Bây giờ! Hai người có thể hôn nhau!”

Ở bên phía cánh gà, Diêu Điều sắc mặt vô cùng khó coi.

Vào ngày cuối cùng khi kiểm tra đám cưới, Bùi Triết đã đưa ra một yêu cầu rất kỳ lạ với Diêu Điều: “Có thể hủy bỏ nụ hôn được không?” — Triệu Dĩ Xuyên nhớ rõ, lúc ấy Diêu Điều cho rằng điều này không thích hợp, nhưng sau đó vẫn tôn trọng Bùi Triết, lúc sau cô còn phàn nàn với chính mình, cảm thấy Bùi Triết quá mức kiềm chế, sẽ làm cho đám cưới mất đi sức nóng.

Nhưng bây giờ, với nhiệt độ này, Bùi Triết có lẽ sẽ phát điên.

Triệu Dĩ Xuyên cách cậu không xa, nhìn thấy đồng tử của Bùi Triết co rút lại một chút, sau đó trong đám cưới có người huýt sáo ầm ĩ, cùng với đó là tiếng hô hết đợt này đến đợt khác.

Triệu Dĩ Xuyên không biết mình có thể giúp Bùi Triết được hay không.

Hôm nay anh đã ở trong tâm thế của một ngôi nhà cũ nát, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Giây tiếp theo, Bùi Triết ôm lấy anh bằng cả hai tay.

Anh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bên môi cảm nhận được một luồng nhiệt man mát, vòng tay đang ôm anh kéo sát lại, Triệu Dĩ Xuyên kinh ngạc đón nhận nụ hôn vụng về này, cho rằng mình lại sắp phải đối mặt với ánh mắt không chút cảm tình như đêm hôm ấy……

Nhưng Bùi Triết lại nhắm chặt hai mắt, nghiêm túc như vậy.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, đầu lưỡi nhanh nhẹn tách đôi môi của Triệu Dĩ Xuyên ra.

Lần này nụ hôn ấm áp triền miên thoát ra khỏi khoảng cách an toàn, vừa mềm vừa dính khuấy động anh. Trên tóc Bùi Triết có tia nắng ấm áp, cậu thân mật mà nắm lấy tay Triệu Dĩ Xuyên, đan mười ngón tay lại với nhau.

Cứ việc cho rằng không nhìn thấy đôi mắt.

Nhưng Bùi Triết hôn anh thật sự rất nóng bỏng và ướt át.

“Được rồi.” Ngôi nhà cũ trong lòng Triệu Dĩ Xuyên hài lòng nghĩ, “Hôm nay không sụp đổ.”