Tình Cũ Lại Mò Đến

Chương 22: Đụng mặt



Đã hơn hai năm rồi, Tạ Du vẫn chưa từ bỏ, vẫn ở trong tình trạng như vậy, ông bà Tạ không khỏi lo lắng. Anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, vẫn chưa yên bề gia thất, ngoài công việc và gia đình, mối quan tâm duy nhất của anh chỉ có nhắn tin cho cô gái kia.

Hai ông bà nhìn sang cậu con trai thứ hai - Tạ Lẫm, anh ta nhún vai, cười trừ. Chuyện này anh ta cũng bó tay thôi, là do Tạ Du đánh mất con gái người ta, không trân trọng người ta, để rồi bây giờ không cam tâm. Anh ta không biết được do Tạ Du quá yêu cô gái đó nên mới như vậy hay là do lần đầu tiên bị người ta bỏ lòng tự tôn chịu đả kích nên mới không cam tâm, không buông bỏ được nữa.

"Anh à, ban nãy anh Trấn Phong có cho người gọi hỏi anh có muốn đi tham dự hôn lễ của cậu cả nhà họ Cố ở Hải Thành không đấy."

Nghe đến nhà họ Cố, đáy mắt Tạ Du gợn sóng, năm đó, theo như điều tra được Lư Thanh là do Cố Dư Tu đưa đi, nhưng lại chẳng thể tìm ra được mối quan hệ giữa cô và hắn ta.

"Cũng được."

Không chỉ có Tạ Du muốn đi, mà Tạ Lẫm cũng muốn đến xem xem, rốt cuộc Cố Dư Tu đó dạy dỗ em trai hắn ta kiểu gì. Tên Cố Dư Tiệp kia ăn chơi trác táng, suốt ngày cưa cẩm các cô gái xinh đẹp. Anh ta không biết được là Trấn Hy si mê tên đó ở điểm nào. Suốt ngày một hai Cố Dư Tiệp, chẳng thèm quan tâm đến anh ta.

Mặc dù đã là người yêu, nhưng tên Cố Dư Tiệp đó vẫn lạnh nhạt với Trấn Hy, gọi đến là đến, không gọi không được đi tìm. Vậy mà Trấn Hy mù quáng vẫn một mực nghe theo tên đó. Chắc cô ấy được mọi người chiều hư rồi nên muốn yêu hắn ta để nếm mùi đau khổ, trải nghiệm cảm giác lạ.

Hi vọng là vậy...

Hai anh em, hai luồng suy nghĩ, nhưng mục đích chung của họ vẫn là nhà họ Cố kia.

Sáng sớm hôm sau, Lư Thanh đã trả phòng. Cô có một căn nhà nằm ở phố cổ Nam Đế, giá nhà giá đất ở đây đắt cắt cổ, người sống ở đây không phú thì quý, đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng. Chẳng biết được tại sao hồi đó cô lại ăn may mua được hẳn một căn nhà ở đây.

Cô có rủ Kha Phí mua chung, nhưng cô ấy lại không thích những nơi yên tĩnh quá, cô ấy thích sống ở những nơi ồn ào, tấp nập.

Trưa hôm qua, Lư Thanh đã thuê người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, bây giờ chỉ cần vào là ở được. Nhưng trước hết cô phải đi mua đồ dùng cá nhân đã.

Lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, Lư Thanh tính mua mấy bộ đồ ngủ đôi, dép đi trong nhà và một số món đồ linh tinh.

Thi thoảng Hoàng Minh Triết đến thăm thì có thể ở lại nhà cô qua đêm. Công việc của anh vốn bận, ở cùng thành phố mà thời gian gặp mặt còn đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện bây giờ cô ở Hải Thành còn anh ở tít Yên Thành.

