Tinh Chấn

Chương 8: Cũng không phải nhất kiến chung tình



Editor: Phailin

“Bùi tổng của chúng tôi tới muộn, lát nữa sẽ tự phạt!” Sở Sướng đang cùng Tô Nghệ nói chuyện phiếm, nghe thấy âm thanh liền quay đầu giới thiệu, “Tùy tiện đi, coi như là bạn bè tụ tập. Cô thấy sao, luật sư Tô?”

Người phụ nữ duy nhất có mặt mỉm cười với Bùi Triết: “Bùi tổng, chúng ta đã gặp qua.”

“Xin chào, luật sư Tô.”

Tô Nghệ vội vàng xua tay: “Anh đừng khách sáo, Sở thiếu gia nói với tôi là bạn bè tụ tập, không cần câu nệ như vậy.”

“À, A Triết!” Sở Sướng câu lấy cổ của người bên cạnh mình, “Bây giờ đã nhớ ra chưa?”

Trong phòng ánh sáng hơi tối, đầu ngọn đèn vàng ấm áp chỉ chiếu sáng một phạm vi nhất định, Bùi Triết giao với ánh mắt người nọ trong chốc lát, không biết vì sao, tựa hồ như bị ánh sáng chói mắt đâm vào.

Anh ấy chính là…… Triệu Dĩ Xuyên.

Thật khó để nói rằng không có quen biết, Bùi Triết miễn cưỡng gật gật đầu.

“…… Chào học trưởng.”

Sau khi chào hỏi, Bùi Triết tìm kiếm những hình ảnh vụn vặn ở trong trí nhớ của mình, đại khái mơ hồ có một hình dáng. Nhưng mặc dù ngoại hình không tương xứng, thần thái lại khác một trời một vực, cậu cũng không tìm thấy điểm liên quan giữa hình ảnh mơ hồ trong bữa tiệc với chàng trai tươi cười rạng rỡ và khí chất nhiệt tình trước mặt.

Bùi Triết ngồi ở vị trí phản ánh sáng, Triệu Dĩ Xuyên nghe vậy nhích người về phía trước, như thể muốn nhìn rõ dáng vẻ của cậu.

“Cậu vẫn không thay đổi nhỉ.”

Bằng cách nào đó, câu nói này nghe như một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Bởi vậy mà đầu ngón tay của Bùi Triết có chút lạnh, nhưng không khí khác thường này đã bị tiếng nói của Sở Sướng mà che giấu hết đi.

Cậu ấy nói với Tô Nghệ Bùi Triết và Triệu Dĩ Xuyên là bạn cũ, lại là học trưởng học đệ trong cùng một đại học, đối phương lại cổ động mà nói một câu “Thật trùng hợp”. Vì thế mà uống rượu hết một vòng thứ nhất vì lý do này, rượu gạo tuy có hương vị khá nhạt nhẽo nhưng lại có tác dụng lâu dài.

Bùi Triết lái xe tới, nhưng uống rượu trong một bữa tiệc là cách tốt nhất để kéo gần mối quan hệ công việc.

Cậu đã sớm không còn sợ việc uống rượu.

Có Sở Sướng ở đây, trong bữa tiệc căn bản sẽ không có cơ hội im lặng, chỉ trong chốc lát cậu ta liền có thể đem chủ lẫn khách đều vui vẻ mà nói chuyện. Tô Nghệ lại không phải người không giỏi giao tiếp, hơn nữa Bùi Triết mấy năm nay ở trên bàn tiệc đã có thói quen gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cứ cho là ngay từ đầu đã mang ý xấu, thì đến cuối cùng chỉ hận đã gặp nhau quá muộn để có cơ hội nói chuyện.

Vì vậy, xem ra người còn lại không nói nhiều liền có chút lạc lõng, nhưng không ai rảnh để bận tâm đến anh. Bùi Triết cùng Tô Nghệ kéo gần lại quan hệ hợp tác, trước sau liền không nói một lời với Triệu Dĩ Xuyên.

