Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 24: Hồi ức của Brian



Châu Tuấn Dương nghe đến danh tiếng nhà họ Lam cũng dường như muốn hợp tác, chỉ là dự án lần này quá lớn, nếu như chỉ để hai bên cùng tham gia, e ngại vấn đề tranh chấp là quá lớn. Cuối cùng anh vẫn phải quyết tâm đến thành phố B một chuyến, đến Lam thị cùng bàn chuyện làm ăn, bởi vì dự án này con số đạt được không hề nhỏ, việc chuyển nhượng thương hiệu lần này anh muốn một nhà đầu tư cùng anh hợp tác, điều này trong lĩnh vực thời trang là rất khó, bởi anh muốn mua lại lại thương hiệu váy cưới mà người này thà để thương hiệu tiêu tan cũng không đồng ý nếu không có được câu chuyện tình yêu làm ông ta rung động.

Để nói ra thì tiền Châu Tuấn Dương anh không thiếu, nhưng về câu chuyện tình yêu mà người đàn ông kia đưa ra, quả thật đối với anh, anh chỉ có thể nói rằng anh không xứng.

Sau khi bàn bạc cùng trợ lý kĩ lưỡng, cuối cùng anh cùng ba người nữa cũng đường hoàng xuất hiện trước sảnh lớn của Lam thị, nơi này rộng lớn, quy mô không hề thua kém Châu thị là bao, hơn nữa, giữa sảnh lại được trang trí theo hướng thiên nhiên xanh, cây ngọc lan lớn, được trồng giữa không gian sảnh lớn, lưới trời đầy đủ ánh sáng khiến khuôn viên sảnh lớn của một công ty như bừng lên sức sống.

Hương ngọc lan lại thoảng theo mùi gió nhẹ nhàng qua chóp mũi khiến người nghiêm nghị như Châu Tuấn Dương cũng phải hít thở thêm vài hơi cảm nhận sự thư giãn của nơi này.

Vì có hẹn trước lên rất nhanh đội ngũ của anh được đưa đến phòng họp, lần này đích thân Lam chủ tịch hẹn gặp anh. Anh cũng thông qua lần gặp gỡ này chia sẻ về vấn đến Brian Du muốn gặp mặt họ về buổi gặp ngày mai. Lam chủ tịch cũng gật đầu tấm tắc khen ngợi phong cách làm việc của anh, đến lúc ra về còn không quên nói thêm vài câu, nói với anh tiếc rằng con gái của ông hôm nay không có cơ hội gặp gỡ, nếu không cô nhất định cũng sẽ ngưỡng mộ phong cách làm việc của anh.

Điều này khiến Châu Tuấn Dương chỉ bật cười, phụ nữ ngưỡng mộ anh sếp thành hàng dài, nhưng anh hiện tại chỉ có thể ngưỡng mộ một người mà không thể với tới.

Ngày hôm sau, tại trụ sở chính của Paradise Kiss, Brian Du ngồi nhẹ nhàng nhìn lại những mẫu thiết kế của mình, ông là người đàn ông trung niên, đã nhiều năm trong ngành thời trang váy cưới, chỉ có duy nhất một điều anh không làm được, đó chính là mặc lên cho cô gái của mình chiếc váy cưới mà cô ấy mong chờ nhất.

Nhưng ngày hôm nay, anh ngỡ ngàng, rồi lại đến giật mình vì một bóng lưng. Một cô gái mang đầy nét phương đông nhẹ nhàng, mái tóc đen dài buông xuống ngang lưng, bờ vai gầy mảnh khảnh, đôi tay nhỏ đang nhẹ nhàng vén từng chiếc váy cưới trong cửa hàng qua để xem từng chút một. Bóng lưng ấy làm cho ông nhớ lại một người.

Năm đó cô ấy mười bảy tuổi, cô và anh gặp nhau trong một buổi tiệc thương mại, anh bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp nhẹ nhàng và trong sáng thuần khiết của cô gái đó, anh vốn muốn đến bứt chuyện để làm quen, nhưng người cô ấy dường như luôn bận rộn cùng những người bạn, đến cuối cùng sau buổi tiệc anh chỉ có thể thu lại được duy nhất một thông tin đó là cô ấy họ Mạc.

Một lần nữa anh gặp lại cô, là ở trung tâm thương mại, cô đang say xưa nhìn chiếc váy cưới được chính anh thiết kế, anh liền lại gần hỏi ý kiến của cô về bộ váy đó. Cô chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói với anh, chiếc váy này thật đẹp, nhưng những chiếc váy cưới của hãng này luôn thiên về hướng cổ điển, vì vậy cô không khoe được nét đẹp của mình, vậy nên cô muốn một chiếc váy cưới phá cách một chút, phần ren trên cổ mỏng hơn, chỉ yếu nhấn hóa theo đến phần cúp ngực, ống tay liền khác biệt một chút, vậy sẽ không gò bó, hoặc không bị cọ sát vào da nữa.

Chỉ là sau những lời nói bâng đùa của cô ngày hôm đó, anh đã ngồi cả buổi trong phòng đến khi có được một bản mẫu vừa ý.

Vài ngày sau, Paradise Kiss ra một mẫu váy cưới tuyệt đẹp, chưa lần nào xuất hiện trong khuôn mẫu cổ điển của trước đây, điều đó khiến tất cả các cô gái trẻ đều ao ước được một lần khoác lên chiếc váy đó. Cũng từ đó, cô luôn là niềm cảm hứng sáng tác của anh.

Nhưng làm sao có thể biết được rằng, anh si mê cô đến vậy, cho đến một ngày anh xem được trên ti vi một bản tin thật nhiều cay đắng, thiên thần trong mắt anh lại vì vậy mà lái xe gây chết người xong bỏ trốn, anh không tin vào mắt mình, càng không chấp nhận những lời nói của phía truyền hình, Nhưng khi anh đến cổng nhà họ Mạc, chỉ còn lại một màu trắng tang thương.

Từ đó cô không còn nữa.

Cảm hứng sáng tác của anh cũng không còn giống như khi có cô.

Mười năm nay thương hiệu váy cưới Paradise Kiss vẫn phát hành mẫu váy cưới theo định kì thường niên, nhưng phong cách của nó dường như mang đến một nỗi buồn, bao trùm giống như tâm trạng đau khổ của chính người đã thiết kế nó.

Mà khi Brian nhìn thấy cô gái kia, ông dường như nhớ lại tất cả những cảm xúc của mình. Nhưng khi ông định tiến đến phía cô gái kia thì người học trò bên cạnh lại đến nói với ông rằng Châu Tuấn Dương đã đến, ông lại đành từ bỏ cơ hội của mình.

Châu Tuấn Dương ngồi một mình nơi phòng họp đợi ông, điều đó khiến cho ông cũng cảm thấy hơi khó hiểu bởi bản thân ông cũng biết lần này ông đã yêu cầu Châu Tuấn Dương hợp tác với một bên thứ hai nữa để hợp tác nhượng quyền, tránh trường hợp thương hiệu bị mài mòn nuốt chửng.

Mà phía Châu Tuấn Dương nhìn thấy phần suy nghĩ thoáng qua của Brian cũng đoán ra được tâm sự trong lòng anh liền lên tiếng giải thích, bên thứ ba đang đến.

Lúc này cánh cửa mở ra, một người phụ nữ với những đường nét của phụ nữa Á Đông bước vào, Cô mặc một chiếc váy màu trắng, đơn giản, nhẹ nhàng, không hề rườm ra, nhưng đủ khiến cả hai người đàn ông trong căn phòng đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy.