Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 3: Mình muốn cô ấy



Gần đây công ty dường như tập trung vào dự án mới, đối thủ của công ty lại là một người bạn cũ của Châu Tuấn Dương, tất cả mọi người chỉ nghe được rằng, cậu ấy là người ham mê tửu sắc, mà không ai biết rằng đó cũng chính là người cùng Châu Tuấn Dương vào sinh ra tử. Bọn họ chỉ biết cùng nhau lên kế hoạch tặng một người cho Khang tổng làm người mời rượu. Nhìn đám người ai cũng không muốn cuối cùng trưởng phòng Trình đưa ra ý kiến chọn một trong hai người Lam Hữu Hữu hoặc Mạc Cảnh Tường, nhưng nhìn lại Lam Hữu Hữu ai ai cũng lắc đầu chỉ còn lựa chọn người còn lại.

Mạc Cảnh Tường bị Trình Trang mang đi tiếp khách mặc dù tâm lý không thoải mái nhưng cô không có quyền từ chối. Vốn dĩ cô không được chào đón, nay lại còn không nghe theo sự điều động của cấp trên, không thể thay đổi đành nghiễm nhiên phải ngồi lại nơi đấy tiếp khách. Mạc Cảnh Tường vốn dĩ không thuộc tầng lớp thượng lưu, cùng với việc không thích các bữa tiệc nên trước giờ nhà họ Mạc chưa bao giờ yêu cầu cô tham gia những bữa tiệc, chỉ là ngày hôm nay khi ngồi cạnh Khang Minh, cô lại không ngờ tới người đó có một vết sẹo nơi phía cổ, vết sẹo đó, giống hệt với vị trí của đứa trẻ năm đó. Lòng bàn tay cô nắm chặt, móng tay siết vào gan bàn tay tưởng chừng như rớm máu, mọi kí ức cô đổ về những năm tháng còn nghèo khổ.

Nhưng cô phải nhanh chóng trở lại thực tại, bởi nơi này còn rất nhiều người đang chờ cô. Sau khi Khang Minh uống cạn một ly rượu, cô lại nhẹ nhàng rót thêm, công việc của cô vốn là như vậy, nhưng cô cũng không ngờ tới đêm nay Châu Tuấn Dương cũng sẽ xuất hiện tại nơi này. Hai người vừa nói chuyện vừa uốn rượu, bỗng nhiên Khang Minh lại nhắc đến đám cưới.

- Dương, mình không về kịp đám cưới, không biết được mặt cô dâu của cậu, cậu có ghi thù mình không? Mình đã chuyển hầu bao thật lớn cho cậu rồi.

- Tôi với cậu cần đến chuyện đấy sao?

- Tôi nói này, Châu thị của cậu quả nhiên ẩn giấu nhiều vị mĩ nữ nhé, bên cạnh cậu cũng là một mỹ nữ, bên cạnh tôi cũng là một mỹ nữ, tuy hai người này mỗi người một vẻ, nhưng đều là mỹ nữ khó tìm.

- Cậu muốn ai sao? Có thể tùy chọn. - Châu Tuấn Dương nói ra câu nói này vốn sẽ nghĩ cậu ta bị thân hình nảy nở của Nhiếp Tinh Tinh làm cho chú ý, không ngờ cậu ta lại để ý đến bộ chân gà khô ngồi rót rượu nãy giờ chưa hề lên tiếng.

- Vậy sao, vậy có thể cho mình mượn vị mỹ nữ này đêm nay không? - Khang Minh kéo cổ tay Mạc Cảnh Tường về phía mình, anh biết cô đang căng thẳng và có ý từ chối anh, nhưng ngay sau khi anh bước vào căn phòng này thấy cô ngồi tiếp rượu, anh đã co rất nhiều chuyện muốn hỏi đến cô.

Chỉ có điều, anh biết cô là vợ của Châu Tuấn Dương rồi, anh không hiểu vì một lý do gì khiến cho Châu Tuấn Dương có thể để cô đi tiếp rượu khách hàng, nhưng nếu anh ấy có thể tặng vợ cho bạn cũng đủ để chứng minh với anh ấy, cô vợ này hoàn toàn chỉ là trên danh nghĩa.

- Được, vậy đêm nay cô Mạc có thể phục vụ cậu Khang đảm bảo tương lại tiền đồ sẽ rộng mở.

- Tôi không phải là người phục vụ, tôi là nhân viên công ty, anh lý do gì lại mang tôi đi tặng cho khách hàng của anh để lôi kéo thương mại chứ.

