Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 7: Mất miếng cơm



Dời khỏi quán cà phê cũng là lúc bóng chiều đã ngả, một màu vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu dài trên con đường phía trước. Mạc Cảnh Tường cô cũng không hiểu được rằng nơi này có điều gì vương vấn cô nữa không, nhưng cho đến sau cùng vẫn là mình cô cảm thấy cô độc.

Mạc Cảnh Tường nhìn thấy khu chợ bình dân nơi cuối đường, nở một nụ cười nhẹ nhàng cuối cùng vẫn là nhanh chóng bước vào nơi đó, cô mua chút rau xanh, vài quả trứng, cà chua và một chút nấm, hôm nay tự cho mình cảm giác vui vẻ, tự nấu nướng một chút, biết đâu sẽ nhẹ lòng.

Khi cô trở về đến nhà họ Châu mới biết Châu Tuấn Dương hôm nay sẽ không về dùng bữa tối. Cô bèn hỏi Thím Vương mình có thể tự nấu ăn được không. Thím Vương trước nay luôn ôn hòa cùng cô, cũng biết quan hệ giữa cô cùng cậu chủ sớm muộn cũng sẽ thay đổi, bèn gật đầu để cô tùy ý theo bản thân cô. Bà cũng nhìn cô sống ở nơi này nhiều ngày, có lẽ vốn dĩ chỉ là thân xác, vậy tại sao cô vui vẻ như hôm nay lại lỡ làm mất hứng của cô chứ.

Mở tủ lạnh ra thì dường như đồ gì cũng có, cô cũng không quan tâm lắm chỉ nấu một chút cơm, một bát canh rau xanh và trứng xào cà chua, dưa chuột thái lát mỏng cùng cà chua trộn thành salat, nhìn xong cô vui vẻ bê vào căn phòng của mình, hưởng thụ riêng tư cho chính mình chút niềm hạnh phúc. Đặt tất cả lên chiếc bàn nhỏ trong phòng, rồi tranh thủ đi tắm.

Thời gian cô đi tắm không hề lâu, bởi cô vốn dĩ đang vui vẻ muốn nhanh chóng đến dùng bữa tối của mình, hơn nữa, cô sống trong cuộc sống không mấy giàu sang, đặc biệt sẽ không có chuyện ngâm mình hưởng thụ trong nhà tắm, chỉ hơn mười phút ngắn ngủ cô nhanh chóng mở cửa phòng tắm bước ra, lại nghiễm nhiên thấy Châu Tuấn Dương đang ăn ngon lành bữa tối của cô. Cô vốn dĩ nấu cho một mình cô ăn không hề nhiều, đợi đến khi anh nhìn lên đến khuôn mặt cô cũng là lúc anh đã ăn hết phần ăn của cô rồi.

Một bụng ấm ức khiến Mạc Cảnh Tường quên mất mình chỉ quấn quanh người chiếc khăn tắm, nhưng cho dù như nào đi chăng nữa cô cũng không khỏi ấm ức, bởi thật lâu lắm rồi cô chưa tự mình nấu một bữa cơm cho bản thân mình, tự ăn những món bản thân cô thích. Cô không kén ăn, nhưng sẽ có những lúc muốn ăn những đồ mình muốn, vậy mà tên đàn ông kia lại một mình ăn sạch, hơn nữa những món này đâu hề ngon như sơn hào hải vị mà anh hay được ăn đâu. Chỉ có điều cô nhìn anh lại ăn như kiểu rất ngon miệng. Mạc Cảnh Tường cúi đầu xuống thở dài, cô nhận ra chuyện mình không mặc đồ liền đến cạnh chiếc tủ lấy một bộ quần ao ở nhà sau đó vào phòng tắm mặc lại, sau đó, đến cạnh bên chỗ bàn ăn còn lại bốn chiếc bát đĩa sạch bách để dọn dẹp.

Bữa ăn hạnh phúc đã bị anh ăn mất, hiện tại cô chẳng còn tâm trạng nữa, rửa đi bát đĩa thìa đũa đã ăn để vào tủ sau đó quay trở lại phòng. Cũng không nói quá nhiều đối với Châu Tuấn Dương, cô hiện đang ở nhà của anh, làm sao dám nói anh không được phép ăn của cô chứ. Cô nhẹ nhàng bật chiếc laptop cũ kĩ lên chuẩn bị tâm thế làm việc liền thấy cũng hơi lúng túng vì người đàn ông kia nhất quyết chưa muốn dời đi.

- Cô chưa ăn tối sao?

- Phải.

- Vậy sao không nấu ăn lại.

- Không còn muốn nữa. Cũng hết đồ tôi muốn ăn rồi.

- Cô tức giận vì tôi ăn của cô sao, mà kì là thật, cô ăn có một chút như vậy, liệu có đủ no không vậy, tôi còn chưa được một nửa bụng.

- Nếu anh còn đói có thể gọi thím Vương nấu cơm giúp anh, tôi thấy thím bảo anh không ăn ở nhà nên mới nấu một chút vậy.