Đang lúc nói chuyện, điện thoại của Tô Nghệ vang lên, cô nói “xin lỗi” một câu rồi rời khỏi phòng để nghe điện thoại.

Nhân vật chính trong bữa tiệc không ở đây, trong chớp mắt không khí bỗng nhiên có chút trầm mặc.

Uống rượu không ít, đầu cũng có chút choáng váng nên muốn tìm một thứ gì đó để ngả lưng. Mới vừa duỗi tay cầm đĩa sushi do nhân viên đem lên, Bùi Triết đang định mở miệng, lại nghe thấy Sở Sướng hạ giọng hỏi: “Anh hiện tại…… Có ổn không?”

Hiển nhiên là không phải đang hỏi cậu, Bùi Triết động tác giơ tay ngừng nửa nhịp, ánh mắt không tự giác mà nhìn qua.

Triệu Dĩ Xuyên đang hút thuốc.

Nghe Sở Sướng nói xong, anh cũng không lập tức trả lời, ngón tay mảnh khảnh đem đầu thuốc lá đẩy ra, thả ra một hơi khói xám, giọng nói cùng biểu tình lạnh nhạt: “Chấp nhận hiện thực thôi, như bây giờ đã là tốt rồi.”

“Yên tâm, chú chắc hẳn sẽ có suy nghĩ.” Sở Sướng an ủi anh, “Hơn nữa tiền có thể kiếm lại được, con người quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, đây là sự thật rồi.”

Triệu Dĩ Xuyên “Ừm” một tiếng.

Sở Sướng lại nói: “Dùng năng lực của anh ở Hoa Văn giúp người ta xử lý mấy vụ ly hôn, không phải nói chứ, nhân tài như anh chắc chắn sẽ được trọng dụng. Chờ chuyện này được giải quyết xong, em sẽ hỏi lại bên chỗ Thái Hằng, chủ tịch Giang đã cho anh một cơ hội, nếu không phải chuyện này đến quá sớm……”

“Vậy thì thật ngại quá.” Triệu Dĩ Xuyên vỗ vỗ bả vai cậu ta, “Xin nhận tấm lòng của cậu.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Bùi Triết thu hồi ánh mắt, không khỏi nhíu mày: người mà Sở Sướng nhắc tới nhất định là Giang Đức Thường - là cha của Giang Tiếu, đã qua 60 tuổi rồi còn chưa về hưu, chủ tịch tập đoàn Thái Hằng, người mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để trở thành bố vợ của cậu.

Triệu Dĩ Xuyên cùng bọn họ……?

Anh ấy không phải luật sư tố tụng sao, dựa vào đâu lại có thể được Giang Đức Thường nhìn trúng?

Lâm vào tự hỏi, Bùi Triết nghĩ, xem ra Sở, Triệu mối quan hệ của hai người hiển nhiên là thân thiết hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Mà Sở Sướng lời này rất nhanh đã xác nhận suy đoán của cậu, cậu ta không kiêng kỵ gì cậu, cũng không né tránh cậu, nói với Triệu Dĩ Xuyên: “Nhưng hai ngày trước em thấy Danny đăng ig về cậu ta và bạn trai của cậu ta, em đã rất ngạc nhiên, bạn trai của cậu ấy không phải là anh sao? Hai người chia tay từ lúc nào vậy?”

“Tôi với cậu ấy?” Triệu Dĩ Xuyên kinh ngạc một lát, chớp mắt giống như cười, “Cậu hiểu lầm rồi.”

Sở Sướng suy nghĩ lung tung, nghĩ đến chính mình cũng cảm thấy bi thương: “Không sao không sao, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình.”

Triệu Dĩ Xuyên giơ tay dập mẩu thuốc lá, nói nửa thật nửa giả, lời nói nghe có vẻ tức giận: “Cái gì mà chân tình hay không chân tình, bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc làm giàu qua một đêm, hoặc là gả vào gia đình hào môn nào đó, tôi thiếu một đống nợ, ngược lại càng ngày càng không muốn nỗ lực nữa.”

