Tình Cũ Lại Mò Đến

Chương 45: Hi vọng sẽ được cô tha thứ (1)



Suốt hai tháng, Lư Thanh chạy đi chạy về giữa công ty và bệnh viện, cô dồn mọi tiền bạc, mối quan hệ để tìm giác mạc phù hợp cho Hoàng Minh Triết. Tuy anh nói không sao, nhưng cô biết anh chắc chắn rất đau đớn.

Có một đêm, Lư Thanh nằm cạnh Hoàng Minh Triết, thấy anh dậy đi vệ sinh, mà không muốn làm phiền cô, vất vả lắm mới ra đến chỗ cửa, đi đứng vấp cái này vấp cái nọ, không thể làm tất cả mọi thứ theo ý mình. Nhìn anh như vậy, Lư Thanh chỉ biết quay lưng, nhắm chặt mắt lại, khóc thầm. Chàng trai của cô, thực sự… quá đáng thương rồi!

“Em không cần phải vất vả vậy đâu. Bây giờ anh đã quen với việc này rồi.”

“Anh là người yêu của em, em phải chăm sóc anh chứ.”

Lư Thanh giả bộ không vui, tiến đến bẹo má anh.

“Hay anh không muốn bên em nữa hả?”

“K…không phải vậy đâu.” Hoàng Minh Triết vội chối đây đẩy, anh hốt hoảng nói: “Anh sợ em mệt, anh không có ý đó đâu.”

Dạo này tâm trạng Hoàng Minh Triết nhạy cảm hơn, chỉ cần lời nói đùa của cô cũng khiến anh tưởng thật.

Hiện tại, anh không còn gì nữa rồi, anh chỉ có cô ở bên. Lư Thanh là tất cả của anh!

“Ân ái quá đấy.”

Kha Phí đứng ở cửa, gõ nhẹ lên cánh cửa, di dời sự chú ý của hai người.

“Mày lại đến nữa hả?”

Cô có chút không vui, đang định trêu anh tiếp mà có người làm phiền. Kha Phí cũng chẳng để ý đến Lư Thanh, trực tiếp ngồi vào ghế, bóc quả quýt trên bàn ăn. Đúng là Lư Thanh không để Hoàng Minh Triết phải chịu khổ, phòng bệnh cũng phải là phòng hạng sang, tiện nghi đầy đủ.

“Tình hình của Dư Tiệp không mấy khả quan.”

“Cậu ta bị nặng lắm sao?”

“Ừm, xem ra không còn nhiều thời gian nữa.” Kha Phí thành thật. Dạo gần đây vì chuyện của Cố Dư Tiệp mà không khí trong nhà trầm đi thấy rõ. Trình Hà đi sớm về khuya, Cố Dư Hãn một mực túc trực ở bệnh viện, Cố Dư Tu bình thường đã bận giờ còn không có đủ thời gian nghỉ ngơi.

“Để tí nữa tao đến xem thế nào.”

“Mày đến chắc thằng bé vui lắm.” Nhìn thấy bộ dạng gầy đi nhiều của Cố Dư Tiệp, hận ý của Kha Phí với anh ta cũng giảm đi. Dù đã được nghe Cố Dư Tu nói rằng Cố Dư Tiệp bị bệnh từ nhỏ, ai ngờ lại là bệnh tim, còn được chẩn đoán là không sống quá ba mươi tuổi nữa.

Cô ấy không hiểu được, theo như cô ấy quan sát thì Cố Dư Tiệp còn tình cảm với Lư Thanh, nhưng tại sao khi đó lại cắm sừng cô chứ? Đúng là khó hiểu, may mà Cố Dư Tu không như vậy, không thì tức chết Kha Phí mất.

“Anh không ghen chứ?”

“Ghen gì? Anh đâu để ý đâu.”

Hoàng Minh Triết bĩu môi, anh biết Cố Dư Tiệp đó là tình cũ của cô, nhưng anh đâu có nhỏ mọn như vậy. Ừ thì có chút khó chịu đấy, nhưng anh sẽ không để lộ ra đâu. Anh sợ cô nói anh là người ích kỷ, cô sẽ không thích anh nữa.

Lư Thanh theo Kha Phí đến phòng bệnh của Cố Dư Tiệp, thấy Cố Dư Hãn và anh ta đang nói chuyện nên hai người đứng ở cửa đợi.

Trong phòng bệnh, Cố Dư Hãn nắm chặt lấy tay Cố Dư Tiệp, ánh mắt đượm buồn.

“Ba à, từ hồi nhỏ ba đã nuông chiều con, không để con buồn phiền chuyện gì, có phải muốn con sống lâu hơn một chút đúng không?”

“Thằng ngốc này, ba mẹ nào chẳng mong con cái khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi chứ.”

“Đó có phải lí do duy nhất không?”

Anh ta hỏi câu này khiến Cố Dư Hãn đứng hình một lúc. Cố Dư Tiệp biết, nhà họ Cố chỉ cần một mình Cố Dư Tu là được, anh ấy sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế duy nhất. Sự xuất hiện của Cố Dư Tiệp là một sự cố, nhưng nhờ có anh mà mối quan hệ của Trình Hà và Cố Dư Hãn hoà hoãn không ít.

Nếu như lúc mang thai và sinh Cố Dư Tu, Trình Hà phải chịu đả kích, ghét cay ghét đắng Cố Dư Hãn vì đã phản bội và lừa dối bà, anh ấy lại trông giống hệt bố, không có điểm nào giống mẹ. Tuổi thơ của Cố Dư Tu không mấy hạnh phúc, ba bận việc, mẹ cũng vậy, không mấy quan tâm đến con cái.

Đến lượt Cố Dư Tiệp thì Cố Dư Hãn lại dùng mọi cách bù đắp cho Trình Hà, cùng bà chăm sóc cho anh ta. Cố Dư Hãn từng nói anh ta lớn lên giống mẹ, rất đẹp, nên ông càng nhìn càng muốn yêu thương anh ta nhiều hơn. Từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của anh ta, thì Cố Dư Hãn chỉ có đúng một lần nổi giận với anh ta.

Đó là khi Cố Dư Tiệp nghịch ngợm, lỡ làm đổ một bình nước nóng lên chân của Trình Hà khiến bà bị bỏng nhẹ, có mặt bà thì Cố Dư Hãn chẳng nói chẳng rằng. Đến tối lại gặp riêng Cố Dư Tiệp để giáo huấn, anh ta cứ tưởng ba mẹ mình không yêu nhau, vì thái độ lạnh nhạt, nước sông không phạm nước giếng của hai người, nhưng xem ra không phải vậy.

“Khi con không còn nữa, mẹ sẽ rời xa ba sao?”

“Đúng vậy.”

Cố Dư Tu đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, mối bận tâm của Trình Hà chỉ có Cố Dư Tiệp. Nếu anh ta không còn nữa, bà sẽ ly hôn với Cố Dư Hãn, sống một cuộc sống tự do.

“Con có việc muốn xin ba, chỉ cần ba đồng ý, con sẽ kêu mẹ giữ liên lạc với ba.”

Anh ta biết mẹ mình là người có chính kiến, lại tuyệt tình, sống với nhau hơn ba mươi năm, nhưng trái tim của bà chưa từng rung động với Cố Dư Hãn đến một lần. Chỉ cần được giải thoát, bà sẽ cắt đứt mọi liên lạc với ông, không để ông có cơ hội tìm ra bà.

“Con nói đi.”

“Con muốn hiến mắt.”