Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 21: Cô bé mười năm trước



Khang Minh cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy hình xăm ở trên chân cô, hình đó là do anh vẽ, bởi anh hơn cô bảy tuổi, nghĩa là anh tuổi mèo còn cô tuổi chó, hai người cách nhau bảy tuổi, anh còn nhớ mỗi lần anh rửa chân cho cô làm mờ hình vẽ đó, cô lại quát anh không được rửa, nếu bị mờ đi cô lại phải tô lại, mỗi lần như vậy anh đều bật cười rồi lại đánh thêm vào chân cô hai cái. Hình đó đã được cô xăm lên chân, vậy nghĩa là, cô chính là cô em gái anh đang tìm kiếm.

Khang Minh sau khi ngỡ ngàng nhận ra điều đó vội vàng chạy thật nhanh theo phía cô, vừa chạy theo vừa không quên gọi Lam Tường, Lam Tường.

Lý Bách Hàng vẫn yên lặng nãy giờ không hề nói gì, sau khi người của Châu Tuấn Dương đưa Nhiếp Tinh Tinh ra khỏi căn phòng này, cả căn phòng chỉ còn lại hai người đàn ông cao ráo, Lý Bách Hàng liền rút ba cây nhang ra đốt, thắp lên cho em gái Châu Tuấn Dương, nhìn người đàn ông đang lo âu sầu não, anh đặt tay lên vai Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng nói:

- Dương, cậu biết tại sao cô ấy lại chấp nhận ở trong bóng tối điều hành Mạc thị không, mình điều tra cô ấy mới phát hiện ba năm trước, cô ấy vì muốn cứu mạng Mạc lão liền hiến cho ông ấy một quả thận, từ đó sức khỏe cô ấy không tốt, cũng không có khả năng uống rượu, chỉ cần uống rượu, cô ấy sẽ chịu những cơn đau đớn giày vò, nếu không kịp thời tiêm thuốc giảm đau vào thận, cô ấy sẽ đau như bị chặt cơ thể thành trăm mảnh. Bởi vậy, mặc dù điều hành Mạc thị nhưng cô ấy không bao giờ tham gia tiệc, hoặc bất kì bữa một bữa cơm thương mại nào, nhưng khi cô ấy làm vợ cậu, cô ấy đã uống rượu hai lần, lần đầu là khi mình đến khám cho cô ấy bị ốm phát hiện ra cơ thể cô ấy khiếm khuyết thận, lần hai là do Nhiếp Tinh Tinh gài bẫy bắt cô ấy đi gặp lão Trần, vậy nên đêm đó, cô ấy ở tại nhà mình. Nơi đó mới đầy đủ thuốc để điều trị.

Châu Tuấn Dương càng nghe lại càng không tin nổi vào tai mình, những lời này dường như anh chưa từng biết đến bởi Mạc Cảnh Tường và anh dường như chỉ giống như người qua đường, mỗi lần có như cầu anh lại đến vật cô ấy ra lăn qua lăn lại, chưa bao giờ anh quan tâm đến cảm xúc cũng như sự chịu đựng của cô ấy. Đúng là đàn ông thật tệ bạc, anh chỉ cần kéo quần xong liền quên cô ấy danh chính ngôn thuận là vợ mình, nhưng bản thân anh còn chưa bao giờ cho cô ấy một sự tôn trọng. Anh quả thật sai rồi. Anh chỉ có thể nói bản thân anh quả nhiên giống loài cầm thú.

Mà những lời nói kia, Khang Minh cũng nghe thấy không sót một lời nào. Anh cũng tự trách mình ép cô ấy uống hết ly rượu mạnh. Đêm đó khi cô dời đi, sắc mặt không hề tốt, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến sự giận dữ của mình mà không hề để ý đến sự đau đớn của cô. Anh cũng tệ bạc giống như mười năm trước anh bỏ lại hai đứa trẻ mà dời đi như vậy.

Ba người đàn ông mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, đều tập trung lên người một cô gái, bởi cô ấy, đối với bọn họ chắc chắn là người đặc biệt. Lý Bách Hàng không dám manh động chạy về căn phòng anh sắp xếp cho cô ngay, bởi anh biết, nếu như anh giữ cô lại, có lẽ đến làm bạn hai người cũng gặp phải khó khăn nữa. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại lên tay, nhắn cho cô một dòng tin nhắn, đợi anh quay trở về hãy đi. Anh nhất định sẽ vì cô mà thu xếp.

Còn phía Châu Tuấn Dương anh biết Mạc Cảnh Tường đã nhịn tất cả những oan ức, ấm ức, thận chí những cơn đau mà bản thân anh cũng không thể thấu hiểu được. Đến hiện tại khi anh nhìn cô dời đi, anh mới hiểu được nỗi sợ của mình, anh sợ cô hận anh, anh sợ tất cả những điều anh từng đối sử với cô, anh thậm chí tự thấy mình ác độc.