Anh người nói trông có vẻ vô tâm, Bùi Triết lại nghe được hết tất cả, nhìn về phía Triệu Dĩ Xuyên.

Bên tai, Sở Sướng cười ha ha trêu chọc Triệu Dĩ Xuyên “Bộ dạng này của anh muốn tìm phú bà còn không có dễ dàng đâu” “Anh đang nói đùa à”, thanh niên một bên trả lời, một bên lại như có cảm giác mà quay nửa đầu sang.

Chính là lúc này ánh mắt chạm vào nhau.

Có lẽ lúc này tác dụng của rượu gạo mới chậm rãi bao phủ lý trí một cách bừa bãi, trong lời nói của người nọ đã ám chỉ bí mật mà chỉ khi đủ tỉnh táo và hai bên phải có mối quan hệ đủ chặt chẽ mới có thể biết được.

Cái tên xa lạ, sau một cái chớp mắt liền trở lại với đôi mắt cười, khiến người ta không tự chủ được mà mềm lòng.

Bùi Triết hốc mắt đau nhức, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ có hơi thái quá:

Anh ấy là đang ám chỉ mình cái gì sao?

Sau đó Bùi Triết nhanh chóng mà bỏ qua suy nghĩ này.

Hiện tại đối với cậu mà nói, Triệu Dĩ Xuyên không khác một người xa lạ là bao, cậu chỉ có thể từ vài câu đối thoại mơ hồ mà hiểu ra một câu chuyện tràn ngập yếu tố kịch tính như “trong nhà có biến cố”, “thiếu tiền”. Mặc khác, Triệu Dĩ Xuyên cũng không hiểu biết về cậu, từ đâu mà biết tình hình gần đây của cậu?

Đột ngột gặp mặt, chẳng lẽ Triệu Dĩ Xuyên đối với cậu lại có suy nghĩ sao? Nếu anh ta thực sự có, Bùi Triết sẽ không cấu hổ mà nói, “Tôi bao dưỡng anh thì sao?”

Vẫn là suy nghĩ của bản thân, không có quan hệ tình cảm, cũng không phải nhất kiến chung tình.

Bùi Triết nhìn chằm chằm phần rượu còn sót lại, thầm nghĩ: Đúng là uống rượu gây rắc rối mà.

Bữa ăn kéo dài đến gần 9 giờ tối, tửu lượng của Tô Nghệ rất tốt, cùng Sở Sướng uống nhiều đến mức mà miệng lưỡi vẫn minh mẫn. Bùi Triết cũng có hơi choáng váng, nhưng vẫn không quên mục đích hôm nay gặp Tô Nghệ, thấy đã đến lúc, cậu nhân cơ hội nói ra đề nghị lần trước, Tô Nghệ lần này không có từ chối cậu.

“Qua hai ngày nữa tôi sẽ cùng đoàn đội mở họp, đến lúc đó sẽ cho anh câu trả lời chính thức.” Cô thành khẩn mà nói.

Bùi Triết nói cảm ơn, quay đầu nhìn Sở Sướng đang nằm liệt ở trên sô pha.

“Vậy tôi đưa Sở Sướng về trước.”

Tô Nghệ cũng nhìn thấy đối phương, nói với Bùi Triết: “Là do tôi nhất thời vui vẻ, lại uống nhiều quá nên mới đem Sở thiếu gia thành ra bộ dạng này, hay là cứ giao cho tôi đi. Vừa hay, tài xế của tôi lái khá tốt.”

Cô đã muốn đưa ra lời hỗ trợ, Bùi Triết mơ hồ cảm thấy giữa họ có điều gì đó không đúng nên đã giao Sở Sướng cho cô ấy.