- Tôi đưa cô ra ngoài ăn tối.

- Tôi không muốn đi.

Châu Tuấn Dương nhìn biểu cảm của Mạc Cảnh Tường, cô thậm chí không ngước mặt lên nhìn anh lấy một cái, ầy cái người phụ nữ này chắc chắn hậm hực vì bị anh ăn mất bữa tối đây mà. Mấy món cô nấu, để nói ra chả có mấy chút gọi là dinh dưỡng gì hết. Anh nhớ rằng thím Vương có nói rằng cô bị ốm, nên không chia việc cho cô nhiều, vậy nên thím cũng để cô tự nấu đồ mình muốn ăn, chỉ là có chút đó, hầy, đến anh còn chả thấy đủ dinh dưỡng nói gì đến người vừa mới ốm dạy.

Châu Tuấn Dương dời khỏi phòng cô bước đến phòng bếp, đã rất lâu rồi anh chưa đặt chân đến phòng này, có lẽ là từ khoảng mười năm trước. Vậy mà hiện tại đây, anh lại bước vào căn phòng này để chuẩn bị bữa ăn cho một người đang vì ăn mà hờn dỗi.

Anh bất giác nở nụ cười nhớ lại khuôn mặt của cô lúc nhìn thấy anh đang ăn bữa tối của mình, không những vậy, anh còn nhớ cảm giác lúc đấy cô không mặc đồ, chỉ quấn trên người chiếc khăn tắm, lúc đó anh đã loạn nhịp, muốn trực tiếp ôm cô vào lòng, thỏa mãn anh những ngày tâm tư anh suy nghĩ, vậy nhưng giờ còn khó giải thích hơn khi anh lại sắn tay áo vào để nấu bữa tối. Gần ba mươi phút sau, anh liền bê vào căn phòng nhỏ của cô một khay thức ăn nhỏ dành cho hai người ăn, mỗi người một phần thịt bò, thêm một chút rau, cơm và sốt muối.

Châu Tuấn Dương mang vào đến nơi cho cô cuối cùng cũng phải nhẹ giọng đặt máy tính của cô sang bên cạnh, ép cô cùng anh ngồi ăn cơm. Cuối cùng vẫn là phải nhượng bộ cùng anh ăn, nhưng bản thân cô ăn được rất ít, không được phân nửa khiến đôi mắt anh hẹp lại, nhìn cô với thái độ nghi ngờ, bảo sao cô cứ gầy mãi như vậy:

- Không phải cô mới bị cảm sao, ăn thêm một chút, sẽ nhanh bù dinh dưỡng hơn.

- No rồi.

- Được, vậy tôi dọn dẹp.

Châu Tuấn Dương dọn dẹp xong vẫn cố chấp quay trở lại căn phòng của Mạc Cảnh Tường điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên, anh vốn là người cao cao tại thượng, sống trong căn phòng lớn đẹp đẽ lại không muốn, đến đây chen chúc với cô ở nơi này. Thấy anh quay lại cô vẫn không ngước nhìn, không nói chuyện, bởi để nói ra, cô quả thật không muốn nói chuyện với anh, sợ rằng anh sẽ lại dùng những lời châm biếm, đay nghiến cô, điều đó đối với cô mà nói thật sự rất khó chịu, huống hồ chuyện nhà họ Mạc cô không được nghe nói đến nhiều, cho dù có nghe đến, cô cũng hy vọng người còn lại của Mạc gia có thể yên ổn sống, không giống như lúc này.

Thấy cô yên lặng chỉ tập trung vào màn hình máy tính anh liền theo ánh mắt cô nhìn theo, bởi anh biết mặc dù ở công ty cô phải chạy việc vặt nhiều nhưng không đến nỗi phải mang việc về nhà làm, nhưng hiện tại lại làm việc, điều này cũng khiến anh tò mò về cô. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó lại là, cô đang lên kế hoạch sắp xếp công việc và lên kế hoạch làm dự án mới cho Mạc thị. Anh vốn là người tinh tường nhưng anh cũng có thể nhìn ra được, những dự án này lợi nhuận gần như chỉ có thể duy trì cho Mạc thị không sụp đổ ngày một ngày hai.

Châu Tuấn Dương nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cô, hóa ra cô vốn không phải người không hề có kiến thức, cho dù lại dự án có lợi nhuận nhỏ, nhưng tất cả những kế hoạch cô làm đều theo sát rất rõ, phân bố nguồn tiền rõ ràng, khiến cho Mạc thị vẫn có thể duy trì cho cả đội ngũ nhân viên hợp lý. Anh quả nhiên nhìn thấy năng lực này của cô.

Trước anh đem cô về Châu thị, anh vốn dĩ nghĩ chỉ cần cho cô những việc vặt vãnh, không cần quá quan tâm đến cô chỉ cần cô không gây hại và cũng chỉ cần cô là quân cờ đứng nghiêm tại chỗ sẽ khiến anh không phiền muộn.