Khang Minh cũng không vui vẻ hơn là mấy, anh nhớ lại những lần bỡn cợt trêu đùa cô, anh thực tế muốn nhanh chóng ép ra cô thừa nhận mình chính là Lam Tường, nhưng bản thân anh lại không biết rằng, bản thân cô vốn dĩ không phải may mắn, mà tất cả những điều cô có hiện tại đều là do bản thân cô tự mình dùng thân mình để đánh đổi. Anh hiện tại, biết phải bù đắp cho cô như thế nào đây.

Ba người đàn ông, mỗi người một góc, mang một điều tâm sự riêng, chỉ còn để lại nỗi buồn và những tiếng thờ dài trong không gian yên tĩnh.

Mạc Cảnh Tường dời đi, cô biết nơi này không còn là diểm dừng chân của cô nữa. Chỉ vì sự thật một vấn đề, cô cũng phanh phui ra được quá nhiều điều ẩn lấp. Bắt một chiếc taxi đến quán cà phê quen thuộc, nhắn một tin nhắn hẹn gặp Lam Hữu Hữu, cô ấy, chính là người bấy lâu cô đang tìm.

Khi hai người gặp nhau, Mạc Cảnh Tường nhìn cô em gái bây lâu nay cô luôn muốn gặp lại:

- Lam Tam, thật lâu chúng ta chưa được gặp mặt.

Lam Hữu Hữu đứng hình khi nghe được Mạc Cảnh Tường gọi bằng cái tên đấy. Tên của cô, không phải ai cũng biết, rất ít người biết tên này, hơn nữa mười năm nay, khi cô được nhận nuôi lại càng không ai nhắc lại tên này nữa. Lam Hữu Hữu nghi hoặc nhìn người bạn trước mắt mình. Mạc Cảnh Tường nhìn thấy cô ngây người liền nở nụ cười rồi tiếp tục.

- Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé!

"Mười năm trước, à không, mười năm năm trước cô nhi viện Lam Cơ đón thêm một bé gái tầm sáu tuổi, ba mẹ bé gái đó bị mất vì tai nạn, bà lại lớn tuổi lên chỉ đành đưa con bé đến cô nhi viện, con bé khóc mãi không thôi, ngày nào cũng đứng ở sau hai cánh cửa sắt đợi bà đến đón, cuối cùng vì bỏ ăn bỏ ngủ mà ngấy xỉu cạnh cánh cửa. Tôi đã phải chăm sóc bé gái đó đến gần năm ngày con bé mới tỉnh lại, sau đó, ngày nào con bé cũng lẽo đẽo theo tôi, mặc dù tôi chỉ hơn bé một tuổi, lại không hề có quan hệ máu mủ, nhưng càng ngày tôi và đứa bé lại càng giống như người thân với nhau ở nơi cô nhi viện đó cùng một người anh trai nữa gọi là Lam Nhất Tiếu. Cho đến khi tất cả những đứa trẻ đều được viện trưởng tìm bố mẹ để nhận nuôi ba đứa trẻ vẫn không chịu dời nhau đi. Đến khi cô nhi viện gặp biến cố, anh trai vì muốn hai đứa em gái không phải chịu cuộc sống cơ cực liền theo những tên côn đồ, đi đánh nhau, cướp bóc, đến khi quay lại lại không tìm được hai đứa em gái đâu. Người chị thứ hai thì được nhà họ Mạc nhận nuôi, nhà họ Mạc cũng tìm giúp cô em một nhà họ Vũ, chỉ là nhà họ không giàu có lắm, chỉ là họ hiếm muộn lên càng yêu thương bé gái đó hơn.."

- Đừng nói nữa, cô đúng là Lam Tường đúng không?

Mạc Cảnh Tường nhìn Lam Hữu Hữu vừa khóc vừa gật đầu, lúc này Lam Hữu Hữu cũng bật khóc thật to, cô đứng dậy đi sang phía ghế của Mạc Cảnh Tường ôm chầm lấy cô rồi khóc nức nở. Hai chị em đã mười năm mới được gặp nhau, từ năm đó, Lam Hữu Hữu trở về ngoại thành liền bao nhiêu năm nay mới quay trở lại thành phố, cô mong ngóng biết bao nhiêu sau khi trở lại có thể gặp được hai người đã chăm sóc cô năm ấy, hai người ấy, dùng cả mạng mình để lo cho cô dù chẳn hơn cô được bao nhiêu tuổi.

Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc này, đối với cả hai người sự chờ đợi này không phải là vô nghĩa. Mạc Cảnh Tường cũng là vô tình tìm được thông tin từ lần điều tra về nhà họ Mạc, ba cô cho dù mất rồi vẫn để lại cho cô một niềm an ủi. Năm đó cô luôn lo lắng về Lam Tam, ai ngờ ông Mạc đã lo lắng hết rồi, mặc dù không được cuộc sống trong nhung lụa như Mạc Cảnh Tường cô nhưng cũng là một gia đình êm ấm, đầy đủ cơm no áo mặc, lại ngập tràn tình yêu thương.