Sở Sướng uống nhiều sẽ không có ồn ào, Tô Nghệ gọi cậu ấy, cậu ấy liền ngoan ngoãn mà đi theo. Hai người một trước một sau ra khỏi phòng ăn, được nhân viên phục vụ dẫn đến lối ra, xem ra sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bữa ăn này tốn năm chữ số, nếu cuối cùng có thể đạt được mục đích, thì coi như lần này không lỗ. Bùi Triết căng thẳng cả một buổi tối, sau khi nhìn họ rời đi mới thực sự thả lỏng, cậu dựa lưng vào tường im lặng một lúc, thở dài một cái.

Sau đó, cậu gọi điện thoại cho tài xế đón mình về nhà.

“Bùi Triết.”

Giọng nói nhẹ nhàng phía sau lưng ngắt lời Bùi Triết.

Triệu Dĩ Xuyên trầm mặc gần như cả buổi tối lúc này đã mặc thêm áo khoác, đang đóng lại nửa chai rượu gạo vẫn chưa uống hết. Bùi Triết nhìn anh, thấy anh mặc một chiếc áo khoác bình thường nhưng lại vô cùng phẳng phiu.

“Tôi còn nghĩ rằng anh vừa mới đi rồi.” Bùi Triết nói.

“À, đang đợi cậu.”

Bùi Triết chớp chớp mắt, không rõ ý tứ của anh.

“Cậu định về như thế nào?” Triệu Dĩ Xuyên hỏi cậu, giọng điệu vô cùng tự nhiên, “Tôi không có uống rượu, nếu không thì, tôi đưa cậu về?”

Hiện tại xem ra đây là cách thiết thực và tiết kiệm thời gian nhất, Triệu Dĩ Xuyên hỏi địa chỉ nhà cậu, nói nhà hai người tiện đường, anh nói sau khi đưa cậu trở về chỉ cần ngồi tàu điện ngầm thêm ba trạm liền đến nhà anh. Bùi Triết không nhớ rõ gần nhà mình có trạm tàu điện ngầm nào không, cậu nhìn đồng hồ, sau đó nói với anh: “Vậy phiền anh rồi.”

Hôm nay tiện đường nên cậu lái xe của công ty, không lái Maybach của mình, là một chiếc Audi được sử dụng bởi một số giám đốc điều hành của công ty. Bùi Triết đưa chìa khóa cho Triệu Dĩ Xuyên, ngồi vào ghế lái phụ.

Bên trong xe không có mùi lạ, nhưng xe vừa được lái ra khỏi gara, Bùi Triết rõ ràng đã ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ có hơi chát.

Giống như hương thơm của biển cả, từng lớp sóng trắng được ánh mặt trời chiếu rọi, thong thả mà bốc hơi.

Bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, nhưng đèn đường lại chiếu sáng đường phố tựa như ban ngày. Bùi Triết chống khuỷu tay lên khung cửa sổ ô tô, dùng sức xoa xoa thái dương, cậu uống rượu xong liền choáng váng đầu óc, không quá nghiêm trọng, chỉ là khiến cho cậu cảm thấy cả người có chút không thoải mái.

Động tác vừa làm ra không lâu thì tốc độ lái xe đã chậm lại, Bùi Triết chú ý tới điều này, không khỏi cười nói: “Tôi không sao hết.”

“Ừm, tôi biết.” Triệu Dĩ Xuyên nói, “Chỉ cảm thấy hôm nay cậu uống không ít.”

Bùi Triết hỏi: “Anh thì sao? Tại sao lại không uống.”

“Trong một bàn uống rượu thì ít nhất cũng phải có một người tỉnh táo, cậu nói có đúng không?”

Triệu Dĩ Xuyên thích hỏi lại người đối diện, không phải do anh bỏ qua chúng.

Khoảng cách kéo gần lại, Bùi Triết đối với anh không còn cảm giác của một người xa lạ nữa, nghe thấy Triệu Dĩ Xuyên trêu chọc, cậu hỏi lại: “Anh cảm thấy tôi cũng say sao?”