Mạc Cảnh Tường cuối cùng vẫn là lên tiếng.

- A Tường, tôi nói cho cô biết, được phục vụ cậu Khang đây là vinh dự của cô đấy, ai ai đều biết quy tắc ngầm của đạo mời khách, cô đã đi rồi thì làm gì có chuyện chối bỏ. - Trình Trang thấy phản ứng của cô liền lên tiếng, vừa muốn xoa dịu cô, vừa muốn ra uy.

- Cô Mạc là không muốn cùng tôi đêm nay sao? Vậy được, chỉ cần cô uống hết ly rượu này, tôi sẽ không ép buộc cô.

Cô nhìn lại ly rượu vàng sẫm trên bàn ăn lúc này, cô lại nhớ lại lời nói của ba Mạc, Rượu đỏ thì màu càng đậm sẽ càng nhẹ, nhưng rượu vàng, màu càng đậm nghĩa là càng nặng, có những loại rượu có độ cồn lên đến bốn mươi năm mươi độ. Những loại rượu như thế, chỉ cần hớp nhỏ cũng đủ để con cháy ruột cháy gan, vậy mà ly rượu kia, được anh rót đầy như muốn tràn râ khỏi chiếc ly lạnh lẽo.

Mạc Cảnh Tường nhìn lên khuôn mặt Khang Minh, khuôn mặt đẹp đẽ giống như yêu hồ lại trắng trẻo, góc cạnh của người đàn ông từng trải, nếu như anh không phải đứa bé năm đó, cô chắc chắn sẽ hận anh sau ngày hôm nay, nhưng nếu, thực sự là đứa bé đó, vậy cô, là nên hận hay nên buông bỏ những suy nghĩ trong lòng mình.

Cô nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy ly rượu, đưa lên miệng mình một cách dứt khoát, một hụm, hai hụm, vẫn chỉ là phần nhỏ của chất lỏng cay chát đó, cuối cùng không biết là bao lâu, cô chỉ biết đến khi cô uống được hết ly rượu đó, cô đã không còn tỉnh táo nữa. Cố gắng suy nghĩ dời khỏi nơi này, cúi chào mọi người rồi cầm lấy chiếc túi xách, cố gắng đi thẳng, bước ra khỏi căn phòng. Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô cảm nhận được sự mơ màng của cơn say, rượu này đối với người có tửu lượng tốt còn không mấy qua nổi, đừng nói đến người không biết uống như cô. Khang Minh chỉ nở nụ cười nhạt rồi nói cảm ơn cùng Châu Tuấn Dương sau đó nhanh chóng cầm chìa khóa xe dời đi về nơi phía cửa.

Quả nhiên, cô ấy chỉ có thể mạnh mẽ được một phút sau khi rời khỏi căn phòng, hiện tại, cho đến bức tường cô còn không thể bám để đứng được dậy. Khang Minh cười nhẹ nhàng sau đó đến ôm cô lên trong vòng tay mình tiêu sái dời khỏi nhà hàng.

Mà Châu Tuấn Dương sau đó chỉ nhẹ nhàng ngồi uống rượu cùng mọi người cho đến khi thật muộn mới trở về lại biệt thự.

Khang Minh nhìn cô gái kia, trong lòng không khỏi gợn lên hàng ngàng loại suy nghĩ, cô ấy cùng với A Tường năm đó dường như cũng là một, nhưng dường như lại không phải là một. Khi đó anh dời đi để lại mình cô ở lại, cùng chống trọi với màn trời chiếu đất, là anh đã sai, nhưng nếu anh không dời đi, hai đứa bé ấy nhất định sẽ không chịu dời khỏi nơi hoang tàn đó. Viện trưởng từng nói, anh là anh cả nhưng anh lại không giống A Tường, lúc nào cũng mềm yếu không tự chủ, cuộc sống cần anh phải dứt khoát mới có thể chống trọi lại được.

Anh mười ba tuổi vất vưởng chạy theo đám côn đồ xã hội, chỉ cần có lệnh đánh sẽ đánh, là liều sống bán mạng, cho đến khi gặp được Châu Tuấn Dương cuộc đời anh mới thay đổi, tất cả những điều hiện tại anh có cũng đều là do cậu dạy cho mà kiếm lại được. Nhưng đến khi anh công thành danh toại, thì muốn tìm lại được hai cô gái kia không phải điều dễ dàng.