Nghĩ đến đây, Lư Thanh bèn buông bàn chải mà mình vừa lựa được xuống, song cô lại cầm lên, đắn đo một hồi cô vẫn mua hết. Sau khi mua sắm thì tâm trạng đang tốt càng tốt hơn, Lư Thanh hận không thể khuôn hết cả trung tâm thương mại này về nhà mình. Nếu thế thì chắc ông cụ Triết kia sẽ càm ràm cô mất, đã nhiều lần cô không kiểm soát được mà mua toàn đồ linh tinh về nhà, xong bị anh dạy dỗ một trận. Ấy vậy mà Lư Thanh có bao giờ chừa đâu, cô thấy thích thì vẫn mua thôi, hi hi.

“Anh đi nhanh một chút có được không vậy hả?”

“Từ từ thôi, anh đang cầm đồ mà.”

Vừa ăn tối xong với gia đình thì Tạ Lẫm đã đặt vé bay đến Hải Thành trong đêm, vừa đến ngủ được hơn ba tiếng đã bị Trấn Hy kéo đi mua sắm cùng.

Cô ấy mới bị Cố Dư Tiệp tạt cho một gáo nước lạnh, vô cùng bực bội nhưng chẳng dám tỏ thái độ với anh, nên đành đi mua đồ để giải toả tâm trạng.

Tạ Lẫm mệt mỏi đi theo cô ấy, bỗng ánh mắt của anh vô tình nhìn thấy Lư Thanh đang ngắm nghía bộ vest nam treo trên giá. Không chỉ có anh, mà Trấn Hy cũng đã nhìn thấy cô, mặt mày cô ấy tối sầm lại, trong lòng bỗng lo sợ.

Bởi… cô gái kia chính là cô gái trong tấm ảnh mà Cố Dư Tiệp cất trong ví. Anh giữ gìn nó lắm, đến cô ấy còn không được động vào.

Tạ Lẫm nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, gửi cho anh trai mình. Phải biết, Lư Thanh chính là chấp niệm lớn nhất trong lòng Tạ Du. Suốt hai năm qua, không một giây phút nào mà Tạ Du ngưng tìm kiếm cô.

Trong lúc Tạ Lẫm đang nhắn tin cho Tạ Du thì Trấn Hy tiến đến gần Lư Thanh. Cô ấy muốn xem thử xem cô gái khiến cho Cố Dư Tiệp trân quý như vậy, rốt cuộc là người như thế nào.

Chỉ cách Lư Thanh mấy bước chân thì Trấn Hy chợt dừng lại, cô ấy nên mở lời thế nào đây?

Chắc gì Lư Thanh đã còn tình cảm với Cố Dư Tiệp, cô ấy định lấy thân phận là bạn gái trên danh nghĩa của anh để đến khiêu khích cô sao? Rằng Cố Dư Tiệp giờ đã là của Trấn Hy cô ấy, bây giờ Lư Thanh xuất hiện ở Hải Thành này là có ý đồ gì sao?

Thật lố bịch! Cô ấy cứ như là trò hề trong chính vở kịch mà mình xây dựng nên vậy.

“Có chuyện gì sao?” Lư Thanh có cảm giác như ai đó đang đứng phía sau mình, quay lại thì thấy Trấn Hy đứng thất thần.

“A!”

Câu hỏi của Lư Thanh đã kéo Trấn Hy về thực tại…

Nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần như vậy, chân thực như vậy, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra. Tại sao Cố Dư Tiệp lại chọn cô ấy làm bạn gái mình. Trước kia, khi vô tình thấy ảnh của Lư Thanh trong ví anh, cô ấy cũng chỉ nghĩ chắc do đoạn tình cảm ấy đối với anh quá sâu đậm, nên anh mới giữ lại ảnh cô.

Thì ra là do, anh không buông bỏ được…

Cô ấy không phải hình mẫu bạn gái của Cố Dư Tiệp, chỉ là do cô ấy có phần giống Lư Thanh nên anh mới ở bên cô ấy mà thôi.

Vậy mà phút trước, Trấn Hy còn muốn ra oai với Lư Thanh cơ đấy.

“Hy Hy!”