Mấy chữ cuối cùng thốt ra như dính chặt vào nhau, âm thanh như có như không. Đi ngang qua ngã tư, đèn tín hiệu vừa chuyển từ đỏ sang xanh, ánh sáng của ánh đèn dường như hiện lên trong đáy mắt của Triệu Dĩ Xuyên, sau đó ở ghế lái, nụ cười của chàng thanh niên biến mất trong màn đêm, Bùi Triết nghe thấy thanh âm dịu dàng khi anh lại lần nữa mở miệng.

“Say đi.” Triệu Dĩ Xuyên nghiêng đầu về phía cậu, “Cậu nói nghe như đang làm nũng với tôi vậy.”

Lời nói vừa dứt, một luồng khí nóng liền ập tới, lỗ tai của Bùi Triết lập tức ửng đỏ, câu nói kia đã vượt qua biên giới của phép lịch sự, anh như đã đi vào một chỗ nào đó không nên tới, liền lập tức lui ra ngoài.

Mặt cũng bắt đầu nóng lên, nhưng Bùi Triết lại cảm thấy gai người, có chút không thoải mái.

Cậu hừ lạnh một tiếng, nói móc Triệu Dĩ Xuyên: “Xem ra ở phương diện này anh có không ít kinh nghiệm.”

“Trước kia từng có kinh nghiệm, nhưng không tính là nhiều.” Triệu Dĩ Xuyên tâm tình không có chút nào bị ảnh hưởng, không nhìn qua cậu, nhìn con đường vắng vẻ trước mặt, tốc độ lái xe vẫn giữ vững, “Có thể nói là như vậy, tôi rất giỏi dụ người, hôm nay tôi nói với Sở Sướng một đề nghị, tìm một bạn gái giàu có, bạn trai cũng được, chỉ cần từ nay về sau có thể sống thoải mái, không lo cơm ăn áo mặc là được.”

Nhớ lại câu chuyện của mấy tiếng trước, nghe như thế nào cũng thấy giống như Triệu Dĩ Xuyên tự chế giễu chính mình, đang nói đùa, nhưng Bùi Triết kiềm lại khóe môi đang cong lên của mình, nhìn thẳng vào sườn mặt của anh.

Ánh sáng chập chờn làm cho cậu nhìn không rõ được khuôn mặt của Triệu Dĩ Xuyên.

Mặc dù vậy, Bùi Triết phảng phất ở trong nháy mắt kia bị những lời nói không rõ ràng này làm cho mê hoặc.

“Tới rồi.”

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở cổng khu dân cư mà Bùi Triết chỉ cho anh, Triệu Dĩ Xuyên thấy Bùi Triết không nhúc nhích, cho rằng cậu muốn anh giúp cậu lái xe vào chỗ đậu xe, vì thế không buông dây an toàn ra, lần nữa khởi động xe.

Trên ghế lái phụ Bùi Triết đột ngột hỏi: “Anh cảm thấy tôi như thế nào?”

Triệu Dĩ Xuyên không nghe hiểu: “Hả?”

“Anh nói muốn tìm một người…… không cần lo cơm ăn áo mặc.” Bùi Triết sắp xếp lại từ ngữ, cố gắng làm cho giọng nói có vẻ thẳng thắn và không kiêu ngạo, “Nếu anh không ngại, tôi hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của anh”

Thiếu chút nữa Triệu Dĩ Xuyên đã nhấn mạnh chân ga.

Triệu Dĩ Xuyên dùng hết sức lực mới khống chế chính mình không bẻ tay lái một cách thô bạo, anh không tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Bùi Triết, cố gắng tìm kiếm dấu vết say xỉn trên khuôn mặt của đối phương. Nhưng biểu tình của Bùi Triết lại vô cùng rõ ràng, cậu không cười, đáy mắt có chút ngấn nước, cậu nhìn về phía anh, khóe miệng thẳng tắp một đường nghiêm túc.

“Bùi Triết đây là đang nghiêm túc”, ý nghĩ này vừa hiện lên, Triệu Dĩ Xuyên phảng phất như đã trải qua một trận động đất cấp 8 độ richter, trời đất sụp đổ, đá vụn tung bay, dường như muốn đem cả người anh xé rách.

Mà người ngồi gần cũng không hề hay biết.

Bùi Triết thấy anh không nói, liền giải thích: “Có thể khác với những gì anh nghĩ…… Tôi bây giờ thực sự có một yêu cầu…… Bạn trai cũng được, không phải bạn trai cũng được, chỉ cần cùng tôi kết hôn.”

Quá trình sụp đổ bị ấn tạm dừng, Triệu Dĩ Xuyên đã lấy lại được tỉnh táo sau một lúc.

Chênh lệch lớn về suy nghĩ khiến anh cảm thấy bất bình.

Vì thế anh nói chuyện có chút gai góc, Triệu Dĩ Xuyên không chút khách khí hỏi: “Kết hôn giả?”

“Có thể lý giải như vậy.” Bùi Triết hoàn toàn tỉnh táo khi nói về việc hợp tác, “Nếu anh muốn, hôm nay chúng ta có thể thảo luận về một số thỏa thuận chi tiết, thời gian, lợi ích, yêu cầu cần làm những gì.”

Triệu Dĩ Xuyên nhanh chóng làm lạnh dòng máu nóng đang sôi trào trong người mình, anh vuốt ve hoa văn bằng da trên vô lăng.

“Tôi có thể đưa ra điều kiện không?”

Bùi Triết trầm mặc một lát, cậu không ngờ Triệu Dĩ Xuyên lại đồng ý nhanh như vậy, hoặc câu hỏi của anh có thể được coi như một lời đồng ý.

Cậu gật gật đầu, thấy vẻ mặt cảnh giác của Triệu Dĩ Xuyên, dứt khoát lựa chọn thẳng thắn.

“Bởi vì hiện tại không tìm được người thích hợp, tôi bây giờ khá sốt ruột, mà anh…… Chỉ cần không phải lên trời hái sao hay hái trăng, hoặc là vi phạm pháp luật,” Bùi Triết dừng một chút, nhất thời bị cồn ảnh hưởng, cậu cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, sau một lúc lâu không mở miệng, đành phải nói, “Hiện tại anh muốn yêu cầu gì hẳn là tôi sẽ đồng ý.”

Bùi Triết có biết cách đàm phán không thế, làm sao mà cậu có thể đem hết lợi thế dồn về phía đối phương như vậy?

Thật sự tín nhiệm anh, hay là đến lúc tuyệt vọng mới hỏi anh?

Cái sau rõ ràng có khả năng cao hơn nhiều, Triệu Dĩ Xuyên âm thầm suy đoán, lại cảm thấy Bùi Triết có chút ngốc.

Việc như này có thể tùy tiện giao dịch sao……?

Chỉ là Bùi Triết uống rượu xong, muốn biết đáp án nhưng lại không dám thúc giục anh, đành phải dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía anh, bộ dạng giống như đang muốn bắt lấy một cành cây hay cọng rơm để cứu mạng, trông vô cùng đáng yêu.

Hiện tại lại gợi lên trong anh chút hứng thú.

Vậy anh liền bồi cậu chơi, vì cuộc sống của anh vốn đã nhạt nhẽo lại có chút căng thẳng.

Triệu Dĩ Xuyên một lần nữa khởi động xe: “Không cần phạm pháp, cũng không cần lên trời hái sao.”

“Hả?”

“Từ giờ tôi sẽ suy xét về những gì cậu nói.” Triệu Dĩ Xuyên nhìn thời gian, “Vẫn còn sớm, tìm một nơi ngồi trước? Cậu có thể lại mời tôi uống một ly.”

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Editor: Chương này dịch khá oải, có chỗ Sốp đọc khum hiểu, nếu bạn đọc chỗ nào mà thấy khó hiểu thì chỗ đó Sốp cũng khó hiểu như bạn vậy thôi 😖😖